Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạ Ma

Chương 34: Chương 34 chia lìa

Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:18
Chương 34 chia lìa

Vẫn như mọi ngày màn đêm đã buông xuống tiểu chấn yên bình, chỉ khác là hôm nay không còn những ánh đèn lồng, cũng chẳng còn tiếng đùa nghịch của mấy tiểu hài tử, mà chỉ còn cảnh tượng đổ nát, những mái nhà xập xệ, mùi máu tanh hôi, khiến người ta không khỏi thở dài cảm thán.

Trông một gian nhà nhỏ, có vẻ là lành lặn nhất, Lý Thuần Tâm vẫn nằm yên ở một góc nhỏ trong căn phòng được thắp sáng mờ mờ của đống lửa nhỏ, Nhân Thiên Thánh Nhân đang ngồi gần trước cửa, nhắm mắt tịnh thần thổ nạp.

Thiếu niên mờ hô tỉnh dậy, cảm thấy thân thể đau nhức, tầm nhìn mờ mịt thực thực ảo ảo, thấy bóng dáng một đạo nhân, khí độ bất phàm, hai mắt nhắm nhẹ nhàng như đang ngủ, hai chân xếp bằng, hai tay chắp thành hình hoa sen mà đặt trước ngực.

Thiếu niên mơ mơ hồ hồ, vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nhớ rằng mình hình như đã bị tên kia rút đi hồn phách, còn lại chính là một mảnh rời rạc mơ hồ chẳng nhớ thêm được chút gì.

Lý Thuần Tâm nhẹ đưa bàn tay lên xoa xoa cái đầu rối, rồi đặt xuống mặt đất nhấc thân thể mình lên, cảm nhận được cơn đau dữ dồn khi vừa dùng sức, hắn mới xác nhận được rằng mình vẫn còn sống.

Hắc không kịp nghĩ nhiều, đưa đôi mắt nhìn quanh khắp căn phòng, cố gắng tìm hình dáng quen thuộc, ánh mắt đảo như rang lạc, nhưng lại chẳng thấy hình bóng thiếu nữ đâu, chỉ thấy vị đạo nhân vẫn đang nhắm mắt thổ nạp.

Hắn cảm cảm thấy trong lòng dân lên một cảm giác bất an, hay tay bám lấy song cửa sổ, cố gắng nhấc thân thể tả tơi lên, lê từng bước nặng nhọc ra khỏi căn phòng, bàn tay bấu víu vào cạnh cửa, rồi men Theo cạnh tường của ngôi nhà tranh vách đất mà bước ra ngoài.

Khi hắn đi qua vài căn nhà sập xẹ, chỗ thì đổ sập nghiêng ngả, chỗ thì không còn mái, chỉ còn một cảnh tượng hoang tàn đổ nát, mơ hồ trong không khí còn cảm nhận được một cái mùi tanh hôi của máu, hắn luồn lách qua mấy căn nhà hoang tàn, ra tới gần tới khoảng đất trống giữa trấn, mới bắt gặp hình ảnh quen thuộc.



Tiểu Khiết, tiểu cô nương trẻ tuổi, đang vạch đám thây xác trong trấn ra, khóc sụt sùi như một đứa trẻ, miệng vẫn không ngừng nói, “gia gia, gia gia, gia gia”

Lý Thuần Tâm muốn cất bước tiến lên, nhưng phút chốc lại ngừng lại, hắn cũng rất đau lòng, cũng rất tức giận, nhưng hắn lại không biết làm sao, chẳng lẽ là gào trách ông trời vô nhân tính, hay trực tiếp cầm kiếm đến báo thù, thật là không thể nào, hắn nhận thức rõ ràng, muốn đòi lại công đạo thứ duy nhất cần có chính là thực lực.

Ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào thân hình thiếu nữ, tiểu cô nương chông thật nhỏ bé trước đám thây xác, liên tục lập đống thây xác chất chồng lên nhau, y phục đã nhuốm đầy máu tươi tưởng như đã hoàn toàn bị nhuộm thành một màu đỏ, cô vừa lật đám thây xác chất chồng lên nhau, cố gắng tìm hình bóng quen thuộc, hai vành mắt đỏ hoe, bàn tay nhuốm đầy máu.

một hồi sau, thiếu nữ cúi xuống, ôm lấy một cỗ t·hi t·hể đã không còn nhận dạng được, mà gào khóc ngập vang tận trời, miệng liên tục gọi gia gia, trông thật sự là thê lương.

Lý Thuần Tâm, cảm giác như trong lòng có vài m·ũi d·ao sắc nhọn cứa qua, mà lóc từng mảng da thịt mình, dòng lệ trên khóe mắt thiếu niên vốn kiên cường, kéo dài từ khóe mắt xuống gò má, hắn muốn tiến lên một bước, mà ôm thiếu nữ kia vào lòng.

Ngay khi vừa lê bước chân đi được một bước, thì hắn cảm nhận được có một bàn tay đặt lên vai mình, hắn không cảm nhận được sát khí mà từ từ quay đầu lại.

Trước mặt hắn là Nhân Thiên Thánh Nhân, lão đặt một tay lên vai thiếu niên ngăn cản hành động của hắn, rời ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ, đoạn nói, “để nó một mình một lát, tiểu huynh đệ có thể theo ta một lát, ta có chuyện muốn nói với ngươi”.

Lý Thuần Tâm rời ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ đang thê lương, rồi quay lại dứt khoát gật đầu.

Hắn đi theo bước chân của đạo nhân, đi qua con đường đất nhỏ hẹp, qua cây cầu gỗ đỏ, đến bờ sông cạnh tiểu trấn.



Đạo nhân quay lưng về phía hắn, đưa đôi mắt nhìn về phía ánh trăng dưới dòng nước tròn tròn vỡ vỡ, rồi bất giác thở dài.

Lý Thuần Tâm không nhịn được mà cất giọng trước, “đạo trưởng ngài gọi ta ra đây là có chuyện gì sao”

Nhân Thiên Thánh Nhân, thở dài nói, “nếu ta nói, ta muốn đưa tiểu cô nương kia đi ngươi có đồng ý không”.

Lý Thuần Tâm bình tĩnh gật đầu đáp, “ta hiểu rồi”

lão nhân nghe vậy hơi bất ngờ nhướng mày, miệng nói “ngươi vậy mà đồng ý nhanh vậy sao”

Lý Thuần Tâm tuy là thiếu niên nhưng lại rất hiểu chuyện gì nên chuyện gì không nên, miệng nói, “ta có khả năng lưu tỉ ấy lại bên mình sao, ta biết những kẻ ngoài kia thèm khát thứ trong người ta, ta cũng hiểu, nếu ta không có thực lực đến việc bảo vệ bản thân còn khó, nói gì đến việc bảo vệ người khác”.

Thật ra hắn cũng muốn lưu nàng lại bên cạnh mình, nhưng hắn hiểu hiện giờ nếu hắn cố chấp, không bảo vệ được chính mình, lại cũng chẳng bảo vệ được người thân, đó chính là ấu trĩ,



Nhân Thiên Thánh Nhân, hơi bất ngờ với một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, lại có thể thấu hiểu được như vậy, liền gật đầu hài lòng, sau đó bất đắc dĩ nói, “thật ra không phải đạo nhân ta không muốn lưu ngươi lại, mà thật sự là lực bất tòng tâm, ngươi sát tâm quá nặng không thích hợp tu đạo, mà lão già ta lại cũng không đủ lực để gánh vác thứ trên người ngươi”.

Lý Thuần Tâm cũng hiểu đạo lý đó chỉ bình thản gật đầu, sau đó liền cất tiếng, “đạo trưởng vậy cho ta hỏi, đám người kia là ai, ta biết đạo trưởng ngài biết đám người đó rốt cuộc là kẻ nào”.

Nhân Thiên Thánh nhân nghe vậy thì thở dài nói, “ngươi muốn báo thù?”

Lý Thuần Tâm không nghĩ nhiều mà gật đầu như bổ củi.

Nhân Thiên Thánh nhân, rời mắt nhìn về phía trời cao, giọng khàn khàn nói, “ngươi vẫn chưa có thực lực đó, hiện tại biết cũng chỉ hại người hại mình, hay như thế này, nếu mười năm sau, ý niệm đó vẫn còn thì ta sẽ ở đây chờ ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ biết”.

Lý Thuần Tâm hiểu rõ đạo lý trong đó, liền gật đầu nói “được, vậy ta đi trước, Tiểu Khiết tỉ đành nhờ ngài chăm sóc”.

Nhân Thiên Thánh Nhân khẽ đưa bài tay giữ lấy vai thiếu niên, liền sau đó một luồng khí lực tràn vào trong nội thể, bất giác v·ết t·hương dần như đã không còn đau đớn, chỉ còn cảm giác thoải mái như thể đang được ngâm mình trong nước nóng.

Lý Thuần Tâm định chắp tay chuẩn bị hướng phía đạo nhân trước mặt mà cất tiếng cảm tạ, nhưng đã đạo nhân bị ngắt lời ngắt lời trước.

“phía bắc là Bắc Sơn Thành, phía nam là Cửu Chân thành, ngươi cứ đi về hướng bắc hai trăm dặm sẽ đến Bắc Sơn thành, nơi đó sẽ an toàn, cho dù thánh nhân có đến đó cũng không dám làm càn”.

Rồi lão quay quay người vừa đi, tiếng nói vẫn còn vang trong không gian “dĩ trực báo oán, dĩ ân báo đức”

Rồi bóng lưng lão cũng đã khuất dần trong màn đêm, Lý Thuần Tâm chỉ biết đưa tay chắp thành quyền, cúi đầu, “đa tạ”.

rồi hắn cũng dứt khoát quay đầu bước đi ngược lại với hướng của đạo nhân, bóng hình thiếu niên cô độc, bước đi dưới ánh trăng mờ mờ làm cho lòng người không khỏi gợi lên thương sót.

Bình Luận

0 Thảo luận