Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạ Ma

Chương 26: Chương 26 tìm đường sống

Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:10
Chương 26 tìm đường sống

Lý Thuần Tâm ngay hiện giờ hai chân nhanh nhẹn như một con sóc nhỏ, chạy sâu vào trong rừng rậm rạp, cố gắng lách vào những những khe hẹp đầy cây cây cối, dây leo, có thể làm chậm đi bước chân của con hổ lớn rất nhiều. Con hổ lớn cứ như một con bò điên, mà đâm loạn xạ cái đầu to lớn như thiết trảo thủ húc đổ mấy gốc cây nhỏ, dây leo quấn vào chân nó cũng chỉ như một cọng cỏ chẳng có chút lực nào mà bị xé đứt.

Lý Thuần Tâm dù sao cũng chỉ là một thiếu niên chưa trưởng thành, cho dùng có khí lực mạnh hơn thiếu niên bình thường trong tiểu trấn, nhưng để mà so với một con thú lớn thì vẫn là kém quá xa như một trời một vực, cứ như thể một thằng nhóc đang cố gắng ẩy ngã một một đại hán vậy, quả thực là không thể. Thêm cả v·ết t·hương trên tay vẫn không ngừng rỉ máu ra.

Thiếu niên vừa chạy trong rừng rậm chỉ có một khoảng tối ngay trước mắt, cứ một chốc lại bẻ ngoặt sang một hướng khác, thân thể đảo đi đảo lại như đang chạy trên cầu treo vậy, con hổ thân hình to lớn, nhưng lại rất linh hoạt, chỉ cần Lý Thuần Tâm đổi hướng lách người sang hướng nào, nó cũng đổi hướng mà rượt đuổi theo. Khoảng cách không rút bớt mà trái lại ngày càng thu hẹp hơn.

Khoảng cách của con thú lớn với thiếu niên hiện giờ chắc chỉ cách vài bước chân, như thể có chỉ cần đưa cẳng chân trước đã có thể một vả cho thiếu niên nằm sấp xuống mặt đất rồi.

Lý thuần Tâm thân hình cứ lảo đi đảo lại liên tục cứ như một con thỏ nhỏ, làm cho con hổ lớn có muốn vồ đến cũng khó mà vồ chúng được, hắn vừa chạy vừa cố gắng vắt hết đầu óc mình ra, cố gắng nghĩ ra đường sống, hắn nhớ rằng ở khu rừng này thường xuyên có một đám thợ săn trong trấn nhỏ, hay đến đây đặt bẫy, tuy bẫy nhỏ không thể trực tiếp mà hạ sát con hổ lớn này, nhưng để nó b·ị t·hương nặng thì lại hoàn toàn có thể.

Lý Thuần Tâm không chần chừ gì mà bẻ ngoặt hướng chạy về phía bên bên trái, bàn chân đạp mạnh vào gốc cây lấy đà mà vọt đi, rất quyết đoán nhanh nhẹn, thanh kiếm trên tay sắp bén mà chém đổ một bụi tre ngay cạnh đó, khiến mấy thân cây tre đổ rạp xuống, dành cho hắn một chút thời gian để nới dần khoảng cách.

Thiếu Niên trẻ tuổi này ngoài trông có vẻ thanh tú ra, thì chẳng có gì hơn người, nhưng đầu óc lại rất nhanh nhạy, nếu để một người nào khác rơi vào hiểm cảnh này, có lẽ hiện giờ đã nằm trong miệng cọp rồi.

con hổ lớn bị mấy cây tre đổ rạp xuống làm cho bước chân chậm lại, mất đi tầm nhìn tạm thời, khi nó vùng vẫy thoát khỏi, thì thiếu niên đã bỏ xa nó một đoạn rồi.

Con hổ lớn tức giận mà rống lên một tiếng như sấm nổ, hai mắt lớn phát sáng cứ như thể hai hòn than, sáng quắc trong màn đêm, hàm răng nhe ra lộ ra hai con răng nanh sắc dài như ngón tay, bốn cái chân như bốn gốc cây tre mà dồ sức lao vọt về phía con thỏ nhỏ gian xảo kia.

Lý Thuần Tâm vừa chạy hai mắt đảo như rang lạc cố gắng tìm vị trí của mấy chiếc bẫy sập kia, dù sao hắn cũng đã đi săn từ rất nhỏ, mấy cái bẫy thông thường rất dễ dàng mà có thể nhận ra, cho dù là một cái bẫy phức tạp, được ngụy trang tốt hắn cũng có thể nhanh chóng mà nhận ra, đó cũng chính là một phần bản năng của thợ săn mà ai cũng có.

Hắn đảo mắt một hồi nhưng lại chẳng nhận ra dấu vết gì, thì trong lòng thầm hoảng sợ, “thật sự mình phải c·hết ở đây sao” những suy nghĩ tiêu cực cứ thế nào tuân ra, dù sao khi con người ta đối mặt với c·ái c·hết thì sẽ càng minh mẫn hơn, nhưng cũng theo đó mà càng sợ hãi c·ái c·hết hơn.

con hổ lớn cứ ngày một mà tiến rút ngắn khoảng cách với Lý Thuần Tâm, tiếng “gừ gừ” cứ như giọng nói của âm sai, cứ từ từ tiến sát lại phía sau lưng của Lý Thuần Tâm. Thiếu niên ngày càng cảm nhận rõ c·ái c·hết đang đến gần, chính là cái cảm giác mà vô lực phản kháng mà nằm im chờ c·hết thật không dễ chịu chút nào.

Nhưng trời đúng là không đoạn đường người, khi lúc thiếu niên tưởng rằng mình sẽ bỏ mạng tại đây, thì phía trước Lý Thuần Tâm chính là một khoảng đất trống, mấy ngọn cỏ được cắt gọn sạch sẽ, nhìn về phía dưới, cánh mặt đất khoảng nửa tấc còn thấy mờ mờ một sợi dây sừng, vừa nhìn thấy hắn đã nhận ra ngày thứ đó là gì, chính là thứ mà giúp hắn có thể sống sót qua cái đêm hôm nay.

Lý Thuần Tâm không trần trừ gì mà chạy thẳng về phía đó, con hổ lớn theo sát sau lưng, ngay khi sắp chạm tới cái sợi dây thứ được bắc ngang qua hai cái gốc cây lớn, Lý Thuần Tâm liền nhanh nhẹn mà bám lấy một cành cây vừa tầm với của mình, kéo mạnh mà bật lên như một con thỏ, nhảy qua sợ dây thừng đó.

Con hổ lớn tuy rất linh hoạt, nhưng suy ra vẫn một con súc vật, đầu óc chỉ có thức ăn với nước uống, mà khao khát miếng thịt trước mắt, còn lại thì chẳng biết gì. Bàn chân cứ thế chạy qua, khéo mạnh đứt luân cọng dây thừng dưới chân.

một cái sạp đầy chông tre được vót sắc nhọn như mấy con dao mổ lợn, cứ như thế từ trên cao mà đổ sập xuống thân hình lực lưỡng của con cự thú, cọc tre sắp nhọn cứ thế mà xuyên qua lớp da dày thịt chắc, của nó, con hổ to lớn không kịp né tránh cứ thế mà để cái sạp tre đổ sạp mà người, gầm lên như tiếng sấm nổ, vang khắp cả một khoảng trong khu rừng, dòng máu nóng theo v·ết t·hương mà lan tràn ra nhuộm đỏ một khoảng quanh đó.

Nhưng nó cũng chỉ b·ị t·hương nặng vẫn chưa c·hết được, nó đưa đôi mắt lạnh như dao cạo mà nhìn thẳng về thiếu niên trước mặt, nhanh chóng đau đớn mà đứng dậy, cái thân to lớn như một cái chum, máu nhuộm đỏ cả mảng lông vào, đứng đó mà nhìn Thẳng Vào Lý Thuần tâm.

Lý Thuần Tâm cũng thừa biết với cái bẫy này thì chẳng g·iết được con thú lớn, làm nó b·ị t·hương nặng như thế này đã là thành công lắm rồi, nhưng thế này cũng đủ để hắn trực tiếp mà đối chọn với con thú trước mặt rồi, dù sao ý định ban đầu của thiếu niên cũng không phải là bỏ chạy, mà chính là tìm thời cơ thích hợp, nếu cứ cố chấp mà chạy thì chính là c·hết, nếu không giải quyết được vấn đề thì trực tiếp giải quyết thứ đưa ra vấn đề.

Lý Thuần Tâm cũng chẳng có bộ dạng dì là muốn tiếp tục chạy, thiếu niên trẻ tuổi đứng trên một tảng đá đối diện con hổ lớn, đôi mắt xanh như chứa cả một đại dương nằm trong đó, sắc lạnh mà nhìn thẳng về phía con hổ lớn đã xíu nữa thì lấy mạng mình. Bàn tay cầm thanh kiếm đưa lên thủ thế, gương mặt nghiêm túc như thể hôm nay một là ngươi sống, hai là ta c·hết.

Con hổ b·ị t·hương nặng đứng dậy lảo đảo, chẳng hề có dáng vẻ gì là bỏ qua thiếu niên trước mặt này, dù sao trong mắt nó tên nhân loại nhỏ bé này chính là thứ đã làm cho nó thê thảm như thế nào, không gặm được xương cốt tên này thì nó không cam tâm.

Con hổ đưa đôi mắt dữ tợn nhiều về phía đó, hàm răng nhe ra để lộ hai chiếc răng nanh trắng muốt, đuôi cuộn lại như lò xo chuẩn bị lao tới.

“rít” con hổ gầm lên một tiếng, nhe răng đột ngột phóng thẳng về phía Lý thuần Tâm, cái chân to như nửa cái cột nhà trực chờ mà vả thẳng vào đầu của Lý Thuần Tâm, nhưng hắn cũng không phải cái dạng mà nằm im chờ c·hết, thân thể nhỏ nhắn linh hoạt mà cút xuống, lăn một vòng dưới đất cứ như một con rùa lớn. thanh kiếm cũng thuận thế mà rạch một đường vào cẳng chân đang táp tới.

Con hổ cảm nhận được đau đớn mà gầm lên, lùi lại một bước nhỏ, rồi một lần nữa lại dồn sức lao lên, cái chân lớn đưa lại chuẩn bị vả thêm cái nữa, nhưng lần này tốc độ lại nhanh hơn lần trước rất nhiều, như thể lần trước nó chỉ đang thăm dò thực lực, còn lần này mới đích xác là t·ấn c·ông.

Lý Thuần Tâm không kịp để phản xạ, chỉ có thể đưa thanh kiếm trên tay miễn cưỡng mà chống đỡ một đòn, tiếng kim loại v·a c·hạm với móng hổ vang lên, thân hình thiếu niên không tự chủ được mà bị đẩy lùi đập mạnh gốc cây, rên lên đau đớn.

Nhưng hắn cũng nhanh chóng mà lấy lại bình tĩnh sau đó, nhìn vào con hổ hoang dại trước mặt, con hổ tuy b·ị t·hương nặng, nhưng cái cảm giác áp bức mà nó mang lại thì vẫn chẳng hề giảm bớt.

Lý Thuần Tâm cũng không cái dạng nằm im chờ c·hết, nhanh chóng lấy lại thăng bằng, cầm chắc thanh kiếm mảnh trong tay, thôi thì sống c·hết một lần, nếu thử còn có đường sống, còn không thử thì chắc chắn chỉ có con đường c·hết.

Bình Luận

0 Thảo luận