Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạ Ma

Chương 41: Chương 41 ngôi nhà

Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:25
Chương 41 ngôi nhà

Thấy thiếu niên đột nhiên ngã xuống, Vương Hiền Phong liền bước đến, nhẹ đặt tay lên vai Lý Thuần Tâm, đỡ hắn ngồi bên cạnh giường, mỉm cười ôn nhu nói, “tiểu huynh đệ à, ngươi vội thế là đang có ý định đi đâu vậy?”.

Lý Thuần Tâm nghe được câu hỏi thì nhất thời không biết trả lời như nào, kì thực hắn cũng chẳng biết tiếp theo mình có thể đi đâu, có thể làm gì, trên người đến một văn tiền còn bị méo, vậy thì lại có thể đi đâu.

Hắn trầm tư ậm ừ, nhưng lại chẳng biết trả lời câu hỏi trước đó như nào.

Vương Hiền Phong cũng là người từng trải, hơn nữa lại là một đại nho, sao có thể không nhìn ra cái khó của thiếu niên trước mắt này, nhưng hắn lại không biết làm sao để giảm bớt sự gượng gạo cho thiếu niên có phần ngạo khí kia.

Sau một hồi trầm tư, lão mới cất giọng, “Tiểu huynh đệ ta thấy ngươi chắc là không có chỗ nào để đi, cũng không cần ngại, ở cái thế sự này, người lưu vong kẻ lưu lạc cũng không thiếu, kiệt ngạo tuổi trẻ là thứ tốt, nhưng lại không nên quá cố chấp, chỉ tổ làm hại chính mình”.

Thiếu niên vốn học ít, nhưng vẫn có thể hiểu được đạo lý trong đó, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình không nên ở đây làm phiền người khác, dù sao đại thù vẫn còn đè trên vai hắn, mà lại chẳng biết đám người kia có thể tìm đến lúc nào, hắn thật sự không muốn gây phiền phức cho những người này.

Lý Thuần Tâm nghĩ xong liền đáp giọng, “nếu ta ở lại đây, có thể sẽ mang lại phiền phức cho các người đấy”.

Vương Tú thò cái đầu nhỏ sau vạt áo Vương Hiền Phong, khịt giọng lên tiếng, “ha, phiền phức gì chứ, cha ta đường đường là đại nho thiên nhân tam phẩm, còn là thành chủ của cái thành này, nào có giỏi phiền phức tìm đến đây”.

Vương Hiền Phong liền gõ nhẹ vào đầu Vương Tú, khiến thiếu nữ rụt cổ lại như một con rùa nhỏ, đưa tay lên xoa xoa chán, bĩu môi quay mặt đi giận dỗi.



Lý Thuần Tâm không ngờ rằng, một nhân vật lớn lại là một người ôn nhu nho nhã như vậy, phải biết rằng tam phẩm thiên nhân, chỉ sau thánh nhân một bậc, đủ để biết thực lực khủng bố như thế nào, nhưng người trước mặt này lại không khiến cho người khác cảm thấy quái lực, hay phi thường nào, mà chỉ làm cho người ta cảm nhận được sự ôn nhu như ngọc, lại hiền dịu như gió xuân.

Vương Hiền Phong thấy thiếu niên ngẩn ngơ thì cất giọng, “Tiểu huynh đệ đừng nghe con bé nói bậy, hay là thế này đi, ta thấy ngươi không có chỗ lưu lại, vừa hay chỗ ta thiếu một gia đinh cận thân cho tiểu nữ, không biết tiểu huynh đệ nghĩ thế nào”.

Vương Tú ngu ngơ thò đầu ra hỏi, “vậy con có phải chia phần ăn của mình cho hắn không”.

Vương Hiền phong không kiên nhẫn, một lần nữa đưa tay gõ lên đầu thiếu nữ một cái, miệng nói, “ăn ăn ăn, con sinh vào ngày con heo à, mà xuất ngày chỉ nghĩ đến ăn vậy”.

Thiếu nữ xoa xoa cái đầu nhỏ đáp, “vậy cha không nhớ con sinh vào ngày gì sao, sao lại hỏi con”.

Vương Hiền phong cạn lời, ôm đầu không biết nói sao với tiểu nữ ngốc nghếch nhà mình.

Lý Thuần Tâm biết hắn cũng chẳng còn nơi nào để đi nữa, đại thù trên mình nhưng cũng phải sống thì mới có thể đòi lại được, cứ khư khư quá phận sẽ chỉ làm cho mình tự hại mình, mà nơi này cũng không tệ, coi như cho mình một chốn dung thân.

Hắn nghĩ xong liền đưa hai tay chắp thành quyền cúi đầu nói, “đa tạ thành chủ không ngại phiền phức mà lưu ta lại.”

Vương Hiền Phong nghe vậy cười nhẹ gật đầu nói, “được, ta tên Vương Hiền Phong, sau này cứ gọi ta là đại tiên sinh, hay gia chủ đều được”.



Vương Tú một lần nữa thò đầu ra, nháy mắt đáng yêu nói, “ta tên là Vương Tú, sau này ta sẽ chia cho ngươi hai bát cơm, yên tâm ta sẽ không để ngươi c·hết đói đâu”.

Thiếu Niên tên Vương Nhiên đứng bên cạnh, khẽ vỗ vai thiếu niên, sau đó lắc đầu nói, “huynh đệ à, người cùng khổ mà”.

Thiếu niên ngơ ngơ ngác ngác không hiểu gì, hỏi “là chuyện gì vậy?”.

Vương Nhiên âm dương quái khí nói, “không thể diễn tả bằng lời, sau này ngươi ắt sẽ hiểu”.

ở trong một căn đình viện, rộng rãi, nằm cạnh một dòng suối uốn lượn như một con rắn lớn, bốn phía là cây xanh, lớn nhỏ đều có, căn đình viện lưng tựa núi đầu tựa sông, trông cực kỳ trang nhã, trong căn đình được khảm từ gỗ lim đỏ, bên trong chỉ có một cái bàn đá vài chiếc gế đá sơ sài, có hai thân ảnh, một người đạo mạo nho nhã, một người nhếch nhác thô tục, chính là hai lão nhân ở tòa lầu cao lần trước.

lão nhân thân mặc nho sam, tóc tai gọn gàng, gương mặt hơi nhăn nheo nhưng lại toát ra khí thái ung dung tao nhã lên tiếng, “ba tháng nữa lại là một lần thu đồ, ngươi không định thu một tên đồ đệ sau này còn áp đáy hòm cho mình à”.

Lão nhân tóc tai bù xù như đống rơm, trên cằm có vài cọng râu lưa thưa, trên thân mặc một bộ y phục nâu sạm màu, gãi gãi đùi đáp giọng, “mấy tên đến đây chẳng có tên nào thuận mắt cả, tên thì ẻo lả như nữ tử, tên thì cả ngày mở miệng là nhân nghĩa dưỡng thuần, không biết có cầm nổi kiếm hay không, hay chỉ biết ngồi nói đạo lý xàm ngôn.”

Lão nhân nho sam, đưa tay chỉ về cái cổng cao rộng có treo một cái biển hiệu gỗ lớn, ghi bốn chữ, “thi sơn thư viện” miệng nói, “Mạc Sơn thiên võ phu cũng phải biết chữ, ngươi không nhìn rõ nơi này nơi nào.”

Lão nhân tên Mạc Sơn Thiên nhìn vào bốn chữ lớn theo hướng tay người trước mặt chỉ, sau đó cười nhạt lên tiếng, “ha, trước sau gì ta cũng giỡ cái bảng hiệu ngứa mắt đó xuống, rồi đổi thành bốn chữ, Thay Trời Diệt Thánh.”



Lão nhân mặc nho sam, đáp giọng, “ngươi lời này mà cũng dám nói ra được”.

Mạc Sơn Thiên giọng điệu bình thản nói, “võ phu là thô bỉ như vậy đó, thấy gì thì nói đấy, ta chính là thấy thiên hạ này không thuận mắt, nghe đạo lý không thuận tai, cứ mở miệng ra là đạo nghĩa lễ đức không bằng chực tiếp chém một nhát có phải là xong chuyện không”.

Lão nhân thân mặc nho sam cau mày đáp giọng, “nếu thiên hạ này cứ thuận tay chém một nhát, vậy thì đã dễ nói chuyện rồi, nhưng người đời vốn là s·ợ c·hết, thấy hèn thì khinh, thấy sang thì nịnh, người hành đạo thì ít, kẻ hoại đạo thì thừa, nho gia võ phu suy cho cùng vẫn là con người, đến cuối cùng lại phải xem tâm tính.”

Mạc Sơn Thiên, đưa mắt nhìn người trước mặt, hai mắt nheo lại như khỉ, đáp giọng, “ Dương Huyền Tử, lần đầu tiên ta nghe mấy câu đạo lý mà lại thấy thuận tai như vậy đấy, ha con người sống nay đây mai c·hết, cứ sợ sợ sệt sệt, chui rúc dưới bùn lầy như đám cá chạch, cả đời không thấy được ánh sáng, lại cứ nghĩ là thế gian này vốn u tối, nhưng lại chẳng dám vùng dậy một lần, cứ để bùn đất che mắt mình, đến khi c·hết đi cũng chẳng nhìn thấy chút ánh sáng thật sự nào cả.”

Lão Nhân Tên Dương Huyền Tử cười cười đáp giọng, “ha võ phu thô bỉ cũng có thể thốt ra được những đạo lý như này, quả thực là đầu vẫn chưa hỏng hẳn,”

Mạc Sơn Thiên gương mặt xám xịt như sắc trời mùa đông khó chịu lên tiếng, “võ phu ta không biết nhiều chữ, nhưng chút đạo lý này vẫn có thể hiểu, còn đám nho gia các người, miệng thì nói, học chữ một ngày dùng chữ một đời, nhưng nói ra rồi người khác nghe cũng chỉ nghe tai này lọt tai kia, thì lại càng đáng thương.”

Dương Huyền Tử cũng không thua mà đáp lại ngay lập tức, “đạo lý chỉ nói cho người nghe hiểu, ngươi thấy có tên nào đọc chữ cho một con bò nghe chưa”.

Mạc Sơn Thiên nghe vậy thì đập mạnh tay lên chiếc bàn lớn, khiến cái bàn đá lớn lõm xuống một mảng, mặt nhăn lại như khỉ gằn giọng, “ngươi ngươi, được lắm ta không nói lại đám đèn sách các ngươi?.”

Dương Huyền Tử nghe vậy thì nhếch mép nói, “biết vậy ngay từ đầu thì đã không phải chịu khổ nhục.”

Mạc Sơn Thiên gằn giọng nói, “được, vậy để xem kiếm kinh của ta lợi hại, hay ngôn xuất pháp tùy của ngươi có trọng lượng”.

Dương Huyền Tử thấy vậy thì không tiếp tục chọc giận người trước mặt nữa, đạp một trần xuống mặt đất phía dưới, thân thể như làn khói mà biến mất ngay tại chỗ, chỉ để lại câu nói, “ha, quân tử động khẩu không động thủ, sau này ta lại tìm ngươi đàm đạo.”

Bình Luận

0 Thảo luận