Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 38: Chương 38 hé lộ
Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:18Chương 38 hé lộ
ở trong một gian mật thất lớn, chỉ có chút ánh sáng mờ mờ đủ để ngươi ta nhìn được quan cảnh xung quanh, bốn bức tường đá nhẵn mịn, chính giữa gian mập thất có một cái bàn đá đơn giản, trong ánh sáng mờ mờ đủ để người ta nhìn thấy bên trong gian mật thất có thân ảnh một lão nhân đang ngồi trên một cỗ ghế đá đơn giản, còn tướng mạo thì hoàn toàn không nhìn rõ, chỉ có thể nhận biết đây là một lão nhân tuổi đã xế chiều, trên thân mặc một đạo bào có thêu hình bát cực âm dương sau lưng, chỉ kỳ lạ là y phục này hoàn toàn là một màu đỏ.
lão nhẹ tay nâng một tách trà trên bàn đá nhẹ nhấp một ngụm, sắc mặt không vui không buồn lẩm bẩm, “trà ngon tiễn biệt”
ngay lúc vừa dứt câu nói, cánh cửa đá của gian mật thất bị đẩy mạnh ra, khiến cho một làn bụi bốc lên từng mảnh như sương sớm, thân ảnh tên hắc bào quái dị, cơ bắp bên lồi bên lõm, gương mặt đen sạm đầy gân xanh, chính là tên vừa mới giao thủ với Nhân Thiên Thánh Nhân.
Hắn bước đến chính giữa gian mật thất, cách thân ảnh kia khoảng mười bước chân, thì quỳ một gối xuống, chắp tay thành quyền miệng nói, “đại trưởng lão tính toán như thần, việc mà ngài giao tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng cơ bản đã hoàn thành”.
Lão nhân gật đầu bình thản nói, “Mộng Thiên Cơ ta chỉ là một đứa trẻ vài trăm tuổi đối với thiên đạo này, tính toán như thần thì thôi đi, cũng chỉ là một chút trò vặt thôi”.
nói xong Mộng Thiên Cơ nhìn quay đầu lại, nhìn về phía tên kia, miệng nói, “còn về ngoài ý muốn chính là dáng vẻ ngươi bây giờ”.
Tên kia liền cúi đầu sâu hơn đáp, “lão già Nhân Thiên Thánh Nhân kia thực sự rất có thực lực,”
Mộng thiên Cơ cười ôn nhu nói, “ suy cho cùng thánh nhân cũng là thánh nhân, cho dù có trọng thương thì cách biệt vẫn như thiên và địa, ngươi có trách ta giao cái nhiệm vụ định sẵn là cửa tử này cho ngươi không”.
tên kai không chậm chễ mà cũng đáp lại, “đại trưởng lão làm việc tự có đạo lý của người,”
hắn nói xong liền tò mõ mà hỏi “ nhưng ta chỉ có thắc mắc rằng, tại sao người lại làm vậy, ngài không sợ Lý Thuần Tâm sẽ c·hết trong tay tên mập đó sao”.
Mộng Thiên Cơ bình đạm đáp lại, “hắn không có năng lực đó”
Tên kia liền hỏi tò mò hỏi tiếp, “ta vẫn không hiểu, tại sao lại phải diệt đám dân chúng tay không tấc sắt đó”
Mộng Thiên Cơ sắc mặc không vui không buồn đáp lại, “chính là mài ngọc,”
Tên kia hiểu được đạo lý trong câu nói đó, cúi đầu hỏi thêm một câu hỏi nữa “vậy tại sao ngài biết Nhân Thiên Thánh Nhân nhất định sẽ dùng mọi giá để cứu tiểu cô nương kia”.
Mộng Thiên Cơ nhẹ nhấp một ngụm trà, ánh mắt trở nên thâm sâu, nói, “ bốn nhà kiếm sơn, nhân tông, thiên tông, nho gia, bốn phái lớn tưởng chừng như cùng một con đường, nhưng thật ra đã âm thầm nổi sóng rồi, kiếm sơn có hai bán tiên, thiên tông cũng có hai tên bán tiên, nho gia cũng có hai bán tiên, ba phái này liên tục áp chế lẫn nhau, còn riêng nhân tông lại chỉ có một lão già bán tiên cảnh, nhưng cũng sắp gần đất xa trời hoàn toàn lọt thỏm vào cạnh tranh, trong tay còn cầm củ khoai nóng tam thanh thư khiến cả thiên hạ phải nhóm ngó”
Tên kia vẫn ngu ngơ không hiểu gì cất giọng, “vậy thì có liên quan gì đến tiểu cô nương kia ạ”
Mộng Thiên Cơ cũng liền đáp lại, “nhân tông vốn là không thích tranh đấu, chỉ đơn thuần là đi cùng đường với đại đạo, nhưng bốn bề áp chế, bọn chúng có muốn không để mắt cũng không được, mà Tiểu Cô Nương kia, vốn là kì tài tu đạo, khi vừa mới lọt lòng đã được long phụng chúc phúc, vì vậy nên Tiểu Cô Nương đó chính là viên ngọc quý trên tay nhân tông”.
Tên kia được giải thích cặn kẽ thì cũng đã hiển ra, rốt cuộc tại sao Nhân Thiên Thánh Nhân dù có đánh đổi thọ nguyên cũng quyết phải đến ứng cứu cặp thiếu nam, thiếu nữ kia.
Hắn một lần nữa, quỳ xuống chắp tay nói, “Tạ đại trưởng lão giải đáp, Ám Tinh vì đại nghiệp phục hưng ta có c·hết cũng không hối tiếc”
Mộng Thiên Cơ vẫn một bộ dạng không vui không buồn, nhẹ phất tay áo, ống tay áo theo cái phất tay của lão mà trải thành một giải lụa mềm trên không trung, từ bên trong tay áo, văng ra một viên huyết đan, chuẩn xác mà nằm trên tay tên kia.
Lão đưa mắt nhìn vào tên kia, giọng khàn khàn nói, “ngươi vốn là người có hi vọng đạt tới thánh cảnh, nhưng lại vì đại nghiệp mà chôn thân, uống nó đi sẽ không còn đau đớn nữa”.
Tên kia cũng hiểu rằng, một khi đã uống huyết hồn ngọc, thì đã định sẵn là kết cục này rồi, c·hết sớm chính là giảm bớt đau đớn sớm.
Hắn không do dự gì, liền bỏ viên huyết đan vào miệng sau đó nuốt xuống, ngay lập tức thân thể hắn phồng rộp lên từng mảnh, mắt trợn trừng, máu từ mắt mũi miệng trào ra không ngừng, rất nhanh sau đó đã bất động nằm dưới đất không còn động tĩnh gì.
Mộng Thiên Cơ, đưa mắt nhìn xuống cỗ t·hi t·hể bên dưới, thở dài nói “nhất khứ bất phục phản, sinh tử yên vô tình”.
Buổi trưa hôm sau, sắc trời âm u như chuẩn bị dáng một cơn mưa xuống. Lý Thuần Tâm nằm tựa lên một thân cây lớn, đống lửa trước mặt đã cháy rụi từ lúc nào, Thiếu niên khẽ chớp hàng mi, mở mắt sau đó cố gắng nhấc người đứng dậy, mỗi lần dùng lực hắn lại cảm giác như xương cốt mình đang gãy vụn ra từng mảnh, vô cùng đau nhức.
Thiếu niên khẽ đưa tay lên day day mi tâm, hồi ức của giấc mơ đêm qua như thủy chiều mà tràn vào trong trí óc, hắn tò mò không biết thân ảnh kia là ai, còn Mạc Vô Song những câu nói cuối cùng đó là gì, nhưng hắn biết giấc mơ đó là thực, bởi hắn chỉ trong chưa đầy một năm hắn đã nếm trải qua bao nhiêu thứ kì dị, không muốn tin cũng khó.
Nhưng thiếu niên cũng không để tâm lắm, cái hắn cần để tâm lúc này là, làm sao để đến được Bắc Sơn Thành trước lập đông.
đông trí năm nay đã dần đến gần, trời cũng đã dần trở nên lạnh giá, mà thiếu niên trên người chỉ có bộ y phục mỏng tan, khâu lỗ chỗ, nến trước khi tuyết rơi mà không đến được Bắc Sơn Thành thì khẳng định là sẽ c·hết rét.
Hắn nghĩ xong liền khoác túi vải nhỏ đặt sau gốc cây lớn lên lưng, tay cầm lấy thanh kiếm chuôi gỗ, đứng dậy hướng phía bắc mà đi tới.
ở trong một gian mật thất lớn, chỉ có chút ánh sáng mờ mờ đủ để ngươi ta nhìn được quan cảnh xung quanh, bốn bức tường đá nhẵn mịn, chính giữa gian mập thất có một cái bàn đá đơn giản, trong ánh sáng mờ mờ đủ để người ta nhìn thấy bên trong gian mật thất có thân ảnh một lão nhân đang ngồi trên một cỗ ghế đá đơn giản, còn tướng mạo thì hoàn toàn không nhìn rõ, chỉ có thể nhận biết đây là một lão nhân tuổi đã xế chiều, trên thân mặc một đạo bào có thêu hình bát cực âm dương sau lưng, chỉ kỳ lạ là y phục này hoàn toàn là một màu đỏ.
lão nhẹ tay nâng một tách trà trên bàn đá nhẹ nhấp một ngụm, sắc mặt không vui không buồn lẩm bẩm, “trà ngon tiễn biệt”
ngay lúc vừa dứt câu nói, cánh cửa đá của gian mật thất bị đẩy mạnh ra, khiến cho một làn bụi bốc lên từng mảnh như sương sớm, thân ảnh tên hắc bào quái dị, cơ bắp bên lồi bên lõm, gương mặt đen sạm đầy gân xanh, chính là tên vừa mới giao thủ với Nhân Thiên Thánh Nhân.
Hắn bước đến chính giữa gian mật thất, cách thân ảnh kia khoảng mười bước chân, thì quỳ một gối xuống, chắp tay thành quyền miệng nói, “đại trưởng lão tính toán như thần, việc mà ngài giao tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng cơ bản đã hoàn thành”.
Lão nhân gật đầu bình thản nói, “Mộng Thiên Cơ ta chỉ là một đứa trẻ vài trăm tuổi đối với thiên đạo này, tính toán như thần thì thôi đi, cũng chỉ là một chút trò vặt thôi”.
nói xong Mộng Thiên Cơ nhìn quay đầu lại, nhìn về phía tên kia, miệng nói, “còn về ngoài ý muốn chính là dáng vẻ ngươi bây giờ”.
Tên kia liền cúi đầu sâu hơn đáp, “lão già Nhân Thiên Thánh Nhân kia thực sự rất có thực lực,”
Mộng thiên Cơ cười ôn nhu nói, “ suy cho cùng thánh nhân cũng là thánh nhân, cho dù có trọng thương thì cách biệt vẫn như thiên và địa, ngươi có trách ta giao cái nhiệm vụ định sẵn là cửa tử này cho ngươi không”.
tên kai không chậm chễ mà cũng đáp lại, “đại trưởng lão làm việc tự có đạo lý của người,”
hắn nói xong liền tò mõ mà hỏi “ nhưng ta chỉ có thắc mắc rằng, tại sao người lại làm vậy, ngài không sợ Lý Thuần Tâm sẽ c·hết trong tay tên mập đó sao”.
Mộng Thiên Cơ bình đạm đáp lại, “hắn không có năng lực đó”
Tên kia liền hỏi tò mò hỏi tiếp, “ta vẫn không hiểu, tại sao lại phải diệt đám dân chúng tay không tấc sắt đó”
Mộng Thiên Cơ sắc mặc không vui không buồn đáp lại, “chính là mài ngọc,”
Tên kia hiểu được đạo lý trong câu nói đó, cúi đầu hỏi thêm một câu hỏi nữa “vậy tại sao ngài biết Nhân Thiên Thánh Nhân nhất định sẽ dùng mọi giá để cứu tiểu cô nương kia”.
Mộng Thiên Cơ nhẹ nhấp một ngụm trà, ánh mắt trở nên thâm sâu, nói, “ bốn nhà kiếm sơn, nhân tông, thiên tông, nho gia, bốn phái lớn tưởng chừng như cùng một con đường, nhưng thật ra đã âm thầm nổi sóng rồi, kiếm sơn có hai bán tiên, thiên tông cũng có hai tên bán tiên, nho gia cũng có hai bán tiên, ba phái này liên tục áp chế lẫn nhau, còn riêng nhân tông lại chỉ có một lão già bán tiên cảnh, nhưng cũng sắp gần đất xa trời hoàn toàn lọt thỏm vào cạnh tranh, trong tay còn cầm củ khoai nóng tam thanh thư khiến cả thiên hạ phải nhóm ngó”
Tên kia vẫn ngu ngơ không hiểu gì cất giọng, “vậy thì có liên quan gì đến tiểu cô nương kia ạ”
Mộng Thiên Cơ cũng liền đáp lại, “nhân tông vốn là không thích tranh đấu, chỉ đơn thuần là đi cùng đường với đại đạo, nhưng bốn bề áp chế, bọn chúng có muốn không để mắt cũng không được, mà Tiểu Cô Nương kia, vốn là kì tài tu đạo, khi vừa mới lọt lòng đã được long phụng chúc phúc, vì vậy nên Tiểu Cô Nương đó chính là viên ngọc quý trên tay nhân tông”.
Tên kia được giải thích cặn kẽ thì cũng đã hiển ra, rốt cuộc tại sao Nhân Thiên Thánh Nhân dù có đánh đổi thọ nguyên cũng quyết phải đến ứng cứu cặp thiếu nam, thiếu nữ kia.
Hắn một lần nữa, quỳ xuống chắp tay nói, “Tạ đại trưởng lão giải đáp, Ám Tinh vì đại nghiệp phục hưng ta có c·hết cũng không hối tiếc”
Mộng Thiên Cơ vẫn một bộ dạng không vui không buồn, nhẹ phất tay áo, ống tay áo theo cái phất tay của lão mà trải thành một giải lụa mềm trên không trung, từ bên trong tay áo, văng ra một viên huyết đan, chuẩn xác mà nằm trên tay tên kia.
Lão đưa mắt nhìn vào tên kia, giọng khàn khàn nói, “ngươi vốn là người có hi vọng đạt tới thánh cảnh, nhưng lại vì đại nghiệp mà chôn thân, uống nó đi sẽ không còn đau đớn nữa”.
Tên kia cũng hiểu rằng, một khi đã uống huyết hồn ngọc, thì đã định sẵn là kết cục này rồi, c·hết sớm chính là giảm bớt đau đớn sớm.
Hắn không do dự gì, liền bỏ viên huyết đan vào miệng sau đó nuốt xuống, ngay lập tức thân thể hắn phồng rộp lên từng mảnh, mắt trợn trừng, máu từ mắt mũi miệng trào ra không ngừng, rất nhanh sau đó đã bất động nằm dưới đất không còn động tĩnh gì.
Mộng Thiên Cơ, đưa mắt nhìn xuống cỗ t·hi t·hể bên dưới, thở dài nói “nhất khứ bất phục phản, sinh tử yên vô tình”.
Buổi trưa hôm sau, sắc trời âm u như chuẩn bị dáng một cơn mưa xuống. Lý Thuần Tâm nằm tựa lên một thân cây lớn, đống lửa trước mặt đã cháy rụi từ lúc nào, Thiếu niên khẽ chớp hàng mi, mở mắt sau đó cố gắng nhấc người đứng dậy, mỗi lần dùng lực hắn lại cảm giác như xương cốt mình đang gãy vụn ra từng mảnh, vô cùng đau nhức.
Thiếu niên khẽ đưa tay lên day day mi tâm, hồi ức của giấc mơ đêm qua như thủy chiều mà tràn vào trong trí óc, hắn tò mò không biết thân ảnh kia là ai, còn Mạc Vô Song những câu nói cuối cùng đó là gì, nhưng hắn biết giấc mơ đó là thực, bởi hắn chỉ trong chưa đầy một năm hắn đã nếm trải qua bao nhiêu thứ kì dị, không muốn tin cũng khó.
Nhưng thiếu niên cũng không để tâm lắm, cái hắn cần để tâm lúc này là, làm sao để đến được Bắc Sơn Thành trước lập đông.
đông trí năm nay đã dần đến gần, trời cũng đã dần trở nên lạnh giá, mà thiếu niên trên người chỉ có bộ y phục mỏng tan, khâu lỗ chỗ, nến trước khi tuyết rơi mà không đến được Bắc Sơn Thành thì khẳng định là sẽ c·hết rét.
Hắn nghĩ xong liền khoác túi vải nhỏ đặt sau gốc cây lớn lên lưng, tay cầm lấy thanh kiếm chuôi gỗ, đứng dậy hướng phía bắc mà đi tới.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận