Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 28: Chương 28 có đường về nhưng không còn nhà
Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:10Chương 28 có đường về nhưng không còn nhà
Tiếng khóc thê thương, lại uất nghẹn của thiếu nữ mỹ lệ, khuôn mặt xinh đẹp như tạc từ trong tranh ra, hai dòng lệ chảy xuống từ mi mắt, trong cái ánh trăng mờ mờ, thật khiến người ta cảm thán, đau lòng.
Trong cái mơ mơ hồ hồ, thực thực ảo ảo, Lý Thuần Tâm lại cảm nhận được một giọng nói quen thuộc, hơn nữa lại rất đau thương như kéo hắn về lại hiện thực, hai hàng mi mắt nhắm nghiền, mở hé ra một chút, đồng tử dãi ra đục như nước mưa, phải một lúc sau mới có thể nhìn thấy được hết thảy sự vật trước mặt, hắn nhìn thiếu nữ đang khóc lóc như một tiểu hài tử trước mặt, nhưng lại mang theo một cái gì đó mất mát như một thiếu phụ mất chồng, không kiềm được mà đau lòng.
Hắn nặng nề đưa bàn tay run run đặt lên vành mi thiếu nữ, lau nhẹ dòng lệ đang tuôn ra như một dòng suối nhỏ, miệng khàn khàn như một lão nhân, “đệ chưa c·hết được, đừng khóc nữa”.
Thiếu nữ đang òa khóc như một tiểu hài tử, nhẹ cúi đầu xuống, nhìn vào hàng mi khép hờ của Lý Thuần Tâm trong lòng dường như có một dòng nước ấm chảy qua, hết thảy trong lòng chính là cảm giác vui sướng.
Thiếu nữ không kiềm được mà òa khóc lớn hơn, vòng tay ôm chặt thấy thân thể Lý Thuần Tâm, “đệ làm gì vậy chứ, sao…sao lại tự tiện chạy đi như thế, tỷ…Tỷ cứ tượng đệ đã..” nói đến đây ay vòng tay thiếu nữ lại càng ôm chặt lấy thiểu niên, mặc cho v·ết m·áu nhuốm lên y phục, thân thể, như thể chính cô mới là người b·ị t·hương.
Lý Thuần Tâm nhẹ xoa cái đầu nhỏ của cô nói, “không sao, tỷ không thấy đệ vẫn còn sống sao, mạng ta còn dài lắm sao mà c·hết sớm được,” giọng hắn khàn khàn, nhưng lại cố tỏ ra bình thường.
Sở dĩ thiếu nữ tìm được đến nơi này, chính là mờ meo theo v·ết m·áu, thêm mấy gốc cây nhỏ bị đốn đổ ngã mà tìm đến đây, Lý Thuần Tâm hắn cứ nghĩ, thiếu nữ mềm yếu này đã có thể nhanh chóng mà thoát khỏi cái nơi rừng núi này, nhưng thiếu nữ trông có vẻ mềm yếu này lại rất kiên cường, suy nghĩ đầu tiên không phải cố gắng để chạy thoát, mà chính là tìm hắn. một thiếu nữ mềm yếu lại chẳng có kinh nghiệm rừng núi gì, nhưng lại như một con thỏ nhỏ bị bỏ rơi, mà men theo từng vết màu, từng cọng cỏ, mà đi đến nơi này quả thực không dễ dàng, cứ nhìn những vết trầy xước trên khủy tay, y phục mỏng rác ra từng mảng, nhiều chỗ còn lộ ra làn da trắng ngần, cũng có thể tưởng tượng được tiểu cô nương này đã nếm bao đau khổ mới đến được đây.
Lý Thuần Tâm tuy không thể coi là thông minh như mấy tiểu thiên tài, nhưng so về nhãn lực tìm khắp bắc nam việt thật sự cũng chẳng có mấy thiếu niên có thể so cùng, hắn tuy mơ hồ nhưng cũng nhận ra thiếu nữ trước mặt này đã phải trả qua những gì mới tìm được đến đây, trong lòng lại hiện lên một chút chua xót, lại có một cái gì đó ấm lòng.
ở tiểu trấn nhỏ đám người đã vẫn đang liên tục lục soát, có mấy căn nhà nhỏ cửa nẻo đá bị đá nát, căn nào cũng lộn tùng phèo cả lên chông như một mớ hỗn độn, đám gần ngàn hộ dân chúng thì đứng tụm lại một góc gần gốc cổ thụ trước cổng làng, lặng ngắt như tờ, không một tên nào dám lên tiếng.
Tên Hàn Thu Tử ngạo nghễ mà ngồi trên một một cái ghế đá, trước mặt là cái bàn đá lớn, được làm từ cự thạch lớn trên núi, đặt gần ngay giữa trấn, cạnh ngay cây đa cổ, thường được mấy lão già trong tiểu trấn không có việc gì làm, mà ra lúc thì cờ vây lúc thì cơ tướng.
Hắn ngồi đó ung dung mà nhấp nháp từng ngụm rượu, nhìn khung cảnh hỗn loạn trong tiểu trấn, lại như đang thưởng thức mỹ cảnh nhân gian
Đám mấy tên hắc bào, nhanh nhẹn lục soát từ đầu trấn đến cuối trấn, mà chẳng phát hiện ra cái gì, thì lại càng gấp gáp hơn, tên Hàn Thu Tử sắc mặt hưởng thụ cũng đã bắt đầu biến sắc. Cuối cùng chỉ còn căn nhà tranh vách đất, cùng với căn nhà gỗ đỏ của lão trương và Lý Thuần Tâm nằm sâu trong trấn.
Hơn chục tên hắc bào không cứ thế mà đạp cửa xộc thẳng vào, lục tung lên cho mọi thứ lộn cào cào hết, bọn chúng hùng hục lục lọi một hồi nhưng lại chẳng thấy thứ gì liên quan đã chuẩn bị rời đi, nhưng một tên trong số đó chuẩn bị quay người rời đi, thì trong cái ánh sáng mờ mờ của ngọn đuốc đã sắp cháy lụi, ở một góc nhỏ trong ngôi nhà tranh vách đất, sơ sài chỉ có một cái bàn nhỏ, một cái giường sập sệ, với một cái lu nước được đặt ở cuối vách tường, hắn đưa mắt nhìn vào đó, cảm nhận như cái lu nước đang đè lên một cái gì đó mà bị nghiêng đi một chút không bằng phẳng như bình thường.
Không do dự hắn liền tiến tới, đưa một tay lập một góc cái lu nước lên, thì trước mặt hắn là kiếm kinh mà Lý Thuần Tâm trước khi rời khỏi nhà đã cẩn thật mà cất giấu, hắn nhìn quyển sách tầm thường trên tay, ngoài làm từ chất liệu rất tốt ra thì chẳng có gì đặc biệt cả, hắn ngơ ngơ như bò đội nón một lúc rồi cũng chẳng nghĩ gì nhiều, liền nhanh chóng chạy đi.
“đại nhân trong cái nhà nhỏ cuối làng chúng ta tìm được thứ này”. Tên hắc bào lúc nãy, quỳ một chân xuống đất, hai tay nâng cuốn sách lên cao hơn đầu, đầu khẽ cúi xuống cất giọng cung kính.
Tên Hàn Mạc Tử thấy cuốn sách bình thường đã dần mất đi hi vọng, đưa bàn tay ra đoạt lấy cuốn sách trên tay tên kia, rồi nhanh chóng mà mở cuốn sách ra, cẩn thật lật từng trang, ánh mắt mỗi lần lập một trang mới thì lại sáng lên vài phần. Hắn nhận ra thứ trên tay mình là thứ gì, chính là bản kiếm kinh năm đó bị Mạc Vô Song ghi chép lại, sau đó liền bị đuổi g·iết chốn khắp Nam Việt như một con chuột, cuối cùng bị bán tiên của kiếm sơn, đánh cho trọng thương mà chạy thoát, liền mấy chục năm sau không con tung tích gì trên giang hồ.
Tên Hàn Thu tử gấp mạnh cuốn sách trên tay, cười lên sang sảng, “ngoài nó ra các ngươi còn thấy thứ gì nữa”.
Tên hắc bào đang quỳ dưới đất thành thật mà trả lời, “thưa đại nhân thật sự là không còn thứ gì”.
Hắn nghe vậy thì ý cười trên mặt mất đi vài phần, không đúng, kiếm kinh ở đây, vậy chắc chắn là Thanh thư cũng ở đây, tuy hắn chưa thấy tam thanh thư lần nào, nhưng chắc chắn là một vật cực kì bất phàm, mà ở đây chỉ có kiến kinh, còn thanh thư thì chẳng thấy đầu, Mạc Vô Song thì đã thành một cái xác khô rồi, vậy thì Thanh Thư ở đâu.
Nghĩ xong, thân hình hắn liền chớp động, chỉ trong một cái nháy mắt đã xuất hiện được trước đám hơn ngàn người trấn nhỏ, cặp mắt híp lại nhìn vào đám người nói giọng lạnh lùng, “các ngươi biết thứ này không”.
Đám người nhìn cuốn sách bình thường trước mặt, không hẹn mà cùng nhau lắc đầu nguầy nguậy hiển nhiên là chẳng biết thứ trên tay hắn là thứ gì.
“cái nhà xập xệ cuối trấn kia là của kẻ nào” hắn cất giọng hỏi một lần nữa.
Một tên hán niên, có một vết sẹo trên mắt, đứng trong một góc, rụt rè mà lên tiếng, “là của thằng nhóc…”
chưa để hắn nói xong, lão Trương đã đưa cho hắn một ánh mắt lạnh băng khiến hắn, hắn lập tức phải ngậm miệng lại không dám nói thêm.
“thưa đại nhân, ngôi nhà nhỏ đó là của ta, không biết trong đó có gì để ngài hứng thú vậy” lão trương cúi đầu về phía hắn hai tay chắp thành quyền, cung kính nói.
Tên Hàn Thu tử nhìn về phía giọng nói vừa phát ra, hửm lên một tiếng, rồi đưa cuốn sách lên trước mặt, “ồ, vậy ngươi nói cho ta biết thứ này, ngươi có được ở đâu”
Lão Trương ngẩng đầu lên nhìn vào cuốn sách bìa vàng trên tay hắn, ậm ừ vài cái rồi nói, “thưa đại nhân, mấy năm trước ta đi hái thuốc nhặt được ở trong rừng cây phía sau trấn”.
“vậy ngoài cái này ra ngươi còn nhặt được thêm thứ gì” Hàn Thu Tử truy hỏi đến cùng.
Lão trương ậm ừ thêm vài cái rồi lại nói, “ngoài thứ này ra thật sự không còn thứ gì”.
“vậy trong sách viết gì”. Lão cáo già vừa nhìn đã nhận ra lời nói đối vụ về của lão trương, mà cất giọng truy hỏi.
Lão Trương nhất thời sững người không biết trả lời sao, ậm ừ không thành tiếng, một lúc sau mới có thể mở miệng, “ha, là ta không biết chữ nên không biến trong cuốn sách này viết gì, thật ngại quá”.
Tiếng khóc thê thương, lại uất nghẹn của thiếu nữ mỹ lệ, khuôn mặt xinh đẹp như tạc từ trong tranh ra, hai dòng lệ chảy xuống từ mi mắt, trong cái ánh trăng mờ mờ, thật khiến người ta cảm thán, đau lòng.
Trong cái mơ mơ hồ hồ, thực thực ảo ảo, Lý Thuần Tâm lại cảm nhận được một giọng nói quen thuộc, hơn nữa lại rất đau thương như kéo hắn về lại hiện thực, hai hàng mi mắt nhắm nghiền, mở hé ra một chút, đồng tử dãi ra đục như nước mưa, phải một lúc sau mới có thể nhìn thấy được hết thảy sự vật trước mặt, hắn nhìn thiếu nữ đang khóc lóc như một tiểu hài tử trước mặt, nhưng lại mang theo một cái gì đó mất mát như một thiếu phụ mất chồng, không kiềm được mà đau lòng.
Hắn nặng nề đưa bàn tay run run đặt lên vành mi thiếu nữ, lau nhẹ dòng lệ đang tuôn ra như một dòng suối nhỏ, miệng khàn khàn như một lão nhân, “đệ chưa c·hết được, đừng khóc nữa”.
Thiếu nữ đang òa khóc như một tiểu hài tử, nhẹ cúi đầu xuống, nhìn vào hàng mi khép hờ của Lý Thuần Tâm trong lòng dường như có một dòng nước ấm chảy qua, hết thảy trong lòng chính là cảm giác vui sướng.
Thiếu nữ không kiềm được mà òa khóc lớn hơn, vòng tay ôm chặt thấy thân thể Lý Thuần Tâm, “đệ làm gì vậy chứ, sao…sao lại tự tiện chạy đi như thế, tỷ…Tỷ cứ tượng đệ đã..” nói đến đây ay vòng tay thiếu nữ lại càng ôm chặt lấy thiểu niên, mặc cho v·ết m·áu nhuốm lên y phục, thân thể, như thể chính cô mới là người b·ị t·hương.
Lý Thuần Tâm nhẹ xoa cái đầu nhỏ của cô nói, “không sao, tỷ không thấy đệ vẫn còn sống sao, mạng ta còn dài lắm sao mà c·hết sớm được,” giọng hắn khàn khàn, nhưng lại cố tỏ ra bình thường.
Sở dĩ thiếu nữ tìm được đến nơi này, chính là mờ meo theo v·ết m·áu, thêm mấy gốc cây nhỏ bị đốn đổ ngã mà tìm đến đây, Lý Thuần Tâm hắn cứ nghĩ, thiếu nữ mềm yếu này đã có thể nhanh chóng mà thoát khỏi cái nơi rừng núi này, nhưng thiếu nữ trông có vẻ mềm yếu này lại rất kiên cường, suy nghĩ đầu tiên không phải cố gắng để chạy thoát, mà chính là tìm hắn. một thiếu nữ mềm yếu lại chẳng có kinh nghiệm rừng núi gì, nhưng lại như một con thỏ nhỏ bị bỏ rơi, mà men theo từng vết màu, từng cọng cỏ, mà đi đến nơi này quả thực không dễ dàng, cứ nhìn những vết trầy xước trên khủy tay, y phục mỏng rác ra từng mảng, nhiều chỗ còn lộ ra làn da trắng ngần, cũng có thể tưởng tượng được tiểu cô nương này đã nếm bao đau khổ mới đến được đây.
Lý Thuần Tâm tuy không thể coi là thông minh như mấy tiểu thiên tài, nhưng so về nhãn lực tìm khắp bắc nam việt thật sự cũng chẳng có mấy thiếu niên có thể so cùng, hắn tuy mơ hồ nhưng cũng nhận ra thiếu nữ trước mặt này đã phải trả qua những gì mới tìm được đến đây, trong lòng lại hiện lên một chút chua xót, lại có một cái gì đó ấm lòng.
ở tiểu trấn nhỏ đám người đã vẫn đang liên tục lục soát, có mấy căn nhà nhỏ cửa nẻo đá bị đá nát, căn nào cũng lộn tùng phèo cả lên chông như một mớ hỗn độn, đám gần ngàn hộ dân chúng thì đứng tụm lại một góc gần gốc cổ thụ trước cổng làng, lặng ngắt như tờ, không một tên nào dám lên tiếng.
Tên Hàn Thu Tử ngạo nghễ mà ngồi trên một một cái ghế đá, trước mặt là cái bàn đá lớn, được làm từ cự thạch lớn trên núi, đặt gần ngay giữa trấn, cạnh ngay cây đa cổ, thường được mấy lão già trong tiểu trấn không có việc gì làm, mà ra lúc thì cờ vây lúc thì cơ tướng.
Hắn ngồi đó ung dung mà nhấp nháp từng ngụm rượu, nhìn khung cảnh hỗn loạn trong tiểu trấn, lại như đang thưởng thức mỹ cảnh nhân gian
Đám mấy tên hắc bào, nhanh nhẹn lục soát từ đầu trấn đến cuối trấn, mà chẳng phát hiện ra cái gì, thì lại càng gấp gáp hơn, tên Hàn Thu Tử sắc mặt hưởng thụ cũng đã bắt đầu biến sắc. Cuối cùng chỉ còn căn nhà tranh vách đất, cùng với căn nhà gỗ đỏ của lão trương và Lý Thuần Tâm nằm sâu trong trấn.
Hơn chục tên hắc bào không cứ thế mà đạp cửa xộc thẳng vào, lục tung lên cho mọi thứ lộn cào cào hết, bọn chúng hùng hục lục lọi một hồi nhưng lại chẳng thấy thứ gì liên quan đã chuẩn bị rời đi, nhưng một tên trong số đó chuẩn bị quay người rời đi, thì trong cái ánh sáng mờ mờ của ngọn đuốc đã sắp cháy lụi, ở một góc nhỏ trong ngôi nhà tranh vách đất, sơ sài chỉ có một cái bàn nhỏ, một cái giường sập sệ, với một cái lu nước được đặt ở cuối vách tường, hắn đưa mắt nhìn vào đó, cảm nhận như cái lu nước đang đè lên một cái gì đó mà bị nghiêng đi một chút không bằng phẳng như bình thường.
Không do dự hắn liền tiến tới, đưa một tay lập một góc cái lu nước lên, thì trước mặt hắn là kiếm kinh mà Lý Thuần Tâm trước khi rời khỏi nhà đã cẩn thật mà cất giấu, hắn nhìn quyển sách tầm thường trên tay, ngoài làm từ chất liệu rất tốt ra thì chẳng có gì đặc biệt cả, hắn ngơ ngơ như bò đội nón một lúc rồi cũng chẳng nghĩ gì nhiều, liền nhanh chóng chạy đi.
“đại nhân trong cái nhà nhỏ cuối làng chúng ta tìm được thứ này”. Tên hắc bào lúc nãy, quỳ một chân xuống đất, hai tay nâng cuốn sách lên cao hơn đầu, đầu khẽ cúi xuống cất giọng cung kính.
Tên Hàn Mạc Tử thấy cuốn sách bình thường đã dần mất đi hi vọng, đưa bàn tay ra đoạt lấy cuốn sách trên tay tên kia, rồi nhanh chóng mà mở cuốn sách ra, cẩn thật lật từng trang, ánh mắt mỗi lần lập một trang mới thì lại sáng lên vài phần. Hắn nhận ra thứ trên tay mình là thứ gì, chính là bản kiếm kinh năm đó bị Mạc Vô Song ghi chép lại, sau đó liền bị đuổi g·iết chốn khắp Nam Việt như một con chuột, cuối cùng bị bán tiên của kiếm sơn, đánh cho trọng thương mà chạy thoát, liền mấy chục năm sau không con tung tích gì trên giang hồ.
Tên Hàn Thu tử gấp mạnh cuốn sách trên tay, cười lên sang sảng, “ngoài nó ra các ngươi còn thấy thứ gì nữa”.
Tên hắc bào đang quỳ dưới đất thành thật mà trả lời, “thưa đại nhân thật sự là không còn thứ gì”.
Hắn nghe vậy thì ý cười trên mặt mất đi vài phần, không đúng, kiếm kinh ở đây, vậy chắc chắn là Thanh thư cũng ở đây, tuy hắn chưa thấy tam thanh thư lần nào, nhưng chắc chắn là một vật cực kì bất phàm, mà ở đây chỉ có kiến kinh, còn thanh thư thì chẳng thấy đầu, Mạc Vô Song thì đã thành một cái xác khô rồi, vậy thì Thanh Thư ở đâu.
Nghĩ xong, thân hình hắn liền chớp động, chỉ trong một cái nháy mắt đã xuất hiện được trước đám hơn ngàn người trấn nhỏ, cặp mắt híp lại nhìn vào đám người nói giọng lạnh lùng, “các ngươi biết thứ này không”.
Đám người nhìn cuốn sách bình thường trước mặt, không hẹn mà cùng nhau lắc đầu nguầy nguậy hiển nhiên là chẳng biết thứ trên tay hắn là thứ gì.
“cái nhà xập xệ cuối trấn kia là của kẻ nào” hắn cất giọng hỏi một lần nữa.
Một tên hán niên, có một vết sẹo trên mắt, đứng trong một góc, rụt rè mà lên tiếng, “là của thằng nhóc…”
chưa để hắn nói xong, lão Trương đã đưa cho hắn một ánh mắt lạnh băng khiến hắn, hắn lập tức phải ngậm miệng lại không dám nói thêm.
“thưa đại nhân, ngôi nhà nhỏ đó là của ta, không biết trong đó có gì để ngài hứng thú vậy” lão trương cúi đầu về phía hắn hai tay chắp thành quyền, cung kính nói.
Tên Hàn Thu tử nhìn về phía giọng nói vừa phát ra, hửm lên một tiếng, rồi đưa cuốn sách lên trước mặt, “ồ, vậy ngươi nói cho ta biết thứ này, ngươi có được ở đâu”
Lão Trương ngẩng đầu lên nhìn vào cuốn sách bìa vàng trên tay hắn, ậm ừ vài cái rồi nói, “thưa đại nhân, mấy năm trước ta đi hái thuốc nhặt được ở trong rừng cây phía sau trấn”.
“vậy ngoài cái này ra ngươi còn nhặt được thêm thứ gì” Hàn Thu Tử truy hỏi đến cùng.
Lão trương ậm ừ thêm vài cái rồi lại nói, “ngoài thứ này ra thật sự không còn thứ gì”.
“vậy trong sách viết gì”. Lão cáo già vừa nhìn đã nhận ra lời nói đối vụ về của lão trương, mà cất giọng truy hỏi.
Lão Trương nhất thời sững người không biết trả lời sao, ậm ừ không thành tiếng, một lúc sau mới có thể mở miệng, “ha, là ta không biết chữ nên không biến trong cuốn sách này viết gì, thật ngại quá”.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận