Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạ Ma

Chương 31: Chương 31 có đường về nhưng không còn nhà 4

Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:18
Chương 31 có đường về nhưng không còn nhà 4

Hai hư ảnh cự long cực lớn, che phủ cả bầu trời trước mặt hắn, gầm lên một tiếng rung chuyển cả mảnh địa phương xung quanh đó, liền sau đó hai hư ảnh một trắng một đỏ, vọt thẳng xuống, quấn quanh nhau tạo thành một lồng giam, vây khốn tên hắc bào bên trong đó.

Tên hắc bào khí lực xung mãn, cơ bắp phồng rộp lên như người bị bỏng, bên lồi bên lõm, gầm lên một tiếng rồi liên tục tung quyền vào lồng giam vây khốn mình, một quyền vung xuống mặt đất lại chấn động lên một lần, cái lồng giam vẫn chẳng hề hấn gì, cứ như một tiểu hài tử đang cố gắng đẩy ngã một bức tường vậy, thật sự là không thể nào.

Nhân thiên thánh nhân không chậm chễ thêm nữa, thân ảnh trên không trung đạp gió mà đứng, quay người lại, đạp bàn chân thật mạnh vào hư không, bắn thẳng lên tầng mây, hướng thẳng tiểu chấn mà phi thân đến.

Ở tiểu trấn nhỏ hiện giờ, từng là một tiểu chấn bình yên, chẳng chú gì dính líu đến bên ngoài, nhưng chỉ sau một đêm đã có một sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, giống như thế sự vậy, một đêm là xoay vần biến đổi, cỏ cây ven đường như người phàm, chỉ cố hứng lấy từng giọt sương, từng ánh nắng, phụ thuộc hoàn toàn vào cái gọi là nhân nghĩa đạo đức. một tiểu trấn bình yên cứ như thế mà máu thây chất đống, dòng suối nhỏ chảy vòng quay tiểu trấn như một con rắn lớn, cũng đã bị nhuộm đầy huyết thây, mùi tanh hôi bốc lên tận trời.

Chỉ sau hơn một canh giờ, tiểu trấn bình yên đã không còn một người sống nào, chỉ còn những tên mặt người giã thú.

Hàn Thu Tử ngồi trên một cái mái nhà tranh vách đất trông có vẻ kiên cố, nhìn xuống bên dưới con đường đất, nhìn một đám máu thây la liệt, như nhìn một đám kiến không hơn không kém, “ây, thật là không vui tẹo nào, mới vậy mà đ·ã c·hết hết rồi”. hắn vừa xoa xoa viên xúc xắc bằng nắm tay em bé, vừa đùa cợt nói.

Gần một ngàn dân chúng trong tiểu trấn vốn yên bình, hiện giờ đã nằm la liệt trên mặt đất, máu thây chảy thành dòng như khe suối nhỏ, nhân sĩ của đám hắc bào giờ đây cũng chỉ còn hơn vài chục tên, đều là những tên có thực lực mạnh nhất trong đám người, bọn chúng đưa mắt lên nhìn tên Hàn Thu Tử hiện lên sự e sợ, rồi nhìn vào một mớ xác người trên mặt đất, sau đó lại nhìn vào bàn tay đầy máu của mình, ánh mắt có vẻ hối hận mà trùng xuống.



ở trong bìa rừng, trương tiểu Khiến, một bay ôm eo Lý Thuần Tâm, quay còn lại giữ chặt tay thiếu niên đang khoác lên vai mình, cẩn thận bước đi trong khu rừng,

“có nặng lắm không” Lý Thuần Tâm thều thào mà lên tiếng.

Tiểu khiết sắc mặt mồ hôi đầy vầng trán, lắc đầu nói, “không nặng, không nặng, đệ cố chịu sắp về đến trấn rồi,”.

Lý Thuần Tâm cảm nhận rõ hơi thở ngắt quãng của cô, sắc mặt vốn tinh nghịch lại trở nên tiều tịu, mà xót xa nói, “hay là tỷ, bỏ ta xuống ta tự đi được mà”.

Tiểu Khiết lại càng siết chặt tay hơn, cất giọng, “không được, với cái thân thể này của đệ bước ba bước còn chưa chắc bước được, để đệ xuống rồi ta lại lần nữa vác đệ lên à”.

Lý Thuần Tâm vừa định nói thêm câu nữa, đã bị Tiểu Khiết Liếc xéo một cái, bất giác không thốt ra được câu nào.

Hai người một thiếu nam một thiếu nữ, cứ như vậy dìu nhau bước từng bước nhỏ, trong khu rừng, mặt trời hiện giờ cũng đã bắt đầu ẩn ẩn hiện hiện ở đỉnh núi phía đông, những tia sáng nhỏ chiếu xuống xuyên qua từng tán lá cây rọi xuống mặt đất như những viên ngọc trai lấp lánh.



Lý Thuần Tâm đã được Tiểu Khiến dìu đến gần tiểu trấn, ở phía xa xa còn có thể trông thấy mờ mờ cái cổng tre mòn vẹt quen thuộc,

“Này này Thuần Thuần đệ thấy chưa sắp về đến nhà rồi” Tiểu Khiết vừa đi vừa cất giọng, chánh cho Lý Thuần Tâm không chịu được mà ngủ th·iếp đi, thì mọi chuyện lại càng thêm gay go.

Lý Thuần Tâm đồng tử mơ hồ, hai mi mắt khép hờ, chuẩn bị không chịu được mà th·iếp đi, nghe thấy giọng nói êm tai bên cạnh thì, cố gắng dương đôi mắt, nhìn về phía trước, yếu ớt nói, “Tiểu Khiến tỷ, vất vả rồi”.

Nhưng khi đến gần tiểu trấn hơn một chút, mơ hồ trong không khí thoang thoảng mùi tanh hôi, cứ như mùi của nhà lão bán thịt lợn, nhưng lần này tanh hôi hơn rất nhiều.

Lý Thuần Tâm cảm nhận được có một thứ gì đó cực kì khó nói thì cất giọng, “Tiểu Khiết tỉ có ngửi thấy mùi gì không”.

Tiểu Khiết nghe thấy câu hỏi của Lý Thuần Tâm, thì đưa cái mũi nhỏ ra, khịt khịt vài cái, như cảm nhận được gì thì mở miệng nói, “đệ nói ta mới để ý, giống mùi trong nhà của đại bá bán thịt lợn”.

Lý Thuần Tâm càng bước đến gần tiểu trấn nhỏ, trong lòng lại càng trở nên bất an lạ thường, cực kì bứt rứt khó chịu.



khi hai người bước tới cái cầu gỗ nhỏ, bắc ngang qua con suối nhỏ, chỉ bằng hai con trâu già tắm qua là đã có thể chặn ngang con suối, nhưng con suối ngày hôm nay lại có cái mùi tanh hôi kỳ lạ, hai người đưa mắt nhìn xuống mặt nước, trong cái ánh sáng mờ mờ, nhìn xuống bên dưới là một dòng suối huyết tinh đỏ rực như máu huyết của con người.

nhận ra có gì đó không lành, Tiểu Khiết nhanh chóng rìu Lý Thuần Tâm vừa nhanh qua cây cầu gỗ, tiến thẳng về phía cái cổng tre của trấn nhỏ, bước chân càng ngày càng gấp gáp, mùi tanh hôi ngày càng đậm đặc, khiến người ta muốn n·ôn m·ửa ngay lập tức.

khi hai người bước đến cái cổng tre đầu trấn, thì mắt đã chạm ngay vào cái xác c·hết bị bẻ quặt đầu nằm dựa vào cái cột tre, Tiểu Khiến hoảng sợ, định hét lớn thì đã bị Lý Thuần Tâm bịt miệng lại, mà phát ra những tiếng ư ử.

Hiện giờ không phải là suy đoán nữa, mà đích xác là đã có chuyện không hay, Tiểu Khiến run run rìu thân thể Lý Thuần Tâm bước vào trong trấn nhỏ, nước mắt chực chờ mà trào ra, nhưng khi bước qua cái cửa tre, thì cảnh tượng trong đó mới thật sự là kinh hoàng, ám ảnh, trước mặt hai người là cảnh tượng máu thây la liệt, hơn ngàn người trong trấn nhỏ nằm rạp trên biển huyết tinh, bàn tay nắm chặt đủ loại v·ũ k·hí thô sơ, quốc, xẻng, liềm, dao, nhưng tất cả đều trong một kết cục, trong đám thây cốt người dân trấn nhỏ, còn trông thấy một số thây cốt dị biệt khác. không giống với người dân trong trấn

Tiểu Khiết, thiếu nữ thấy cảnh tượng này chính là lần đầu tiên trong đời, trong lòng lại không biết Lão Trương ở đâu, uốt nghẹn mà hét lớn, ngã quỵ gối xuống mặt đất, ôm mặt không dám nhìn. Miệng nói liên hồi, “gia gia, gia gia, gia gia”.

Liền sau đó cô đứng dậy, ý định chạy vọt về phía đám máu thây la liệt kia, hy vọng không bắt gặp hình bóng quen thuộc.

Lý Thuần Tâm cũng chẳng khá khẩm hơn, hai mắt đang lờ đờ đã mở lớn, đồng tử co lại không bằng hạt nhãn, không nói thêm một lời nào, đả kích tinh thần như vậy đối với một thiếu niên chính là trí mạng, có ai mà ngờ được, một thôn trấn ngay hôm qua vẫn yên bình vui vẻ, nhưng chỉ sau một đêm, đến cả một cọc cỏ cũng không mọc được, máu thây cứ như là xác lợn xác gà, mà nằm chỏng chơ giữa bãi đất.

Nhưng hắn vẫn còn giữ lại một chút lý trí, đưa tay nắm lấy tay Tiểu Khiết đang dự định chạy về phía đó, Tiểu Khiết thấy mình bị cản lại, quay đầu lại, hiện lên gương mặt đẫm nước mắt, tóc tai bù xù. Ánh mắt mơ mơ hồ hồ chẳng có ý niệm nào cả, thật sự khiến người ta thương xót, đau lòng.

Lý Thuần Tâm thấy dáng vẻ lúc này của Tiểu Khiết, trong lòng như có hàng ngàn mũi kim chọc vào liên tục, đau đớn ngứa rát, từ khi còn nhỏ tới hiện tại, hắn vẫn chưa nhìn thấy bộ dạng đó của cô bao giờ, hoặc chính là một cái dáng vẻ càn quấy nghịch ngợm, nhưng lại như ánh sáng nào đó, đang cố gắng len lỏi qua từng áng mây đen trong lòng cậu, trở thành một trong những tia nắng duy nhất.

Bình Luận

0 Thảo luận