Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 43: Chương 43 nho gia
Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:25Chương 43 nho gia
Lý Thuần tâm bị lôi đi xành xạch như một bao thóc, có vùng vẫy thế nào lại chẳng thể nào thoát được tiểu cô nương trông có vẻ mềm yếu này, hắn tự nhận thấy khí lực của mình so với những tiểu tử cùng trang lứa đã được coi là phi phàm rồi, nhưng đối với tiểu cô nương trước mặt này thì đúng là không đáng nhắc đến, cứ như là một con ngựa lớn đang kéo một tiểu hài tử vậy.
Lý Thuần Tâm lên tiếng, “Vương tiểu thư, ta có thể tự đi được mà.”
Vương Tú dừng bước liếc xéo hắn một cái, sau đó buông tay ngẩng mặt lên trời khó chịu nói, “Vương tiểu thư cái gì mà Vương tiểu thư, từ nay trở về sau không cho phép ngươi gọi ta như vậy nữa.”
Lý Thuần Tâm gãi đâu nghi hoặc hỏi, “không gọi là tiểu thư, vậy phải gọi là cái gì?”
Vương Tú nhe răng cười, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ tinh nghịch nói, “ta không thích mấy cái kiểu xưng hô phép tắc đó, nghe cực kì khó chịu, sau này ngươi cứ gọi ta là đại tỷ.”
Lý Thuần Tâm liền đáp lại, “như vậy không đúng quy tắc lắm thì phải.”
Vương Tú sắc mặt không vui kiêu ngạo nói, “quy tắc cái quỷ gì, ở đây ta chính là quy tắc.”
Lý Thuần Tâm có chút không hài lòng, dù sao thì tiểu cô nương trước mặt này, phải kém hắn đến hai ba tuổi, gọi tiểu thư thì là hợp lẽ phải, nhưng gọi đại tỷ lại có hơi không đúng cho lắm. đối với hắn gọi tiểu thư là đúng theo lễ nghi phép tắc không còn gì để bàn cãi, nhưng gọi đại tỷ lại giống như một tiểu đệ đệ ngoan ngoãn vậy.
Vương Tú thấy hắn không mở miệng, gằn giọng nói, “ngươi là không muốn gọi.”
Lý Thuần Tâm, có chút không bằng lòng, nhưng nghĩ lại cũng chẳng mất miếng thịt nào, lại làm hài lòng tiểu cô nương trước mặt.
Nghĩ xong hắn quay đầu sang hướng khác ngượng ngùng gọi, “đại tỷ.”
Vương Tú hài lòng, khiễng cái chân nhỏ, đưa tay xoa xoa đầu Lý Thuần Tâm, miệng nói, “a Tiểu Thuần Tâm nghe lời lắm, yên tâm đi sau này đại tỷ sẽ bảo vệ ngươi, nếu có bốn cái đùi gà, nhất định sẽ chia cho ngươi một cái.”
Lý Thuần Tâm nghe một tiểu cô nương gọi mình như vậy, thì không biết giấu mặt đi đâu. nếu hiện giờ có một cái lỗ để cho hắn chui xuống, hắn cũng tình nguyện ở đó mà lánh mặt đời.
Vương Tú vẫn bình thản, quay người lại, bước chân sáo miệng nói lại phía đằng sau, “nào theo đại tỷ đi học.”
Lý Thuần Tâm cũng thật thà không chậm trễ mà bước theo sau, nghĩ đi nghĩ lại tiểu cô nương này, tuy có chút quái lực, chút quái khí, nhưng lại rất đơn thuần, lại có chút gì đó hồn nhiên.
Bước đi sau thiếu nữ một lúc, hai người dừng lại trước một gian phòng lớn, đưa mắt nhìn vào bên trong thì thấy một chiếc bàn gỗ nhỏ, ngồi chính giữa là một lão nhân, tóc hoa râm, thân mặc nho sam, chăm chú nhìn vào cuốn sách trên tay, trong căn phòng nhỏ, khắp nơi đều là văn thư cổ tịch được xếp gọn ngăn nắp, ngoài ra chẳng có gì đặc biệt.
Vương Tú bước thẳng vào bên trong, đưa tay đập mạnh lên cái bàn lớn, khiến nó kêu lên như tiếng trống.
Lão nhân đang đọc sách nghe thấy tiếng động cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, như thể chuyện này là chuyện cơm ăn ba bữa, lão đưa ánh mắt nhìn về phía tiểu nữ vừa phát ra tiếng động, ôn nhu lên tiếng, “đại tiểu thư à, cái bàn nhỏ này chỉ mới thay hôm nay thôi.”
Vương Tú không vui lên tiếng, “hôm nay lại là đạo đức kinh, hay là tứ kinh,”
Nói xong tiểu cô nương cảm thấy thiếu thiếu thứ gì, thì đưa mắt nhìn về phía cửa, thấy Lý Thuần Tâm đang chuẩn bị đóng cửa rời đi, thì lên tiếng, “ngươi đi đâu đấy.”
Lý Thuần Tâm vẻ mặt hơi ngạc nhiên đáp, “ta định đứng chờ ở bên ngoài.”
Vương Tú giọng ra lệnh nói, “ai bảo ngươi đứng chờ ngoài đó, vào đây ta phải học ngươi cũng phải học.”
Lý Thuần Tâm cũng liền đáp lại, “như vậy thì không hay cho lắm, dù sao ta cũng là gia đinh sao tùy tiện học cùng chủ tử được, chút đạo lý này ta cũng biết.”
Vương Tú không vui bước tới kéo cổ tay Lý Thuần Tâm vào bên trong lên giọng, “ta nói ngươi vào thì cứ vào đi, thắc mắc nhiều thế.”
Lý Thuần Tâm hơi ái ngại nhìn về phía lão nhân vẫn đang ngồi chống tay lên trên bàn, vẻ mặt có chút không tự nhiên.
Lão phu tử thấy ánh nhìn của thiếu niên, thì cười cười, ôn nhu sua tay nói, “không sao chỉ là thêm một nghiên mực vài tờ giấy, còn dạy ai cũng là dạy sang hay hèn cũng không cần quá để tâm.”
Vương Tú liền kéo tay Lý Thuần Tâm về phía cái bàn nhỏ, miệng hào hứng nói, “thấy chưa lão chu còn không để ý, vậy ngươi để ý cái gì.”
Lý Thuần Tâm mơ mơ hồ hồ ngồi lên chiếc ghế gỗ, hắn đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng, không nghĩ rằng một ngày mình có thể ngồi học ở một nơi như thế này, phải biết rằng khi còn ở trong trấn, hắn tuy cũng gọi là tạm biết vài con chữ, ngày còn nhỏ hắn có được Mạc lão đầu cho đi học chữ hơn một năm, nhưng khi Mạc lão đầu rời khỏi nhân thế thì con đường học vấn của hắn cũng coi như là đứt đoạn, mấy đứa trẻ có chút điều kiện trong chấn thì cả ngày thỏa thuê mà đi học, còn hắn thì cả ngày chui rúc trong rừng đến bữa no còn xa xỉ chứ nói gì đến chữ nghĩa.
Khi tất cả đã yên tĩnh, lão nhân ngồi chính giữa đối mặt với hai người trẻ tuổi lên tiếng, “hôm nay không đạo đức kinh, cũng không tứ kinh, mà chính là nói về địa cảnh nho gia, gọi là học đồ.”
Dừng một chút lão nhân lại nói tiếp, “nho gia cũng như đạo gia và võ đạo, được chia làm địa cảnh và thiên cảnh, cái gọi là học đồ chính là địa cảnh của nho gia, võ đạo nuôi khí lực, đạo gia nuôi ý cảnh, còn học đồ chính là nuôi hạo nhiên chính khí.”
Lý Thuần Tâm chăm chú lắng nghe, sau đó tò mò cất giọng hỏi, “hạo nhiên chính khí là gì vậy ạ?”
Lão phu tử cười ôn nhu nói, “hạo nhiên chính khí chính là khí chí dương chí thuần, người đọc sách phải nuôi dưỡng cái tôi của mình, nhưng lại không thể kiêu ngạo tự đại, cương thuần nhưng không bá đạo.”
Vương Tú cười khẩy chân lắc lắc dưới cái bàn nhỏ lên tiếng, “s·ợ c·hết thì đúng hơn.”
Lão phu đồ không để ý đến lời Tiểu cô nương nói, lại tiếp tục cất giọng, “địa cảnh học đồ, cũng được chia thành năm phẩm cấp, lần lượt là, nhất phẩm tu thân, nhị phẩm đức nhân, tam phẩm thông tuệ, tứ phẩm hành đạo, ngũ phẩm quân tử. mỗi phẩm cấp lại có sự huyền diệu hơn, Nhất phẩm là lúc nội thể sản sinh ra hạo nhiên chính khí, lấy khí nuôi thân, dưỡng thần, nhị phẩm đã có thể đưa hạo nhiên xuất thần, họa nét thành cảnh, tam phẩm có thể dùng một nét bút đem hạo nhiên chính khí hư hóa thành thực thể từ đó sản sinh ra lực lượng, tứ phẩm đã ôn dưỡng hạo nhiên chính khí đến mức tinh thuần nhất lại so với tam cảnh càng thêm bá đạo, học đồ ngũ phẩm đã bắt đầu sản sinh ra thần thức, đem hạo nhiên chính khí ôn dưỡng tâm cảnh tạo nên thần lực.”
Lý Thuần Tâm ngu ngơ lên tiếng, “vậy võ giả địa cảnh cùng với học đồ ai sẽ có lực lượng hơn.”
Lão phu tử không do dựng giọng điệu bình đạm đáp giọng, “võ giả, có thể nói, võ giả và kiếm tu ở địa cảnh, nếu cùng một cảnh giới có thể tùy thời chấn nh·iếp hai lưu phái còn lại đến mức không ngóc đầu lên được.”
Vương Tú xì ra một tiếng cằm gác lên tay ánh mắt lơ đễnh nói, “vậy có phải người ta đánh đến tận cửa rồi vẫn ngồi uống trà đọc sách. Chi bằng cứ như võ phu đụng đâu liền đánh đó có phải sảng khoái hơn không.”
Phu tử không tức giận ngược lại vẫn cười cười, nhấp một ngụm trà nguội trên bàn nói, “võ phu cũng được nho gia cũng chẳng sao, có người lấy đánh đánh g·iết g·iết làm sảng khoái, có người lại chỉ muốn một ly trà ngon một bàn cờ bình bình đạm đạm lấy làm thanh tịnh.”
Vương Tú quay mặt sang hướng khác nói, “ông và cha ta chẳng có gì khác nhau đều không thú vị.”
Lý Thuần Tâm không đầu không đuôi hỏi, “vậy thiên cảnh nho gia thì sao?.”
Lão phu tử đặt ly trà trên tay xuống, rời ánh mắt về phía lý Thuần Tâm đáp giọng, “muốn đạt đến thiên cảnh thì trước tiên phải lĩnh hội được ngôn xuất pháp tùy, địa cảnh dùng bút họa vật, thiên cảnh lấy vật làm bút, chính là dùng ngôn từ câu thông thiên địa, từ đó tạo nên đạo pháp của riêng mình, mà học đồ muốn lĩnh hội được ngôn xuất pháp tùy thì trước tiên phải tìm được cái gọi là ý cảnh của riêng mình. Mà khi đã đạt tới thiên cảnh chính là cá mè một lứa, nho gia, hay đạo gia, võ đạo hay kiếm tu, đều có thể áp chế lẫn nhau không cân lưu phái, chỉ xem thực lực.
Lý Thuần tâm tuy không hiểu lắm, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự huyền diệu bên trong đó, so với võ đạo đơn giản bá đạo, thì nho gia chính là chân nhân bất lộ tướng kim long thấy đầu không thấy đuôi, hoàn toàn ẩn tàng thực lực vào bên trong, chờ một ngày nào đó mà xuân phong tái khởi.
cũng cho hắn cảm nhận được rằng, thiên hạ này có đủ loại màu sắc, trấn nhỏ trước kia như một chiếc lồng an toàn che chắn hết thảy sự vật bên ngoài, nhưng nó lại cùng làm giới hạn trí tưởng tượng của thiếu niên đối với thế giới ngoài kia.
Lý Thuần tâm bị lôi đi xành xạch như một bao thóc, có vùng vẫy thế nào lại chẳng thể nào thoát được tiểu cô nương trông có vẻ mềm yếu này, hắn tự nhận thấy khí lực của mình so với những tiểu tử cùng trang lứa đã được coi là phi phàm rồi, nhưng đối với tiểu cô nương trước mặt này thì đúng là không đáng nhắc đến, cứ như là một con ngựa lớn đang kéo một tiểu hài tử vậy.
Lý Thuần Tâm lên tiếng, “Vương tiểu thư, ta có thể tự đi được mà.”
Vương Tú dừng bước liếc xéo hắn một cái, sau đó buông tay ngẩng mặt lên trời khó chịu nói, “Vương tiểu thư cái gì mà Vương tiểu thư, từ nay trở về sau không cho phép ngươi gọi ta như vậy nữa.”
Lý Thuần Tâm gãi đâu nghi hoặc hỏi, “không gọi là tiểu thư, vậy phải gọi là cái gì?”
Vương Tú nhe răng cười, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ tinh nghịch nói, “ta không thích mấy cái kiểu xưng hô phép tắc đó, nghe cực kì khó chịu, sau này ngươi cứ gọi ta là đại tỷ.”
Lý Thuần Tâm liền đáp lại, “như vậy không đúng quy tắc lắm thì phải.”
Vương Tú sắc mặt không vui kiêu ngạo nói, “quy tắc cái quỷ gì, ở đây ta chính là quy tắc.”
Lý Thuần Tâm có chút không hài lòng, dù sao thì tiểu cô nương trước mặt này, phải kém hắn đến hai ba tuổi, gọi tiểu thư thì là hợp lẽ phải, nhưng gọi đại tỷ lại có hơi không đúng cho lắm. đối với hắn gọi tiểu thư là đúng theo lễ nghi phép tắc không còn gì để bàn cãi, nhưng gọi đại tỷ lại giống như một tiểu đệ đệ ngoan ngoãn vậy.
Vương Tú thấy hắn không mở miệng, gằn giọng nói, “ngươi là không muốn gọi.”
Lý Thuần Tâm, có chút không bằng lòng, nhưng nghĩ lại cũng chẳng mất miếng thịt nào, lại làm hài lòng tiểu cô nương trước mặt.
Nghĩ xong hắn quay đầu sang hướng khác ngượng ngùng gọi, “đại tỷ.”
Vương Tú hài lòng, khiễng cái chân nhỏ, đưa tay xoa xoa đầu Lý Thuần Tâm, miệng nói, “a Tiểu Thuần Tâm nghe lời lắm, yên tâm đi sau này đại tỷ sẽ bảo vệ ngươi, nếu có bốn cái đùi gà, nhất định sẽ chia cho ngươi một cái.”
Lý Thuần Tâm nghe một tiểu cô nương gọi mình như vậy, thì không biết giấu mặt đi đâu. nếu hiện giờ có một cái lỗ để cho hắn chui xuống, hắn cũng tình nguyện ở đó mà lánh mặt đời.
Vương Tú vẫn bình thản, quay người lại, bước chân sáo miệng nói lại phía đằng sau, “nào theo đại tỷ đi học.”
Lý Thuần Tâm cũng thật thà không chậm trễ mà bước theo sau, nghĩ đi nghĩ lại tiểu cô nương này, tuy có chút quái lực, chút quái khí, nhưng lại rất đơn thuần, lại có chút gì đó hồn nhiên.
Bước đi sau thiếu nữ một lúc, hai người dừng lại trước một gian phòng lớn, đưa mắt nhìn vào bên trong thì thấy một chiếc bàn gỗ nhỏ, ngồi chính giữa là một lão nhân, tóc hoa râm, thân mặc nho sam, chăm chú nhìn vào cuốn sách trên tay, trong căn phòng nhỏ, khắp nơi đều là văn thư cổ tịch được xếp gọn ngăn nắp, ngoài ra chẳng có gì đặc biệt.
Vương Tú bước thẳng vào bên trong, đưa tay đập mạnh lên cái bàn lớn, khiến nó kêu lên như tiếng trống.
Lão nhân đang đọc sách nghe thấy tiếng động cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, như thể chuyện này là chuyện cơm ăn ba bữa, lão đưa ánh mắt nhìn về phía tiểu nữ vừa phát ra tiếng động, ôn nhu lên tiếng, “đại tiểu thư à, cái bàn nhỏ này chỉ mới thay hôm nay thôi.”
Vương Tú không vui lên tiếng, “hôm nay lại là đạo đức kinh, hay là tứ kinh,”
Nói xong tiểu cô nương cảm thấy thiếu thiếu thứ gì, thì đưa mắt nhìn về phía cửa, thấy Lý Thuần Tâm đang chuẩn bị đóng cửa rời đi, thì lên tiếng, “ngươi đi đâu đấy.”
Lý Thuần Tâm vẻ mặt hơi ngạc nhiên đáp, “ta định đứng chờ ở bên ngoài.”
Vương Tú giọng ra lệnh nói, “ai bảo ngươi đứng chờ ngoài đó, vào đây ta phải học ngươi cũng phải học.”
Lý Thuần Tâm cũng liền đáp lại, “như vậy thì không hay cho lắm, dù sao ta cũng là gia đinh sao tùy tiện học cùng chủ tử được, chút đạo lý này ta cũng biết.”
Vương Tú không vui bước tới kéo cổ tay Lý Thuần Tâm vào bên trong lên giọng, “ta nói ngươi vào thì cứ vào đi, thắc mắc nhiều thế.”
Lý Thuần Tâm hơi ái ngại nhìn về phía lão nhân vẫn đang ngồi chống tay lên trên bàn, vẻ mặt có chút không tự nhiên.
Lão phu tử thấy ánh nhìn của thiếu niên, thì cười cười, ôn nhu sua tay nói, “không sao chỉ là thêm một nghiên mực vài tờ giấy, còn dạy ai cũng là dạy sang hay hèn cũng không cần quá để tâm.”
Vương Tú liền kéo tay Lý Thuần Tâm về phía cái bàn nhỏ, miệng hào hứng nói, “thấy chưa lão chu còn không để ý, vậy ngươi để ý cái gì.”
Lý Thuần Tâm mơ mơ hồ hồ ngồi lên chiếc ghế gỗ, hắn đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng, không nghĩ rằng một ngày mình có thể ngồi học ở một nơi như thế này, phải biết rằng khi còn ở trong trấn, hắn tuy cũng gọi là tạm biết vài con chữ, ngày còn nhỏ hắn có được Mạc lão đầu cho đi học chữ hơn một năm, nhưng khi Mạc lão đầu rời khỏi nhân thế thì con đường học vấn của hắn cũng coi như là đứt đoạn, mấy đứa trẻ có chút điều kiện trong chấn thì cả ngày thỏa thuê mà đi học, còn hắn thì cả ngày chui rúc trong rừng đến bữa no còn xa xỉ chứ nói gì đến chữ nghĩa.
Khi tất cả đã yên tĩnh, lão nhân ngồi chính giữa đối mặt với hai người trẻ tuổi lên tiếng, “hôm nay không đạo đức kinh, cũng không tứ kinh, mà chính là nói về địa cảnh nho gia, gọi là học đồ.”
Dừng một chút lão nhân lại nói tiếp, “nho gia cũng như đạo gia và võ đạo, được chia làm địa cảnh và thiên cảnh, cái gọi là học đồ chính là địa cảnh của nho gia, võ đạo nuôi khí lực, đạo gia nuôi ý cảnh, còn học đồ chính là nuôi hạo nhiên chính khí.”
Lý Thuần Tâm chăm chú lắng nghe, sau đó tò mò cất giọng hỏi, “hạo nhiên chính khí là gì vậy ạ?”
Lão phu tử cười ôn nhu nói, “hạo nhiên chính khí chính là khí chí dương chí thuần, người đọc sách phải nuôi dưỡng cái tôi của mình, nhưng lại không thể kiêu ngạo tự đại, cương thuần nhưng không bá đạo.”
Vương Tú cười khẩy chân lắc lắc dưới cái bàn nhỏ lên tiếng, “s·ợ c·hết thì đúng hơn.”
Lão phu đồ không để ý đến lời Tiểu cô nương nói, lại tiếp tục cất giọng, “địa cảnh học đồ, cũng được chia thành năm phẩm cấp, lần lượt là, nhất phẩm tu thân, nhị phẩm đức nhân, tam phẩm thông tuệ, tứ phẩm hành đạo, ngũ phẩm quân tử. mỗi phẩm cấp lại có sự huyền diệu hơn, Nhất phẩm là lúc nội thể sản sinh ra hạo nhiên chính khí, lấy khí nuôi thân, dưỡng thần, nhị phẩm đã có thể đưa hạo nhiên xuất thần, họa nét thành cảnh, tam phẩm có thể dùng một nét bút đem hạo nhiên chính khí hư hóa thành thực thể từ đó sản sinh ra lực lượng, tứ phẩm đã ôn dưỡng hạo nhiên chính khí đến mức tinh thuần nhất lại so với tam cảnh càng thêm bá đạo, học đồ ngũ phẩm đã bắt đầu sản sinh ra thần thức, đem hạo nhiên chính khí ôn dưỡng tâm cảnh tạo nên thần lực.”
Lý Thuần Tâm ngu ngơ lên tiếng, “vậy võ giả địa cảnh cùng với học đồ ai sẽ có lực lượng hơn.”
Lão phu tử không do dựng giọng điệu bình đạm đáp giọng, “võ giả, có thể nói, võ giả và kiếm tu ở địa cảnh, nếu cùng một cảnh giới có thể tùy thời chấn nh·iếp hai lưu phái còn lại đến mức không ngóc đầu lên được.”
Vương Tú xì ra một tiếng cằm gác lên tay ánh mắt lơ đễnh nói, “vậy có phải người ta đánh đến tận cửa rồi vẫn ngồi uống trà đọc sách. Chi bằng cứ như võ phu đụng đâu liền đánh đó có phải sảng khoái hơn không.”
Phu tử không tức giận ngược lại vẫn cười cười, nhấp một ngụm trà nguội trên bàn nói, “võ phu cũng được nho gia cũng chẳng sao, có người lấy đánh đánh g·iết g·iết làm sảng khoái, có người lại chỉ muốn một ly trà ngon một bàn cờ bình bình đạm đạm lấy làm thanh tịnh.”
Vương Tú quay mặt sang hướng khác nói, “ông và cha ta chẳng có gì khác nhau đều không thú vị.”
Lý Thuần Tâm không đầu không đuôi hỏi, “vậy thiên cảnh nho gia thì sao?.”
Lão phu tử đặt ly trà trên tay xuống, rời ánh mắt về phía lý Thuần Tâm đáp giọng, “muốn đạt đến thiên cảnh thì trước tiên phải lĩnh hội được ngôn xuất pháp tùy, địa cảnh dùng bút họa vật, thiên cảnh lấy vật làm bút, chính là dùng ngôn từ câu thông thiên địa, từ đó tạo nên đạo pháp của riêng mình, mà học đồ muốn lĩnh hội được ngôn xuất pháp tùy thì trước tiên phải tìm được cái gọi là ý cảnh của riêng mình. Mà khi đã đạt tới thiên cảnh chính là cá mè một lứa, nho gia, hay đạo gia, võ đạo hay kiếm tu, đều có thể áp chế lẫn nhau không cân lưu phái, chỉ xem thực lực.
Lý Thuần tâm tuy không hiểu lắm, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự huyền diệu bên trong đó, so với võ đạo đơn giản bá đạo, thì nho gia chính là chân nhân bất lộ tướng kim long thấy đầu không thấy đuôi, hoàn toàn ẩn tàng thực lực vào bên trong, chờ một ngày nào đó mà xuân phong tái khởi.
cũng cho hắn cảm nhận được rằng, thiên hạ này có đủ loại màu sắc, trấn nhỏ trước kia như một chiếc lồng an toàn che chắn hết thảy sự vật bên ngoài, nhưng nó lại cùng làm giới hạn trí tưởng tượng của thiếu niên đối với thế giới ngoài kia.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận