Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 40: Chương 40 Khởi Đầu
Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:18Chương 40 Khởi Đầu
ở trong một gian nhà lớn được làm từ gỗ lim đỏ, chông cực kì khang trang, ở chính giữa căn phòng có một bộ bàn ghế gỗ, màu sắc cũng là màu đỏ, nam nhân trung niên, bộ dáng trừng hơn bốn mươi tuổi, trên chỉ mặt một bộ y phục đơn giản, tóc búi cao gọn gàng, gương mặt vẫn còn đầy đặn chưa có nhiều nếp nhăn, nhưng trong cái đơn giản đó, lại khiến người ta cảm thấy rất có phong thái của bậc tiên sinh.
Lão trung niên ngồi trên cái ghế gỗ ở tay nhẹ nhàng cầm lấy tách trà trên bàn gỗ, đưa lên miệng nhấp một ngụm, hướng hai hai thân ảnh một nam một nữ đang đứng ở phía cuối cái giường lớn trong góc căn phòng lớn mà lên tiếng, “nói đi Vương Tú, bình thường con hồ nháo đánh người khác b·ị t·hương nhẹ thì ta không nói tới, nhưng lần này thì hay rồi, lập tức đánh người ta sống dở c·hết dở”.
Người vừa lên tiếng là, Vương Hiền Phong, là thành chủ của bắc sơn thành này, nhưng người dân trong thành không gọi là thành chủ, mà thường gọi là Đại Tiên Sinh, cũng bởi tính cách nho nhã, lịch thiệp, khiêm tốn, hơn nữa ông cũng là một đại nho, vì vậy nên mới có cách gọi này.
Vương Tú thấy mình bị réo tên thì không khỏi giật mình, sau đó lắp bắp nói, “con đâu có cố ý, mà cũng tại hắn yếu đuối quá, mới húc một cái đã lăn đùng ra đất”.
Vương Hiền Phong giọng điệu có mấy phần tức giận, nhưng nhiều hơn lại là cưng chiều nói, “con... con không biết quái lực của mình à, cái con nói là không cố ý đụng mà khiến người ta gãy một cái xương sườn, vậy ta không cố ý đánh gãy chân con vậy có được không”.
Thiếu niên anh tuấn nghe màn đối đáp sắc sảo của người trước mặt, thì không nhịn được cười ra một tiếng nhỏ, nhưng cũng đủ để người trong phòng nghe thấy.
Lão trung niên liền không bỏ qua thiếu niên đưa mắt nhìn về phía hắn, miệng nói, “còn con, Vương Nhiên, biết muội muội có quái lực, nhưng vẫn để con bé tùy tiện đánh người ta ra nông nỗi này, con bé còn nhỏ tuổi có thể không trách, có muốn trách thì trách người quản thúc kia kìa”.
Thiếu niên tên Vương Nhiêu, tự nhiên ăn phải tên lạc thì không hiểu gì lên tiếng, “Phụ thân, người đâu thể thiên vị như vậy được, người là do muội ấy đánh, sao người có thể cho thân làm ca ca này chịu được”.
Lão nhân trung nhiên, gương mặt xám xịt, cất giọng, “ha hôm nay hai tên nghịch tử các con còn dám trả chêu, có phải đã lâu rồi chưa được nếm mùi vị của ngôn xuất pháp tùy phải không”.
Cặp thiếu nam thiếu nữ vừa nghe tới bốn từ, ngôn xuất pháp tùy, thì vẻ mặt hiện lên sự sợ hãi, nhưng thể đang đối mặt với thứ gì đáng sợ lắm, vội vàng tiến lại, người bóp vai kẻ bóp chân mà nói, “cha à người là đại nho, không nên nhỏ nhen như vậy, cũng không nên tức giận làm tổn hại đến thân thể”.
Vương Tú tiếp giọng, “đúng đúng, tối nay tiểu nữ sẽ nhường cho cha cái đùi gà to nhất có được không”.
Lão trung niên thấy hai con sóc nhỏ đang làm trò trước mặt này, vẻ mặt hiện lên sự bất lực, đưa tay day day mi tâm, miệng nói, “hai người các con, đúng là trời sinh huynh muội, như là một khuôn đúc ra”.
Thiếu niên đang bóp vai nghe vậy thì đùa cợt nói, “vậy chẳng lẽ là hai khuân”.
Lý Thuần Tâm trên giường lúc này, ánh mắt mờ mờ mở ra, không định thần được nơi này là nơi nào, chỉ cảm nhận thấy trước ngực sau lưng đau âm ỷ, hắn đưa đôi mắt nhìn ra giữa căn phòng, liền bắt gặp ngay cảnh tượng ba người, một già hai trẻ đang quấn quýt, thì nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết ậm ừ.
Ba người nghe thấy tiếng rên khẽ của Lý Thuần Tâm thì bất giác dừng hành động, Vương Nhiên đang như một chú sóc nhỏ đã nhanh chóng đứng thẳng người lấy lại dáng vẻ Tiểu Tiên Sinh vốn có của mình.
Lý Thuần Tâm nhận thấy ba ánh mắt đang nhìn về phía mình thì ngơ ngơ ngác ngác hỏi, “đây là”.
Vương Hiền Phong thấy thiếu niên tỉnh dậy, thì ôn nhu lên tiếng, “Tiểu huynh đệ tỉnh rồi sao, đây là phủ thành chủ, yên tâm đi nơi này rất an toàn”.
Lão nói xong chưa kịp để Lý Thuần Tâm trả lời, đã đưa tay kéo lấy tai Vương Tú bên cạnh, đi tới trước mặt thiếu niên nói, “là ta giáo dục tiểu nữ không nghiêm, để nó tùy tiện ra đường đánh người, mong tiểu huynh đệ không chấp vặt với nó”.
Nói xong lão liền hướng phía Vương Tú mà ra lệnh, “Vương Tú, còn không mau xin lỗi người ta đi”.
Vương Tú bị nhéo tai thì ủy khuất, phụng phịu lên tiếng, “xin lỗi”.
Vương Hiền Phong nghe vậy thì mất kiên nhẫn với tiểu nữ nhà mình nói, “con, được lắm, hôm nay ta sẽ bảo nhà bếp cắt phần ăn của con hai ngày”.
Thiếu nữ nghe thấy bị cắt phần ăn, thì sắc mặt biến đổi ngay lập tức, trở nên vô vùng đáng yêu, đưa hai tay nhỏ nắm lấy bàn tay sần sùi của Lý Thuần Tâm, quỳ xuống góc giường miệng liên tục nói, “Tiểu ca à, ta thành thật xin lỗi ngươi, ngươi có thấy đau chỗ nào không, để ta xoa bóp cho, ngươi muốn ăn cái gì để ta bảo nhà bếp làm cho ngươi ba phần, không ăn hết để ta ăn thay cũng không sao”.
Lý Thuần Tâm thấy sự biến đổi như trời và đất của thiếu nữ, thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, miệng nói, “chuyện này”.
Vương Hiền Phong và Vương Nhiên, hai cha con không hẹn mà cùng nhau đưa tay lên đưa tay lên vầng trán, lắc lắc đầu, như thể chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần.
Lão trung niên đưa tay sách bổng thiếu nữ lên không trung, miệng nói, “con có thôi làm ta mất mặt đi không, người ta không phải là con, không ăn nhiều được như con đâu”.
nói xong lão liền quay đầu lại cười cười với thiếu niên nói, “ha tiểu huynh đệ, không cần quan tâm tới con nhóc này”.
Lý Thuần Tâm nhìn cảnh tượng hòa thuận trước mắt không khỏi mà hiện lên sự ngưỡng mộ, hắn chưa bao giờ cảm nhận được cái không khí ấm cúng này, cũng chưa bao giờ cảm nhận được sự cưng chiều dạy dỗ của cha mẹ, cảnh tượng diễn ra trước mắt hắn, chính là hình ảnh của một gia đình bình thường, nhưng đối với hắn lại là cực kỳ xa xỉ, mà chẳng thể nào với đến.
Thấy sắc mặt Lý Thuần Tâm có phần không đúng, thiếu niên tên Vương Nhiên liền tiến lại hỏi, “Huynh đệ ngươi là sao vậy”.
Lý Thuần Tâm cười nhạt đáp lời hắn, “không sao chỉ là nhớ lại một chút kỉ niệm thôi.”
Thiếu niên cũng không đào sâu chỉ ậm ừ cho qua, tiếp tục lên tiếng, “đại phu nói, huynh do kiệt sức, lại thêm lao lực thương tâm, thân thể không chịu được chấn động mạnh nên mới ngất đi”.
Lý Thuần Tâm sắc mặt nhợt nhạt, ậm ừ tiếp lời, “a, vậy là ta đã làm phiền mọi người rồi, yên tâm lát nữa ta sẽ rời đi ngay, không làm ảnh hưởng tới mọi người”.
Vương Nhiên giọng điệu bình thản lắc đầu nói, “kỳ thực là lỗi của tiểu muội nhà ta, huynh cứ an tâm ở đây dưỡng thương đi, khi nào bình phục thì rời đi cũng không muộn”.
Lý Thuần Tâm vốn biết không phải cú húc của thiếu nữ kia khiến mình ra nông nỗi này, mà vốn dĩ chính là v·ết t·hương cũ của hắn đã là như vậy, cộng thêm việc liên tục một tháng không ngơi không nghỉ, cho dù thiếu nữ kia có húc hắn một cái kia hay không thì kết quả vẫn là như vậy.
Nghĩ xong hắn liền dồn sức nhấc thân thể đau nhức lên, ngồi dậy, lắc đầu nói, “không cần đâu, chỉ là v·ết t·hương cũ của ta, không liên quan gì đến tiểu cô nương kia”.
nói xong hắn liền đưa tay vịn lấy thành giường, cố gắng đứng dậy, nhưng chưa đứng dậy được bao lâu, thân thể thiếu niên đã vô lực mà quỵ xuống, hoàn toàn không cảm nhận được khí lực trong cơ thể.
ở trong một gian nhà lớn được làm từ gỗ lim đỏ, chông cực kì khang trang, ở chính giữa căn phòng có một bộ bàn ghế gỗ, màu sắc cũng là màu đỏ, nam nhân trung niên, bộ dáng trừng hơn bốn mươi tuổi, trên chỉ mặt một bộ y phục đơn giản, tóc búi cao gọn gàng, gương mặt vẫn còn đầy đặn chưa có nhiều nếp nhăn, nhưng trong cái đơn giản đó, lại khiến người ta cảm thấy rất có phong thái của bậc tiên sinh.
Lão trung niên ngồi trên cái ghế gỗ ở tay nhẹ nhàng cầm lấy tách trà trên bàn gỗ, đưa lên miệng nhấp một ngụm, hướng hai hai thân ảnh một nam một nữ đang đứng ở phía cuối cái giường lớn trong góc căn phòng lớn mà lên tiếng, “nói đi Vương Tú, bình thường con hồ nháo đánh người khác b·ị t·hương nhẹ thì ta không nói tới, nhưng lần này thì hay rồi, lập tức đánh người ta sống dở c·hết dở”.
Người vừa lên tiếng là, Vương Hiền Phong, là thành chủ của bắc sơn thành này, nhưng người dân trong thành không gọi là thành chủ, mà thường gọi là Đại Tiên Sinh, cũng bởi tính cách nho nhã, lịch thiệp, khiêm tốn, hơn nữa ông cũng là một đại nho, vì vậy nên mới có cách gọi này.
Vương Tú thấy mình bị réo tên thì không khỏi giật mình, sau đó lắp bắp nói, “con đâu có cố ý, mà cũng tại hắn yếu đuối quá, mới húc một cái đã lăn đùng ra đất”.
Vương Hiền Phong giọng điệu có mấy phần tức giận, nhưng nhiều hơn lại là cưng chiều nói, “con... con không biết quái lực của mình à, cái con nói là không cố ý đụng mà khiến người ta gãy một cái xương sườn, vậy ta không cố ý đánh gãy chân con vậy có được không”.
Thiếu niên anh tuấn nghe màn đối đáp sắc sảo của người trước mặt, thì không nhịn được cười ra một tiếng nhỏ, nhưng cũng đủ để người trong phòng nghe thấy.
Lão trung niên liền không bỏ qua thiếu niên đưa mắt nhìn về phía hắn, miệng nói, “còn con, Vương Nhiên, biết muội muội có quái lực, nhưng vẫn để con bé tùy tiện đánh người ta ra nông nỗi này, con bé còn nhỏ tuổi có thể không trách, có muốn trách thì trách người quản thúc kia kìa”.
Thiếu niên tên Vương Nhiêu, tự nhiên ăn phải tên lạc thì không hiểu gì lên tiếng, “Phụ thân, người đâu thể thiên vị như vậy được, người là do muội ấy đánh, sao người có thể cho thân làm ca ca này chịu được”.
Lão nhân trung nhiên, gương mặt xám xịt, cất giọng, “ha hôm nay hai tên nghịch tử các con còn dám trả chêu, có phải đã lâu rồi chưa được nếm mùi vị của ngôn xuất pháp tùy phải không”.
Cặp thiếu nam thiếu nữ vừa nghe tới bốn từ, ngôn xuất pháp tùy, thì vẻ mặt hiện lên sự sợ hãi, nhưng thể đang đối mặt với thứ gì đáng sợ lắm, vội vàng tiến lại, người bóp vai kẻ bóp chân mà nói, “cha à người là đại nho, không nên nhỏ nhen như vậy, cũng không nên tức giận làm tổn hại đến thân thể”.
Vương Tú tiếp giọng, “đúng đúng, tối nay tiểu nữ sẽ nhường cho cha cái đùi gà to nhất có được không”.
Lão trung niên thấy hai con sóc nhỏ đang làm trò trước mặt này, vẻ mặt hiện lên sự bất lực, đưa tay day day mi tâm, miệng nói, “hai người các con, đúng là trời sinh huynh muội, như là một khuôn đúc ra”.
Thiếu niên đang bóp vai nghe vậy thì đùa cợt nói, “vậy chẳng lẽ là hai khuân”.
Lý Thuần Tâm trên giường lúc này, ánh mắt mờ mờ mở ra, không định thần được nơi này là nơi nào, chỉ cảm nhận thấy trước ngực sau lưng đau âm ỷ, hắn đưa đôi mắt nhìn ra giữa căn phòng, liền bắt gặp ngay cảnh tượng ba người, một già hai trẻ đang quấn quýt, thì nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết ậm ừ.
Ba người nghe thấy tiếng rên khẽ của Lý Thuần Tâm thì bất giác dừng hành động, Vương Nhiên đang như một chú sóc nhỏ đã nhanh chóng đứng thẳng người lấy lại dáng vẻ Tiểu Tiên Sinh vốn có của mình.
Lý Thuần Tâm nhận thấy ba ánh mắt đang nhìn về phía mình thì ngơ ngơ ngác ngác hỏi, “đây là”.
Vương Hiền Phong thấy thiếu niên tỉnh dậy, thì ôn nhu lên tiếng, “Tiểu huynh đệ tỉnh rồi sao, đây là phủ thành chủ, yên tâm đi nơi này rất an toàn”.
Lão nói xong chưa kịp để Lý Thuần Tâm trả lời, đã đưa tay kéo lấy tai Vương Tú bên cạnh, đi tới trước mặt thiếu niên nói, “là ta giáo dục tiểu nữ không nghiêm, để nó tùy tiện ra đường đánh người, mong tiểu huynh đệ không chấp vặt với nó”.
Nói xong lão liền hướng phía Vương Tú mà ra lệnh, “Vương Tú, còn không mau xin lỗi người ta đi”.
Vương Tú bị nhéo tai thì ủy khuất, phụng phịu lên tiếng, “xin lỗi”.
Vương Hiền Phong nghe vậy thì mất kiên nhẫn với tiểu nữ nhà mình nói, “con, được lắm, hôm nay ta sẽ bảo nhà bếp cắt phần ăn của con hai ngày”.
Thiếu nữ nghe thấy bị cắt phần ăn, thì sắc mặt biến đổi ngay lập tức, trở nên vô vùng đáng yêu, đưa hai tay nhỏ nắm lấy bàn tay sần sùi của Lý Thuần Tâm, quỳ xuống góc giường miệng liên tục nói, “Tiểu ca à, ta thành thật xin lỗi ngươi, ngươi có thấy đau chỗ nào không, để ta xoa bóp cho, ngươi muốn ăn cái gì để ta bảo nhà bếp làm cho ngươi ba phần, không ăn hết để ta ăn thay cũng không sao”.
Lý Thuần Tâm thấy sự biến đổi như trời và đất của thiếu nữ, thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, miệng nói, “chuyện này”.
Vương Hiền Phong và Vương Nhiên, hai cha con không hẹn mà cùng nhau đưa tay lên đưa tay lên vầng trán, lắc lắc đầu, như thể chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần.
Lão trung niên đưa tay sách bổng thiếu nữ lên không trung, miệng nói, “con có thôi làm ta mất mặt đi không, người ta không phải là con, không ăn nhiều được như con đâu”.
nói xong lão liền quay đầu lại cười cười với thiếu niên nói, “ha tiểu huynh đệ, không cần quan tâm tới con nhóc này”.
Lý Thuần Tâm nhìn cảnh tượng hòa thuận trước mắt không khỏi mà hiện lên sự ngưỡng mộ, hắn chưa bao giờ cảm nhận được cái không khí ấm cúng này, cũng chưa bao giờ cảm nhận được sự cưng chiều dạy dỗ của cha mẹ, cảnh tượng diễn ra trước mắt hắn, chính là hình ảnh của một gia đình bình thường, nhưng đối với hắn lại là cực kỳ xa xỉ, mà chẳng thể nào với đến.
Thấy sắc mặt Lý Thuần Tâm có phần không đúng, thiếu niên tên Vương Nhiên liền tiến lại hỏi, “Huynh đệ ngươi là sao vậy”.
Lý Thuần Tâm cười nhạt đáp lời hắn, “không sao chỉ là nhớ lại một chút kỉ niệm thôi.”
Thiếu niên cũng không đào sâu chỉ ậm ừ cho qua, tiếp tục lên tiếng, “đại phu nói, huynh do kiệt sức, lại thêm lao lực thương tâm, thân thể không chịu được chấn động mạnh nên mới ngất đi”.
Lý Thuần Tâm sắc mặt nhợt nhạt, ậm ừ tiếp lời, “a, vậy là ta đã làm phiền mọi người rồi, yên tâm lát nữa ta sẽ rời đi ngay, không làm ảnh hưởng tới mọi người”.
Vương Nhiên giọng điệu bình thản lắc đầu nói, “kỳ thực là lỗi của tiểu muội nhà ta, huynh cứ an tâm ở đây dưỡng thương đi, khi nào bình phục thì rời đi cũng không muộn”.
Lý Thuần Tâm vốn biết không phải cú húc của thiếu nữ kia khiến mình ra nông nỗi này, mà vốn dĩ chính là v·ết t·hương cũ của hắn đã là như vậy, cộng thêm việc liên tục một tháng không ngơi không nghỉ, cho dù thiếu nữ kia có húc hắn một cái kia hay không thì kết quả vẫn là như vậy.
Nghĩ xong hắn liền dồn sức nhấc thân thể đau nhức lên, ngồi dậy, lắc đầu nói, “không cần đâu, chỉ là v·ết t·hương cũ của ta, không liên quan gì đến tiểu cô nương kia”.
nói xong hắn liền đưa tay vịn lấy thành giường, cố gắng đứng dậy, nhưng chưa đứng dậy được bao lâu, thân thể thiếu niên đã vô lực mà quỵ xuống, hoàn toàn không cảm nhận được khí lực trong cơ thể.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận