Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạ Ma

Chương 24: Chương 24 máu thây 5.

Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:10
Chương 24 máu thây 5.

đám người dân tiểu chấn nhỏ thấy hắn bước tới, thì ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi cố gắng tránh ánh mắt không dám nhìn thẳng vào gương mặt của hắn, cứ như thể chỉ cần nhìn thằng gương mặt vừa g·iết người mà không chớp mắt kia, sẽ lập tức c·hết ngay mà không hiểu lý do.

Bước chân hắn cứ từ từ thong thả mà đi về phía trước, cuối cùng dừng cách đám thuộc hạ tơi tả của hắn khoảng mười bước chân, đám người hắc bào lúc trước có khoảng vài trăm tên, nhưng sau một hồi chém g·iết nhân số giảm đi khoảng hơn một nửa, thưa thớt hơn trước rất nhiều, nhưng cũng đủ để diệt sạch đám người bình thường này rồi.

Dân chúng chấn nhỏ cũng thừa biết điều này, bởi vậy khi thấy Trần Huyền Minh c·hết một cách thống khổ như vậy, cũng chẳng tên nào dám lên tiếng, hay có lời nào, suy cho cùng thì cái mạng nhỏ của mình vẫn là quan trọng nhất.

Tên Hàn Thu Tử đứng trước đám người, hai mắt nheo lại nhìn đám người như nhìn một mớ rác không hơn không kém mà cất giọng nói, “đám vô dụng các ngươi còn không mau tiếp tục”. đám hơn trăm tên hắc bào hiện giờ đã trở nên tiều tịu trông thấy, nhưng nghe giọng nói sắc lạnh này, cho dùng có c·hết cũng phải bò dậy mà làm cho xong việc.

nhưng trong không gian tĩnh lặng như tờ, bỗng nhiên có những tiếng cộc cộc nhịp nhàng từ xa vọng lại dần dần tiến gần hơn, tiếp sau đó hình ảnh một lão nhân già nua, mặc một bộ y phục bình thường đã phai sạm đi trông thấy, dáng hình cân đối, mái tóc bạc màu được buộc gọn ra sau, trên mặt đã có nhiều nếp nhăn, như vết chân chim.

Đó là Lão Trương, lão bước tới ánh mắt không tự chủ được mà chình qua cái t·hi t·hể mà đầu quay ngoặt lại đằng sau, dưới đất còn hơn trăm cái t·hi t·hể vẫn đang còn hơi ấm thì bất giác ngừng lại, đôi mắt hiện lên một tia sợ hãi xen lẫn bất ngờ. hiển nhiên lại không biết chuyện vừa mới xảy ra vừa rồi.

Thật ra tuy là trưởng trấn, nhưng ngôi nhà tranh vách đất của lão lại nằm tận cuối tiểu chấn nhỏ, đối diện với căn nhà nhỏ của Lý Thuần Tâm, muốn đi đến đầu ngõ của chấn thì ít nhất cũng phải mất gần nửa canh giờ, hơn nữa thân thể đã có vài phần già yếu, hiển nhiên là không thể tới kịp.

Ánh mắt lão nhận ra một chút gì đó quen thuộc, dán chặt vào t·hi t·hể đang nằm ở một gốc cây gãy, lập tức nhận ra đó là ai, sắc mặt phút chống trở nên tiều tịu hơn, lại có vài phần thương xót, áy náy. nhưng cũng chỉ trong vài giây cũng liền quay lại dáng vẻ điềm tĩnh, dù sao lão cũng đã sống qua hơn một nửa đời người rồi, đã gặp qua nhiều loại người, đã chứng kiến bao nhiêu cảnh tượng thê lương rồi.

Ngay lúc này một hán niên, y phục lấm lem bùn đất, gương mặt đầy vết sạn, nhếch nhác, nhẹ nhàng rón chân đi về phía lão Trương, bước chân của hắn nhẹ nhàng hệt như một thiếu nữ, cứ như thể chỉ cần bước mạnh sẽ c·hết ngay lập tức vậy, hắn bước tới đứng ngay cạnh lão trương, ghét miệng vào tai lão mà thầm thì.

Lão Trương nghe xong gương mặt hiện lên chút sắc thái khó tả, Dừng một chút liền quay người lại, điềm tĩnh đưa hai tay lên ôm quyền cúi người một cái thật sâu, ngữ điệu e dè nói, “đại nhân tiểu trấn nghèo nàn này của chính là, chỉ có vài đấu thóc, vài con lợn con gà, nếu ngài muốn lục soát thì cứ tự nhiên, nhưng mong ngài khoang dung đứng chấp nhặt với đám nhân đen chúng ta ạ”.

Ngữ khí lão Trương thốt ra, trông cực kì nhún nhường chỉ thiếu nước quỳ xuống mà bái lạy, không phải vì lão s·ợ c·hết, mà là vì sau lưng lão là mạng của gần nghìn người của trấn nhỏ, chỉ cần đi sai một bước thì tất cả sẽ chỉ có một con đường là đi báo danh cho diêm vương thôi. Lão đã sắp đến tuổi nằm vào quan tài rồi, hiện giờ có c·hết cũng có thể tự tin nói rằng đã không uổng phí cuộc đời, nhưng đám người trẻ này cuộc sống vẫn còn dài, thì chưa thể c·hết được.

Tên Hàn Thu Tử nghe được ngữ khí, và giọng điệu này của lão Trương thì lấy làm hài lòng lắm, cái đầu to bự khẽ giật đầu, đưa tay lên cằm nhìn về phía của lão Trương, tỏ ra vẻ thưởng thức, “hahaha, lão già ngươi rất hiểu chuyện đấy” hắn ngửa mặt lên trời kiêu ngạo mà nói.

nói xong hắn liền đưa tay chỉ vào đám người hắc bào nói, “các ngươi còn không mau làm việc, còn chờ bản quan đích thân mời sao”.

Một đám hơn trăm người không tên nào dám nói lời nào, nhanh nhẹ mà tản ra tứ phía mà lục soát khắp cả tiểu trấn.

ở sâu trong bìa rừng, cặp thiếu nam, thiếu nữ vẫn chưa biết chuyện gì vừa xảy ra, Tiểu Khiết ngồi trên một gốc cây khô bị đổ, hay tay ôm chặt lấy đồ gối, co rúm lại như một con mèo nhỏ, cặp mắt to tròn trăm chú nhìn vào nhìn vào thiếu niên trước mặt.

Lý Thuần Tâm ngồi trước đống lửa nhỏ, ánh mắt chăm chú mà nhìn vào một con thỏ nhỏ được treo ngọn trên ngọn lửa phập phồng, tay cậu khẽ vào thắt lưng ngang hông, nhanh nhẹn mà móc ra một bình sứ nhỏ, nhẹ nhàng mở cái mảnh vải trắng được quấn trên nắp lọ, tiếp sau đó liền đưa lọ sứ cẩn thận rắc đều lên con thỏ đã được nướng vàng óng kia.

Tiểu Khiết có chút tò mò hỏi, “đệ cho cái gì vào trong đó vậy”

Lý Thuần Tâm quay đầu lại cười đáp, “là muối đó”.

Tiểu khiết cũng chỉ ậm ừ cho qua, nhưng đột nhiên như nhớ ra thứ gì mà cất giọng lần nữa, “Thuần Thuần đệ có biết vượt qua khu rừng này là đến nơi nào không”.

Thiếu nữ trẻ tuổi tràn đầy mơ mộng về thế giới bên ngoài tiểu cấn, dù sao cô cũng đã sống mở cái trấn nhỏ bị bó hẹp trong những ngọn núi này từ nhỏ đến bây giờ, cũng chưa hề biết thế giới ngoài kia trông như thế nào, hiển nhiên có chút mơ mộng.

Lý Thuần Tâm nghe thấy câu hỏi kỳ quặc của cô nhẹ nhàng mà đáp lại, “đệ chưa thấy thế giới ngoài kia như thế nào, nhưng nó cũng chẳng tốt đẹp gì”.

Thật ra Lý Thuần Tâm cũng không hề biết thế giới bên ngoài trông như thế nào, hình dạng là làm sao, nhưng qua lời kể của Mạc Vô Song trong cái động nhỏ kia, thì cậu có thể biết rằng thế giới bên ngoài cũng chẳng phải một nơi đẹp đẽ gì, chỉ cần ở cái nơi tiểu trấn này bình bình đạm đạm mà sống q·ua đ·ời người cũng đã là viên mãn rồi.

Tiểu Khiết sắc mặt có chút trầm xuống nhưng cũng chỉ ậm ừ cho qua, mất đi vẻ tinh nghịch như thường ngày, không phải là do câu nói của Lý Thuần Tâm, mà là không hiểu tại sao hôm nay, cô cứ có một cái cảm giác bất an trong lòng, lại cứ mường tượng ra cái thế giới ngoài kia, cứ như thể là có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy.

Lý Thuần Tâm thấy dáng vẻ đó của Tiểu Khiết, thì hơi nghi hoặc mà mở miệng nói, “tỉ làm sao vậy, có chỗ nào không khỏe à”.

Tiểu Khiết chỉ khẽ lắc đầu, nói, “không có, chỉ là hôm nay tỉ cứ có cảm giác bất an, như thể có chuyện gì đó lớn sắp xảy ra vậy.”

Lý Thuần Tâm nghe vậy cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ rằng chắc là ở trong rừng, mà còn là ban đêm nên thiếu nữ ngay cạnh cậu này có chút sợ hãi.

Nhưng hai người chẳng hề biết là thật sự sắp có một chuyện cực kì lớn sắp xảy ra, sẽ thay đổi toàn bộ đường đời của hai người.

Bình Luận

0 Thảo luận