Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạ Ma

Chương 29: Chương 29 có đường về nhưng không còn nhà 2

Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:10
Chương 29 có đường về nhưng không còn nhà 2

Một cước như cự thạch rơi thẳng vào bụng lão Trương, thân thể già nua cứ như vậy mà bay thẳng vào cây đa cổ thụ gần đó, “bản quan không rảnh ở đây nghe lão già ngươi nói bậy, nói là của kẻ nào” tên Hàn Thu Tử mất kiên nhẫn mà quát lớn.

Thần thể già cỗi của lão Trương không chịu nổi lực đạo vừa rồi, nằm sấp xuống mặt đất, khóe miệng trào ra một dòng máu tươi, ho lên vài tiếng, lồm cồm bò dậy, miệng nói “thật sự là của ta mà”. Lão vừa nói vừa thầm cảm thấy may mắn trong lòng khi Lý Thuần Tâm và Tiểu Khiến không có ở đây.

Tên Hàn Thu Tử không rảnh đôi co với lão nhân cứng đầu này nữa, liếc cặp mắt sắc lạnh nhìn về đám người đang tụm lại một đám, sát kề nhau mà run rẩy, một đám gần ngàn người lại như lũ chuột không dám nói một lời nào.

Một thiếu phụ khoảng chừng hơn ba mươi, không chịu nổi ánh mắt của lão, mà run rẩy nói, “là của thằng nhóc Lý Thuần Tâm”.

Tên Hàn Thu Tử nghe vậy, thì nhìn về phía thiếu phụ vừa lên tiếng kia, ồ lên một tiếng nói, “ồ, vậy ngươi nói thằng nhóc đó đâu rồi”.

Thiếu phụ nghe thấy câu hỏi của hắn, đưa mắt liếc quanh đám người cố gắng tìm hình bóng quen thuộc, nhưng lại chẳng nhận ra ai, quay đầu lại run rẩy nói, “ta…ta không biết, nó có không ở trong đây”.

Hắn nghe được câu trả lời không mong muốn thì ánh mắt trở nên lạnh giá, lại có chút cảm giác muốn g·iết người, suy cho cùng mạng của đám người này đối với hắn chính là không đáng một xu, hắn đưa bàn tay ra, định bóp nát đầu thiếu phụ trước mắt này.



“xin đại nhân tha cho nương tử của ta, ta… biết tên nhóc đó ở đâu” người vừa lên tiếng là một đại hán niên, thân hình thô kệch, ngũ quan xấu xí, cúi người cực thấp chỉ thiếu nước quỳ xuống mà van xin.

Tên Hàn Thu Tử nghe thấy giọng nói, ngừng hành động của mình lại, nhìn về phía đại hán bên vừa lên tiếng, miệng nói, “vậy ngươi nói xem”.

Tên hán niên thấy ánh mắt của hắn nhìn về phía mình, như thấy âm sai địa ngủ, cúi đầu càng thấp không dám nhìn vào hắn nói, “sáng hôm nay…ta, ta là người canh cổng trấn, thấy hắn đi cùng với một tiểu cô nương vào trong rừng, tên nhóc đó là thợ săn, thường thì chiều tối, hoặc sáng sớm mai nó sẽ về thôn.”

Tên Hàn Thu Tử nghe vậy ồ lên một tiếng, một tay đưa lên xoa xoa cái cằm mập, nói “ồ vậy là nó không có ở đây”

Tên hán niên nghe hắn hỏi nhất thời không dám nói gì, thân thể run rẩy, nếu nói sai một câu e rằng hắn sẽ lập tức c·hết ở đây.

Tên Hàn Thu Tử đưa ánh mắt quét ngang qua một đám dân chúng bần hàng, sắc mặt như mất hết sức sống, như nhìn một đám rác, bàn tay hắn đưa vào trong tay áo rộng, lấy ra một viên xúc sắc, có những điểm đỏ, mỗi mặt có số lượng điểm đỏ khác nhau, từ một cho đến sáu, miệng nói. “trong lúc chờ hắn về, hay là chúng ta chơi một trò chơi”.

Ánh mắt hắn càng ngày càng nham hiểm lại biến thái nói tiếp, “cứ mỗi hai khắc mà tiểu tử đó chưa về, ta sẽ tung một lần xúc xắc, mỗi điểm xúc xắc là một mạng người.”



Nói xong hắn liền cười thích thú, bay tay mân mê viên xúc sắc bằng nắm đấm trẻ con trên tay nói tiếp, “các ngươi thấy thú vị không”.

Đám người đang túm tụm lại với nhau một góc, nghe thấy lời nói mạng người chỉ đáng để hắn là một trò chơi thì ánh mắt trở nên hoảng sợ, nhưng nhiều hơn là căm phẫn, con giun xéo lắm cũng quằn, bọn họ đã cố gắng nhún nhường như vậy, mà kết quả vẫn chỉ là trò chơi may rủi trong mắt tên trước mặt, thật sự là không cam tâm.

Một lão bá trung niên, thân thể lực lưỡng trong đám người thật sự không chịu nổi nữa, càng nhún nhường thì lại càng bị áp bức mạnh hơn, suy cho cùng mạng của gần ngàn người bình thường, chính là món đồ chơi tiêu khiển của hắn không hơn không kém.

Trong đám người lão trung niên, chỉ tay về phía tên Hàn Mạc Tử mà quát ầm lên, “ức h·iếp, ức h·iếp người quá đáng, võ giả thì hay lắm à, võ giả thì hay lắm sao, mạng của các ngươi là mạng, vậy mạng của chúng ta là gì”.

Nói xong lời lão không s·ợ c·hết mà bàn tay co thành quyền, lao thẳng vào tên Hàn Mạc Tử, dù biết đó chỉ là thiêu thân lao vào lửa. lão lao tới, nhưng còn chưa kịp chạm vào sợi tóc của hắn, thì một tên hắn bào cạnh đó đã vung thanh kiếm trên tay, mũi kiếm sắc nhọn cứ thế mà xuyên qua lòng ngực lão chỉ như cắt qua một miếng đậu hũ không hơn không kém.

Tên Hàn Mạc Tử vẫn đứng đó tay mân mê viên xúc xắc trên tay, miệng nói, “thật là chẳng thú vị chút nào, chưa kịp chơi đã có người phá đám rồi hazzz”

Đám hơn ngàn người dân trong tiểu trấn, thấy cảnh tượng trước mắt thì vô cùng hoảng sợ, nhưng nhiều hơn chính là căm phẫn, cứ như một đám chuột bị một con mèo lớn dồn vào đường cùng, không chịu được mà nổi lên một cái suy nghĩ muốn phản kháng.



Lão Trương vừa nãy chịu một cước mạnh đã lồm cồm mà bò dậy, nhìn thấy cảnh tượng này, thì không còn còn vẻ khúm núm chứ, lão biết đám người này dù thế nào cũng không tha cho người dân trong tiểu trấn này rồi.

“ức h·iếp người quá đáng, một đám cuồng nhân, thấy kẻ mạnh thì chạy như chó cụp đôi, thấy kẻ yếu thì thô bạo ức h·iếp, một đám súc sinh c·hết cũng không hết tội” lão phẫn uất chỉ tay vào đám người mà hét lớn, xé tọa cả màn đêm đang tĩnh lặng.

Mấy tên nam nhân, vốn đã có máu lì ở trong người, lại vốn dĩ không s·ợ c·hết, chỉ sợ can hệ đến nương tử, cha mẹ, con cái, cũng không chịu được không hẹn mà cùng nhau quát lớn về phía đám người, “một đám súc sinh c·hết cũng không hết tội”. Cứ như thế mà người này chuyền hỏa khí cho người kia, tiếng nhao nhao chửi bới vang lên không ngớt.

Tên Hàn Thu Tử vẫn bộ dáng thong thả, vuốt vuốt cái xúc xắc trên tay, tiếc hận nói, “hazz, e rằng hôm nay không chơi được rồi, ruồi nhặc cứ vo ve điếc tai thật”. hắn nói giọng điệu mang đầy vẻ chế giễu.

Đám người thấy cái vẻ thư thả của lão, thì như lửa gặp gió, nỗi căm phẫn cùng cực càng được đẩy lên cao. Một đám người từ già tới trẻ, từ đại hán đến lão bá. Có đá cầm đá, có quốc xẻng thì cầm quốc xẻng, ai không có thì cầm cành cây khô, như một đám thiêu thân mà lao vọt tới, khung cảnh cực kỳ hỗn loạn,

Nhưng đám người dân này đối với mấy tên đã quen g·iết người thành tính, thấy một đám người lao tới ồ ạt như n·ước l·ũ lại có mấy phần hoảng sợ, nhưng sau đó cũng liền bình bĩnh lại, bọn chúng cũng không phải thân chinh bách chiến, hay là tướng sĩ thương trường gì, đối chọi một còn có thể tùy ý đánh g·iết, nhưng nếu là biển người thì lại rất non nớt trong cách xử trí.



Nhưng đó chỉ là đối với một đám võ giả phẩm cấp thấp, trong đám bọn chúng còn có hơn chục tên là võ giả tứ phẩm đồng bì thiết cốt, thậm chí có vài tên đã là luyệt thần, tuy đao kiếm bình thường không thể tổn thương bọn chúng được, nhưng với biển người này, thì đám phẩm cấp thấp chỉ có thể tự cứu lấy mình. Để sau này truyền ra, một dám võ giả bị dân thường vây đánh tổn thật vài chục tên thì không biết giấu mặt mũi đi đâu.



Tên Hàn Thu Tử thấy một đám hơn nghìn người lao tới như n·ước l·ũ thì chẳng có chút hoảng sợ nào, suy cho cùng hắn cũng chẳng phải người ra tay, mà có ra tay với cảnh giới tứ phẩm thiên cảnh của hắn, thì đám người này cũng chỉ như đám rác, muốn chơi đùa thì thỏa sức mà chơi, tóm lại chính là không có chút lực phản kháng.

Bình Luận

0 Thảo luận