Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạ Ma

Chương 25: Chương 25 tháo chạy

Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:10
Chương 25 tháo chạy

Tiểu Khiết vẫn cuộn tròn mình ngồi ở một chỗ, đôi mắt he hé nhìn thiếu niên điềm tĩnh trước mặt, trong lòng đột nhiên lại có cảm giác an toàn khó tả. chính là cái cảm giác mà cho dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ có người đứng ra che hết bão tác cho mình vậy.

Lý Thuần Tâm vẫn đang cặm cụi trước đống lửa, hai tay nhanh thoăn thoắt mà nhặt một cành cây khô cho vào ngọn lửa, rồi lại đưa tay quay tròn con thỏ vàng óng kia, chỉ một lát sau, cậu đã đưa tay vào, xé một cái đùi thỏ ra, nhưng không phải cho mình, mà là quay người lại đưa cho Thiếu Nữ ngay đằng sau.

Tiểu Khiết nhìn thấy con cái đùi thỏ vàng óng, còn tỏa ra một cái mùi hương khó tả, thì hai mắt sáng lên, đưa tay cầm lấy cái đùi thỏ trước mặt, sau đó liền há miệng ngạm một miếng thật lớn, đâu còn là thiếu nữ xinh đẹp. mà là một đứa trẻ háu ăn mới đúng.

Lý Thuần Tâm thấy cái dáng vẻ thường ngày của tiểu khiến,trong lòng liền cò một cảm giác an tâm, sẽ lắc đầu cười cười, vẻ mặt như cưng chiều như một muội muội, chứ chẳng phải tỉ tỉ gì, nhìn bộ dạng dễ thương của tiểu khiết lúc này, bất giác Lý Thuần Tâm muốn đưa tay ra, mà xoa lấy cái đầu nhỏ đang lắc lư trước mặt này, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua, ngay lập tức đã buông bàn tay xuống, lắc đầu nguầy nguậy tránh cái dòng suy nghĩ bậy bạ của mình lại.

Tiểu Khiết chẳng biết suy nghĩ trong đầu Lý Thuần Tâm lúc này. vẫn cặm cụi mà cắt xé cái đùi trên tay, khiến cho cái miệng nhỏ nhắn lắm lem đầy dầu mỡ, Lý Thuần Tâm không kiềm được mà hành động theo bản năng, đưa bàn tay nhẹ nhàng lau một chút dầu mỡ đang dính trên khóe miệng thiếu nữ.

Tiểu Khiết tuy đang chăm chú gặm cái đù trên tay, nhưng liền nhận ra cái hành động vừa mới làm ra của Lý Thuần Tâm, vành tai bất giác đỏ ửng, gương mặt cũng theo đó mà đỏ lên, đầu óc trống rỗng, hiển nhiên là cảnh tượng thân mật như vậy cô chưa trông thấy lần nào, nhưng hiện giờ nó lại xảy ra mà nhân vật chính lại chính là cô.

Lý Thuần Tâm cũng nhận ra hành động bồng bột của mình, bàn tay nhanh chóng rụt lại, ngượng ngùng xua xua tay mà nói, “xin lỗi, xin lỗi, đệ…đệ không cố ý chỉ là đệ thấy có vết bẩn trên mặt tỉ, chứ…chứ thật sự không có ý nghĩ gì khác,” thiếu niên bộp chộp mà giải thích một đoạn dài.

Tiểu Khiết thấy hành động ngớ ngẩn của Lý Thuần Tâm thì không nhịn được mà phụt cười, lại nổi hứng muốn trêu chọc thiếu niên ngượng ngùng trước mặt này, “ha, tỉ đâu có bảo đệ có ý nghĩ gì, sao phải giải thích, chẳng lẽ là có tật giật mình,” tiểu khiết miệng nói, nhưng hai má cứ phập phồng từng nhịp như muốn phụt cười ra ngay lúc này.

LÝ Thuần Tâm nghe lời nói như đánh trúng tim đen của mình, thì liền đưa hai tay lên khua liên hồi mà biện minh, “không có…đệ thật sự là…chỉ muốn lau vết bẩn thôi”.

bộ dáng Lý Thuần Tâm hiện giờ cứ như là một tên trộm vừa làm chuyện gì xấu mà bị người khác phát hiện vậy.

Tiểu Khiết thấy bộ dáng hiện giờ của Lý Thuần Tâm, thì bàn tay vỗ liên tục lên đùi, mà cười lên lanh lảnh, “haha, cái bộ dạng đó của đệ là sao chứ, haha, tỷ chỉ muốn trêu đệ một chút thôi mà, không ngờ biểu cảm của đệ lại thú vị như vậy đấy, haha” cô nói giọng ngắt quãng do vừa nói mà vừa cười.

Gương mặt Lý Thuần Tâm vẫn còn ngượng ngùng mà đỏ lên một mảng, nhưng nghe thấy Tiểu Khiết nói vậy, trong lòng thả lỏng, như thể đã b·ị b·ắt tới nha môn rồi, nhưng sau đó khâm sai nói, chỉ là bắt nhầm vậy.

Như lúc này bên trong một tán cây, mà hai người không biết đang có một cặp mắt sáng quắt nhìn về phía hai người, một tiếng “soạt” vang lên.

Lý Thuần Tâm theo bản năng nhận ra nguy hiểm, thân thể nhỏ nhắn nhanh như cắt mà quay đầu về phía đó, bàn tay nhanh nhẹn mà kéo lấy thanh kiếm gần đó, thanh kiếm của lão trần mà lúc sáng cậu đã cẩn thận mang theo bên mình, liền ngay tức khắc đứng đó thủ thế, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, cặp mắt mở lớn sắc bén cực kỳ nghiêm túc.

Tiểu Khiết thấy hành động vừa rồi của Lý Thuần Tâm thì sợ hãi ngừng cười, “cái…cái gì thế” cô cất giọng nói run run, hướng Lý Thuần Tâm mà hỏi.

Lý Thuần Tâm không trả lời cô, ánh mắt như đuốc mà đảo đi đảo lại cố gắng dò sét xung quanh. Như không để lại một điểm c·hết nào, chỉ cần có thứ nào chạy ra, cậu sẽ ngay lập tức mà chém c·hết nó.

liền sau đó Những tiếng “gừ gừ” khàn đục từ từ vang lên trong mà đêm, lại càng ngày càng tiến sát lại nơi của hai người, trong ánh lửa mờ mờ của ngọn lửa đỏ, tỏa ra không gian xung quanh, ẩn ẩn hiện hiện thấy một dáng hình tỏ lớn, hai mắt phát sáng trong đêm như hai viên hỏa châu, trông rất quỷ dị.

Mỗi bước chân nặng nề bước đi, mỗi lần bàn chân to như cái xột trụ đặt xuống, mặt đất lại run lên một cái, đích xác là một con vật cực kỳ to lớn, khi bóng hình đó tiến lại gần, từ từ bị ánh đuốc làm rõ nét hơn, Lý Thuần Tâm nhìn thấy cảnh tượng đó, gương mặt vốn bình tĩnh lộ ra sự kinh hãi tột độ, là thật sự kinh hãi.

đứng trước mặt Lý Thuần Tâm và Tiểu Khiết cánh chỉ khoảng hai mươi bước chân, một con hổ to lớn như một con trâu mộng trưởng thành, nó bước tới mà không vội mà t·ấn c·ông, đứng đó đưa hai con mắt như hỏa châu, nhìn về phía hai người như thể dò xét thực lực.

Tiểu Khiết nhìn thân ảnh này, thì liền bị dọa cho như người mất hồn, cổ họng như không có thứ gì mắc lại, không sao phát ra tiếng động, hoặc có thể là không dám phát ra tiếng động, cô cứ ngồi đó, thân thể run lên từng đợt mà nhìn về phía con hổ lớn trước mặt.

Lý Thuần Tâm thì bình tĩnh hơn, thân thể đứng chắn trước Thiếu Nữ, hai tay cầm kiếm thủ thế, nhìn thẳng vào thân hình to lớn kia, trong lòng nỗi sợ hãi đã dần quận lên như sóng dữ, tuy rằng cậu đã có thể gọi nửa phần võ giả, nhưng để mà trực tiếp đối chọi thì phần thắng miễn cưỡng được hai phần, hơn nữa còn có Tiểu Khiến ở đây, nếu ương ngạnh mà đối chọi thì chỉ có con đường c·hết.

Nghĩ xong cậu liền nhẹ nhàng mà lùi lại hai bước, cố gắng không phát ra tiếng động, liền ngay sau đó quay đầu lại, bàn tay nhanh nhẹn mà cầm cổ tay mảnh khảnh Tiểu Khiết đang run rẩy, miệng hét lớn, “chạy mau”

Thân thể Tiểu Khiết cứ như vậy mà bị kéo bật dậy, bàn tay nhỏ bị Lý Thuần Tâm siết chặt, Tiểu Khiến nhận ra bàn tay ấm áp đang đặt lên cổ tay mình, phút chốc liền lấy lại lý trí, nhanh chóng dùng hết sức lực chạy theo Lý Thuần Tâm. Về phía ngược lại phía con hổ lớn.

Con hổ thấy con mồi của mình chạy trốn, thì gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc, mấy tán lá cây xung quanh địa phương chấn động mà rung lên từng hồi cứ như mới bị một cơn gió lớn thổi qua, thân hình to lớn như cự thạch, nhanh chóng chạy vọt về phía hai người vừa mới chạy đi không lâu.

Lý Thuần Tâm cũng rất có đầu óc, chạy vào một đoạn đường mà cây cối mọc um tùm chằng chịt, lại còn có nhiều dây leo lớn, khiến tốc độ của con hổ lớn có phần chậm chạp hơn. Nhưng cũng chỉ chậm đi vài phần, như thế đã là rất thành công rồi, thân hình to lớn của nó cứ như một tảng đá lớn vậy, đi tới đâu là càn quét tới đó, tuy tốc độ có giảm nhưng suy cho cùng vẫn nhanh hơn hai người trẻ tuổi.

Lý Thuần Tâm vừa chạy vừa ngoảnh đầu lại, thấy khoảng cách cứ ngày một bị rút ngắn, chẳng bao lâu sau đã có thể đuổi tới hai người, lại quay đầu lại nhìn thấy thiếu nữ mềm yếu bên cạnh, mà hiện lên một tia chua xót, trong lòng thầm nảy lên một suy nghĩ táo bạo.

Khi con hổ lớn chỉ cách hai người khoảng bao mươi bước chân, Lý Thuần Tâm liền buông tay Tiểu Khiết ra, sau đó chạy ngoặt sang một hướng khác, thanh kiếm cầm trên tay, nhanh chóng rạch một đường trên cổ tay mình, để dòng máu ấm chảy ra, miệng nói lời về phía con hổ lớn đang đuổi theo. “mèo ngốc, ta hướng này”.

Con hổ lớn ngửi thấy mùi máu tanh, lại thêm giọng hét lớn của Lý Thuần Tâm theo bản năng trong đêm tối mà chuyển hướng trực tiếp truy đuổi về phía Lý Thuần Tâm, Lý Thuần Tâm cũng không nằm im chờ làm con mồi, hai cẳng chân nhanh nhẹn, mà chạy vọt vào trong đám cây rạp.

Hành động này diễn ra rất nhanh, Tiểu khiết vẫn chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy hai thân ảnh kẻ truy người chạy mà mất hút vào màn đêm, cô như c·hết lặng người lại vài giây, rồi bất chợt nước mắt trên mi mắt chạy xuống hai gò má, đó không phải sợ hãi, mà trong thâm tâm có nghĩ, Lý Thuần Tâm rời đi chuyến này, e rằng sẽ không về nữa, mà đó lại chính là vì dành lại cho cô một con đường sống, nghĩ đến đây dòng lệ trên mi mắt lại rơi xuống càng nhiều.

Bình Luận

0 Thảo luận