Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạ Ma

Chương 36: Chương 36 thiếu niên cô độc

Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:18
Chương 36 thiếu niên cô độc

Khi bóng dáng hai thân ảnh đã biến thành một chấm sáng biến mất trên mấy tầng mây, cả một mảnh đại địa rơi vào yên tĩnh, thiếu niên đứng ở trên mõm đã như hình mỏ vịt, đưa đôi mắt nhìn xuống cảnh vật hoang tàn phía dưới, trong lòng tràn lên một cảm giác lạc lõng khó tả, dòng lệ khẽ lăn xuống gò má, hắn đưa tay lên lau nhẹ, rồi nhìn vào bàn tay mình, tự hỏi, “nước mắt ư”.

Hắn bước từng bước chân nặng trịch, đi xuống phía dưới, mỗi bước chân giường như có vài tảng đá ghì chặt lại, nặng nề vô cùng, hắn bước tới phía trước cái cổng tre mòn vẹt, bàn tay không nhịn được mà vuốt vuốt mấy cái, rồi lại bước vào bên trong.

Nhìn cảnh vật hoang tàn trước mắt, nhìn vào những dòng huyết tinh cô đọng đặc quánh ở dưới đất, nhìn vào đám máu thây loang lổ đầy rẫy trên mặt đất, sau đó lại nặng nề tiến lại cái gốc cây lớn đổ sụp, nhìn vào cái thân thể đầu đã bị bẻ quặt ra đằng sau, hắn nhận ra đây là t·hi t·hể người nào, khẽ quỳ một gối xuống mặt đất, thanh kiếm trên tay ra khỏi vỏ mà cắm xuống trước cỗ t·hi t·hể đó, “Lão Trần à, lão từng nói với ta, đưa thanh kiếm này phát dương quang đại, vậy ta sẽ hứa với lão, dùng thanh kiếm này c·hặt đ·ầu từng kẻ một, cho đến khi đầu của bọn chúng rơi hết xuống đất”.

Rồi hắn lủi thủi một mình đứng dậy, bay tay không tự chủ mà đặt lên khóe mắt lau một cái, sau đó tiến về căn nhà nhỏ của mình, nhẹ đẩy cái cổng gỗ xiên vẹo, nhắm mắt thở dài rồi bước vào, một khung cảnh lột cào cào hiện ra trước mắt, nhưng hắn cũng không để tâm là mấy, chỉ bước chân đi vào sân sau, có một chiếc ghế gỗ đã sạm màu, cúi xuống lấy ra một cái xẻng, lại một lần nữa rời khỏi căn nhà nhỏ.

hắn lại bước tới khoảng đất trống, nơi mà thây xác chất đống, thân thể mềm yếu khẽ đào từng huyệt mộ một, mỗi khi đặt một bia mộ xuống, những giọng nói lại vang vọng trong trí óc của hắn, khiến dòng nước mắt không nhịn được mà rơi ra từng giọt, thấm xuống mặt đất khô.

“Tiểu Thuần à, bánh bao mới hôm nay này, không cần trả tiền đâu”.

“tiểu Thuần à, đại nương chỉ có chút tiền này thôi, về lo hậu sự cho Mạc lão đầu đi”.

“Tiểu Thuần à, sao ngươi ngu ốc vậy chữ, chữ này ta đã nói qua bao nhiêu lần rồi mà không hiểu, đây là chữ thiên nhớ chưa, là chữ thiên”.

“Tiểu Trần à, cầm lấy đi, đừng ngại, trời lạnh rồi không có tấm chăn thì lạnh lắm”.

Những dòng kí ức như thủy triều mà quần quận chảy vào trong trí óc của hắn, bàn tay hắn đã phồng rộp lên từng mảng, nhưng hắn không dừng lại, vả lại ngày một càng thô bạo.

khi hắn đang gắng đào huyệt mộ đến gần đầu gối, thì bỗng nhiên có một con chim nhỏ đậu trên vai hắn, hắn quay lại cười như không cười, “chim nhỏ, ngươi thấy ta đáng thương lắm sao, kì thực có lúc ta cũng muốn nằm xuống tấc đất này, nhưng vậy sao được chứ, vai ta nặng lắm, phải dùng mạng để gánh”.



Con chim nhỏ chẳng hiểu có nghe hiểu lời hắn nói hay không, chỉ khẽ cất cánh mà bay về phía trời xa, hắn đưa mắt nhìn theo cánh chim tự do nọ, lại cười nhạt, tiếp tục đào đất.

Xế chiều hai ngày sao, ở trên mặt đất đã có vô số nầm mồ mọc lên, Lý Thuần Tâm mệt mỏi nằm tựa vào một bia mộ, ánh mắt không vui không buồn, khẽ đứng dậy men theo con đường nhỏ, bước đi trên con đường đất hẹp dài, bước về dòng suối nhỏ, đưa mắt nhìn vào bia mộ sơ sài dưới đất, sau đó cúi xuống nhặt mảnh đất trên tay, khẽ đặt l·ên đ·ỉnh mồ đất.

“lão Trương à, Tiểu Thuần đến lấp đất cho người đây, người có giận ta không, ta hiện giờ mới đến lấp cho người một mảnh đất, nếu giận thì cứ vào trong mơ gõ ta vài cái, ta hứa sẽ không chạy chốn đâu”. Hắn cất giọng bình đạm, nhưng trong cái bình đạm ấy lại khiến người ta dâng lên một cảm giác đau sót.

Hắn lại một lần nữa rời đôi chân bước đi, bước đến một ngôi mộ nằm trơ trọi trên một mảnh đồi, cúi người lau mảnh mạng nhện bám trên đó, miệng nói, “gia gia à, ta sắp phải đi rồi, không thể đến thăm người thường xuyên được, nếu người thấy cô đơn, vậy thì cùng lão Trương vào trong mộng của ta đi, hai người muốn đánh muốn chửi, nói ta là thiên sát cô tinh hại c·hết cả trấn ta cũng sẽ không một lời oán thán”.

Nói xong hắn vuốt một cái nhẹ trên bia mộ đá, rồi bước đến về phía cổng trấn, trên đường đi, hắn thấy một cây hoa đào nhỏ, hắn nhẹ nhàng vuốt ve cành lá, rồi sau đó, đưa hai ngón tay, nhổ bật gốc cây đào ra, nâng niu trên tay bước về phía cổng trấn.

Hắn bước đến bãi đất vốn trống chải, hiện giờ mồ đất lại mọc lên như nấm, đến trước ngôi mộ nằm ở phía cao nhất, hắn liền quỳ một chân xuống, đặng thanh kiếm trước bia mộ miệng nói, “lão Trần à, ta biết lão không phải người bình thường, đừng hỏi ta biết thế nào, lão có nhớ con gấu lớn xông vào trấn năm ta bốn tuổi không, khi con gấu gần ngoạm vào ta, lão chỉ dùng một đao đã cắt rơi đầu nói, sau đó hung dữ đe dọa một tiểu hài tử, không được nói với ai, nhưng lại ôn nhu dắc ta về tới cửa nhà, lão tưởng thằng nhóc năm đó quên rồi sao, haha còn lâu tên tiểu tử này nhớ dai lắm”.

Hắn nói xong liền đứng dậy, gạt nắp bình rượu lớn trên tay, sau đó đổ lên bia mộ đá, dòng nước theo bia mộ mà dội xuống mặt đất khiến mặt đất ướt sũng, thiếu niên bình đạm nói tiếp, “lão Trần, uống tạm rượu nhạt này đi, lần sau chính là máu của đám súc sinh đó”.

Hắn nói xong liền cầm tay kiếm trên mặt đất đút vào vỏ gỗ, lại bước tới cái cổng tre, nhẹ nhàng lấy cây đào nhỏ trên tay đang đung đưa trước gió, rồi rút kiếm đục một cái lỗ nhỏ bằng nắm tay người trên mặt đất, sau đó nhẹ nhàng đặt cây đào xuống rồi lấp đất.

Hắn quỳ xuống hướng gần ngàn nấm mộ tiểu trấn cúi lạy một cái thật sâu, “mọi người chính ngày hoa đào nở ta sẽ về thăm các người” hắn bật giọng cực kì lớn, vang giọng cả không gian xung quanh.

Sau đó lại đứng dậy, hướng con đường đất nhỏ mà rời đi không quay đầu lại, bóng hình thiếu niên trong ánh chiều tà thật là cô độc làm sao, hắn bước đi ngược với ánh nắng, làm cho ánh nắng phủ lên người hắn, kéo thành một cái bóng dài trên mặt đất, khiến cho ai nấy nhìn vào cũng chỉ biết thở dài thương xót.

Thiếu niên độc lai độc vãng, cứ lủi thủi bước đi, cho đến khi khuất bóng mặt trời dáng hình hắn chỉ như một chấm nhỏ khuất sau hàng cây bạt ngàn.



Màn đêm buông xuống cánh rừng rậm, cây lớn, cây nhỏ đều có, thiếu niên tựa vào một gốc cây lớn, châm một đống lửa nhỏ, ngồi trước đống lửa hai mắt nhắm nghiền mà th·iếp đi.

Khi hắn mở mắt lại lần nữa, thì giấc mơ từng ám ảnh hắn lại một lần nữa xuất hiện, nhưng lần này lại có đôi phần khác lạ, vẫn là hồ huyết tinh, một con đường đất kéo thẳng ra giữa hồ dẫn đến cánh cửa gỗ chính giữa găm một thanh kiếm đen tuyền như hoàn toàn lọt thỏm vào bóng đêm, chỉ khác là lần này hồ huyết tinh như tràn qua con đường nhỏ, còn mơ hồ cảm nhận được dòng nước đang sôi lên ùng ục, tỏa ra một làn hắc khí nồng đậm.

Lý Thuần Tâm không tự chủ được thân thể, hai cẳng chân như có ai đó điều khiển, theo bản năng mà từ từ bước lên con đường đất, tiến về phía cánh cửa nằm trơ trọi giữa hồ, mỗi bước chân đặt xuống, hắn lại cảm nhận như linh hồn mình đang chấn động không ngừng, như thể đang có ai cố gắng vặn gãy ý thức của hắn,

Sau một hồi không tự chủ được, hắn đã bước tới, đừng đối diện với cánh cửa gỗ, bàn tay vô thức chạm vào thanh hắc kiếm được găm ở giữa.

Ngay khi ngói tay vừa chạm vào, hắn cảm nhận rõ dàng rằng, lòng ngực hắn đau như kim châm, thân thể như bị rút hết khí lực mà ngã quỵ xuống. hàng lông mày nhăn nhó nhìn về phía cánh cửa đang từ từ được mở ra.

Cảnh cửa gỗ hoàn toàn mở ra, đưa mắt nhìn vào bên trong lại hoàn toàn là một mảng đen, một chút ánh sáng cũng không có, chỉ toàn là một mảng đen tối, làn khói đen bất thình lình trào mạnh ra từ bên trong khoảng đen tối, bắn thẳng ra bên ngoài, cả một hồ huyết tinh như có ý thức mà dựng lên thành một bức tường huyết khí, bốn góc như một.

Lý Thuần Tâm vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, ánh mắt đảo đi đảo lại nhìn quanh, nhưng lại chẳng thấy thứ gì bất thường.

Như từ bên trong cánh cửa, một bàn chân chậm rãi bước ra, rồi liền sau đó thân ảnh kia từ trong cánh cửa bước thẳng ra, lộ ra dáng hình một thiếu niên.

Lý Thuần Tâm hơi bất ngờ, từ từ quay đầu lại, quét mắt từ dưới chân sau đó nhìn lên tướng mạo người kia, khi hắn vừa nhận rõ tướng mạo người kia, hai đồng tử co lại không bằng hột nhãn, gương mặt hiện lên vẻ chấn động khó tin.

Thân ảnh vừa bước ra, giống hắn có thể nói là mười phần, không có một sự khác biệt nào cả, chỉ khác là hắn rất gọn gàng đạo mạo, thanh tú, trên thân mặt y phục đen làm từ lụa mềm, mái tóc chải chuốt gọn gàng, hai đồng tử như hai viên huyết châu, trên mi tâm có một ấn ký hình thanh kiếm màu đen. Trông rất có khí chất, đối lập hoàn toàn với thiếu niên nhớp nháp đang quỵ dưới mặt đất. chỉ khác là gương mặt hắn và Lý Thuần Tâm như từ một khuôn đúc ra, ngoại trừ đôi đồng tử gần như là hoàn toàn giống nhau.

Chưa kịp để Lý Thuần Tâm kịp hoàn hồn, tên kia đã nhếch môi kéo ra một nụ cười âm dương quái khí nói, “Lý Thuần Tâm à, sao dáng vẻ của ngươi thảm hại vậy”.



Lý Thuần Tâm nghe thấy giọng nói thì hoàn hồn lại, nhìn về phía hắn khó chịu nói, “ngươi rốt cuộc là kẻ nào”.

Tên kia nhếch mép nói, “ha, ngươi không nhận ra hay là cố tình không nhận ra, ta chính là ngươi mà ngươi cũng chính là ta”.

Lý Thuần Tâm nhìn về phía hắn nói, “ta là chính ta, ngươi là thứ quái quỷ gì, biến đi”.

Tên kia vẫn bộ dạng cũ, ung dung chắp hai tay sau lưng nói, “sao lại tức giận vậy chứ, ta có thể giúp ngươi báo thù, trong vòng một tháng g·iết sạch đám người kia, chỉ cần ngươi giao cỗ thân thể này ra, ha, vậy thì mọi chuyện dễ nói rồi”.

Lý Thuần Tâm không muốn đôi co nhiều mở miệng nói, “việc của ta không cần ngươi tới quản, thù của ta chính tay ta báo”.

Lý Thuần Tâm hắn cũng không phải người nóng nảy, nhưng kì thực cái bộ dạng tên này khiến hắn vừa thấy quen thuộc, vừa khó chịu, nhưng nhiều hơn chính là ghê tởm.

Tên kia tiến lại ghé sát tai Lý Thuần Tâm thì thầm, “ha, ngươi thử nghĩ xem, trong lúc ngươi đang chôn cất từng người từng người một, thì cái tên mập kia có lẽ đang ôm mỹ nhân trên tay, uống rượu thỏa thích mà đùa nghịch”.

Lý Thuần Tâm nghe vậy thì bực tức đẩy mạnh tên kia ra, miệng nói, “biến đi, ngươi còn nói thêm lời nào nữa đừng trách ta không khách khí”.

Tên kia lại nhếch mép cười, miệng nói, “ồ vậy mà tức giận rồi sao, tên mập đó là thiên cảnh tứ phẩm đó, ngươi định làm thế nào g·iết hắn, mười năm, hai mươi năm, hay cả đời”.

Lý Thuần Tâm không nghe nổi nữa, dùng sức đứng dậy, đưa bàn tay nắm lấy cổ hắn, nhấc bổng lên ép hắn vào sát bức tường huyết khí, “ta đã nói rồi, ngươi câm” Lý Thuần Tâm tức giận gầm gừ, từ gân xanh trên mặt nổi lên, bên trong nổi thể huyết khí liên tục tràn ra ngoài.

Tên kia không hoảng sợ mà ngược lại lại cười lên hưng phấn, nói tiếp, “nhìn gương mặt đám người kia lúc c·hết kìa, thật là khiến người ta thưởng thức mà hahaha”.

Lý Thuần Tâm gần như đã bị lời nói của hắn làm cho tức giận cực độ mất hết lý trí, bàn tay lại càng siết chặt, huyết khí từ trong nội thể tràn ra như suối nguồn.

Tên kia không bỏ qua cơ hội bàn tay phất lên, bốn mảnh tường huyết khí cứ như vậy mà trở nên trong như gương, sau đó liền hiện ra những cảnh tượng chém g·iết thảm khốc, tiếng kêu la ai oán của người dân tiểu trấn, cứ liên tục mà thúc mạnh vào lý trí Lý Thuần Tâm.

Hắn dường như không chụ được mà quỵ xuống ôm đầu, gân xanh trên trán nổi lên từng mảng, huyết khí trên người đọng lại như sương mù mà tỏa ra tứ phía, hai mắt đầy gân máu đỏ lừ như giã thú, miệng lẩm bẩm, “g·iết chúng, g·iết hết bọn chúng, g·iết g·iết”.

Bình Luận

0 Thảo luận