Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 33: Chương 33 cứu sống
Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:18Chương 33 cứu sống
Ngay khi viên hắc châu chuẩn bị đặt lên vầng trán của Lý Thuần Tâm, hắn cảm nhận rõ linh hồn của hắn đang vẫy vùng bên trong nội thể như muốn thoát ra ngoài, đầu ốc trống rỗng như bị ai dùng búa gõ mạnh vào một cái. Thiếu niên đưa đôi mắt nhìn vào bên trong viên hắc châu đó, thần thức như bị kéo vào một không gian đen tuyền, mơ hồ còn nghe những tiếng gào thét thê lương, thật sự là rất kinh khủng.
Viên hắc châu đã chỉ còn một chút nữa đã đặt lên mi tâm của Lý Thuần Tâm, bỗng nhiên trên không trung lúc này, gió rít lên từng hồi như cuồng phong, trên mảnh trời xám xịt, một thân ảnh nhanh như một tia sét lướt qua rạch ngang bầu trời, mỗi điểm thân ảnh đó lướt qua, mơ hồ còn cảm nhận thấy không gian bị xé rách ra một đường chỉ màu tím, rồi nhanh chóng mà liền lại.
Hàn Thu Tử bàn tay đang hành động cũng phải rừng lại, hắn cảm nhận rõ sự áp bức mơ hồ nhưng lại rất quen thuộc, bàn tay đang siết lấy gương mặt của Lý Thuần Tâm cũng phải nới lỏng ra, trên trán mồ hôi lạnh bắt đầu nhỏ giọt như những giọt sương buổi sáng sớm.
Hơn chục tên hắc bào thân thể lảo đảo trong gió rít, mấy mái nhà tranh vách đất bị thổ quận mà bay lên không trung, tạo ra những mảnh lá cọ khô rơi xuống địa phương xung quanh như lá vàng mùa thu.
Thần Thể đạo bào ngả vàng quen thuộc, từ trên tầng mây nhanh chóng xé gió mà đáp mạnh xuống mặt đất, làm cho một mảnh đại địa nứt ra, kéo dài vài chục thước, nhân thiên thánh nhân đứng đó, trên tay cây phất trần, sắc mặt âm trầm không biểu cảm không vui không buồn, nhưng chính cái sắc mặt đó mới làm cho lòng người dậy sóng.
Tên Hàn Thu Tử đưa hết những chuyện vừa mới xảy ra vào mắt, mồ hôi lạnh trên trán nhỏ xuống từng giọt, thân thể run lên như được trẻ gặp gió, cổ họng khô lại, bất giác mà không thốt ra được lời nào.
Đạo nhân quét ánh mắt trầm lặng nhìn về phía hắn, tay áo đạo bào vung lên trong không trung, không khí như bị nén lại thành một cự thạch lớn, theo cái phất tay của lão, tên Hàn Thu Tử vẫn chưa kịp phản ứng lại, đã bị lực đạo kia thô bạo mà lao vào thân thể, thân thể hắn như một tảng đá, theo lực đạo vừa mới tiếp xúc, bay ngược về phía sau, xuyên qua vài cái nhà tranh vách đất mới miễn cưỡng dừng lại được.
Nhân thiên thánh nhân lại đưa hai ngón tay, nhẹ nhàng phẩy về phía thân thể Lý Thuần Tâm đang rơi xuống, thân hình gầy yếu của Thiếu Niên đang rơi tự do, lơ lửng trong không trung chỉ cách mặt đất một gang tay, rồi lại men theo điều động của lão nhân, mà từ từ bay về phía của lão.
Tên Hàn Thu Tử bò dậy từ trong đám đổ nát, y phục rách nát, nhưng thân thể lại hầu như không bị tổn hại bao nhiêu, hắn đưa bàn tay lên ngực ho khan vài cái, rồi tự nhủ, “may có pháp khí tam đẳng, không bị lão già này đ·ánh c·hết cũng mất một lớp da”.
Nhân thiên thánh nhân một tay đang ôm thiếu niên, để hắn tựa vào mình, rời đôi mắt nhìn về phía hơn năm tên hắc bào đang vây hãm Tiểu Khiết, bọn chúng bắt gặp ánh mắt âm trầm, nhưng lại rất áp đảo nhìn về phía mình, thì vội vàng cởi trói, rồi nhanh nhẹn né sang một bên.
Tiểu Khiết hai mắt đã đỏ hoe, bàn chân loạng choạng, chạy vọt về phía cọng rơm cứu mạng duy nhất lúc này, bước chân cô bước đến đâu, đám hắc bào liền biết điều mà né sang một bên, cho đến khi thiếu nữ đã đứng sau lưng nhân thiên thánh nhân, đưa bàn tay đỡ lấy thiếu niên đã ngất lịm trên tay của lão.
Nhân thiên thánh nhân bàn chân nhẹ nhàng dậm một cái trên mặt đất, mảnh đại địa lấy lão làm trung tâm mà dung chuyển tỏa ra tứ phía, mặt đất dưới chân theo cái dẫm chân của lão, mà kéo dài ra như một con rết khổng lồ. Đám người hắc bào loạng choạng cố gắng đứng vững, liền sau đó không chịu được mà ngã rạp xuống mặt đất.
“kẻ nào còn muốn sống thì trong nửa khắc lập tức bước khỏi đây, qua nửa khắc CHẾT”. giọng điệu âm trầm của nhân thiên thánh nhân, vang trong trong không gian, vọng đi vọng lại như giọng nói trong hang đá.
Một vài tên hắc bào gan nhỏ đã lập tức vứt bỏ v·ũ k·hí, phi thân vào rừng cây mà t·ẩu t·hoát, nhân thủ của Hàn Thu Tử lúc này chỉ còn mười mấy tên, đa phần là tử sĩ không s·ợ c·hết. Một dám nhân sĩ ít ỏi, sắc mặt mệt mỏi, đứa sau lưng hắn không nói tiếng nào.
Tên Hàn Thu Tử cảm nhận được áp bức, nhưng dù sao hắn cũng là một con cáo già bao nhiêu năm, hắn vừa muốn giữ mạng, lại cũng vừa muốn giữ thể diện, “Thanh Vân Trần, nhân thiên thánh nhân quả thực là danh bất hư truyền” hắn đưa tay ra, chắp thành quyền miệng cung kính nói.
Liền sau đó, bàn chân hắn dậm một cước xuống mặt đất sần sùi bên dưới, thân thể trong chốc lát đã vọt lên đến gần tầng mây, “vậy ngày sau gặp lại xin thỉnh giáo một lần nữa” giọng điệu hắn có chút cung kính, nhưng nhiều hơn chính là khiêu khích.
Hơi chục tên hắc bào cũng theo đó mà vọt đi tứ phía, mất dạng vào khu rừng rậm rạp.
Khi một đám nhân sĩ vọt chạy đi hết, chỉ còn lại ba người, nhân thiên thánh nhân cảm nhận không còn khí tức nào quanh đây nữa, ôm ngực khuỵu xuống, ho sặc sụa ra miệng bất giác trào ra dòng nước đỏ, gương mặt vốn vừa có sắc thái mạnh mẽ đã trở nên tiều tịu.
Tiểu Khiết thấy vậy hoảng sợ, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng lão, nói, “đạo trưởng, ngài, ngài không sao chứ”.
Nhân thiên thánh nhân, vội vàng đứng dậy, đưa tay áo bào ngả vàng rách rưới, lau sạch v·ết m·áu trên miệng, “tiểu cô nương ta không sao, ngược lại là tiểu tử này lại rất không ổn”.
Tiểu Khiết lo lắng, nhìn về phía gương mặt lấm lem thâm tím của Lý Thuần Tâm, rồi sau đó, quay đầu lại hướng lão nhân cúi đầu mà nói, “ta biết ngài không phải người bình thường, cầu xin ngài cứu đệ ấy, chỉ cần ngài cứu được đệ ấy, ta nguyện làm trâu, làm ngựa suốt đời cho ngài”.
Nhân Thiên Thành Nhân, thấy vậy liền đưa tay đỡ thiếu nữ đang cúi đầu, bàn tay rời đi rồi khẽ điểm ngón tay lên mi tâm Lý Thuần Tâm, sau gần nửa khắc liền rời bàn tay ra, thở dài nói, “xương cốt gãy gần năm phần, linh hồn tản gần hai phần, hazz”.
Thấy lão nhân nói vậy, thiếu nữ tưởng chừng như đã hết hy vọng, nước mắt trên mi mắt trực chờ rơi xuống, bàn tay bấu mạnh vào vạt áo vải, móng tay đâm vào da thịt mà nhỏ từng giọt máu xuống mặt đất.
Nhân Thiên Thánh Nhân mở miệng nói tiếp, “nhưng vẫn còn cứu được”.
Tiểu Khiết nghe rõ mồn một ánh mắt long lanh nhìn về phía lão, ánh mắt long lanh như chứa cả ngân hà, “thật sao” cô nói giọng hơi nghẹt lại cổ họng.
Nhân Thiên Thánh Nhân không nói gì, bày tay nhẹ đưa vào trong ống tay áo dài, rồi móc ra một cái hộp nhỏ bằng nắm tay, trên thân được dán một lá bùa vàng.
Hành động lão không dừng lại, nhanh chóng gỡ lá bùa ra, lập tức một luồng kim sắc chọc trời mà phóng thẳng lên tầng mây, một viên đan dược bay lên lơ lửng trên không trung, mơ hồ còn thấy thân ảnh kim long uốn lượn quanh, trông vô cùng kỳ dị.
Tiểu Khiết thấy vậy, hai mắt mở to vẫn còn đọng lại một chút nước mắt, tò mò hỏi, “đây là”
Lão nhân nghe vậy thì từ tốn đáp, “ngụy long huyết đan, được luyện từ huyết tinh của giao long bên bờ sông phi thủy, vào trăm năm trước, hi hắc giao chuẩn bị độ kiếp hóa long đã bị ba phái đạo, nho, kiếm, mai phục săn g·iết lấy tinh huyết, sau đó phân chia nhau tinh luyện ra mười hai viên”.
Thiếu nữ nghe chẳng hiểu gì, ngơ ngơ như bò đội nón, chỉ thấy là rất huyền diệu còn lại là hoàn toàn mơ hồ.
Nhân Thiên Thánh Nhân thấy vậy thì ôm đầu, thầm nghĩ, "Hà cớ gì lão phu lại phí lời cùng tiểu cô nương này chứ?"
Rồi lão cũng chẳng vong vo mà nói thẳng, “tóm lại thì nó có thể vớt lại cho tiểu tử này một mạng”.
Nhưng rồi lão lại trầm giọng nói, “nhưng tiểu cô nương ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện”
Tiểu Khiết không do dự gì mà gật đầu đồng ý “được chỉ cần ngài cứu được đệ ấy, điều kiện gì ta cũng chấp thuận”.
Nhân Thiên Thánh Nhân gật đầu hài lòng, không do dự mà đưa viên đan dược vào miệng của Lý Thuần Tâm đang được Tiểu Khiết đỡ trên vai.
Ngay khi đan dược vào nội thể, thân thể Lý Thuần Tâm được bọc bởi một luồng kim sắc chói mắt, thân ảnh kim long uốn lượn liên tục.
Tiểu Khiết đưa cặp mắt nhìn vào điều kỳ dị vừa mới xảy ra, miệng nói, “đạo trưởng vậy bao giờ đệ ấy có thể tỉnh lại”
Đạo trưởng trầm tư vuốt vuốt chòm râu bạc, miệng nói, “nhanh thì nửa ngày, chậm thì một ngày”.
Ngay khi viên hắc châu chuẩn bị đặt lên vầng trán của Lý Thuần Tâm, hắn cảm nhận rõ linh hồn của hắn đang vẫy vùng bên trong nội thể như muốn thoát ra ngoài, đầu ốc trống rỗng như bị ai dùng búa gõ mạnh vào một cái. Thiếu niên đưa đôi mắt nhìn vào bên trong viên hắc châu đó, thần thức như bị kéo vào một không gian đen tuyền, mơ hồ còn nghe những tiếng gào thét thê lương, thật sự là rất kinh khủng.
Viên hắc châu đã chỉ còn một chút nữa đã đặt lên mi tâm của Lý Thuần Tâm, bỗng nhiên trên không trung lúc này, gió rít lên từng hồi như cuồng phong, trên mảnh trời xám xịt, một thân ảnh nhanh như một tia sét lướt qua rạch ngang bầu trời, mỗi điểm thân ảnh đó lướt qua, mơ hồ còn cảm nhận thấy không gian bị xé rách ra một đường chỉ màu tím, rồi nhanh chóng mà liền lại.
Hàn Thu Tử bàn tay đang hành động cũng phải rừng lại, hắn cảm nhận rõ sự áp bức mơ hồ nhưng lại rất quen thuộc, bàn tay đang siết lấy gương mặt của Lý Thuần Tâm cũng phải nới lỏng ra, trên trán mồ hôi lạnh bắt đầu nhỏ giọt như những giọt sương buổi sáng sớm.
Hơn chục tên hắc bào thân thể lảo đảo trong gió rít, mấy mái nhà tranh vách đất bị thổ quận mà bay lên không trung, tạo ra những mảnh lá cọ khô rơi xuống địa phương xung quanh như lá vàng mùa thu.
Thần Thể đạo bào ngả vàng quen thuộc, từ trên tầng mây nhanh chóng xé gió mà đáp mạnh xuống mặt đất, làm cho một mảnh đại địa nứt ra, kéo dài vài chục thước, nhân thiên thánh nhân đứng đó, trên tay cây phất trần, sắc mặt âm trầm không biểu cảm không vui không buồn, nhưng chính cái sắc mặt đó mới làm cho lòng người dậy sóng.
Tên Hàn Thu Tử đưa hết những chuyện vừa mới xảy ra vào mắt, mồ hôi lạnh trên trán nhỏ xuống từng giọt, thân thể run lên như được trẻ gặp gió, cổ họng khô lại, bất giác mà không thốt ra được lời nào.
Đạo nhân quét ánh mắt trầm lặng nhìn về phía hắn, tay áo đạo bào vung lên trong không trung, không khí như bị nén lại thành một cự thạch lớn, theo cái phất tay của lão, tên Hàn Thu Tử vẫn chưa kịp phản ứng lại, đã bị lực đạo kia thô bạo mà lao vào thân thể, thân thể hắn như một tảng đá, theo lực đạo vừa mới tiếp xúc, bay ngược về phía sau, xuyên qua vài cái nhà tranh vách đất mới miễn cưỡng dừng lại được.
Nhân thiên thánh nhân lại đưa hai ngón tay, nhẹ nhàng phẩy về phía thân thể Lý Thuần Tâm đang rơi xuống, thân hình gầy yếu của Thiếu Niên đang rơi tự do, lơ lửng trong không trung chỉ cách mặt đất một gang tay, rồi lại men theo điều động của lão nhân, mà từ từ bay về phía của lão.
Tên Hàn Thu Tử bò dậy từ trong đám đổ nát, y phục rách nát, nhưng thân thể lại hầu như không bị tổn hại bao nhiêu, hắn đưa bàn tay lên ngực ho khan vài cái, rồi tự nhủ, “may có pháp khí tam đẳng, không bị lão già này đ·ánh c·hết cũng mất một lớp da”.
Nhân thiên thánh nhân một tay đang ôm thiếu niên, để hắn tựa vào mình, rời đôi mắt nhìn về phía hơn năm tên hắc bào đang vây hãm Tiểu Khiết, bọn chúng bắt gặp ánh mắt âm trầm, nhưng lại rất áp đảo nhìn về phía mình, thì vội vàng cởi trói, rồi nhanh nhẹn né sang một bên.
Tiểu Khiết hai mắt đã đỏ hoe, bàn chân loạng choạng, chạy vọt về phía cọng rơm cứu mạng duy nhất lúc này, bước chân cô bước đến đâu, đám hắc bào liền biết điều mà né sang một bên, cho đến khi thiếu nữ đã đứng sau lưng nhân thiên thánh nhân, đưa bàn tay đỡ lấy thiếu niên đã ngất lịm trên tay của lão.
Nhân thiên thánh nhân bàn chân nhẹ nhàng dậm một cái trên mặt đất, mảnh đại địa lấy lão làm trung tâm mà dung chuyển tỏa ra tứ phía, mặt đất dưới chân theo cái dẫm chân của lão, mà kéo dài ra như một con rết khổng lồ. Đám người hắc bào loạng choạng cố gắng đứng vững, liền sau đó không chịu được mà ngã rạp xuống mặt đất.
“kẻ nào còn muốn sống thì trong nửa khắc lập tức bước khỏi đây, qua nửa khắc CHẾT”. giọng điệu âm trầm của nhân thiên thánh nhân, vang trong trong không gian, vọng đi vọng lại như giọng nói trong hang đá.
Một vài tên hắc bào gan nhỏ đã lập tức vứt bỏ v·ũ k·hí, phi thân vào rừng cây mà t·ẩu t·hoát, nhân thủ của Hàn Thu Tử lúc này chỉ còn mười mấy tên, đa phần là tử sĩ không s·ợ c·hết. Một dám nhân sĩ ít ỏi, sắc mặt mệt mỏi, đứa sau lưng hắn không nói tiếng nào.
Tên Hàn Thu Tử cảm nhận được áp bức, nhưng dù sao hắn cũng là một con cáo già bao nhiêu năm, hắn vừa muốn giữ mạng, lại cũng vừa muốn giữ thể diện, “Thanh Vân Trần, nhân thiên thánh nhân quả thực là danh bất hư truyền” hắn đưa tay ra, chắp thành quyền miệng cung kính nói.
Liền sau đó, bàn chân hắn dậm một cước xuống mặt đất sần sùi bên dưới, thân thể trong chốc lát đã vọt lên đến gần tầng mây, “vậy ngày sau gặp lại xin thỉnh giáo một lần nữa” giọng điệu hắn có chút cung kính, nhưng nhiều hơn chính là khiêu khích.
Hơi chục tên hắc bào cũng theo đó mà vọt đi tứ phía, mất dạng vào khu rừng rậm rạp.
Khi một đám nhân sĩ vọt chạy đi hết, chỉ còn lại ba người, nhân thiên thánh nhân cảm nhận không còn khí tức nào quanh đây nữa, ôm ngực khuỵu xuống, ho sặc sụa ra miệng bất giác trào ra dòng nước đỏ, gương mặt vốn vừa có sắc thái mạnh mẽ đã trở nên tiều tịu.
Tiểu Khiết thấy vậy hoảng sợ, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng lão, nói, “đạo trưởng, ngài, ngài không sao chứ”.
Nhân thiên thánh nhân, vội vàng đứng dậy, đưa tay áo bào ngả vàng rách rưới, lau sạch v·ết m·áu trên miệng, “tiểu cô nương ta không sao, ngược lại là tiểu tử này lại rất không ổn”.
Tiểu Khiết lo lắng, nhìn về phía gương mặt lấm lem thâm tím của Lý Thuần Tâm, rồi sau đó, quay đầu lại hướng lão nhân cúi đầu mà nói, “ta biết ngài không phải người bình thường, cầu xin ngài cứu đệ ấy, chỉ cần ngài cứu được đệ ấy, ta nguyện làm trâu, làm ngựa suốt đời cho ngài”.
Nhân Thiên Thành Nhân, thấy vậy liền đưa tay đỡ thiếu nữ đang cúi đầu, bàn tay rời đi rồi khẽ điểm ngón tay lên mi tâm Lý Thuần Tâm, sau gần nửa khắc liền rời bàn tay ra, thở dài nói, “xương cốt gãy gần năm phần, linh hồn tản gần hai phần, hazz”.
Thấy lão nhân nói vậy, thiếu nữ tưởng chừng như đã hết hy vọng, nước mắt trên mi mắt trực chờ rơi xuống, bàn tay bấu mạnh vào vạt áo vải, móng tay đâm vào da thịt mà nhỏ từng giọt máu xuống mặt đất.
Nhân Thiên Thánh Nhân mở miệng nói tiếp, “nhưng vẫn còn cứu được”.
Tiểu Khiết nghe rõ mồn một ánh mắt long lanh nhìn về phía lão, ánh mắt long lanh như chứa cả ngân hà, “thật sao” cô nói giọng hơi nghẹt lại cổ họng.
Nhân Thiên Thánh Nhân không nói gì, bày tay nhẹ đưa vào trong ống tay áo dài, rồi móc ra một cái hộp nhỏ bằng nắm tay, trên thân được dán một lá bùa vàng.
Hành động lão không dừng lại, nhanh chóng gỡ lá bùa ra, lập tức một luồng kim sắc chọc trời mà phóng thẳng lên tầng mây, một viên đan dược bay lên lơ lửng trên không trung, mơ hồ còn thấy thân ảnh kim long uốn lượn quanh, trông vô cùng kỳ dị.
Tiểu Khiết thấy vậy, hai mắt mở to vẫn còn đọng lại một chút nước mắt, tò mò hỏi, “đây là”
Lão nhân nghe vậy thì từ tốn đáp, “ngụy long huyết đan, được luyện từ huyết tinh của giao long bên bờ sông phi thủy, vào trăm năm trước, hi hắc giao chuẩn bị độ kiếp hóa long đã bị ba phái đạo, nho, kiếm, mai phục săn g·iết lấy tinh huyết, sau đó phân chia nhau tinh luyện ra mười hai viên”.
Thiếu nữ nghe chẳng hiểu gì, ngơ ngơ như bò đội nón, chỉ thấy là rất huyền diệu còn lại là hoàn toàn mơ hồ.
Nhân Thiên Thánh Nhân thấy vậy thì ôm đầu, thầm nghĩ, "Hà cớ gì lão phu lại phí lời cùng tiểu cô nương này chứ?"
Rồi lão cũng chẳng vong vo mà nói thẳng, “tóm lại thì nó có thể vớt lại cho tiểu tử này một mạng”.
Nhưng rồi lão lại trầm giọng nói, “nhưng tiểu cô nương ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện”
Tiểu Khiết không do dự gì mà gật đầu đồng ý “được chỉ cần ngài cứu được đệ ấy, điều kiện gì ta cũng chấp thuận”.
Nhân Thiên Thánh Nhân gật đầu hài lòng, không do dự mà đưa viên đan dược vào miệng của Lý Thuần Tâm đang được Tiểu Khiết đỡ trên vai.
Ngay khi đan dược vào nội thể, thân thể Lý Thuần Tâm được bọc bởi một luồng kim sắc chói mắt, thân ảnh kim long uốn lượn liên tục.
Tiểu Khiết đưa cặp mắt nhìn vào điều kỳ dị vừa mới xảy ra, miệng nói, “đạo trưởng vậy bao giờ đệ ấy có thể tỉnh lại”
Đạo trưởng trầm tư vuốt vuốt chòm râu bạc, miệng nói, “nhanh thì nửa ngày, chậm thì một ngày”.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận