Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 35: Chương 35 hai đường
Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:18Chương 35 hai đường
Ở giữa trấn nhỏ, Tiểu Khiết y phục nhuộm đầy máu, ngồi giữa một đám máu thây, bàn tay nhỏ bé ôm một cỗ t·hi t·hể đã bị huyết thây nhuộm đỏ, không còn nhận rõ hình dạng.
“Gia gia, Tiểu Khiết về rồi đây, người mở mắt ra đi, ta sẽ không hồ nháo nữa, cũng sẽ nghe lời người được không”. Giọng nói khàn đặc mang âm điệu của thiếu nữ vang lên, bàn tay chạm lên gương mặt cỗ t·hi t·hể, hai mắt đờ đẫn vô hồn nhìn xuống, hai dòng lệ trên khóe mắt không kìm được mà tuân như một dòng suối nhỏ. Trông cảnh tượng cực kì thê lương.
Nhân Thiên Thánh Nhân nhẹ nhàng bước tới cạnh thiếu nữ, đưa cặp mắt đục màu nhìn về phía thiếu nữ, trong lòng lại có một cảm giác thương xót tràn lên.
Tiểu Khiết chẳng hề gì là quan tâm đến sự biến đổi xung quanh, cánh tay nhỏ vẫn đỡ cỗ t·hi t·hể trên tay, nước mắt trên mi nhỏ giọt xuống, làm trôi đi một phần huyết tinh trên gương mặt cỗ t·hi t·hể kia, thều thào nói, “gia gia, là Tiểu Khiết sai rồi, Tiểu Khiết không nên bướng bỉng bỏ mặt gia gia một mình, không nên không nghe lời gia gia, gia gia người có giận Tiểu Khiết không”. Giọng nói thiếu nữ vang lên, cô quạnh âm u.
Nhân Thiên Thánh Nhân đứng cạnh đó, nhẹ đặt một tay lên bờ vai nhỏ nhắn của thiếu nữ, thở dài thườn thượt nói, “Tiểu cô nương à, n·gười c·hết thì không thể sống lại, người sống thì phải tiếp tục sống, gia gia ngươi cũng không mong muốn gì ngươi sống trong đau đớn như hiện giờ đâu”.
Tiểu Khiết đưa đôi mắt tròn đau sưng lên vì khóc nhìn về phía đạo nhân vừa lên tiếng, “tại sao chứ, những người bình thường như chúng ta thì không đáng được sống sao, những kẻ đó nói muốn g·iết thì trực tiếp g·iết ngàn người, mạng của bọn chúng là mạng, vậy mạng của chúng ta không phải là mạng sao”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, nhìn vào đôi mắt vốn trong trẻo của thiếu nữ, hiện giờ lại như bị mây đen che phủ ánh dương, chỉ toàn là một mảnh tối, thở dài nói, “Đạo trời cao rộng, nhưng chẳng vì thế mà soi rọi cho hạng tiểu nhân, họ chỉ là những quân cờ trong tay kẻ lớn mạnh, lại chẳng ai thương xót cho kẻ khốn cùng”.
Thiếu nữ sáng dạ hiểu được đạo lý trong đó, nhưng lại cũng chính là không hiểu gì, cô rời ánh mắt, lại một lần nữa ôm lấy cỗ t·hi t·hể trên tay, nhưng lại, chẳng thể khóc thành tiếng.
Nhân Thiên Thánh Nhân, đưa hết biểu cảm của thiếu nữ vào mắt, một hồi sau mới cất giọng, “để ông ấy yên nghỉ đi, n·gười c·hết đạo lý chính là về với đất, cố níu lại cỗ t·hi t·hể tàn, cuối cũng chính là khổ mình khổ người”.
Tiểu Khiết làm sao lại không hiểu đạo lý trong đó, nhưng thiếu nữ không muốn cứ thế mà rời xa người thân duy nhất của mình như vậy, chỉ mới hai ngày trước vẫn là một lão nhân ôn nhu từ tốn, nhưng chỉ sau một đêm đã trở thành cỗ t·hi t·hể già cỗi không còn chút hơi thở nào, điều này cực kì khó chấp nhận với một tiểu cô nương mới lớn.
Đạo nhân nhận thấy thiếu nữ vẫn ôm khư khư cỗ t·hi t·hể mà không chịu buông tay thì mở miệng nói tiếp, “tiểu cô nương à, gia gia ngươi trên trời cũng không mong thấy dáng vẻ này của ngươi đâu, để ông ấy yên nghỉ đi”.
Thiếu nữ nghe vậy bàn tay đang ôm cỗ t·hi t·hể trên tay cũng đã nới lỏng ra, nước mắt trên vành mi rơi xuống mặt đất như giọt mưa nhỏ, “ta muốn tự tay chôn cất gia gia”. Thiếu nữ bất ngờ cất lời.
Sau đó đỡ lấy cỗ t·hi t·hể đặt lên lưng mình, thân thể nhỏ nhắn nặng nề bước đi trên con đường đất nhỏ, bước qua những ngôi nhà xập xệ, đến gần dòng suối vẫn đang lặng lẽ chảy. Đạo nhân cũng lặng lẽ đi theo bên cạnh, miệng không nói một lời nào.
Đến gần sáng, phần núi phía đông đã mờ mờ hiện lên ánh sáng hồng nhạt, một mồ đất mới nhô lên gần dòng suối nhỏ, Tiểu Khiết y phục lấm lem bùn đất, ánh mắt đượm buồn rũ xuống như vầng trăng khuyết, quỳ trước bia mộ gỗ, sau đó cúi đầu lạy ba cái, “gia gia con sẽ sống thật tốt, sống thay phần người”. thiếu nữ giọng đặc quánh lên tiếng.
Đạo nhân đứng bên cạnh vẫn dáng vẻ cũ không nói không lời, chỉ lặng lẽ đứng nhìn tiểu cô nương trước mắt.
ở bên trên một tảng đá lớn như mũi vịt được treo trên cao, đứng ở trên đây có thể nhìn xuống toàn bộ quang cảnh bên dưới tiểu trấn, Lý Thuần Tâm đứng ở đó, bàn tay bấu mạnh vào thân cây lớn, đưa hết hành động từ trước đó đến giờ vào trong mắt, chỉ là không xuất hiện chỉ lặng lẽ đứng nhìn.
Tiểu Khiến ở phía dưới, rời ánh mắt nhìn về phía đạo nhân, giọng điệu u buồn hỏi, “Thuần Thuần đệ ấy tỉnh chưa”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, hơi khó sử nói, “hắn đã rời đi đêm qua rồi”.
Tiểu Khiết hơi bất ngờ, mắt mở to nói “tại sao chứ, v·ết t·hương trên người đệ đấy còn chưa lành mà”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, giọng điệu từ tốn nói, “trước khi hắn đi có nhờ ta chuyển lời, hắn nói, thứ trên người hắn hắn sẽ tự mình gánh vác, hắn không muốn luyên lụy đến ngươi, đợi đến khi hắn đủ thực lực bảo vệ người khác sẽ tự khắc đi tìm ngươi”.
Tiểu Khiết không nghe lọt tai, dòng lệ trên mắt trực trào, miệng nói, “Tại sao, ta đâu có sợ luyên lụy, tại sao cứ vậy mà đi, đến nói một lời cũng không chịu nói,”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, đáp lại, “thứ trên người hắn phải tự hắn gánh lấy, cho dù ngươi có muốn gánh vác cùng cũng chỉ là hại mình, còn hại cả hắn nữa, suy cho cùng chính là lối mòn, chỉ có đùng một con đường, những đường khác toàn bộ đều là ngõ cụt”.
Tiểu Khiết nghe vậy đôi mắt rũ xuống không nói thêm một lời nào.
Đạo nhân dừng một lát rồi lại cất giọng, “Tiểu cô nương, ngươi còn nhớ đã đáp ứng ta một điều kiện không”.
Tiểu Khiết nghe vậy thì nhẹ gật đầu.
Đạo nhân lại nói tiếp, “vậy ngươi có chấp nhận bái ta làm sư, nhập đạo nhân tông không”.
Tiểu Khiết nghe vậy thì sững người, không phải cô phản kháng, mà chính là không tin nổi, cô biết đạo nhân trước mặt này rất thần thông quảng đại, nhưng lại chịu hạ mình đưa ra điều kiện thu đồ.
Nhân Thiên Thánh Nhân thấy cô không phản ứng gì, thì mở miệng nói tiếp, “nếu không được thì đành thôi vậy, lão đạo cũng không muốn ép buộc, coi như là ta và ngươi có duyên gặp, nhưng lại không có duyên sư đồ đi”.
Tiểu Khiết nghe vậy thì sực tỉnh, vội vàng cúi đầu lại xuống ba lạy chạm đất, “sư tôn tại thượng”.
Đạo nhân thấy vậy thì gật đầu hài lòng, đưa bàn tay đỡ thiếu nữ quỳ gối đứng dậy, “không cần mấy lễ tiết rườm rà như vậy”.
Sau đó lão liền đưa tay vào ống tay cáo, lấy ra một chiếc ngọc bội phát ra ánh sáng lam sắc mờ nhạt, bên giữa có khắc hình một con kim long, được chạm khắc tinh xảo, bên trên có một sợi dây chỉ đỏ, trao vào tay thiếu nữ, miệng nói, “nhận đồ đệ là phải có lễ vật chứ”.
Tiểu Khiết nhìn vào chiếc ngọc bội tinh xảo trên tay, tò mò hỏi, “đây là”
Đạo nhân giọng điệu ôn nhu, từ tốn nói, “đây là ngọc đồng tâm, chính là thứ ngày trẻ ta đạt được trong, yêu lâm động thiên, chỉ cần nhỏ một giọt tinh huyết người muốn tìm vào bên trong đó, khi đến gần nơi có khí tức người đó, nó sẽ tự động nóng lên, càng đến gần sẽ càng nóng hơn”.
Tiểu Khiết vẫn chẳng hiểu tác dụng của nó là gì, ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Nhân Thiên Thánh Nhân thấy vẫn liền nhẹ gõ vào đầu thiếu nữ một cái, “chú ý vào, ngọc bội này có một đôi, một long một phụng, long là nam tử, phụng là nữ tử, mà viên ngọc trên tay con, đã được ta lấy tinh huyết của Tiểu Tử đó dung nhập vào rồi, người không vong thì ngọc sẽ không vỡ, chỉ cần cánh xa không quá năm mươi dặm thì sẽ cảm nhận được sự hiện diện của tiểu tử đó”.
Tiểu Khiết liền hiểu ra ý tứ, liền cúi đầu cảm ơn đạo nhân trước mặt, “cảm ơn sư tôn”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, xua tay nói, “không cần, ai bảo tiểu đồ đệ của ta mê mẩn hắn như vậy”.
Tiểu Khiết nghe vậy liền vội vàng phủ nhận “không có, không có”.
Đạo nhân cũng không nói thêm gì, quay đầu về phía xa chân trời, miệng nói, “cũng gần mười năm rồi, cảnh còn người mất, cũng đã nên đi gánh vác loạn thế này rồi”.
Tiểu Khiết giọng điệu có phần đượm buồn hỏi, “phải đi rồi sao”
Nhân Thiên Thánh Nhân không nói gì chỉ nhẹ gật đầu.
Hiểu được ý tứ trong đó, Tiểu Khiết quay người, quỳ hai gối xuống bái lạy trước bia mộ, cười nhưng lại có hai dòng lệ tràn ra từ khóe mắt, “gia gia, Tiểu Khiết phải đi rồi, gia gia ở đây một mình đừng quá cô đơn, sau này Tiểu Khiết sẽ thường xuyên về thăm người”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, không quay đầu, miệng nói, “xong rồi sao”
Tiểu Khiết gật đầu, “vâng, xong rồi”. Tiểu Khiết nói, nhưng giọng điệu lại có vài phần nuối tiếc không muốn rời đi.”
Đạo nhân nghe vậy, liền khẽ đạp một cước xuống mặt đất, ngay lập tức một vòng tròn âm dương hiện ra dưới chân hai người, chỉ trong tức khắc, hai thân ảnh đã được nhấc lên tận trời mây, mất dạng trong ánh sáng mờ mờ buổi sáng sớm.
Ở giữa trấn nhỏ, Tiểu Khiết y phục nhuộm đầy máu, ngồi giữa một đám máu thây, bàn tay nhỏ bé ôm một cỗ t·hi t·hể đã bị huyết thây nhuộm đỏ, không còn nhận rõ hình dạng.
“Gia gia, Tiểu Khiết về rồi đây, người mở mắt ra đi, ta sẽ không hồ nháo nữa, cũng sẽ nghe lời người được không”. Giọng nói khàn đặc mang âm điệu của thiếu nữ vang lên, bàn tay chạm lên gương mặt cỗ t·hi t·hể, hai mắt đờ đẫn vô hồn nhìn xuống, hai dòng lệ trên khóe mắt không kìm được mà tuân như một dòng suối nhỏ. Trông cảnh tượng cực kì thê lương.
Nhân Thiên Thánh Nhân nhẹ nhàng bước tới cạnh thiếu nữ, đưa cặp mắt đục màu nhìn về phía thiếu nữ, trong lòng lại có một cảm giác thương xót tràn lên.
Tiểu Khiết chẳng hề gì là quan tâm đến sự biến đổi xung quanh, cánh tay nhỏ vẫn đỡ cỗ t·hi t·hể trên tay, nước mắt trên mi nhỏ giọt xuống, làm trôi đi một phần huyết tinh trên gương mặt cỗ t·hi t·hể kia, thều thào nói, “gia gia, là Tiểu Khiết sai rồi, Tiểu Khiết không nên bướng bỉng bỏ mặt gia gia một mình, không nên không nghe lời gia gia, gia gia người có giận Tiểu Khiết không”. Giọng nói thiếu nữ vang lên, cô quạnh âm u.
Nhân Thiên Thánh Nhân đứng cạnh đó, nhẹ đặt một tay lên bờ vai nhỏ nhắn của thiếu nữ, thở dài thườn thượt nói, “Tiểu cô nương à, n·gười c·hết thì không thể sống lại, người sống thì phải tiếp tục sống, gia gia ngươi cũng không mong muốn gì ngươi sống trong đau đớn như hiện giờ đâu”.
Tiểu Khiết đưa đôi mắt tròn đau sưng lên vì khóc nhìn về phía đạo nhân vừa lên tiếng, “tại sao chứ, những người bình thường như chúng ta thì không đáng được sống sao, những kẻ đó nói muốn g·iết thì trực tiếp g·iết ngàn người, mạng của bọn chúng là mạng, vậy mạng của chúng ta không phải là mạng sao”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, nhìn vào đôi mắt vốn trong trẻo của thiếu nữ, hiện giờ lại như bị mây đen che phủ ánh dương, chỉ toàn là một mảnh tối, thở dài nói, “Đạo trời cao rộng, nhưng chẳng vì thế mà soi rọi cho hạng tiểu nhân, họ chỉ là những quân cờ trong tay kẻ lớn mạnh, lại chẳng ai thương xót cho kẻ khốn cùng”.
Thiếu nữ sáng dạ hiểu được đạo lý trong đó, nhưng lại cũng chính là không hiểu gì, cô rời ánh mắt, lại một lần nữa ôm lấy cỗ t·hi t·hể trên tay, nhưng lại, chẳng thể khóc thành tiếng.
Nhân Thiên Thánh Nhân, đưa hết biểu cảm của thiếu nữ vào mắt, một hồi sau mới cất giọng, “để ông ấy yên nghỉ đi, n·gười c·hết đạo lý chính là về với đất, cố níu lại cỗ t·hi t·hể tàn, cuối cũng chính là khổ mình khổ người”.
Tiểu Khiết làm sao lại không hiểu đạo lý trong đó, nhưng thiếu nữ không muốn cứ thế mà rời xa người thân duy nhất của mình như vậy, chỉ mới hai ngày trước vẫn là một lão nhân ôn nhu từ tốn, nhưng chỉ sau một đêm đã trở thành cỗ t·hi t·hể già cỗi không còn chút hơi thở nào, điều này cực kì khó chấp nhận với một tiểu cô nương mới lớn.
Đạo nhân nhận thấy thiếu nữ vẫn ôm khư khư cỗ t·hi t·hể mà không chịu buông tay thì mở miệng nói tiếp, “tiểu cô nương à, gia gia ngươi trên trời cũng không mong thấy dáng vẻ này của ngươi đâu, để ông ấy yên nghỉ đi”.
Thiếu nữ nghe vậy bàn tay đang ôm cỗ t·hi t·hể trên tay cũng đã nới lỏng ra, nước mắt trên vành mi rơi xuống mặt đất như giọt mưa nhỏ, “ta muốn tự tay chôn cất gia gia”. Thiếu nữ bất ngờ cất lời.
Sau đó đỡ lấy cỗ t·hi t·hể đặt lên lưng mình, thân thể nhỏ nhắn nặng nề bước đi trên con đường đất nhỏ, bước qua những ngôi nhà xập xệ, đến gần dòng suối vẫn đang lặng lẽ chảy. Đạo nhân cũng lặng lẽ đi theo bên cạnh, miệng không nói một lời nào.
Đến gần sáng, phần núi phía đông đã mờ mờ hiện lên ánh sáng hồng nhạt, một mồ đất mới nhô lên gần dòng suối nhỏ, Tiểu Khiết y phục lấm lem bùn đất, ánh mắt đượm buồn rũ xuống như vầng trăng khuyết, quỳ trước bia mộ gỗ, sau đó cúi đầu lạy ba cái, “gia gia con sẽ sống thật tốt, sống thay phần người”. thiếu nữ giọng đặc quánh lên tiếng.
Đạo nhân đứng bên cạnh vẫn dáng vẻ cũ không nói không lời, chỉ lặng lẽ đứng nhìn tiểu cô nương trước mắt.
ở bên trên một tảng đá lớn như mũi vịt được treo trên cao, đứng ở trên đây có thể nhìn xuống toàn bộ quang cảnh bên dưới tiểu trấn, Lý Thuần Tâm đứng ở đó, bàn tay bấu mạnh vào thân cây lớn, đưa hết hành động từ trước đó đến giờ vào trong mắt, chỉ là không xuất hiện chỉ lặng lẽ đứng nhìn.
Tiểu Khiến ở phía dưới, rời ánh mắt nhìn về phía đạo nhân, giọng điệu u buồn hỏi, “Thuần Thuần đệ ấy tỉnh chưa”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, hơi khó sử nói, “hắn đã rời đi đêm qua rồi”.
Tiểu Khiết hơi bất ngờ, mắt mở to nói “tại sao chứ, v·ết t·hương trên người đệ đấy còn chưa lành mà”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, giọng điệu từ tốn nói, “trước khi hắn đi có nhờ ta chuyển lời, hắn nói, thứ trên người hắn hắn sẽ tự mình gánh vác, hắn không muốn luyên lụy đến ngươi, đợi đến khi hắn đủ thực lực bảo vệ người khác sẽ tự khắc đi tìm ngươi”.
Tiểu Khiết không nghe lọt tai, dòng lệ trên mắt trực trào, miệng nói, “Tại sao, ta đâu có sợ luyên lụy, tại sao cứ vậy mà đi, đến nói một lời cũng không chịu nói,”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, đáp lại, “thứ trên người hắn phải tự hắn gánh lấy, cho dù ngươi có muốn gánh vác cùng cũng chỉ là hại mình, còn hại cả hắn nữa, suy cho cùng chính là lối mòn, chỉ có đùng một con đường, những đường khác toàn bộ đều là ngõ cụt”.
Tiểu Khiết nghe vậy đôi mắt rũ xuống không nói thêm một lời nào.
Đạo nhân dừng một lát rồi lại cất giọng, “Tiểu cô nương, ngươi còn nhớ đã đáp ứng ta một điều kiện không”.
Tiểu Khiết nghe vậy thì nhẹ gật đầu.
Đạo nhân lại nói tiếp, “vậy ngươi có chấp nhận bái ta làm sư, nhập đạo nhân tông không”.
Tiểu Khiết nghe vậy thì sững người, không phải cô phản kháng, mà chính là không tin nổi, cô biết đạo nhân trước mặt này rất thần thông quảng đại, nhưng lại chịu hạ mình đưa ra điều kiện thu đồ.
Nhân Thiên Thánh Nhân thấy cô không phản ứng gì, thì mở miệng nói tiếp, “nếu không được thì đành thôi vậy, lão đạo cũng không muốn ép buộc, coi như là ta và ngươi có duyên gặp, nhưng lại không có duyên sư đồ đi”.
Tiểu Khiết nghe vậy thì sực tỉnh, vội vàng cúi đầu lại xuống ba lạy chạm đất, “sư tôn tại thượng”.
Đạo nhân thấy vậy thì gật đầu hài lòng, đưa bàn tay đỡ thiếu nữ quỳ gối đứng dậy, “không cần mấy lễ tiết rườm rà như vậy”.
Sau đó lão liền đưa tay vào ống tay cáo, lấy ra một chiếc ngọc bội phát ra ánh sáng lam sắc mờ nhạt, bên giữa có khắc hình một con kim long, được chạm khắc tinh xảo, bên trên có một sợi dây chỉ đỏ, trao vào tay thiếu nữ, miệng nói, “nhận đồ đệ là phải có lễ vật chứ”.
Tiểu Khiết nhìn vào chiếc ngọc bội tinh xảo trên tay, tò mò hỏi, “đây là”
Đạo nhân giọng điệu ôn nhu, từ tốn nói, “đây là ngọc đồng tâm, chính là thứ ngày trẻ ta đạt được trong, yêu lâm động thiên, chỉ cần nhỏ một giọt tinh huyết người muốn tìm vào bên trong đó, khi đến gần nơi có khí tức người đó, nó sẽ tự động nóng lên, càng đến gần sẽ càng nóng hơn”.
Tiểu Khiết vẫn chẳng hiểu tác dụng của nó là gì, ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Nhân Thiên Thánh Nhân thấy vẫn liền nhẹ gõ vào đầu thiếu nữ một cái, “chú ý vào, ngọc bội này có một đôi, một long một phụng, long là nam tử, phụng là nữ tử, mà viên ngọc trên tay con, đã được ta lấy tinh huyết của Tiểu Tử đó dung nhập vào rồi, người không vong thì ngọc sẽ không vỡ, chỉ cần cánh xa không quá năm mươi dặm thì sẽ cảm nhận được sự hiện diện của tiểu tử đó”.
Tiểu Khiết liền hiểu ra ý tứ, liền cúi đầu cảm ơn đạo nhân trước mặt, “cảm ơn sư tôn”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, xua tay nói, “không cần, ai bảo tiểu đồ đệ của ta mê mẩn hắn như vậy”.
Tiểu Khiết nghe vậy liền vội vàng phủ nhận “không có, không có”.
Đạo nhân cũng không nói thêm gì, quay đầu về phía xa chân trời, miệng nói, “cũng gần mười năm rồi, cảnh còn người mất, cũng đã nên đi gánh vác loạn thế này rồi”.
Tiểu Khiết giọng điệu có phần đượm buồn hỏi, “phải đi rồi sao”
Nhân Thiên Thánh Nhân không nói gì chỉ nhẹ gật đầu.
Hiểu được ý tứ trong đó, Tiểu Khiết quay người, quỳ hai gối xuống bái lạy trước bia mộ, cười nhưng lại có hai dòng lệ tràn ra từ khóe mắt, “gia gia, Tiểu Khiết phải đi rồi, gia gia ở đây một mình đừng quá cô đơn, sau này Tiểu Khiết sẽ thường xuyên về thăm người”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, không quay đầu, miệng nói, “xong rồi sao”
Tiểu Khiết gật đầu, “vâng, xong rồi”. Tiểu Khiết nói, nhưng giọng điệu lại có vài phần nuối tiếc không muốn rời đi.”
Đạo nhân nghe vậy, liền khẽ đạp một cước xuống mặt đất, ngay lập tức một vòng tròn âm dương hiện ra dưới chân hai người, chỉ trong tức khắc, hai thân ảnh đã được nhấc lên tận trời mây, mất dạng trong ánh sáng mờ mờ buổi sáng sớm.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận