Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 37: Chương 37 chiếm đoạt
Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:18Chương 37 chiếm đoạt
Tên tướng mạo giống hệt Lý Thuần Tâm thấy vậy thì cười nhạt, nhưng lại khiến người ta có cảm giác âm dương quái khí khó lòng mà diễn tả được, hắn đưa bước chân bước qua luồng huyết khí đang bao bọc lấy thân thể Lý Thuần Tâm như nhộng tằm, mắt nhìn vào thiếu niên đang ôm đầu gân xanh nổi đầy trên mặt, nhăn nhó như khỉ.
sau đó Hắn đưa hai ngón tay chỉ vào mi tâm của Lý Thuần Tâm, âm trầm nói, “tiểu Thuần Tâm à, giao cỗ thân thể này cho ta, ta giúp ngươi báo thù.”
Nói xong vẫn chưa kịp để Lý Thuần Tâm nhận ra sự việc gì, hắn đã hóa thành một luồn huyết khí, mảnh như một con rắn, dung nhập vào trong mi tâm của Lý Thuần Tâm.
Bên trong thức hải của Lý Thuần Tâm, bên dưới là một hồ nước, trải dài không thấy điểm cuối, u tối lạnh lẽo, tên có tướng mạo giống Lý Thuần Tâm, lơ lửng trong không trung, đưa mắt nhìn quanh một vòng, lẩm bẩm, “cỗ t·hi t·hể này đúng thật là quá tầm thường đi, hazz méo mó có hơn không vậy”.
nói xong hắn liền hóa thành một cột huyết khí, thân thể như tia chớp mà phóng thẳng xuống dòng nước bên dưới chân,
sau một hồi ngụp lặn, hắn đứng giữa dòng nước sâu không thấy đáy, giang tay ra cười lớn, “ha tiểu tử ngươi quá yếu rồi, đại nghiệp còn lại để ta làm thay ngươi đi”.
Nói xong từ bên trong đan điền hắn, tản ra từng luồng huyết khí, như thủy chiều mà tỏa ra tứ phía, nhuộm đỏ cả một mảnh hải địa. bốn cột huyết khí lấy hắn làm trung tâm phân thành bốn góc, mà bắt thẳng lên mặt nước, chọc thẳng qua màn đêm tối đen.
Lý Thuần Tâm ở bên ngoài, ôm đầu quằn quại mà rên lên đau đớn, gương mặt nhăn lại, ánh mắt dần trở nên lờ đờ như người mất hồn.
Bên trong thức hải, tên có tướng mạo giống Lý Thuần Tâm cười lên khanh khách, chính là một bộ dáng mãn nguyện.
Nhưng bất ngờ từ đâu, một luồng kiếm khí sắc bén, từ bên trong mảng hải địa, xé gió mà đi, trực tiếp chém ngang bốn cái trụ huyết khí, khiến cho bốn dòng huyết khí đang chọc trời dần dần mờ nhạt đi rồi tắt ngúm.
Tên kia thấy vậy, thì liền bật ra khỏi mặt nước, đưa mắt nhìn xung quanh, quát lên, “chuyện gì vậy”
Mạc Vô Song thân thể hư hư thực thực, phiêu du theo gió mà lướt trên không trung xuất hiện sau lưng hắn, thân hình thật thật giả giả, mặc một bộ bạch y đơn giản, mái tóc buộc lên gọn gàng, lông mày kiếm, râu dài, trông rất có cốt cách.
Tên kia nhận ra sự xuất hiện của một người khác, ngay lập tức quay đầu lại, hơi bất ngờ nhưng cũng liền bình tĩnh lại, mở miệng nói, “ha lão già c·hết rồi mà không yên thân, còn muốn phá hỏng chuyện của người khác”.
Mạc Vô Song bình thản đáp lại, “giới linh huyết đồ, không phò tá kí chủ, lại còn muốn đoạt xác”.
Tên kia cũng liền đáp lại, “tàn hồn kiếm thư, ha ngươi chẳng lẽ không biết tiểu tử đó là kẻ nào, mà còn cố tình gieo kiếm thư vào linh hồn hắn, ngươi già rồi nên hồ đồ à”. Hắn giọng điệu chế nhạo, cười cợt nói.
Mạc Vô Song vẫn bộ dáng cũ đáp lại, “biết thì đã sao, mà không biết thì đã sao, quan trọng lắm sao, cùng là sinh sinh mệnh, trong hay đục cũng chỉ do chấp niệm”.
Tên kia nghe vậy liền vỗ bay bôm bốp, chế nhạo, “ha thật là đạo lý mà, xíu chút nữa đã làm ta cảm động rồi, vậy hơn hai mươi vạn sinh linh Huyết Hà Môn, sao lúc đó ta không nghe các ngươi nói, chúng sinh cùng khổ, mà chỉ nghe thấy trừ hại cho dân,”
Mạc Vô Song thở dài, trầm tư nói, “hai mươi vạn, haizz hai mươi vạn n·gười c·hết đó là do đâu chẳng lẽ ngươi không biết”.
giới linh huyết đồ kia liền xì ra một tiếng, giọng điệu có vài phần thiếu kiên nhẫn, “ta không rảnh cũng không muốn đôi co với mấy tên mở miệng là đạo lý, nhân từ các ngươi, biết điều thì mau cút đi”.
Mạc Vô Song giọng điệu bình đạm nói, “giới linh huyết đồ, người này coi như là một nửa đồ đệ của ta, chỉ cần mảnh tàn hồn ta còn ở đây, vậy thì ngươi đừng mơ xuân phong tái khởi”.
giới linh huyết đồ đưa mắt lườm lão một cái, bàn tay chắp thành thủ ấn trước ngực, miệng nói lớn, “huyết đồ”. Ngay lập tức một đồ đao huyết khí rẽ nước mà đi lên, to như một ngọn núi nhỏ, làm chấn động cả một mảng đại địa xung quanh.
Hắn đưa tay chỉ về phía về phía Mạc Vô Song đang đứng trên không trung, miệng quát, “trảm”.
Ngay lập tức đồ đào to như nửa quả núi, nặng nề mà giáng thẳng về phía Mạc Vô Song. địa phương nó lướt qua, lại khiến cho mảnh hải địa phía dưới sôi sục chất động liên hồi, như sóng biển.
Mạc Vô Song vẫn bộ bình thản, bàn tay khẽ vẫy một cái, một thanh kiếm xanh lam sáng bóng như gương, chuôi làm bằng ngọc đã bay vọt tới nằm ngọn trong lòng bàn tay lão, lão cũng không chậm trễ, chỉ thẳng thanh kiếm trên trời, đưa một tay khác làm thủ ấn trước ngực, miệng nói, “kiếm thư thức thứ nhất, chảm sơn”.
Vừa dứt câu nói, một thanh kiếm như cự long dưới làn mây, xé rách không gian, tạo ra một khoảng sáng trong không gian tăm tối, trên thân kiếm lớn như một ngọn núi đang lơ lửng trong không trung, quấn quanh những đạo hoa văn kim sắc cổ, như một đàn cá mà liên tục lượn quanh.
Mạc Vô Song liền đưa thanh kiếm chỉ thẳng vào đồ đao đang lao về phía mình, ngay lập tức thanh cự kiếm xanh lam chảm xuống trực tiếp đối chọi với đồ đao trên không trung.
Cự đao huyết khí không chịu nổi nửa khắc, đã bị chấn nứt thành từng mảnh, rơi xuống hải địa phía dưới,
giới linh huyết đồ sắc mặt đã có phần hoảng sợ, nếu hắn còn thời kì đỉnh cao thì khẳng định là kiếm thư, với tàn hồn thánh nhân này không làm gì được hắn, nhưng hiện giờ đến ba thành thực lực cũng không còn, cứng đối cứng chỉ có thể là tìm c·hết.
Đang trong dòng suy nghĩ tìm cách thoát thân, thì Mạc Vô Song đã lên tiếng, “giới linh huyết đồ ngàn năm trung thành, sao lại muốn phản chủ?”.
Tên kia liền mở miệng nói, “ta không có dự định diệt hồn hắn, chỉ là tiểu tử đó quá yếu nhờn, vậy để ta tự mình hoàn thành đại nghiệp”.
Mạc Vô Song không nói nhiều chỉ gật đầu, mở miệng nói, “ta có thể không g·iết ngươi, nhưng ngươi phải chấp thuận ta một điều kiện”
giới linh huyết đồ cười lên nói, “lão già ngươi quá tự cao rồi,”
Mạc Vô Song một lần nữa đưa thanh kiếm chuôi ngọc, chỉ lên trời nói, “vậy thì xem lão già ta tự cao, hay ngươi mạnh miệng”
Tên kia liền liền dè chừng hỏi “điều kiện gì?”
Mạc Vô Song bình thản đáp lại lời hắn, “làm người hộ đạo cho hắn mười năm”.
Giới linh huyết đồ há hốc miệng nói, “hả người hộ đạo, ha lão đầu ngươi không sợ ta biến hắn thành cái dạng gì à”.
Mạc Vô Song liền cười nhẹ nói, “chỉ cần những lúc hắn rơi vào khốn cảnh ngươi có thể ra tay cứu giúp là được thôi”.
Tên kia liền cười khẩy phẩy tay nhếch mép nói, “nếu nói như vậy tên ngốc này sẽ khiến ta mệt c·hết”.
Mạc Vô Song nhìn hắn rồi nói, “ta biết giới linh ngươi rất trung thành, hắn cũng là huyết mạnh duy nhất của”.
Chưa kịp để lão nói xong tên kia đã khoanh tay lại đắc ý nói, “thôi không cần nói nữa ta cũng là chó cùng dứt dậu rồi, nếu mười năm hắn không đến ngũ phẩm thiên cảnh, vậy thì ta sẽ tự đi hoàn thành cơ đồ”.
Mạc Vô Song nghe vậy thì cười đáp, “được rồi người đi đi, ta có thể đảm bảo rằng trong mười năm hắn có thể làm rung chuyển cả một mảng lục địa này”.
Giới linh huyết đồ nghe vậy thì bật cười nói, “haha, làm già ngươi tự tin vậy, lão đầu ngươi sống hơn hai trăm năm, cuối cùng thì sao, vẫn chỉ là một sợi tàn hồn sống leo lắt trong thức hải của kẻ khác”.
Nói xong hắn liền hóa thành một làn sương huyết khí, từ từ bay lên, để lại câu nói vang vọng trong không gian, “được được, để ta xem kĩ trong mười năm rốt cuộc tiểu tử này đi được đến bước nào”.
Vừa lúc giới linh huyết đồ rời khỏi thức hải của Lý Thuần Tâm, hắn không còn cảm thấy cảm giác linh hồn bị chấn động như bị xé tan nữa, nhưng đột nhiên không gian xung quanh thiếu niên vặn vẹo biến dạng như mảnh vải treo trước gió, ngay lúc hắn đang ngẩn ngơ thì không gian bị vỡ thành từng mảnh, kéo hắn vào một không gian hoàn toàn khác.
khi mờ mờ mở mắt ra, hắn nheo đôi mắt tiếp mới tiếp xúc với ánh sáng thì thấy mình bị kéo vào một rừng đào, đưa mắt nhìn ra xa mờ mờ thấy một cây cầu đá ẩn hiện trong sương, cây cầu đá kéo dài ra giữa hồ sen, chính giữa hồ sen có một cái đình nhỏ.
Lý Thuần Tâm tò mò bước từng bước trên cây cầu đá, tiến về cái đình viện giữa hồ, trong lòng có cảm giác rất quen thuộc như thể đã từng thấy qua cảnh này rồi, nhưng lại chẳng thể nào nhớ ra.
Khi hắn bước đến trước cái đình viện, đưa mắt nhìn vào bên trong lại chẳng thấy gì, chỉ là một cái đình chống, một cái bàn đá trông rất đẹp mắt, đặt trên cái bàn đá là một bàn cờ vây dở giang.
Thiếu niên đang ngơ ngơ như bò đội nón, thì cảm nhận được sau lưng mình như có thứ gì đặt vào, theo bản năng quay người lại lùi về phía xa, “kẻ nào”.
Đứng trước mặt thiếu niên là Mạc Vô Song thân hình lão vẫn không có mấy thay đổi, mờ mờ trong sương, trông vô cùng quỷ dị.
Lão nhìn thiếu niên đang xù lông nhím trước mặt, thì cười nhẹ nói “không nhận ra ta sao”.
Lý Thuần Tâm đưa đôi mắt định thần lại, nhìn rõ thân ảnh vừa xuất hiện, thì cúi đầu nói, “sư phụ”.
Mạc Vô Song hài lòng gật đầu, nói tiếp, “đứng lên đi, nam nhi không nên tùy tiện cúi đầu”.
Lý Thuần Tâm nghe vậy cũng liền đứng thẳng dậy.
Mạc Vô Song quay người lại, chắp hai tay sau lưng, đưa mắt nhìn vào đầm sen mờ mờ trước mắt, cất lời, “Thuần Tâm à, biết tại sao ta lại kéo con vào đây không”.
Lý Thuần Tâm ngu ngơ gãi đầu đáp, “tại sao ạ?”
Mạc Vô Song quay đầu lại, miệng đưa một ngón tay điểm lên mi tâm thiếu niên, cất giọng, “vi sư sắp phải đi rồi, đưa ngươi đến đây, tặng ngươi một lễ vật,”.
Lý Thuần tâm vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, thì trên ngón tay của Mạc Vô Song những dòng khí lam sắc quận thành một xoáy nhỏ mà chui lọt vào trong mi tâm thiếu niên, tạo thành một hình một thanh kiếm vàng nhạt giữa mi tâm thiếu niên.
Lý Thuần Tâm không hiểu gì đưa tay lên vầng trán hỏi, “đây là?”
Mạc Vô Song đặc một tay lên vai hắn, ánh mắt ôn nhu đáp giọng, “đây là hộ sát kiếm phù, giang hồ vốn là hiểm ác, sau này khi ngươi bước ra thế giới ngoài kia, đã định sẵn là một sống hai c·hết, hộ sát kiếm phù này, vào lúc sinh tử có thể cho ngươi lực lượng một kích toàn lực của thánh cảnh, nhưng bùa hộ mệnh này chỉ có thể dùng được hai lần, còn con đường sau này phải tự ngươi đối mặt”.
Mạc Vô Song vừa nói xong, bàn tay đang đặt trên vai Lý Thuần Tâm bắt đầu trở nên mơ hồ trong xuất như dòng suối, thân hình càng lúc càng mờ ảo.
Lý Thuần Tâm thấy vậy thì hơi hoảng hốt hỏi, “Thân thể người làm sao vậy?”
Mạc Vô Song gương mặt hư ảo, bình đạm cười nói, “chuyện thường tình thôi mà không cần quan tâm, con đường sau này của ngươi phải đi một mình rồi, mặt đường phía trước vừa gập ghềnh lại vừa khó đi, thiện cũng được, ác cũng chẳng sao, suy cho cùng thì, Thiện và ác chỉ cách nhau trong một ý niệm, tựa như mặt hồ tĩnh lặng chỉ cần một viên sỏi đã gợn sóng, đường nào mà chẳng là đường, cố chấp quá phận chỉ là phản ngược, con đường sau này con đi thì hãy tự mình quyết định”.
Vừa dứt lời thân ảnh lão đã mờ mờ mà tan theo làn sương, Lý Thuần Tâm đưa tay nắm cố níu lại nhưng cuối cùng lại chỉ chạm vào một mảnh hư không trước mặt.
Hắn đưa mắt nhìn vào làn hơi sương, sau đó quỳ gối bái ba lạy, miệng nói, “đa tạ”
Tên tướng mạo giống hệt Lý Thuần Tâm thấy vậy thì cười nhạt, nhưng lại khiến người ta có cảm giác âm dương quái khí khó lòng mà diễn tả được, hắn đưa bước chân bước qua luồng huyết khí đang bao bọc lấy thân thể Lý Thuần Tâm như nhộng tằm, mắt nhìn vào thiếu niên đang ôm đầu gân xanh nổi đầy trên mặt, nhăn nhó như khỉ.
sau đó Hắn đưa hai ngón tay chỉ vào mi tâm của Lý Thuần Tâm, âm trầm nói, “tiểu Thuần Tâm à, giao cỗ thân thể này cho ta, ta giúp ngươi báo thù.”
Nói xong vẫn chưa kịp để Lý Thuần Tâm nhận ra sự việc gì, hắn đã hóa thành một luồn huyết khí, mảnh như một con rắn, dung nhập vào trong mi tâm của Lý Thuần Tâm.
Bên trong thức hải của Lý Thuần Tâm, bên dưới là một hồ nước, trải dài không thấy điểm cuối, u tối lạnh lẽo, tên có tướng mạo giống Lý Thuần Tâm, lơ lửng trong không trung, đưa mắt nhìn quanh một vòng, lẩm bẩm, “cỗ t·hi t·hể này đúng thật là quá tầm thường đi, hazz méo mó có hơn không vậy”.
nói xong hắn liền hóa thành một cột huyết khí, thân thể như tia chớp mà phóng thẳng xuống dòng nước bên dưới chân,
sau một hồi ngụp lặn, hắn đứng giữa dòng nước sâu không thấy đáy, giang tay ra cười lớn, “ha tiểu tử ngươi quá yếu rồi, đại nghiệp còn lại để ta làm thay ngươi đi”.
Nói xong từ bên trong đan điền hắn, tản ra từng luồng huyết khí, như thủy chiều mà tỏa ra tứ phía, nhuộm đỏ cả một mảnh hải địa. bốn cột huyết khí lấy hắn làm trung tâm phân thành bốn góc, mà bắt thẳng lên mặt nước, chọc thẳng qua màn đêm tối đen.
Lý Thuần Tâm ở bên ngoài, ôm đầu quằn quại mà rên lên đau đớn, gương mặt nhăn lại, ánh mắt dần trở nên lờ đờ như người mất hồn.
Bên trong thức hải, tên có tướng mạo giống Lý Thuần Tâm cười lên khanh khách, chính là một bộ dáng mãn nguyện.
Nhưng bất ngờ từ đâu, một luồng kiếm khí sắc bén, từ bên trong mảng hải địa, xé gió mà đi, trực tiếp chém ngang bốn cái trụ huyết khí, khiến cho bốn dòng huyết khí đang chọc trời dần dần mờ nhạt đi rồi tắt ngúm.
Tên kia thấy vậy, thì liền bật ra khỏi mặt nước, đưa mắt nhìn xung quanh, quát lên, “chuyện gì vậy”
Mạc Vô Song thân thể hư hư thực thực, phiêu du theo gió mà lướt trên không trung xuất hiện sau lưng hắn, thân hình thật thật giả giả, mặc một bộ bạch y đơn giản, mái tóc buộc lên gọn gàng, lông mày kiếm, râu dài, trông rất có cốt cách.
Tên kia nhận ra sự xuất hiện của một người khác, ngay lập tức quay đầu lại, hơi bất ngờ nhưng cũng liền bình tĩnh lại, mở miệng nói, “ha lão già c·hết rồi mà không yên thân, còn muốn phá hỏng chuyện của người khác”.
Mạc Vô Song bình thản đáp lại, “giới linh huyết đồ, không phò tá kí chủ, lại còn muốn đoạt xác”.
Tên kia cũng liền đáp lại, “tàn hồn kiếm thư, ha ngươi chẳng lẽ không biết tiểu tử đó là kẻ nào, mà còn cố tình gieo kiếm thư vào linh hồn hắn, ngươi già rồi nên hồ đồ à”. Hắn giọng điệu chế nhạo, cười cợt nói.
Mạc Vô Song vẫn bộ dáng cũ đáp lại, “biết thì đã sao, mà không biết thì đã sao, quan trọng lắm sao, cùng là sinh sinh mệnh, trong hay đục cũng chỉ do chấp niệm”.
Tên kia nghe vậy liền vỗ bay bôm bốp, chế nhạo, “ha thật là đạo lý mà, xíu chút nữa đã làm ta cảm động rồi, vậy hơn hai mươi vạn sinh linh Huyết Hà Môn, sao lúc đó ta không nghe các ngươi nói, chúng sinh cùng khổ, mà chỉ nghe thấy trừ hại cho dân,”
Mạc Vô Song thở dài, trầm tư nói, “hai mươi vạn, haizz hai mươi vạn n·gười c·hết đó là do đâu chẳng lẽ ngươi không biết”.
giới linh huyết đồ kia liền xì ra một tiếng, giọng điệu có vài phần thiếu kiên nhẫn, “ta không rảnh cũng không muốn đôi co với mấy tên mở miệng là đạo lý, nhân từ các ngươi, biết điều thì mau cút đi”.
Mạc Vô Song giọng điệu bình đạm nói, “giới linh huyết đồ, người này coi như là một nửa đồ đệ của ta, chỉ cần mảnh tàn hồn ta còn ở đây, vậy thì ngươi đừng mơ xuân phong tái khởi”.
giới linh huyết đồ đưa mắt lườm lão một cái, bàn tay chắp thành thủ ấn trước ngực, miệng nói lớn, “huyết đồ”. Ngay lập tức một đồ đao huyết khí rẽ nước mà đi lên, to như một ngọn núi nhỏ, làm chấn động cả một mảng đại địa xung quanh.
Hắn đưa tay chỉ về phía về phía Mạc Vô Song đang đứng trên không trung, miệng quát, “trảm”.
Ngay lập tức đồ đào to như nửa quả núi, nặng nề mà giáng thẳng về phía Mạc Vô Song. địa phương nó lướt qua, lại khiến cho mảnh hải địa phía dưới sôi sục chất động liên hồi, như sóng biển.
Mạc Vô Song vẫn bộ bình thản, bàn tay khẽ vẫy một cái, một thanh kiếm xanh lam sáng bóng như gương, chuôi làm bằng ngọc đã bay vọt tới nằm ngọn trong lòng bàn tay lão, lão cũng không chậm trễ, chỉ thẳng thanh kiếm trên trời, đưa một tay khác làm thủ ấn trước ngực, miệng nói, “kiếm thư thức thứ nhất, chảm sơn”.
Vừa dứt câu nói, một thanh kiếm như cự long dưới làn mây, xé rách không gian, tạo ra một khoảng sáng trong không gian tăm tối, trên thân kiếm lớn như một ngọn núi đang lơ lửng trong không trung, quấn quanh những đạo hoa văn kim sắc cổ, như một đàn cá mà liên tục lượn quanh.
Mạc Vô Song liền đưa thanh kiếm chỉ thẳng vào đồ đao đang lao về phía mình, ngay lập tức thanh cự kiếm xanh lam chảm xuống trực tiếp đối chọi với đồ đao trên không trung.
Cự đao huyết khí không chịu nổi nửa khắc, đã bị chấn nứt thành từng mảnh, rơi xuống hải địa phía dưới,
giới linh huyết đồ sắc mặt đã có phần hoảng sợ, nếu hắn còn thời kì đỉnh cao thì khẳng định là kiếm thư, với tàn hồn thánh nhân này không làm gì được hắn, nhưng hiện giờ đến ba thành thực lực cũng không còn, cứng đối cứng chỉ có thể là tìm c·hết.
Đang trong dòng suy nghĩ tìm cách thoát thân, thì Mạc Vô Song đã lên tiếng, “giới linh huyết đồ ngàn năm trung thành, sao lại muốn phản chủ?”.
Tên kia liền mở miệng nói, “ta không có dự định diệt hồn hắn, chỉ là tiểu tử đó quá yếu nhờn, vậy để ta tự mình hoàn thành đại nghiệp”.
Mạc Vô Song không nói nhiều chỉ gật đầu, mở miệng nói, “ta có thể không g·iết ngươi, nhưng ngươi phải chấp thuận ta một điều kiện”
giới linh huyết đồ cười lên nói, “lão già ngươi quá tự cao rồi,”
Mạc Vô Song một lần nữa đưa thanh kiếm chuôi ngọc, chỉ lên trời nói, “vậy thì xem lão già ta tự cao, hay ngươi mạnh miệng”
Tên kia liền liền dè chừng hỏi “điều kiện gì?”
Mạc Vô Song bình thản đáp lại lời hắn, “làm người hộ đạo cho hắn mười năm”.
Giới linh huyết đồ há hốc miệng nói, “hả người hộ đạo, ha lão đầu ngươi không sợ ta biến hắn thành cái dạng gì à”.
Mạc Vô Song liền cười nhẹ nói, “chỉ cần những lúc hắn rơi vào khốn cảnh ngươi có thể ra tay cứu giúp là được thôi”.
Tên kia liền cười khẩy phẩy tay nhếch mép nói, “nếu nói như vậy tên ngốc này sẽ khiến ta mệt c·hết”.
Mạc Vô Song nhìn hắn rồi nói, “ta biết giới linh ngươi rất trung thành, hắn cũng là huyết mạnh duy nhất của”.
Chưa kịp để lão nói xong tên kia đã khoanh tay lại đắc ý nói, “thôi không cần nói nữa ta cũng là chó cùng dứt dậu rồi, nếu mười năm hắn không đến ngũ phẩm thiên cảnh, vậy thì ta sẽ tự đi hoàn thành cơ đồ”.
Mạc Vô Song nghe vậy thì cười đáp, “được rồi người đi đi, ta có thể đảm bảo rằng trong mười năm hắn có thể làm rung chuyển cả một mảng lục địa này”.
Giới linh huyết đồ nghe vậy thì bật cười nói, “haha, làm già ngươi tự tin vậy, lão đầu ngươi sống hơn hai trăm năm, cuối cùng thì sao, vẫn chỉ là một sợi tàn hồn sống leo lắt trong thức hải của kẻ khác”.
Nói xong hắn liền hóa thành một làn sương huyết khí, từ từ bay lên, để lại câu nói vang vọng trong không gian, “được được, để ta xem kĩ trong mười năm rốt cuộc tiểu tử này đi được đến bước nào”.
Vừa lúc giới linh huyết đồ rời khỏi thức hải của Lý Thuần Tâm, hắn không còn cảm thấy cảm giác linh hồn bị chấn động như bị xé tan nữa, nhưng đột nhiên không gian xung quanh thiếu niên vặn vẹo biến dạng như mảnh vải treo trước gió, ngay lúc hắn đang ngẩn ngơ thì không gian bị vỡ thành từng mảnh, kéo hắn vào một không gian hoàn toàn khác.
khi mờ mờ mở mắt ra, hắn nheo đôi mắt tiếp mới tiếp xúc với ánh sáng thì thấy mình bị kéo vào một rừng đào, đưa mắt nhìn ra xa mờ mờ thấy một cây cầu đá ẩn hiện trong sương, cây cầu đá kéo dài ra giữa hồ sen, chính giữa hồ sen có một cái đình nhỏ.
Lý Thuần Tâm tò mò bước từng bước trên cây cầu đá, tiến về cái đình viện giữa hồ, trong lòng có cảm giác rất quen thuộc như thể đã từng thấy qua cảnh này rồi, nhưng lại chẳng thể nào nhớ ra.
Khi hắn bước đến trước cái đình viện, đưa mắt nhìn vào bên trong lại chẳng thấy gì, chỉ là một cái đình chống, một cái bàn đá trông rất đẹp mắt, đặt trên cái bàn đá là một bàn cờ vây dở giang.
Thiếu niên đang ngơ ngơ như bò đội nón, thì cảm nhận được sau lưng mình như có thứ gì đặt vào, theo bản năng quay người lại lùi về phía xa, “kẻ nào”.
Đứng trước mặt thiếu niên là Mạc Vô Song thân hình lão vẫn không có mấy thay đổi, mờ mờ trong sương, trông vô cùng quỷ dị.
Lão nhìn thiếu niên đang xù lông nhím trước mặt, thì cười nhẹ nói “không nhận ra ta sao”.
Lý Thuần Tâm đưa đôi mắt định thần lại, nhìn rõ thân ảnh vừa xuất hiện, thì cúi đầu nói, “sư phụ”.
Mạc Vô Song hài lòng gật đầu, nói tiếp, “đứng lên đi, nam nhi không nên tùy tiện cúi đầu”.
Lý Thuần Tâm nghe vậy cũng liền đứng thẳng dậy.
Mạc Vô Song quay người lại, chắp hai tay sau lưng, đưa mắt nhìn vào đầm sen mờ mờ trước mắt, cất lời, “Thuần Tâm à, biết tại sao ta lại kéo con vào đây không”.
Lý Thuần Tâm ngu ngơ gãi đầu đáp, “tại sao ạ?”
Mạc Vô Song quay đầu lại, miệng đưa một ngón tay điểm lên mi tâm thiếu niên, cất giọng, “vi sư sắp phải đi rồi, đưa ngươi đến đây, tặng ngươi một lễ vật,”.
Lý Thuần tâm vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, thì trên ngón tay của Mạc Vô Song những dòng khí lam sắc quận thành một xoáy nhỏ mà chui lọt vào trong mi tâm thiếu niên, tạo thành một hình một thanh kiếm vàng nhạt giữa mi tâm thiếu niên.
Lý Thuần Tâm không hiểu gì đưa tay lên vầng trán hỏi, “đây là?”
Mạc Vô Song đặc một tay lên vai hắn, ánh mắt ôn nhu đáp giọng, “đây là hộ sát kiếm phù, giang hồ vốn là hiểm ác, sau này khi ngươi bước ra thế giới ngoài kia, đã định sẵn là một sống hai c·hết, hộ sát kiếm phù này, vào lúc sinh tử có thể cho ngươi lực lượng một kích toàn lực của thánh cảnh, nhưng bùa hộ mệnh này chỉ có thể dùng được hai lần, còn con đường sau này phải tự ngươi đối mặt”.
Mạc Vô Song vừa nói xong, bàn tay đang đặt trên vai Lý Thuần Tâm bắt đầu trở nên mơ hồ trong xuất như dòng suối, thân hình càng lúc càng mờ ảo.
Lý Thuần Tâm thấy vậy thì hơi hoảng hốt hỏi, “Thân thể người làm sao vậy?”
Mạc Vô Song gương mặt hư ảo, bình đạm cười nói, “chuyện thường tình thôi mà không cần quan tâm, con đường sau này của ngươi phải đi một mình rồi, mặt đường phía trước vừa gập ghềnh lại vừa khó đi, thiện cũng được, ác cũng chẳng sao, suy cho cùng thì, Thiện và ác chỉ cách nhau trong một ý niệm, tựa như mặt hồ tĩnh lặng chỉ cần một viên sỏi đã gợn sóng, đường nào mà chẳng là đường, cố chấp quá phận chỉ là phản ngược, con đường sau này con đi thì hãy tự mình quyết định”.
Vừa dứt lời thân ảnh lão đã mờ mờ mà tan theo làn sương, Lý Thuần Tâm đưa tay nắm cố níu lại nhưng cuối cùng lại chỉ chạm vào một mảnh hư không trước mặt.
Hắn đưa mắt nhìn vào làn hơi sương, sau đó quỳ gối bái ba lạy, miệng nói, “đa tạ”
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận