Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 42: Chương 42 ngôi nhà 2
Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:25Chương 42 ngôi nhà 2
Người đời thường nói, “đêm tháng năm chưa nằm đã sáng, ngày tháng mười chưa cười đã tối.” Sắc trời mùa đông ở phía Bắc tối rất nhanh, chỉ mới giờ Dậu mà trời đã gần như tối đen, chỉ còn một chút ánh hồng nhàn nhạt ở cuối chân trời, lần khuất sau dãy núi.
Lý Thuần Tâm đứng trước một cánh
cửa gỗ được chạm khắc tinh xảo, toàn bộ đều làm từ gỗ lim đỏ. Hắn đưa mắt nhìn
cánh cửa trước mặt mà không khỏi trầm trồ trước sự xa hoa này, nhưng chỉ một
lát sau liền đưa tay gõ cửa, gọi: “Tiểu thư, tiểu thư đến giờ học chữ rồi.”
Gõ cửa một hồi mà không thấy ai trả lời, hắn nhớ lại lời dặn của Vương Hiền Phong: “Nếu nó không ra thì trực tiếp đẩy cửa đi vào.” Thế là thiếu niên liền đưa tay đẩy cánh cửa. Cánh cửa trông có vẻ rất nặng nhưng không phát ra âm thanh khó chịu nào, thậm chí lại rất êm tai.
Hắn đưa mắt nhìn vào căn phòng nhỏ, chỉ thấy một cái bàn gỗ đơn giản. Liếc mắt nhìn sang chỉ thấy một tấm rèm lớn che phủ cả gian phòng bên trong, thiếu niên cũng không do dự, trực tiếp bước vào căn phòng, sau đó từ từ tiến về tấm rèm, đưa tay vén rèm lên.
Ánh mắt hắn đảo khắp gian phòng, như đang tìm kiếm hình bóng gì đó, sau đó dừng lại ở cuối cái giường nhỏ. Có một tấm chăn được phủ lên, bên trong còn có thứ gì đó động đậy liên hồi. Lý Thuần Tâm nhẹ bước tiến lại, lật mạnh tấm chăn dày lên, thì thấy Vương Tú – thiếu nữ đang phồng má nhai nhồm nhoàm thứ gì trong miệng, trên tay còn cầm hai cái bánh bao to bằng bàn tay người, trông như một con mèo nhỏ đang lén ăn vụng.
Thiếu nữ thấy tấm chăn bị lật ra thì giật mình đưa mắt nhìn lên, ánh mắt dừng lại trên gương mặt thiếu niên rồi đứng phắt dậy, quát lớn: “To gan! Ngươi là kẻ nào mà dám đột nhập vào phủ thành chủ?”
Thiếu nữ hoàn toàn không nhận ra thiếu niên trước mặt là ai, cũng bởi vì Lý Thuần Tâm hiện giờ không còn dáng vẻ lôi thôi nhếch nhác như hồi sáng, mà đã trở nên gọn gàng. Tóc tai vốn xuề xòa che phủ gương mặt giờ đã được buộc gọn, hoàn toàn để lộ ra tướng mạo thanh tú vốn có, khiến người ta không khỏi nghi ngờ liệu đây có phải cùng một người.
Lý Thuần Tâm gãi đầu đáp lại: “Là ta.”
Thiếu nữ nhận ra giọng nói quen thuộc thì dịu giọng đáp lại: “Ngươi thật là đồ sở khanh, sao dám tự tiện vào phòng nữ tử.”
Lý Thuần Tâm có chút ngượng ngùng, nhưng cũng đáp: “Là Đại Tiên Sinh bảo ta đến gọi cô đi học chữ, ngài còn nói nếu cô không trả lời thì cứ mở cửa vào.”
Thiếu nữ bĩu môi quay mặt đi nói: “Nói với cha ta, tiểu nữ bệnh rồi, tay run mắt hoa không nhìn thấy chữ.”
Lý Thuần Tâm có chút không tự nhiên, liếc mắt ra phía cánh cửa rồi nói: “Đại Tiên Sinh nói, nếu cô bệnh thì phần cơm hôm nay cũng không cần ăn, cho Mao Cẩu ăn cũng được.”
Vương Tú bực bội dậm chân xuống
đất, nghe như tiếng trống vỗ: “Phi phi! Nói với ông ấy, cho Mao Cẩu ăn thì cho Mao Cẩu ăn.”
Lý Thuần Tâm thật thà quay bước rời đi, miệng vẫn nói: “Vậy tiểu thư nghỉ ngơi sớm, ta sẽ chuyển lời cho Đại Tiên Sinh.”
Nhưng vừa lúc hắn chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì cảm thấy vạt áo mình như có thứ gì níu lại. Hắn từ từ quay mặt lại, thấy thiếu nữ với gương mặt ỉu xìu như đưa đám đang nắm lấy vạt áo hắn, chân đá nhẹ vào cạnh cửa, miệng lí nhí: “Ta đột nhiên hết bệnh rồi, chắc là nhìn rõ chữ được rồi.”
Biểu cảm của thiếu nữ thể hiện rõ trên mặt, khiến Lý Thuần Tâm không khỏi phì cười.
Thiếu nữ nghe vậy lại càng bực bội, miệng nói: “Ngươi còn dám cười?”
Giọng nói đe dọa của thiếu nữ thực ra rất êm tai, lại khiến người ta cảm thấy đáng yêu, không hề có chút uy h·iếp nào.
Lý Thuần Tâm nghe vậy cũng ngừng cười, nói: “ tiểu thư, ta thấy việc học cũng thú vị mà.”
Vương Tú bĩu môi khinh bỉ: “Thú vị thì ngươi tự đi mà học, học nhiều nói đạo lý nhiều tốn nước bọt chưa chắc đối thủ đã phục. Chi bằng cứ đè xuống đánh cho tới khi phục thì thôi, như vậy có phải đơn giản hơn không?”
Thiếu niên cười khổ trước thiếu nữ mới chỉ khoảng mười ba tuổi nhưng tính cách lại rất b·ạo l·ực này. Trong đầu hắn thầm nghĩ, hai huynh muội nhà này rốt cuộc có phải là huynh muội ruột thịt không. Một người nho nhã lịch thiệp, một người thì cả ngày chỉ nghĩ tới ăn và đánh người, hơn nữa lại còn là một thiếu nữ.
Vương Tú thấy Lý Thuần Tâm ngẩn người thì hào hứng nói: “Sao nào, ngẫm lời ta nói có lý không? Thay vì nói tốn hơi tốn sức, chi bằng cứ đè xuống đánh cho cha mẹ nhận không ra, vừa đơn giản lại dễ xong chuyện.”
Lý Thuần Tâm cạn lời trước thiếu nữ này, ngay cả hắn cũng không có suy nghĩ như vậy, mà người trước mặt này, đường đường là tiểu thư của một đại nho, lại chỉ nói mấy lời như đại hán bặm trợn.
Nghĩ xong hắn liền cười nói: “Vậy nếu không đánh lại thì cũng phải nói chút đạo lý để thoát thân chứ.”
Thiếu nữ khoanh tay cười khanh khách: “Không đánh lại thì ta gọi cha ta.”
Lý Thuần Tâm ôm đầu bất lực, lại cất giọng: “Nếu cha cô không đánh lại người đó thì sao?”
Thiếu nữ đắc ý đáp: “Cha ta là bán thánh, trong cả thành này ông ấy là người cường đại nhất.”
Lý Thuần Tâm đáp: “Vậy nếu địch thủ là thánh nhân, hay còn cường đại hơn Đại Tiên Sinh thì sao?”
Vương Tú ngây thơ bình thản nói: “Thì chạy.”
Lý Thuần Tâm cứng họng, không biết nói sao với thiếu nữ ngây thơ trước mặt này.
Vương Tú vẫn thao thao bất tuyệt: “Ngươi yên tâm đi, cha ta không những nói đạo lý giỏi mà còn chạy rất nhanh, ‘ngôn xuất pháp tùy’ của ông ấy có thể đi một bước vạn dặm.”
Lý Thuần Tâm không muốn nghe thêm nữa, đưa tay bịt miệng thiếu nữ đang thao thao bất tuyệt: “Tiểu thư, đến giờ học rồi, không học thì không có cơm ăn đâu.”
Vương Tú gạt tay hắn ra, mất kiên nhẫn nói: “Không sao, để mấy lão phu đồ đó chờ một lát cũng không mất lạng thịt nào.”
Vừa nói dứt lời, thì một giọng nói ngay đằng sau đã cắt ngang lời cô, “Phu tử không mất lạng thịt nào, còn con thì mất đấy.”
Lý Thuần Tâm thấy người mới đến, thì vội cúi đầu hành lễ miệng nói, “đại tiên sinh.”
Vương Hiền Phong dịu giọng đáp, “đứng lên đi, không cần khách sáo như vậy đâu.”
Vương Tú thấy người đến thì bĩu môi quay mặt đi nói, “họ là con người hay con mới là con của người.”
Vương Hiền Phong giọng điệu lại thêm vài thần răn đe cất giọng, “ha, là nữ tử lại không chăm lo học hành, cả ngày chỉ biết đá đá đấm đấm, vậy còn ra thể thống gì.”
Vương Tú khoanh tay trước ngực hờn dỗi đáp lại, “phi phi, ca ca đường đường là tam phẩm học đồ, lại có đánh lại con đâu.”
Vương Hiền Phong đưa tay gõ mạnh vào đầu nỏ thiếu nữ, miệng nói, “Ha, con gái lớn đã biết cãi lời cha mẹ, nói cho con biết ba tháng nữa, Thi Sơn Thư viện nạp đồ, nếu con làm mất mặt cha, vậy thì cũng đừng có về đây nữa.”
Vương Tú đưa tay nhỏ xoa xoa chán ủy khuất nói, “cha muốn thì cứ tới đi,”
Vương Hiền Phong sắc mặt xám xịt như tuyết trời mùa đông nói, “được được nếu con không muốn đi Thi Sơn Thư Viện, vậy thì đi ra biên cảnh với thúc phụ con đi.”
Vương Tú vốn từ nhỏ đã được nghe về cái nơi gọi là biên cảnh, quanh năm c·hiến t·ranh loạn lạc, lương thực thiếu thốn, đến bát cơm còn phải chia nhau, thì trong lòng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn ngạo kiều nói, “Phi Phi, Thi Sơn Thư Viện thôi mà, khó lắm sao, ca ca vào được con cũng vào được,”
nói xong chưa kịp để Lý Thuần Tâm phản ứng Vương Tú đã đưa tay giật mạnh lấy cổ tay thiếu niên vẫn đang ngơ ngơ ngác ngác kéo đi về hướng khác, miệng nói, “Tiểu đệ chúng ta đi học.”
Vương Hiền Phong đứng đó nhìn hai dáng người đang giời đi, ôm đầu bất lực, miệng lẩm bẩm, “ông trời ơi, rốt cuộc kiếp trước ta tạo nghiệp gì, mà lại cho ta tiểu nữ như này.”
Người đời thường nói, “đêm tháng năm chưa nằm đã sáng, ngày tháng mười chưa cười đã tối.” Sắc trời mùa đông ở phía Bắc tối rất nhanh, chỉ mới giờ Dậu mà trời đã gần như tối đen, chỉ còn một chút ánh hồng nhàn nhạt ở cuối chân trời, lần khuất sau dãy núi.
Lý Thuần Tâm đứng trước một cánh
cửa gỗ được chạm khắc tinh xảo, toàn bộ đều làm từ gỗ lim đỏ. Hắn đưa mắt nhìn
cánh cửa trước mặt mà không khỏi trầm trồ trước sự xa hoa này, nhưng chỉ một
lát sau liền đưa tay gõ cửa, gọi: “Tiểu thư, tiểu thư đến giờ học chữ rồi.”
Gõ cửa một hồi mà không thấy ai trả lời, hắn nhớ lại lời dặn của Vương Hiền Phong: “Nếu nó không ra thì trực tiếp đẩy cửa đi vào.” Thế là thiếu niên liền đưa tay đẩy cánh cửa. Cánh cửa trông có vẻ rất nặng nhưng không phát ra âm thanh khó chịu nào, thậm chí lại rất êm tai.
Hắn đưa mắt nhìn vào căn phòng nhỏ, chỉ thấy một cái bàn gỗ đơn giản. Liếc mắt nhìn sang chỉ thấy một tấm rèm lớn che phủ cả gian phòng bên trong, thiếu niên cũng không do dự, trực tiếp bước vào căn phòng, sau đó từ từ tiến về tấm rèm, đưa tay vén rèm lên.
Ánh mắt hắn đảo khắp gian phòng, như đang tìm kiếm hình bóng gì đó, sau đó dừng lại ở cuối cái giường nhỏ. Có một tấm chăn được phủ lên, bên trong còn có thứ gì đó động đậy liên hồi. Lý Thuần Tâm nhẹ bước tiến lại, lật mạnh tấm chăn dày lên, thì thấy Vương Tú – thiếu nữ đang phồng má nhai nhồm nhoàm thứ gì trong miệng, trên tay còn cầm hai cái bánh bao to bằng bàn tay người, trông như một con mèo nhỏ đang lén ăn vụng.
Thiếu nữ thấy tấm chăn bị lật ra thì giật mình đưa mắt nhìn lên, ánh mắt dừng lại trên gương mặt thiếu niên rồi đứng phắt dậy, quát lớn: “To gan! Ngươi là kẻ nào mà dám đột nhập vào phủ thành chủ?”
Thiếu nữ hoàn toàn không nhận ra thiếu niên trước mặt là ai, cũng bởi vì Lý Thuần Tâm hiện giờ không còn dáng vẻ lôi thôi nhếch nhác như hồi sáng, mà đã trở nên gọn gàng. Tóc tai vốn xuề xòa che phủ gương mặt giờ đã được buộc gọn, hoàn toàn để lộ ra tướng mạo thanh tú vốn có, khiến người ta không khỏi nghi ngờ liệu đây có phải cùng một người.
Lý Thuần Tâm gãi đầu đáp lại: “Là ta.”
Thiếu nữ nhận ra giọng nói quen thuộc thì dịu giọng đáp lại: “Ngươi thật là đồ sở khanh, sao dám tự tiện vào phòng nữ tử.”
Lý Thuần Tâm có chút ngượng ngùng, nhưng cũng đáp: “Là Đại Tiên Sinh bảo ta đến gọi cô đi học chữ, ngài còn nói nếu cô không trả lời thì cứ mở cửa vào.”
Thiếu nữ bĩu môi quay mặt đi nói: “Nói với cha ta, tiểu nữ bệnh rồi, tay run mắt hoa không nhìn thấy chữ.”
Lý Thuần Tâm có chút không tự nhiên, liếc mắt ra phía cánh cửa rồi nói: “Đại Tiên Sinh nói, nếu cô bệnh thì phần cơm hôm nay cũng không cần ăn, cho Mao Cẩu ăn cũng được.”
Vương Tú bực bội dậm chân xuống
đất, nghe như tiếng trống vỗ: “Phi phi! Nói với ông ấy, cho Mao Cẩu ăn thì cho Mao Cẩu ăn.”
Lý Thuần Tâm thật thà quay bước rời đi, miệng vẫn nói: “Vậy tiểu thư nghỉ ngơi sớm, ta sẽ chuyển lời cho Đại Tiên Sinh.”
Nhưng vừa lúc hắn chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì cảm thấy vạt áo mình như có thứ gì níu lại. Hắn từ từ quay mặt lại, thấy thiếu nữ với gương mặt ỉu xìu như đưa đám đang nắm lấy vạt áo hắn, chân đá nhẹ vào cạnh cửa, miệng lí nhí: “Ta đột nhiên hết bệnh rồi, chắc là nhìn rõ chữ được rồi.”
Biểu cảm của thiếu nữ thể hiện rõ trên mặt, khiến Lý Thuần Tâm không khỏi phì cười.
Thiếu nữ nghe vậy lại càng bực bội, miệng nói: “Ngươi còn dám cười?”
Giọng nói đe dọa của thiếu nữ thực ra rất êm tai, lại khiến người ta cảm thấy đáng yêu, không hề có chút uy h·iếp nào.
Lý Thuần Tâm nghe vậy cũng ngừng cười, nói: “ tiểu thư, ta thấy việc học cũng thú vị mà.”
Vương Tú bĩu môi khinh bỉ: “Thú vị thì ngươi tự đi mà học, học nhiều nói đạo lý nhiều tốn nước bọt chưa chắc đối thủ đã phục. Chi bằng cứ đè xuống đánh cho tới khi phục thì thôi, như vậy có phải đơn giản hơn không?”
Thiếu niên cười khổ trước thiếu nữ mới chỉ khoảng mười ba tuổi nhưng tính cách lại rất b·ạo l·ực này. Trong đầu hắn thầm nghĩ, hai huynh muội nhà này rốt cuộc có phải là huynh muội ruột thịt không. Một người nho nhã lịch thiệp, một người thì cả ngày chỉ nghĩ tới ăn và đánh người, hơn nữa lại còn là một thiếu nữ.
Vương Tú thấy Lý Thuần Tâm ngẩn người thì hào hứng nói: “Sao nào, ngẫm lời ta nói có lý không? Thay vì nói tốn hơi tốn sức, chi bằng cứ đè xuống đánh cho cha mẹ nhận không ra, vừa đơn giản lại dễ xong chuyện.”
Lý Thuần Tâm cạn lời trước thiếu nữ này, ngay cả hắn cũng không có suy nghĩ như vậy, mà người trước mặt này, đường đường là tiểu thư của một đại nho, lại chỉ nói mấy lời như đại hán bặm trợn.
Nghĩ xong hắn liền cười nói: “Vậy nếu không đánh lại thì cũng phải nói chút đạo lý để thoát thân chứ.”
Thiếu nữ khoanh tay cười khanh khách: “Không đánh lại thì ta gọi cha ta.”
Lý Thuần Tâm ôm đầu bất lực, lại cất giọng: “Nếu cha cô không đánh lại người đó thì sao?”
Thiếu nữ đắc ý đáp: “Cha ta là bán thánh, trong cả thành này ông ấy là người cường đại nhất.”
Lý Thuần Tâm đáp: “Vậy nếu địch thủ là thánh nhân, hay còn cường đại hơn Đại Tiên Sinh thì sao?”
Vương Tú ngây thơ bình thản nói: “Thì chạy.”
Lý Thuần Tâm cứng họng, không biết nói sao với thiếu nữ ngây thơ trước mặt này.
Vương Tú vẫn thao thao bất tuyệt: “Ngươi yên tâm đi, cha ta không những nói đạo lý giỏi mà còn chạy rất nhanh, ‘ngôn xuất pháp tùy’ của ông ấy có thể đi một bước vạn dặm.”
Lý Thuần Tâm không muốn nghe thêm nữa, đưa tay bịt miệng thiếu nữ đang thao thao bất tuyệt: “Tiểu thư, đến giờ học rồi, không học thì không có cơm ăn đâu.”
Vương Tú gạt tay hắn ra, mất kiên nhẫn nói: “Không sao, để mấy lão phu đồ đó chờ một lát cũng không mất lạng thịt nào.”
Vừa nói dứt lời, thì một giọng nói ngay đằng sau đã cắt ngang lời cô, “Phu tử không mất lạng thịt nào, còn con thì mất đấy.”
Lý Thuần Tâm thấy người mới đến, thì vội cúi đầu hành lễ miệng nói, “đại tiên sinh.”
Vương Hiền Phong dịu giọng đáp, “đứng lên đi, không cần khách sáo như vậy đâu.”
Vương Tú thấy người đến thì bĩu môi quay mặt đi nói, “họ là con người hay con mới là con của người.”
Vương Hiền Phong giọng điệu lại thêm vài thần răn đe cất giọng, “ha, là nữ tử lại không chăm lo học hành, cả ngày chỉ biết đá đá đấm đấm, vậy còn ra thể thống gì.”
Vương Tú khoanh tay trước ngực hờn dỗi đáp lại, “phi phi, ca ca đường đường là tam phẩm học đồ, lại có đánh lại con đâu.”
Vương Hiền Phong đưa tay gõ mạnh vào đầu nỏ thiếu nữ, miệng nói, “Ha, con gái lớn đã biết cãi lời cha mẹ, nói cho con biết ba tháng nữa, Thi Sơn Thư viện nạp đồ, nếu con làm mất mặt cha, vậy thì cũng đừng có về đây nữa.”
Vương Tú đưa tay nhỏ xoa xoa chán ủy khuất nói, “cha muốn thì cứ tới đi,”
Vương Hiền Phong sắc mặt xám xịt như tuyết trời mùa đông nói, “được được nếu con không muốn đi Thi Sơn Thư Viện, vậy thì đi ra biên cảnh với thúc phụ con đi.”
Vương Tú vốn từ nhỏ đã được nghe về cái nơi gọi là biên cảnh, quanh năm c·hiến t·ranh loạn lạc, lương thực thiếu thốn, đến bát cơm còn phải chia nhau, thì trong lòng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn ngạo kiều nói, “Phi Phi, Thi Sơn Thư Viện thôi mà, khó lắm sao, ca ca vào được con cũng vào được,”
nói xong chưa kịp để Lý Thuần Tâm phản ứng Vương Tú đã đưa tay giật mạnh lấy cổ tay thiếu niên vẫn đang ngơ ngơ ngác ngác kéo đi về hướng khác, miệng nói, “Tiểu đệ chúng ta đi học.”
Vương Hiền Phong đứng đó nhìn hai dáng người đang giời đi, ôm đầu bất lực, miệng lẩm bẩm, “ông trời ơi, rốt cuộc kiếp trước ta tạo nghiệp gì, mà lại cho ta tiểu nữ như này.”
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận