Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạ Ma

Chương 27: Chương 27 tìm đường sống 2

Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:10
Chương 27 tìm đường sống 2

Con hổ lớn cứ đứng đó mà gầm gừ liên tục, Lý Thuần Tâm bàn tay lúc này bị đập mạnh vào thân cây vẫn còn hơi run run, ở bên dưới mảnh vải sạm màu còn thấy có một chút v·ết m·áu nhàn nhạt, hiển nhiên là lực đạo vừa rồi không phải nhẹ. Đau đớn chuyền khắp toàn thân, thở ra hồng hộc như một con trâu già, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên nghị mà một thiếu niên bình thường sẽ chẳng bao giờ có được cặp mắt này.

con hổ to lớn cũng không khá khẩm gì hơn mấy, thân hình đã đầy máu, hai chân lảo đảo không còn linh hoạt như trước, cặp mắt mở to nhưng hiện giờ đã bắt đầu xìu xuống, đồng tử trở nên ảm đạm.

hiển nhiên là Lý Thuần Tâm cũng đã cho hết vào trong mắt, chưa để con hổ phản ứng lại, hắn đã đưa hai chân đạp mạnh vào gốc cây sau lưng dồn hết lực đạo mà lao về phía trước như một mũi tên. Dù sao hắn cũng được tính là một nửa võ giả nhất phẩm địa cảnh, tuy so với lực đạo của con hổ lớn này thì kém xa, nhưng so với một người bình thường thì đã hơn hẳn vài phần, hắn không biết vì sao trong kiếm kinh có viết lực đạo của võ giả nhất phẩm có thể hơn mười phần người bình thường, nhưng khi đến lượt hắn thì chỉ hơn được một hai phần, nhưng như vậy cũng đã đủ để hắn sống c·hết một lần.

thân hình nhỏ nhắn theo lực đạo mà phóng đi như một mũi tên, nhanh nhẹn mà cắt một đường trên da của con hổ lớn, nó cũng không phải đồ chơi mà để người khác tùy ý mà chơi đùa, cẳng chân như thiết trụ, mà nhắm thẳng tới phía Lý Thuần Tâm bổ mạnh xuống, thiếu niên thanh hình nhỏ nhắn mà lách người qua một bên, nhưng vẫn không may mắn mà bị rạch một vết trên ngực, tuy không sâu nhưng lại rất đau đớn.

Thiếu niên bị cào một vết trên ngực, thân thể lùi ra xa, ở giữa lồng ngực y phục đã in hẳn ba vết cào kéo sâu xuống gần bụng mà rách nát, máu rỉ ra từng giọt theo rãnh mòn trên y phục mà rơi xuống đất.

Vết chém trên lưng con hổ lớn cũng không khá khẩm gì hơn, một vết cắt từ giữa lưng đền gần đuôi trên da chông như một con giun dài, máu nhỏ ra từng giọt một, hai mắt nó dán chặt về thân hình Lý Thuần Tâm mà gầm gừ lên từng hồi.

Thiếu niên đưa tay lên ngực cố ngăn dòng máu chảy ra từ bên trong thân thể, trong đầu óc hồi tưởng về khí lực lúc mới thăng lên nhất phẩm, lúc đó luồng khí lực đó rất cuồng bạo, cứ như một dòng sóng dữ đang cuộn trào bên trong kinh mạnh của hắn, như thể hắn có thể một lúc đánh hai con hổ ngay trước mặt này cũng không thành vấn đề, nhưng cái dòng khí lực đó chỉ một chốc sau lại như sông lớn bị ngăn lại, bị mắc kẹt ở đâu đó mà giảm mạnh, nếu nó còn ở đó thì hắn có thể tự tin mười phần là có thể đánh g·iết con thú lớn ngay trước mặt này, Đến ngay cả tâm pháp trong kiếm thư cũng chẳng thể nào luyện được, cứ như là một tàng kinh các như lại chẳng có chìa khóa vậy,

Nhưng hắn lúc này cũng không có thời gian để nghĩ nhiều, trước mặt hắn là cửa ải sống c·hết, cứ nếu như mãi thì sáng mai có người đến dọn xác hắn đi là vừa.

Hắn liến gạt bỏ hết cái suy nghĩ trong đầu, bàn tay lại càng nắm chặt thanh kiếm hơn, hiện giờ chính là ngươi sống ta c·hết, không còn thời gian để nghĩ nhiều.

Con hổ bên kia cũng không hề nhàn rỗi, bàn chân liền nhanh chóng mà động đậy, vọt thẳng về phía Lý Thuần Tâm, thiếu niên liền lách qua một bên, con hổ lớn theo quán tính mà bổ nhào đến gốc cây nhỏ trước đó, cái cây nhỏ mềm yếu không chịu được v·a c·hạm mà gãy làm đôi.

thân thể linh hoạt không dừng lại, quay lại mà một lần nữa lao tới như muốn ăn tươi nuốt sống người ngay trước mắt, thiếu niên phải rất chật vật để mà né tránh, nó cứ như bị phát điên mà liên tục bổ nhào đến, đến cả thời gian để Lý thuần Tâm hít thở trọn vẹn cũng không có.

Lý Thuần Tâm cũng phải trợn tròn mắt, hai đồng tử co lại, thật sự không ngờ được nó b·ị t·hương ra nông nỗi này mà lại vẫn còn cái lực lượng áp đảo như vậy, nhưng chưa kịp để hắn kịp hành động, một vết cào nữa đã rạch ngang bụng hắn một lần nữa.

Một dòng huyết tinh trên bụng nhuộm đỏ cả mảnh áo sạm màu, Lý Thuần Tâm đau đớn lùi ra xa mà ho lên vài tiếng, hiển nhiên là lực đạo vừa rồi vô cùng lớn, khiến hắn cảm nhận như nội tạng mình như bị xé rách từ bên trong.

Lý Thuần Tâm đã bắt đầu cảm nhận sự tuyệt vọng, chính là cái cảm giác vô lực phản kháng, chạy cũng c·hết mà đánh cũng c·hết, kết quả cuối cùng vẫn là chôn thây nơi rừng núi này, mà khắp mấy trăm dặm quanh cái vùng núi hẻo lánh này, mà muốn tìm được cứ tinh thì chính là mò kim đáy bể.

con dã thú ngửi thấy mùi máu tanh thì lại càng thêm hung hãn hơn, cái đầu to như một tảng đá, quay lại đưa cặp mắt như viên than hồng mà nhìn về phía thiếu niên gầm gừ, rồi liền sau đó nó cũng chẳng nương tình gì nữa, thân thể to lớn vọt thẳng về phía Lý Thuần Tâm, hắn vẫn chưa kịp phản ứng gì, đã thấy hai vai nặng trịch mà bị đẩy ngã nằm xuống mặt đất, bà chân to như hai cọc gỗ nặng trịch mà đè lên vai hắn, nước dãi nhỏ ra từng giọt mà rơi thẳng vào mặt hắn, nhớp nháp như nhựa cây.

Thiểu niên hiện giờ chỉ cảm thấy hai vai đau nhức, đầu óc mơ hồ, chuẩn bị chờ c·hết, cũng chẳng muốn phản kháng thêm nữa, suy cho cùng vẫn là c·hết, càng phản kháng thì lại càng thêm đau đớn.

Trong cái mờ mờ của ánh sáng trăng, chiếu rọi qua tán cây mà rọi xuống mặt đất như mấy hạt đậu nhỏ, nhưng trong cái ánh sáng mờ mờ đấy, Lý Thuần Tâm lại tìm thấy sự sống ở cái cửa tử sắp đến, thân thể nặng nề bị đè ngửa ra, cặp mắt vô vọng của hắn nhìn lên cao, nhưng lại nhận ra một thứ quen thuộc, một cái bẫy sập lớn, so với cái lúc nãy con lớn hơn nhiều, cánh bẫy sập được treo lên cao vài thước, găm đầy cọc tre được gọt đẽo nhọn hoắt.

cái bẫy sập như một chính là con đường sống duy nhất của hắn lúc này, chỉ cần có thể làm cho nó sập xuống, thì con giã thú hoang dại này chắc chắn phải c·hết, ý trí sống còn của Lý Thuần Tâm lại bùng lên một lần nữa.

thân thể nặng nề bị hai chân con hổ nặng nề mà đè xuống, nước dãi nhớp nháp như dòng suối nhỏ mà chảy xuống gương mặt non nớt của thiếu niên, có lẽ ngay lập tức nó sẽ ngoạm vào cổ Lý Thuần Tâm mà cắt xé, cái sợi dây được ngụy trang cùng màu với mấy cây cỏ chỉ cách cái với tay của hắn, nhưng lại không sao mà chạm tới. thanh kiếm thì lại rơi khỏi tay, nhưng may là nó lại nằm ngay ngay sát bàn thân hắn, chỉ cần tung cước chuẩn xác thì chắc chắn sẽ thành công.

Hắn cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, một là sống, hai là c·hết, bàn chân đeo giày rơm, tỉ mỉ mà đá mạnh vào cái chuôi kiếm, thanh kiếm theo lực đạo mà bay đi, chuẩn xác lướt qua cọng dây leo cùng màu với đám cỏ, cọng giây cứ như đậu hũ mà bị cắt đứt một cách dễ dàng.

Con hổ lớn đã nhe hai cái răng nanh như hai cái lưỡi hái mà ngoạm xuống cổ Lý Thuần Tâm, nhưng chưa kịp làm ra thì cái bẫy sập đã đổ ập xuống từ trên cao, mà đâm phập vào tấm lưng con giã thú lớn. mấy cái trông tre sắc như dao mổ lợn, tưởng chừng như đã xuyên đến nội tạng nó.

Con hổ lớn đau đớn mà gầm lên một tiếng lớn chất động cả khu rừng. Rồi thân thể to lớn không chịu nổi nữa mà nghiêng ngả đổ gục xuống mặt đất, hai mắt lờ đờ gừ gừ lên mấy tiếng rồi tắt ngúm, không còn động tĩnh gì nữa.

Lý Thuần Tâm hắn cũng chẳng khá khẩm gì hơn, thân thể tàn tạ, y phục rách nát, trên ngực và bụng đã có hai vết cào sâu hoắm còn có thể mơ hồ mà nhìn ra xương sườn trong nhớp nháp máu thịt. hắn gắng sức mà bò dậy, thân thể nhỏ nhắn luồn qua mớ chông tre đang đè trên thân con hổ ngay cạnh, thân thể có phần gầy gò mất hết khí lực mà dựa vào gốc cây, thở ra hồng hộc, hai mắt vì mất máu mà trở nên lờ đờ, thậm chí thính giác khứu giác còn không thể cảm nhận rõ.

hai mắt hắn không tự chủ được mà nhắm nghiền lại, như linh hồn đã chuẩn bị rời khỏi thân xác. Vô lực mà buông thõng tay xuống, cảm nhận c·ái c·hết đã sắp đến gần, nhưng trong cái mơ hồ thực thực ảo ảo kia, hắn lại cảm nhận có hai dòng nước ấm mà nhỏ từng giọt xuống bàn tay mình, giọng nói thiếu nữ hốt hoảng, lo lắng như muốn hét lên, “Thuần Thuần đệ làm sao vậy, đừng làm tỷ sợ, đệ không thể c·hết như vậy được, đệ còn chưa đưa tỷ đi ăn kẹo hồ lô, cũng chưa kịp đi ngắn hoa đào mùa xuân mà, đệ mở mắt ra đi, tỷ hứa từ nay sẽ nghe theo lời đệ không hồ nháo nữa, được không”.giọng nói thiếu nữ uất nghẹn trong đêm tối, dòng nước mắt như dòng suối nhỏ mà lăn dài trên gò má bánh bao, bàn tay liên tục lắc mạnh thân bàn tay nhỏ nhắn lắc mạnh thiếu niên đang tựa đầu lên đùi mình. trông rất mỹ lại, mà lại cũng rất đáng thương

Bình Luận

0 Thảo luận