Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 32: Chương 32 mình thật sự chết ở đây sao
Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:18Chương 32 mình thật sự chết ở đây sao
Tiểu Khiết cảm nhận được bàn tay mình được nới lỏng ra, nước mắt kéo dài một đường trên mi mắt xuống gò má, chuẩn bị quay người vọt chạy qua đám thây xác chất thành đống kia.
Nhưng cô vẫn chưa kịp hành động, thì hơn vài chục thân ảnh, nhanh như một mũi tên đã vây quanh, lấy hai người làm trung tâm mà vây thành vòng tròn không để lại một khe hở nào.
Một đám hắc bào, hơn vài chục trên, thanh kiếm nhuốm đầy máu, trên những mảng da thịt bị lộ ra còn vương một chút huyết tinh, tên nào cũng sát khí trùng trùng.
Tên Hàn Thu Tử bước ra từ đám người, mấy tên hắc bào thấy lão bước đến thì nhanh nhẹn chánh đường, tạo ra một lối nhỏ đủ để lão bước đến.
Hắn bước đến trước mặt hai người, vỗ vỗ tay, biểu lộ ra nụ cười gian xảo, nói “Tiểu tử, ngươi là Lý Thuần Tâm”.
Lý Thuần Tâm thấy hắn, đã nhận ra, cảnh tượng thê lương khiến lòng người oán thán này, là do ai làm ra, đưa ánh mắt sắc lạnh sát khí trùng điệp, như muốn ngay lập tức lột da róc xương tên này, mà nhìn về phía hắn.
Tên Hàn Thu Tử thấy ánh mắt này, liền cười lên khanh khách, bàn tay vỗ vỗ đùi mập, miệng nói. “haha Tiểu tử à, ngươi khiến ta ở đây chờ lâu quá, nên bồi thường gì đây.”
Nói xong hắn liền đưa mắt nhìn về Tiểu Khiết, đang lao tới gào lên như điên dạ, “lão súc sinh, ta g·iết ngươi” cô vừa nói vừa lao tới chỗ hắn, nhưng thân thể mềm yếu của một tiểu cô nương, sao mà thoát khỏi sự kìm hãm của một đám võ giả đã đồ sát hơn ngàn người, thiếu nữ chỉ biết vùng vẫy cố gắng thoát ra, nhưng mà lực bất tòng tâm.
Tên Hàn Thu Tử, đưa ánh mắt biến thái nheo lại nhìn về phía thiếu nữ mỹ lệ, xoa xoa cái cằm mập, nói, “a, tiểu cô nương thật là ngạo kiều mà, lại cũng rất có tư sắc nữa, hay là lấy cô ta làm vật bồi thường được không”. Hắn vừa nói vừa cười lên khanh khách như chuột, nhìn về phía Lý Thuần Tâm.
Lời nói này lọt vào tai thiếu, nhưng đã đánh vỡ phòng tuyến cuối cùng của hắn, hắn phẫn uất, cố dùng sức, vùng cái thân thể gầy guộc, còn đang thương nặng, hét lớn như muốn nổ tung cổ họng, “lão xúc sinh, không bằng cầm thú, ta g·iết ngươi.” Lý Thuần Tâm vừa nói vừa gầm lên như một con thú, hiển nhiên hiện giờ lý trí đã bị lấn át, chỉ còn hành động theo bản năng.
Lý Thuần Tâm vừa gầm lên, đưa bàn tay rút mạnh thanh kiếm bên cạnh ra khỏi vỏ, bước từng bước loạng choạng, ánh mắt hiện lên sát ý như thủy chiều, mà lao về phía tên Hàn Thu tử, như chưa bước được mười bước, một cước nặng nề đã rơi ngay trước lồng ngực của hắn, thân thể như một cành cây khô, mà va thẳng vào một ngôi nhà tranh vách đất, v·ết t·hương cũ, chồng về thương mới, khiến thiếu niên dường như muốn ngất lịm đi, một dòng huyết tinh từ ngực mà tuân ra, cổ họng không kiềm được mà nôn ra một ngụm máu lạnh.
Tiểu Khiết thấy vậy thì đau lòng, cố vùng vẫy như một con cá nhỏ muốn thoát ra khỏi lưới gai, miệng hét lớn, “Thuần Thuần”
Tên Hàn Thu Tử tiến từ từ đi từng bước tiến lại gần, đưa chân đạp mạnh lên đầu làm cho đầu hắn, khiến đầu thiếu niên lún hơn một nửa vào bên trong vách đất, thiếu niên đau đớn mà rên lên một tiếng, nhưng lại chẳng nói thành lời.
Tên Hàn Thu Tử từ từ ghét sát mặt lại, giọng điệu lạnh lùng nói, “Tiểu tử, nói cho ta biết kiếm thư ở đâu, nếu khiến ta vui vẻ ta sẽ cho ngươi con đường sống, không ít nhất cũng có thể c·hết một cách thoải mái”.
Lý Thuần Tâm, nghe được lời này cũng đã đoán ra mục đích, của đám người này đến đây là gì, xì ra một tiếng khinh bỉ, “con lợn già, g·iết ta đi, ngươi đến c·hết cũng không tìm được thấy được nó đâu” Thiếu niên nói, giọng khàn đặc, thê thào như một lão nhân đã ngoài tám mươi.
Tên Hàn thu Tử nghe thấy mình bị một tên nhãi con mắng thì mặt xạm lại như mây đen, đưa chân đạp mạnh một lần nữa, khiến cái đầu thiếu niên đã gần như xuyên qua vách đất của ngôi nhà tranh. Rồi hắn lại một lần nữa gé mặt lại lên tiếng, “ngươi c·hết thì cũng thôi đi, còn tiểu nương tử kia thì sao, ta không ngại nói cho ngươi biết, ta có hàng trăm cách h·ành h·ạ người khác, nhất là đối với nữ nhân xinh đẹp”.
Lý Thuần Tâm nghe hết tất cả những lời này vào trong tai, trong lòng giấy lên sự hoảng sợ, còn sợ hãi hơn c·ái c·hết của chính mình, hắn đưa đôi mắt mờ đục, nhìn về phía thiếu nữ đang bị vài tên hắc bào trói tay chân lại, bịt miệng, thì không kiềm được lòng, “ngươi, ngươi, ngươi”.
Hắn thấy thiếu niên vẫn cứng đầu, bàn chân càng dẫm mạnh hơn, miệng nói “tiểu tử à, nghĩ thông chưa, nếu ngươi giao ra ta có thể đảm bảo tiểu cô nương kia sẽ bình an vô sự”.
thiếu niên không phải là muốn ôm khư khư thứ nóng rát bỏng tay này, mà là thật sự không biết cách nào để lấy nó ra khỏi cơ thể, hắn chỉ biết rằng kiếm thư đang ở trong cơ thể mình, còn cách lấy ra như thế nào thì hoàn toàn là mơ hồ.
“các ngươi thả cô ấy ra, ta giao ta giao”. Lý Thuần Tâm nghĩ xong liền thều thào nói.
Tên Hàn Thu Tử nghe vậy liền liếc ánh mắt về phía bà tên đang vây hãm Tiểu Khiết, “dừng tay”
Ba tên nghe lệch liền dừng hành động lại, nhưng vẫn không cho cô tiến lại gần, mà vây cô lại một vòng.
Tên Hàn Mạc Tử liền ghé sát lại cất giọng lạnh lùng một lần nữa, “ngươi giao ra, ta sẽ lập tức thả người, yên tâm ta sẽ không bội tín với mấy tên tiểu tử như ngươi”.
Lý Thuần Tâm nghe vậy thì nửa tin nửa ngờ, nhưng cách này có lẽ là cách tốt nhất rồi, “thứ ngươi cần, đang ở trong người ta, nhưng ta không biết lấy nó ra bằng cách nào” Lý Thuần Tâm yếu ớt nói, giọng điệu như mấy lão nhân đã ngoài tám mươi.
Tên Hàn Thu Tử vuốt vuốt cằm, nói, “thanh thư nhập thể, ha dễ thôi, rút linh hồn ngươi ra là được”. hắn nói như thể mấy tiểu hài tử đạp một con kiếm, bình thản đến lạnh người.
Tiểu Khiết tay bị trói, bịt miệng không phát ra được giọng nói, nhưng lời nói của tên Hàn thu tử đều đã lọt vào tai, thiếu nữ vùng vẫy liên hồi cố gắng thoát ra, miệng phát ra những tiếng ư ử, dòng lệ dài kéo dài từ khóe mắt xuống gò má, sau đó nhỏ từng rọt xuống mặt đất, như một dòng suối nhỏ.
Lý Thuần Tâm nhìn đưa đôi mắt nhìn về phía Tiểu Khiết đang thương tâm, mà cảm thấy chua xót trong lòng, cuộc đời mới chỉ chưa đến mười lăm năm của hắn, nhưng lại đã đã phải gánh chịu biết bao nhiêu khổ ải, có lẽ c·hết đi cũng là một cách giải thoát tốt nhất, bồ tát không độ ta, vậy để ta độ tỉ.
Lý Thuần Tâm nghĩ xong, liền hướng gương mặt đầy v·ết t·hương của mình, hướng Tiểu Khiết mà nhếch môi cười lên dịu dàng.
Tiểu Khiết đặt hết vào trong mắt. cảm giác như có hàng ngàn hàng vạn m·ũi d·ao cứa vào tâm khảm, nhưng lại chẳng cách nào khiến nó dừng lại, thiếu nữ vốn thuần khiết tinh nghịch, nhưng chỉ trong một ngày đã đối mặt với cùng một lúc hai sự mất mát, thật sự là cô không muốn như vậy, thiếu nữ phẫn uất mà vùng vẫy như một con cá lớn, hai dòng lệ tuôn xuống như mưa rào mùa hè, ướt cả mặt đất dưới chân.
Lý Thuần Tâm nhìn cô, cảm nhận được nỗi chua xót trong lòng đang tràn lên như thủy triều, “lão già nếu ngươi không giữ lời, ta có làm ma cũng đến tận gia phả nhà ngươi mà g·iết đến”.
Tên Hàn Thu Tử cười như không cười, âm dương quái khí nói, “ngươi không có năng lực đó đâu, mà lão đầu ta cũng không bội tín với đám tiểu tử ngươi, ta còn cần mặt mũi lắm”
Hắn nói xong, liền đưa một tay lên đầu Lý Thuần Tâm, dùng lực nhấc bổng cả người thiếu niên lên không chung. Trên tay xuất hiện một quả cầu hắc khí bằng nắm tay em bé, mơ hồ còn thấy dòng hắc khí lượn lờ quanh. Hắn không chần trừ mà liền đưa lên, chuẩn bị đặt vào vầng trán của Lý Thuần Tâm, miệng nói, “thanh thư, thanh thư, trông như thế nào đây, thật khiến lòng người thổn thức mà”
Tiểu Khiết cảm nhận được bàn tay mình được nới lỏng ra, nước mắt kéo dài một đường trên mi mắt xuống gò má, chuẩn bị quay người vọt chạy qua đám thây xác chất thành đống kia.
Nhưng cô vẫn chưa kịp hành động, thì hơn vài chục thân ảnh, nhanh như một mũi tên đã vây quanh, lấy hai người làm trung tâm mà vây thành vòng tròn không để lại một khe hở nào.
Một đám hắc bào, hơn vài chục trên, thanh kiếm nhuốm đầy máu, trên những mảng da thịt bị lộ ra còn vương một chút huyết tinh, tên nào cũng sát khí trùng trùng.
Tên Hàn Thu Tử bước ra từ đám người, mấy tên hắc bào thấy lão bước đến thì nhanh nhẹn chánh đường, tạo ra một lối nhỏ đủ để lão bước đến.
Hắn bước đến trước mặt hai người, vỗ vỗ tay, biểu lộ ra nụ cười gian xảo, nói “Tiểu tử, ngươi là Lý Thuần Tâm”.
Lý Thuần Tâm thấy hắn, đã nhận ra, cảnh tượng thê lương khiến lòng người oán thán này, là do ai làm ra, đưa ánh mắt sắc lạnh sát khí trùng điệp, như muốn ngay lập tức lột da róc xương tên này, mà nhìn về phía hắn.
Tên Hàn Thu Tử thấy ánh mắt này, liền cười lên khanh khách, bàn tay vỗ vỗ đùi mập, miệng nói. “haha Tiểu tử à, ngươi khiến ta ở đây chờ lâu quá, nên bồi thường gì đây.”
Nói xong hắn liền đưa mắt nhìn về Tiểu Khiết, đang lao tới gào lên như điên dạ, “lão súc sinh, ta g·iết ngươi” cô vừa nói vừa lao tới chỗ hắn, nhưng thân thể mềm yếu của một tiểu cô nương, sao mà thoát khỏi sự kìm hãm của một đám võ giả đã đồ sát hơn ngàn người, thiếu nữ chỉ biết vùng vẫy cố gắng thoát ra, nhưng mà lực bất tòng tâm.
Tên Hàn Thu Tử, đưa ánh mắt biến thái nheo lại nhìn về phía thiếu nữ mỹ lệ, xoa xoa cái cằm mập, nói, “a, tiểu cô nương thật là ngạo kiều mà, lại cũng rất có tư sắc nữa, hay là lấy cô ta làm vật bồi thường được không”. Hắn vừa nói vừa cười lên khanh khách như chuột, nhìn về phía Lý Thuần Tâm.
Lời nói này lọt vào tai thiếu, nhưng đã đánh vỡ phòng tuyến cuối cùng của hắn, hắn phẫn uất, cố dùng sức, vùng cái thân thể gầy guộc, còn đang thương nặng, hét lớn như muốn nổ tung cổ họng, “lão xúc sinh, không bằng cầm thú, ta g·iết ngươi.” Lý Thuần Tâm vừa nói vừa gầm lên như một con thú, hiển nhiên hiện giờ lý trí đã bị lấn át, chỉ còn hành động theo bản năng.
Lý Thuần Tâm vừa gầm lên, đưa bàn tay rút mạnh thanh kiếm bên cạnh ra khỏi vỏ, bước từng bước loạng choạng, ánh mắt hiện lên sát ý như thủy chiều, mà lao về phía tên Hàn Thu tử, như chưa bước được mười bước, một cước nặng nề đã rơi ngay trước lồng ngực của hắn, thân thể như một cành cây khô, mà va thẳng vào một ngôi nhà tranh vách đất, v·ết t·hương cũ, chồng về thương mới, khiến thiếu niên dường như muốn ngất lịm đi, một dòng huyết tinh từ ngực mà tuân ra, cổ họng không kiềm được mà nôn ra một ngụm máu lạnh.
Tiểu Khiết thấy vậy thì đau lòng, cố vùng vẫy như một con cá nhỏ muốn thoát ra khỏi lưới gai, miệng hét lớn, “Thuần Thuần”
Tên Hàn Thu Tử tiến từ từ đi từng bước tiến lại gần, đưa chân đạp mạnh lên đầu làm cho đầu hắn, khiến đầu thiếu niên lún hơn một nửa vào bên trong vách đất, thiếu niên đau đớn mà rên lên một tiếng, nhưng lại chẳng nói thành lời.
Tên Hàn Thu Tử từ từ ghét sát mặt lại, giọng điệu lạnh lùng nói, “Tiểu tử, nói cho ta biết kiếm thư ở đâu, nếu khiến ta vui vẻ ta sẽ cho ngươi con đường sống, không ít nhất cũng có thể c·hết một cách thoải mái”.
Lý Thuần Tâm, nghe được lời này cũng đã đoán ra mục đích, của đám người này đến đây là gì, xì ra một tiếng khinh bỉ, “con lợn già, g·iết ta đi, ngươi đến c·hết cũng không tìm được thấy được nó đâu” Thiếu niên nói, giọng khàn đặc, thê thào như một lão nhân đã ngoài tám mươi.
Tên Hàn thu Tử nghe thấy mình bị một tên nhãi con mắng thì mặt xạm lại như mây đen, đưa chân đạp mạnh một lần nữa, khiến cái đầu thiếu niên đã gần như xuyên qua vách đất của ngôi nhà tranh. Rồi hắn lại một lần nữa gé mặt lại lên tiếng, “ngươi c·hết thì cũng thôi đi, còn tiểu nương tử kia thì sao, ta không ngại nói cho ngươi biết, ta có hàng trăm cách h·ành h·ạ người khác, nhất là đối với nữ nhân xinh đẹp”.
Lý Thuần Tâm nghe hết tất cả những lời này vào trong tai, trong lòng giấy lên sự hoảng sợ, còn sợ hãi hơn c·ái c·hết của chính mình, hắn đưa đôi mắt mờ đục, nhìn về phía thiếu nữ đang bị vài tên hắc bào trói tay chân lại, bịt miệng, thì không kiềm được lòng, “ngươi, ngươi, ngươi”.
Hắn thấy thiếu niên vẫn cứng đầu, bàn chân càng dẫm mạnh hơn, miệng nói “tiểu tử à, nghĩ thông chưa, nếu ngươi giao ra ta có thể đảm bảo tiểu cô nương kia sẽ bình an vô sự”.
thiếu niên không phải là muốn ôm khư khư thứ nóng rát bỏng tay này, mà là thật sự không biết cách nào để lấy nó ra khỏi cơ thể, hắn chỉ biết rằng kiếm thư đang ở trong cơ thể mình, còn cách lấy ra như thế nào thì hoàn toàn là mơ hồ.
“các ngươi thả cô ấy ra, ta giao ta giao”. Lý Thuần Tâm nghĩ xong liền thều thào nói.
Tên Hàn Thu Tử nghe vậy liền liếc ánh mắt về phía bà tên đang vây hãm Tiểu Khiết, “dừng tay”
Ba tên nghe lệch liền dừng hành động lại, nhưng vẫn không cho cô tiến lại gần, mà vây cô lại một vòng.
Tên Hàn Mạc Tử liền ghé sát lại cất giọng lạnh lùng một lần nữa, “ngươi giao ra, ta sẽ lập tức thả người, yên tâm ta sẽ không bội tín với mấy tên tiểu tử như ngươi”.
Lý Thuần Tâm nghe vậy thì nửa tin nửa ngờ, nhưng cách này có lẽ là cách tốt nhất rồi, “thứ ngươi cần, đang ở trong người ta, nhưng ta không biết lấy nó ra bằng cách nào” Lý Thuần Tâm yếu ớt nói, giọng điệu như mấy lão nhân đã ngoài tám mươi.
Tên Hàn Thu Tử vuốt vuốt cằm, nói, “thanh thư nhập thể, ha dễ thôi, rút linh hồn ngươi ra là được”. hắn nói như thể mấy tiểu hài tử đạp một con kiếm, bình thản đến lạnh người.
Tiểu Khiết tay bị trói, bịt miệng không phát ra được giọng nói, nhưng lời nói của tên Hàn thu tử đều đã lọt vào tai, thiếu nữ vùng vẫy liên hồi cố gắng thoát ra, miệng phát ra những tiếng ư ử, dòng lệ dài kéo dài từ khóe mắt xuống gò má, sau đó nhỏ từng rọt xuống mặt đất, như một dòng suối nhỏ.
Lý Thuần Tâm nhìn đưa đôi mắt nhìn về phía Tiểu Khiết đang thương tâm, mà cảm thấy chua xót trong lòng, cuộc đời mới chỉ chưa đến mười lăm năm của hắn, nhưng lại đã đã phải gánh chịu biết bao nhiêu khổ ải, có lẽ c·hết đi cũng là một cách giải thoát tốt nhất, bồ tát không độ ta, vậy để ta độ tỉ.
Lý Thuần Tâm nghĩ xong, liền hướng gương mặt đầy v·ết t·hương của mình, hướng Tiểu Khiết mà nhếch môi cười lên dịu dàng.
Tiểu Khiết đặt hết vào trong mắt. cảm giác như có hàng ngàn hàng vạn m·ũi d·ao cứa vào tâm khảm, nhưng lại chẳng cách nào khiến nó dừng lại, thiếu nữ vốn thuần khiết tinh nghịch, nhưng chỉ trong một ngày đã đối mặt với cùng một lúc hai sự mất mát, thật sự là cô không muốn như vậy, thiếu nữ phẫn uất mà vùng vẫy như một con cá lớn, hai dòng lệ tuôn xuống như mưa rào mùa hè, ướt cả mặt đất dưới chân.
Lý Thuần Tâm nhìn cô, cảm nhận được nỗi chua xót trong lòng đang tràn lên như thủy triều, “lão già nếu ngươi không giữ lời, ta có làm ma cũng đến tận gia phả nhà ngươi mà g·iết đến”.
Tên Hàn Thu Tử cười như không cười, âm dương quái khí nói, “ngươi không có năng lực đó đâu, mà lão đầu ta cũng không bội tín với đám tiểu tử ngươi, ta còn cần mặt mũi lắm”
Hắn nói xong, liền đưa một tay lên đầu Lý Thuần Tâm, dùng lực nhấc bổng cả người thiếu niên lên không chung. Trên tay xuất hiện một quả cầu hắc khí bằng nắm tay em bé, mơ hồ còn thấy dòng hắc khí lượn lờ quanh. Hắn không chần trừ mà liền đưa lên, chuẩn bị đặt vào vầng trán của Lý Thuần Tâm, miệng nói, “thanh thư, thanh thư, trông như thế nào đây, thật khiến lòng người thổn thức mà”
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận