Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 30: Chương 30 có đường về nhưng không còn nhà 3
Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:10Chương 30 có đường về nhưng không còn nhà 3
Một đám dân chúng tức nước thì vỡ bờ, áp bức thì sinh ra phản kháng, ồ ạt như n·ước l·ũ mà lao lên, ý niệm chỉ có một, dù sao cũng bị tên này chơi đùa cho đến c·hết, vậy thì c·hết sao cho thật đẹp, thật có phong thái, chứ cứ thế mà c·hết đi như mấy con chuột hèn mọn, thì quá là mất mặt rồi.
Hơi trăm tên hắc bào đứng tạo thành hai hàng ngang, chắn giữa con đường đất dẫn vào thôn, thấy một đám người ồ ạt như đại quân cảm tử lao tới, có chút kinh ngạc, chút sợ hãi, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại khí thế, không hẹn mà cùng nhau đặt tay lên chuôi kiếm giắt ngang hông, chuẩn bị đại khai sát giới.
Trong khu rừng tối đen chỉ có một chút ánh sáng từ mặt trăng mờ mờ ảo ảo, làm cho người ta có một cảm giác rợn người, bên dưới mặt đất phẳng, cây cối đổ rạp, vài mảnh đất còn bị thủng một lỗ sâu không chông thấy đáy, tiếng động như sấm nổ vang xa khắp vài dặm, hai thân ảnh, một hắc một bạch, liên tục mà v·a c·hạm vào nhau trên không trung như hai con chim lớn.
Cục diện chiến đấu của nhân thiên thánh nhân, cùng với tên hắc vào vẫn chưa dừng lại, hai thánh nhân giao thủ quả thực là kinh khủng, khắp một mảng đại địa xung quanh hai người đã gần như bị lục tung lên, sang thành một mảnh đất trống trải, nhân thiên thánh nhân, gương mặt đã tiều tịu hơn trước rất nhiều, như thể đã già đi vào tuổi, bạch y ngả vàng đã có vài v·ết m·áu ứa ra, quả thực là trận chiến này không hề dễ dàng
Tên hắc bào đứng trên không trung, bên dưới là một mảng đất trống trải bị chấn thành một cái hố sâu, đưa mắt nhìn về phía nhân thiên thánh nhân kia, đưa tay lên che mặt ngửa mặt lên trời mà cười lên như một kẻ điên, “haha thiên thanh thánh nhân, tiếp tục nữa đi chứ”.
nhân thiên thánh nhân, đứng từ trên cao, hai tay chắp sau lưng, để mặt cho tay áo đạo bào bay theo gió, sắc mặt bình tĩnh, thở dài nói, “ha, ta không phải đối thủ của ngươi”.
Tên hắc bào gương mặt biến dạng xương cốt vặn vẹo, cơ bắp bên lồi bên lõm, tím ngắt như như vết bầm tấy, nghe vậy thì càng cười lớn hơn, “ồ, nhân thiên thánh nhân, cao cao tại thượng nhận thua rồi, làm ta hãnh diện thật đất haha”.
nhân thiên thánh nhân nghe vậy sắc mặt vẫn như cũ chẳng có phần nào biến đổi, thở ra một hơi dài nói, “biết nhân là chí, biết phận là sáng”.
Nói xong bàn tay lão vuốt nhẹ lên hộp gộ sau lưng, vuốt qua hơn một nửa rồi dùng lực bóp nát. khi hộp gỗ vừa nổ tung thành bột mịn. thì luồng thanh sắc, từ bên trong đó chọc thẳng bầu trời mà đi lên, xé toạc cả màn mây đang trú ngụ trên cao, như thể đã chọc tới mặt trăng, luồng lam sắc mạnh tới mức, cả một vùng đại địa trong khu rừng, sáng bừng lên như ban ngày.
Tên hắc bào đang trong bóng tối đột nhiên chạm vào ánh sáng cực đại, thì đưa tay lên che mắt, miệng há hốc không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Luồng lam sắc chỉ tồn trong một đoạn ngắn thời gian thì tắt ngúm, xuất hiện trên tay nhân thiên thánh nhân, là một cây phất trần dài bằng một cánh tay người trưởng thành, thân ngọc, được khảm hai viên ngọc tròn ở hai bên một trắng một đen, bó lông dài màu tím phủ xuống gần đến chân váy, thật sự là rất đẹp.
Tên hắc bào nhân, cố gắng mở đôi mắt, trông về lão nhân trước mặt cố gắng hiểu chuyển gì đang xảy ra, ánh mắt hắn đảo qua một hồi, sau đó dán chặt vào cây phất trần trên tay lão nhân, mà sửng sốt hét lên, “an nam thập đại khí, Thanh Vân Trần, không không thể nào, thứ này chẳng phải cùng với hắc niên kiếm, c·hôn v·ùi hơn dưới huyết hà môn rồi sao, sao nó còn xuất hiện tại đây”.
cái gọi là Thanh Vân Trần, chính là một trong An Nam thập đại khí, cũng chính là một trong mười pháp khí có uy lực khủng bố nhất mảnh lục địa này, mà Thanh Vân Trần là một trong hai pháp khí bổn môn của hai giáo nhân thiên đạo tông, năm xưa khi nhân, và thiên tông đi về hai ngả, hai pháp khí mỗi bên giữ một, nhân tông giữ Thanh Vân Trần, thiên tông giữ Thiên Vân Trần, nhưng vào mười bốn năm trước, sau trận chiến Huyết Hà Môn, ba phái lớn, đạo, kiếm, nho, khi Lý Niệm Ma đột phá nhất phẩm thất bại, căn cơ thọ nguyên tổn thương, đã thừa nước đục thả câu liên thủ mà đánh g·iết, sau đó Huyết Hà Môn bị tuyệt diệt, nhưng ba phái lớn cũng chẳng dễ chịu gì, mà cũng từ sau trận chiến đó, năm trong An Nam thập đại khí cũng không có tung tích gì, nên thiên hạ mặc định rằng, nó đã chôn vui cùng với Hắc Niên Kiếm pháp khí khủng bố nhất trong mảng đại địa này, nhưng hôm nay thứ được cho rằng đã biến mất lại xuất hiện trước mặt hắn không một vết xước.
nhân thiên thánh nhân, không để tâm đến lời tên kia nói chỉ xem như gió thoảng qua tai, đưa tay vuốt ve cây phất trần trên tay, chậm rãi nói, “Thanh Vân a Thanh vân, lại phải dùng tới ngươi rồi”.
tên hắc bào không còn cái thái độ người coi thường người nữa, mà đã bắt đầu dè chừng đi vài phần, không dám hấp tấp mà hành động bồng bột, việc thập đại khí xuất hiện trên chiến cục, có thể nói là thay đổi toàn bộ cục diện trận chiến.
lão nhân đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía tên hắc bào miệng nói, “sau trận chiến năm đó, ta đã từng thề là từ giờ cho đến khi sinh mệnh kết thúc, ta sẽ không sát sinh, vậy nên ngươi có thể đi rồi” giọng nói lão vang lên lanh lảnh trong mà đêm, trông thật sự rất có sức uy h·iếp.
tên hắc bào nghe vậy trong suy nghĩ đã bắt đầu hiện lên một chút do dự, nhưng rồi đột nhiên hắn lại cười lên sang sảng, giọng khàn khàn mà nói, “haha, lão đầu, có phải ngươi quên gì đó rồi không, ngươi không cứu được ai cả, cũng không g·iết được ta, ngươi nghĩ cái ẩn du trận kia của ngươi có thể cứu được đám sâu kiến kia sao, ngươi ngây thơ quá”.
nhân thiên thánh nhân nghe lọt từng chữ từ miệng hắn tuân ra, sắc mặt không giữ được bình tĩnh, trên chán một dòng mồ hôi lạnh theo nếp nhăn mà chảy xuống, thân hình chớp động quay về hướng tiểu chấn, mà vọt đi. Không có tâm trạng ở lại diệt sát tên trước mặt.
Tên hắc bào kia cũng chẳng phải loại dễ chơi gì, thân hình biến mất ngay tại chỗ, liền sau đó đã xuất hiện ngay trước mặt nhân thiên thánh nhân, khoanh tay trước ngực mà nói, “lão đầu đâu có đi dễ dàng như vậy”.
thiên thanh thánh nhân hai hàng lông mày bạc nhíu chặt lại, thật sự là không còn tâm trạng ở đây mà giằng co, lão không nói nhiều lời, bàn tay vung cây phất trần trên tay, ngay lập tức những đường chỉ thẳng màu tím, hai đường kẻ cứ đan xen nhanh mà nhanh chóng tạo thành như một bàn cờ ở mảnh đại địa bên dưới chân hai người, từ bốn góc của của pháp trận mới hình thành, có hai sợi xích, lớn bằng cổ trẻ con, cứ như vậy mà nhanh chóng chồi lên, chỉ trong chớp mắt đã quấn chặt lấy thân thể tên kia, nhân thiên thánh nhân không dừng lại, một tay chỉ lên trời, quát lớn vang vọng khắp một phương, “trấn”.
bốn sợi xích to như cổ tay trẻ con. Theo tiếng quát mà thô bạo kéo tên hắc bào từ trên không trung áp xuống ngay giữa pháp trận, liền sau đó, bốn cái cột trụ tử khí như bốn cái cột nhà lớn, tồi lên quanh người hắn tạo thành như một lồng giam nhỏ trấn áp hắn ở bên trong.
hắn cũng chẳng phải quả hồng mềm mà tùy ý bị trấn nh·iếp, Cơ bắp phồng lên như đỏ rực như hỏa cầu mà liên tục vùng vẫy, khiến cho mấy sợi xích tử khí cứ vậy mà như tấm gương bị vỡ nát ra từng mảnh tan biến vào hư không, hắn cũng chẳng hề chậm trễ, bàn tay co thành cực quyền, cứ như vậy liên tục mà dội cài lồng tử sắc đang giam mình bên trong, chỉ khoảng trừng ba quyền, những khe nứt to đã hiện ra, hắn dồn hết khí lực tung một quyền như tiếng sấm nổ, cái cọc tử khí không chịu được lực đạo mà vỡ nát ra.
Lão nhân đứng trên không chung cao hơn ngọn cây, nhìn xuống cũng không hề bất ngờ, khẽ đưa hai ngón tay lên trán, miệng nói “song long khốn trận,”.
Ngay lập tức lấy tên hắc bào làm trung tâm, phát trận kẻ từng đường chỉ thẳng như bàn cờ xoay tròn quanh thân thể hắn, liền sau đó từ từ mà biến đổi, hiện ra hai cực một bạch phát, một huyết đồ, từ giữa hai chấm tròn lớn, hai con cự long phóng thẳng lên, một đỏ một trắng, gầm lên một tiếng vang khắp cả mảnh sơn hà quay vài trăm dặm
Một đám dân chúng tức nước thì vỡ bờ, áp bức thì sinh ra phản kháng, ồ ạt như n·ước l·ũ mà lao lên, ý niệm chỉ có một, dù sao cũng bị tên này chơi đùa cho đến c·hết, vậy thì c·hết sao cho thật đẹp, thật có phong thái, chứ cứ thế mà c·hết đi như mấy con chuột hèn mọn, thì quá là mất mặt rồi.
Hơi trăm tên hắc bào đứng tạo thành hai hàng ngang, chắn giữa con đường đất dẫn vào thôn, thấy một đám người ồ ạt như đại quân cảm tử lao tới, có chút kinh ngạc, chút sợ hãi, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại khí thế, không hẹn mà cùng nhau đặt tay lên chuôi kiếm giắt ngang hông, chuẩn bị đại khai sát giới.
Trong khu rừng tối đen chỉ có một chút ánh sáng từ mặt trăng mờ mờ ảo ảo, làm cho người ta có một cảm giác rợn người, bên dưới mặt đất phẳng, cây cối đổ rạp, vài mảnh đất còn bị thủng một lỗ sâu không chông thấy đáy, tiếng động như sấm nổ vang xa khắp vài dặm, hai thân ảnh, một hắc một bạch, liên tục mà v·a c·hạm vào nhau trên không trung như hai con chim lớn.
Cục diện chiến đấu của nhân thiên thánh nhân, cùng với tên hắc vào vẫn chưa dừng lại, hai thánh nhân giao thủ quả thực là kinh khủng, khắp một mảng đại địa xung quanh hai người đã gần như bị lục tung lên, sang thành một mảnh đất trống trải, nhân thiên thánh nhân, gương mặt đã tiều tịu hơn trước rất nhiều, như thể đã già đi vào tuổi, bạch y ngả vàng đã có vài v·ết m·áu ứa ra, quả thực là trận chiến này không hề dễ dàng
Tên hắc bào đứng trên không trung, bên dưới là một mảng đất trống trải bị chấn thành một cái hố sâu, đưa mắt nhìn về phía nhân thiên thánh nhân kia, đưa tay lên che mặt ngửa mặt lên trời mà cười lên như một kẻ điên, “haha thiên thanh thánh nhân, tiếp tục nữa đi chứ”.
nhân thiên thánh nhân, đứng từ trên cao, hai tay chắp sau lưng, để mặt cho tay áo đạo bào bay theo gió, sắc mặt bình tĩnh, thở dài nói, “ha, ta không phải đối thủ của ngươi”.
Tên hắc bào gương mặt biến dạng xương cốt vặn vẹo, cơ bắp bên lồi bên lõm, tím ngắt như như vết bầm tấy, nghe vậy thì càng cười lớn hơn, “ồ, nhân thiên thánh nhân, cao cao tại thượng nhận thua rồi, làm ta hãnh diện thật đất haha”.
nhân thiên thánh nhân nghe vậy sắc mặt vẫn như cũ chẳng có phần nào biến đổi, thở ra một hơi dài nói, “biết nhân là chí, biết phận là sáng”.
Nói xong bàn tay lão vuốt nhẹ lên hộp gộ sau lưng, vuốt qua hơn một nửa rồi dùng lực bóp nát. khi hộp gỗ vừa nổ tung thành bột mịn. thì luồng thanh sắc, từ bên trong đó chọc thẳng bầu trời mà đi lên, xé toạc cả màn mây đang trú ngụ trên cao, như thể đã chọc tới mặt trăng, luồng lam sắc mạnh tới mức, cả một vùng đại địa trong khu rừng, sáng bừng lên như ban ngày.
Tên hắc bào đang trong bóng tối đột nhiên chạm vào ánh sáng cực đại, thì đưa tay lên che mắt, miệng há hốc không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Luồng lam sắc chỉ tồn trong một đoạn ngắn thời gian thì tắt ngúm, xuất hiện trên tay nhân thiên thánh nhân, là một cây phất trần dài bằng một cánh tay người trưởng thành, thân ngọc, được khảm hai viên ngọc tròn ở hai bên một trắng một đen, bó lông dài màu tím phủ xuống gần đến chân váy, thật sự là rất đẹp.
Tên hắc bào nhân, cố gắng mở đôi mắt, trông về lão nhân trước mặt cố gắng hiểu chuyển gì đang xảy ra, ánh mắt hắn đảo qua một hồi, sau đó dán chặt vào cây phất trần trên tay lão nhân, mà sửng sốt hét lên, “an nam thập đại khí, Thanh Vân Trần, không không thể nào, thứ này chẳng phải cùng với hắc niên kiếm, c·hôn v·ùi hơn dưới huyết hà môn rồi sao, sao nó còn xuất hiện tại đây”.
cái gọi là Thanh Vân Trần, chính là một trong An Nam thập đại khí, cũng chính là một trong mười pháp khí có uy lực khủng bố nhất mảnh lục địa này, mà Thanh Vân Trần là một trong hai pháp khí bổn môn của hai giáo nhân thiên đạo tông, năm xưa khi nhân, và thiên tông đi về hai ngả, hai pháp khí mỗi bên giữ một, nhân tông giữ Thanh Vân Trần, thiên tông giữ Thiên Vân Trần, nhưng vào mười bốn năm trước, sau trận chiến Huyết Hà Môn, ba phái lớn, đạo, kiếm, nho, khi Lý Niệm Ma đột phá nhất phẩm thất bại, căn cơ thọ nguyên tổn thương, đã thừa nước đục thả câu liên thủ mà đánh g·iết, sau đó Huyết Hà Môn bị tuyệt diệt, nhưng ba phái lớn cũng chẳng dễ chịu gì, mà cũng từ sau trận chiến đó, năm trong An Nam thập đại khí cũng không có tung tích gì, nên thiên hạ mặc định rằng, nó đã chôn vui cùng với Hắc Niên Kiếm pháp khí khủng bố nhất trong mảng đại địa này, nhưng hôm nay thứ được cho rằng đã biến mất lại xuất hiện trước mặt hắn không một vết xước.
nhân thiên thánh nhân, không để tâm đến lời tên kia nói chỉ xem như gió thoảng qua tai, đưa tay vuốt ve cây phất trần trên tay, chậm rãi nói, “Thanh Vân a Thanh vân, lại phải dùng tới ngươi rồi”.
tên hắc bào không còn cái thái độ người coi thường người nữa, mà đã bắt đầu dè chừng đi vài phần, không dám hấp tấp mà hành động bồng bột, việc thập đại khí xuất hiện trên chiến cục, có thể nói là thay đổi toàn bộ cục diện trận chiến.
lão nhân đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía tên hắc bào miệng nói, “sau trận chiến năm đó, ta đã từng thề là từ giờ cho đến khi sinh mệnh kết thúc, ta sẽ không sát sinh, vậy nên ngươi có thể đi rồi” giọng nói lão vang lên lanh lảnh trong mà đêm, trông thật sự rất có sức uy h·iếp.
tên hắc bào nghe vậy trong suy nghĩ đã bắt đầu hiện lên một chút do dự, nhưng rồi đột nhiên hắn lại cười lên sang sảng, giọng khàn khàn mà nói, “haha, lão đầu, có phải ngươi quên gì đó rồi không, ngươi không cứu được ai cả, cũng không g·iết được ta, ngươi nghĩ cái ẩn du trận kia của ngươi có thể cứu được đám sâu kiến kia sao, ngươi ngây thơ quá”.
nhân thiên thánh nhân nghe lọt từng chữ từ miệng hắn tuân ra, sắc mặt không giữ được bình tĩnh, trên chán một dòng mồ hôi lạnh theo nếp nhăn mà chảy xuống, thân hình chớp động quay về hướng tiểu chấn, mà vọt đi. Không có tâm trạng ở lại diệt sát tên trước mặt.
Tên hắc bào kia cũng chẳng phải loại dễ chơi gì, thân hình biến mất ngay tại chỗ, liền sau đó đã xuất hiện ngay trước mặt nhân thiên thánh nhân, khoanh tay trước ngực mà nói, “lão đầu đâu có đi dễ dàng như vậy”.
thiên thanh thánh nhân hai hàng lông mày bạc nhíu chặt lại, thật sự là không còn tâm trạng ở đây mà giằng co, lão không nói nhiều lời, bàn tay vung cây phất trần trên tay, ngay lập tức những đường chỉ thẳng màu tím, hai đường kẻ cứ đan xen nhanh mà nhanh chóng tạo thành như một bàn cờ ở mảnh đại địa bên dưới chân hai người, từ bốn góc của của pháp trận mới hình thành, có hai sợi xích, lớn bằng cổ trẻ con, cứ như vậy mà nhanh chóng chồi lên, chỉ trong chớp mắt đã quấn chặt lấy thân thể tên kia, nhân thiên thánh nhân không dừng lại, một tay chỉ lên trời, quát lớn vang vọng khắp một phương, “trấn”.
bốn sợi xích to như cổ tay trẻ con. Theo tiếng quát mà thô bạo kéo tên hắc bào từ trên không trung áp xuống ngay giữa pháp trận, liền sau đó, bốn cái cột trụ tử khí như bốn cái cột nhà lớn, tồi lên quanh người hắn tạo thành như một lồng giam nhỏ trấn áp hắn ở bên trong.
hắn cũng chẳng phải quả hồng mềm mà tùy ý bị trấn nh·iếp, Cơ bắp phồng lên như đỏ rực như hỏa cầu mà liên tục vùng vẫy, khiến cho mấy sợi xích tử khí cứ vậy mà như tấm gương bị vỡ nát ra từng mảnh tan biến vào hư không, hắn cũng chẳng hề chậm trễ, bàn tay co thành cực quyền, cứ như vậy liên tục mà dội cài lồng tử sắc đang giam mình bên trong, chỉ khoảng trừng ba quyền, những khe nứt to đã hiện ra, hắn dồn hết khí lực tung một quyền như tiếng sấm nổ, cái cọc tử khí không chịu được lực đạo mà vỡ nát ra.
Lão nhân đứng trên không chung cao hơn ngọn cây, nhìn xuống cũng không hề bất ngờ, khẽ đưa hai ngón tay lên trán, miệng nói “song long khốn trận,”.
Ngay lập tức lấy tên hắc bào làm trung tâm, phát trận kẻ từng đường chỉ thẳng như bàn cờ xoay tròn quanh thân thể hắn, liền sau đó từ từ mà biến đổi, hiện ra hai cực một bạch phát, một huyết đồ, từ giữa hai chấm tròn lớn, hai con cự long phóng thẳng lên, một đỏ một trắng, gầm lên một tiếng vang khắp cả mảnh sơn hà quay vài trăm dặm
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận