Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 23: Chương 23 máu thây 4.
Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:10Chương 23 máu thây 4.
Tên Hàn Thu Tử này thật sự rất nham hiểm, lại cũng rất có đầu óc, biến rằng người trước mặt mình lại chỉ như một con hổ già đang cố gắng giãy c·hết, mà hổ già cũng là hổ không thể khinh địch, dù lão không ra tay thì người này đã chắc chắn là c·hết, không việc gì phải lưỡng bại câu thương hại địch một nghìn mình mất tám trăm.
Trần Huyền Minh hai mắt long lên song sọc, gân máu nổi lên từng mảng, huyết khí từ nội thể bốc ra nhưng sóng, thật sự là đã phát điên, lao vọt tới như một con gấu lớn, vung đao loạn xạ về phía tên Hàn Thu Tử. những đường đao tuy uy lực, nhưng lại loạn cào cào, chẳng có tiết tấu nào cả, hắn chỉ nhẹ nhàng mà né tránh, đao mang không đánh trúng mục tiêu, cứ thế mà bổ thẳng xuống mặt đất, lộ ra từng mả rạch sâu mà nứt vỡ, mỗi nhát đao chặt xuống mặt đất lại rung chất lên một lần, quả thật là lực đạo rất kinh khủng.
Tên Hà Thu Tử, vừa nhanh nhẹn né tránh, vừa cất giọng như châm dầu vào lửa, “ha thành chủ đại nhân, cần gì phải tức giận như vậy, tiểu nhân thật sự xót xa mà”. Giọng nói hắn cứ the thé như một thiếu niên mới vỡ giọng, càng làm cho cái giọng điệu châm chọc kia càng thêm sát thương.
Trần Huyền Minh đang mất lý trí nghe thấy lời này, lại càng điên loạn hơn, đao mang cứ thế theo lực lượng của lão vung ra đầy trời, huyết khí tản ra như một làn sương mỏng, lượn lờ quanh địa phương gần lão, mơ hồ trong làn sương huyết sắc, còn có thể ngửi thấy mùi máu tanh.
Trần Huyền Minh tùy khí lực cường hãn, nhưng kì thực là lực đạo bộc phát do nhập ma mang lại, thêm cả v·ết t·hương chằng trịt trên thân thể, mà khi vung đao lần nào cũng dùng hết khí lực toàn thân, hiển nhiên là chẳng thể nào chịu nổi, thanh cự đao trên tay càng lúc càng trở nên chậm lại, bàn chân hơi lảo đảo, hiển nhiên là khí lực sắp cạn hết.
Tên Hàn Thu Tử cặp mắt sắc bén liếc qua, cũng đã ngay lập tức nhận ra được điểm này, cũng là thứ mà hắn đã suy tính được ra từ trước, hắn thầm nghĩ trong lòng “hiện giờ không ra ay vậy còn chờ khi nào”.
Bàn tay đang cầm thanh kiếm mỏng đứng trên không chung liền lập tức chớp động, dơ thẳng lên trời, miệng nói “huyết ảnh diệt hồn sát”. Theo câu nói của hắn, mây đen không biết từ đâu mà đến, quận lại với nhau thành một vòng xoáy lớn trên trời, lá cây dưới mặt đất
cũng bị gió thổi mà bay lên không trung. Bên trong vòng xoáy lớn, thân ảnh một con giao long, đầu rồng thân rắn,cùng với một màu tử huyết lan tràn ra không gian xung quanh.
Tên Hàn Thu Tử đứng trên không trung cách đám người ở dưới hơn chục thước, bàn tay cầm kiếm đưa lên trời liền chỉ thẳng xuống nơi Trần Huyền Minh đang đứng, miệng quát. “sát”.
Ngay khi hắn vừa nói dứt lời, con giao long như một cây xào lớn, căng thân thể mà lao thẳng xuống bên dưới. Trần Huyền Minh du nhập ma, nhưng bản năng sống c·hết vẫn còn đó, tâm thức cũng liền nhận ra nguy hiểm, siết chặt chuôi đao, như một cơn gió mà bay thẳng tới con giao long đang đang như một mũi tên lao về phía mìn, đao mang vung kém theo một đoàn huyết khí kéo dài từ dưới mặt đất lên không trung hơn chục thước mà trực tiếp đối chọi.
Một âm thanh to lớn, như tiếng sét đánh mà ầm ầm vang lên theo sự v·a c·hạm vừa rồi, huyết khí, tử khí chia thành hai thái cực mà đối chọi gay gắt, địa phương xung quanh đó bị dư chấn tản phát ra mà bị san thành một mảng bình địa, mấy ngôi nhà đất cứ như bùn nhão nhẹ nhàng mà trực tiếp bị thổi bay mà đổ sập xuống. đám người xung quanh thì không cần nói đến, cứ như là mấy con chim nhỏ đứng trước gió bão vậy, tên thì ngay lập tức bị thổi bay thân thể nặng nề mà va vào gốc cây, mấy tên có chút khí lực thì may mắn hơn chỉ bị ẩy ra xa nhưng vẫn giữ được thăng bằng.
Chẳng bao lâu sau hai luồng khí lực bá đạo tan đi, nhưng những làn sương bụi mù mịt vẫn còn lượn lờ xung quanh, phải nheo chặt mắt lại tập trung nhìn vào bên trong mới có thể may mắn mà nhìn ra được một chút manh mối bên trong đó.
ở bên trong làn xương bụi, thấy mờ mờ một thân thể từ bên trong làn sương bụi mà rơi xuống đất, cứ như là một bì thóc bị người ba ném xuống từ xe bò vậy. Thân thể đó không phải ai khác, mà chính là thân thể thể của Trần Huyền Minh, lão rơi thẳng từ trên cao xuống đất, thân thể nặng nề nằm trên nền đất nham nhở sỏi đá, cổ họng không nhịn được mà chào máu ra như một đứa trẻ con bị sặc sữa vậy, hai mi mắt phải cố gắng lắm mới có thể mở hé ra, nhìn vào khoảng không trước mắt.
tên Hàn Thu Tử hai bàn chân đạp trên không chung vẻ mặt hiện ra vài phần tiều tịu, hiển nhiên chiêu đó chính là chiêu tuyệt sát của hắn, hắn khẽ đưa tay áo lên lau vội giọt mồ hôi trên trán, liền sau đó điều động thân thể mà đáp xuống.
hai bàn chân hắn nhẹ đạp lên khoảng đất hoang tàn, đứng trước thân thể đã nửa sống nửa c·hết, cất giọng lạnh nhạt, xác nhận rằng người trước mắt không còn khả năng sống sót, với phất tay áo chuẩn bị quay đầu rời đi.
Khi hắn sắp sửa bước đi hưng bỗng dưng nhận cẳng chân mình đang có cái gì nắm chặt lại, gương mặt hắn hiện lên vài phần thiếu kiên nhẫn. Quay đầu lại cúi đầu xuống phía dưới nhìn về phía đôi chân của mình.
Cẳng chân trái hiện giờ bị một bàn tay nhớp nháp máu tươi bám chặt. Dòng máu nóng hổi theo từng nhịp co giật của bàn tay mà rỉ ra, nhỏ xuống đất thành một vũng đỏ thẫm. Trần Huyền Minh, dù toàn thân run rẩy, mắt lờ đờ như không còn ý thức, vẫn không buông tay. Trong cái ánh mắt mờ nhạt kia vẫn còn chút tia sáng của sinh mệnh, một tia quật cường bất khuất cuối cùng trước khi bị dập tắt hoàn toàn.
Tên Hàn Thu tử đưa đôi mắt nhìn xuống phía dưới y phục của mình, đã bị huyết tinh nhuộm đỏ thành một mảng, ánh mắt hiện lên vẻ ghê tởm, đưa bàn chân đá một cái thật mạnh vào giữa bụng của người trước mặt. thân thể Trần Huyền Minh chẳng có chút lực phản kháng nào, cứ như thế mà bay thẳng vào một gốc cây, gốc cây lớn không chịu được lực v·a c·hạm vừa rồi mà trực tiếp gãy ra làm hai phần.
Cảm nhận được đau đớn chuyền ra, Trần Huyền Minh như đã mất đi ý thức, nhưng vẫn còn bản năng đau đớn mà hự lên một tiếng thật to, tên Hàn Thu Tử thân hình nhanh chóng mà biến mất ngay tại chỗ chỉ để lại một luồng tử khí, ngay lập tức lại đứng trước mặt Trần Huyền Minh, miệng nói, “thành chủ đại nhân, có dễ chịu không”
Trần Huyền Minh đưa đôi mắt đầy gân máu lên nhìn thẳng về phía hắn, nhưng miệng lại chẳng thể nào thốt ra được, lòng ngực phập phồng lên cố hít từng luồng khí vào phổi.
thấy vẻ mặt người chủ tử trước kia của mình, hiện giờ lại chỉ biết bất lực nhìn hắn, còn hắn lại như diêm la vương, muốn đoạt mạng người này lúc nào cũng được, thì trong lòng hiện lên một tia hưng phấn, nhẹ cúi đầu xuống đưa bàn tay mập mạp, cầm lấy cầm lấy cằm của Trần Thiên Minh, ghé sát miệng vào tai lão mà thì thầm nói, “trước khi đại nhân c·hết, ta có thể nói cho người biết, hài tử đó của người vẫn còn sống, nhưng sớm thôi nó sẽ đoàn tụ với người, haha”.
Trần Huyền Minh nghe thấy lời nói này, ánh mắt lờ đờ hiện ra một sự uất hận vô cùng tận, như thể lão muốn ngay lập tức vùng lên, một đao chém c·hết tên trước mặt này, nhưng khí lực hiện giờ của lão, đến cả hít thở thôi còn khó khăn, thì có thể làm được gì, chỉ có thể mở miệng giọng điệu đầy hận thù, mà thều thào, “ngươi…ngươi con cầm thú, ngươi…”.
Chưa kịp nói xong lời, bàn tay đang đặt trên cằm lão bắt đầu dùng lực, “cạnh” một cái, đầu của Trần Huyền Minh cứ như vậy mà bị bẻ quặt ra đằng sau, hai tay đầy máu bấu bấu chặt vào vạt áo phía của tên Hàn Thu Tử, nhưng chỉ vài giây sau, hai bàn tay to lớn cứ như vậy mà buông thõng xuống không còn một chút động đậy, trông vô cùng kinh dị.
Tên Hàn Thu Tử đứng đó, sắc mặt như chẳng có gì xảy ra, đứng dậy quay người lại đi về phía đám người, đưa bàn tay khẽ dút một chiếc khăn đen trong vạt áo, thong thả mà vừa đi vừa lau v·ết m·áu trên tay, giọng điệu khinh bỉ mà vang lên theo mỗi bước chân, “a, thật là ghê tởm mà, tên già này đã đến lúc c·hết rồi mà vẫn muốn vấy bận y phục ta, đúng là một tên điên mà”.
Tên Hàn Thu Tử này thật sự rất nham hiểm, lại cũng rất có đầu óc, biến rằng người trước mặt mình lại chỉ như một con hổ già đang cố gắng giãy c·hết, mà hổ già cũng là hổ không thể khinh địch, dù lão không ra tay thì người này đã chắc chắn là c·hết, không việc gì phải lưỡng bại câu thương hại địch một nghìn mình mất tám trăm.
Trần Huyền Minh hai mắt long lên song sọc, gân máu nổi lên từng mảng, huyết khí từ nội thể bốc ra nhưng sóng, thật sự là đã phát điên, lao vọt tới như một con gấu lớn, vung đao loạn xạ về phía tên Hàn Thu Tử. những đường đao tuy uy lực, nhưng lại loạn cào cào, chẳng có tiết tấu nào cả, hắn chỉ nhẹ nhàng mà né tránh, đao mang không đánh trúng mục tiêu, cứ thế mà bổ thẳng xuống mặt đất, lộ ra từng mả rạch sâu mà nứt vỡ, mỗi nhát đao chặt xuống mặt đất lại rung chất lên một lần, quả thật là lực đạo rất kinh khủng.
Tên Hà Thu Tử, vừa nhanh nhẹn né tránh, vừa cất giọng như châm dầu vào lửa, “ha thành chủ đại nhân, cần gì phải tức giận như vậy, tiểu nhân thật sự xót xa mà”. Giọng nói hắn cứ the thé như một thiếu niên mới vỡ giọng, càng làm cho cái giọng điệu châm chọc kia càng thêm sát thương.
Trần Huyền Minh đang mất lý trí nghe thấy lời này, lại càng điên loạn hơn, đao mang cứ thế theo lực lượng của lão vung ra đầy trời, huyết khí tản ra như một làn sương mỏng, lượn lờ quanh địa phương gần lão, mơ hồ trong làn sương huyết sắc, còn có thể ngửi thấy mùi máu tanh.
Trần Huyền Minh tùy khí lực cường hãn, nhưng kì thực là lực đạo bộc phát do nhập ma mang lại, thêm cả v·ết t·hương chằng trịt trên thân thể, mà khi vung đao lần nào cũng dùng hết khí lực toàn thân, hiển nhiên là chẳng thể nào chịu nổi, thanh cự đao trên tay càng lúc càng trở nên chậm lại, bàn chân hơi lảo đảo, hiển nhiên là khí lực sắp cạn hết.
Tên Hàn Thu Tử cặp mắt sắc bén liếc qua, cũng đã ngay lập tức nhận ra được điểm này, cũng là thứ mà hắn đã suy tính được ra từ trước, hắn thầm nghĩ trong lòng “hiện giờ không ra ay vậy còn chờ khi nào”.
Bàn tay đang cầm thanh kiếm mỏng đứng trên không chung liền lập tức chớp động, dơ thẳng lên trời, miệng nói “huyết ảnh diệt hồn sát”. Theo câu nói của hắn, mây đen không biết từ đâu mà đến, quận lại với nhau thành một vòng xoáy lớn trên trời, lá cây dưới mặt đất
cũng bị gió thổi mà bay lên không trung. Bên trong vòng xoáy lớn, thân ảnh một con giao long, đầu rồng thân rắn,cùng với một màu tử huyết lan tràn ra không gian xung quanh.
Tên Hàn Thu Tử đứng trên không trung cách đám người ở dưới hơn chục thước, bàn tay cầm kiếm đưa lên trời liền chỉ thẳng xuống nơi Trần Huyền Minh đang đứng, miệng quát. “sát”.
Ngay khi hắn vừa nói dứt lời, con giao long như một cây xào lớn, căng thân thể mà lao thẳng xuống bên dưới. Trần Huyền Minh du nhập ma, nhưng bản năng sống c·hết vẫn còn đó, tâm thức cũng liền nhận ra nguy hiểm, siết chặt chuôi đao, như một cơn gió mà bay thẳng tới con giao long đang đang như một mũi tên lao về phía mìn, đao mang vung kém theo một đoàn huyết khí kéo dài từ dưới mặt đất lên không trung hơn chục thước mà trực tiếp đối chọi.
Một âm thanh to lớn, như tiếng sét đánh mà ầm ầm vang lên theo sự v·a c·hạm vừa rồi, huyết khí, tử khí chia thành hai thái cực mà đối chọi gay gắt, địa phương xung quanh đó bị dư chấn tản phát ra mà bị san thành một mảng bình địa, mấy ngôi nhà đất cứ như bùn nhão nhẹ nhàng mà trực tiếp bị thổi bay mà đổ sập xuống. đám người xung quanh thì không cần nói đến, cứ như là mấy con chim nhỏ đứng trước gió bão vậy, tên thì ngay lập tức bị thổi bay thân thể nặng nề mà va vào gốc cây, mấy tên có chút khí lực thì may mắn hơn chỉ bị ẩy ra xa nhưng vẫn giữ được thăng bằng.
Chẳng bao lâu sau hai luồng khí lực bá đạo tan đi, nhưng những làn sương bụi mù mịt vẫn còn lượn lờ xung quanh, phải nheo chặt mắt lại tập trung nhìn vào bên trong mới có thể may mắn mà nhìn ra được một chút manh mối bên trong đó.
ở bên trong làn xương bụi, thấy mờ mờ một thân thể từ bên trong làn sương bụi mà rơi xuống đất, cứ như là một bì thóc bị người ba ném xuống từ xe bò vậy. Thân thể đó không phải ai khác, mà chính là thân thể thể của Trần Huyền Minh, lão rơi thẳng từ trên cao xuống đất, thân thể nặng nề nằm trên nền đất nham nhở sỏi đá, cổ họng không nhịn được mà chào máu ra như một đứa trẻ con bị sặc sữa vậy, hai mi mắt phải cố gắng lắm mới có thể mở hé ra, nhìn vào khoảng không trước mắt.
tên Hàn Thu Tử hai bàn chân đạp trên không chung vẻ mặt hiện ra vài phần tiều tịu, hiển nhiên chiêu đó chính là chiêu tuyệt sát của hắn, hắn khẽ đưa tay áo lên lau vội giọt mồ hôi trên trán, liền sau đó điều động thân thể mà đáp xuống.
hai bàn chân hắn nhẹ đạp lên khoảng đất hoang tàn, đứng trước thân thể đã nửa sống nửa c·hết, cất giọng lạnh nhạt, xác nhận rằng người trước mắt không còn khả năng sống sót, với phất tay áo chuẩn bị quay đầu rời đi.
Khi hắn sắp sửa bước đi hưng bỗng dưng nhận cẳng chân mình đang có cái gì nắm chặt lại, gương mặt hắn hiện lên vài phần thiếu kiên nhẫn. Quay đầu lại cúi đầu xuống phía dưới nhìn về phía đôi chân của mình.
Cẳng chân trái hiện giờ bị một bàn tay nhớp nháp máu tươi bám chặt. Dòng máu nóng hổi theo từng nhịp co giật của bàn tay mà rỉ ra, nhỏ xuống đất thành một vũng đỏ thẫm. Trần Huyền Minh, dù toàn thân run rẩy, mắt lờ đờ như không còn ý thức, vẫn không buông tay. Trong cái ánh mắt mờ nhạt kia vẫn còn chút tia sáng của sinh mệnh, một tia quật cường bất khuất cuối cùng trước khi bị dập tắt hoàn toàn.
Tên Hàn Thu tử đưa đôi mắt nhìn xuống phía dưới y phục của mình, đã bị huyết tinh nhuộm đỏ thành một mảng, ánh mắt hiện lên vẻ ghê tởm, đưa bàn chân đá một cái thật mạnh vào giữa bụng của người trước mặt. thân thể Trần Huyền Minh chẳng có chút lực phản kháng nào, cứ như thế mà bay thẳng vào một gốc cây, gốc cây lớn không chịu được lực v·a c·hạm vừa rồi mà trực tiếp gãy ra làm hai phần.
Cảm nhận được đau đớn chuyền ra, Trần Huyền Minh như đã mất đi ý thức, nhưng vẫn còn bản năng đau đớn mà hự lên một tiếng thật to, tên Hàn Thu Tử thân hình nhanh chóng mà biến mất ngay tại chỗ chỉ để lại một luồng tử khí, ngay lập tức lại đứng trước mặt Trần Huyền Minh, miệng nói, “thành chủ đại nhân, có dễ chịu không”
Trần Huyền Minh đưa đôi mắt đầy gân máu lên nhìn thẳng về phía hắn, nhưng miệng lại chẳng thể nào thốt ra được, lòng ngực phập phồng lên cố hít từng luồng khí vào phổi.
thấy vẻ mặt người chủ tử trước kia của mình, hiện giờ lại chỉ biết bất lực nhìn hắn, còn hắn lại như diêm la vương, muốn đoạt mạng người này lúc nào cũng được, thì trong lòng hiện lên một tia hưng phấn, nhẹ cúi đầu xuống đưa bàn tay mập mạp, cầm lấy cầm lấy cằm của Trần Thiên Minh, ghé sát miệng vào tai lão mà thì thầm nói, “trước khi đại nhân c·hết, ta có thể nói cho người biết, hài tử đó của người vẫn còn sống, nhưng sớm thôi nó sẽ đoàn tụ với người, haha”.
Trần Huyền Minh nghe thấy lời nói này, ánh mắt lờ đờ hiện ra một sự uất hận vô cùng tận, như thể lão muốn ngay lập tức vùng lên, một đao chém c·hết tên trước mặt này, nhưng khí lực hiện giờ của lão, đến cả hít thở thôi còn khó khăn, thì có thể làm được gì, chỉ có thể mở miệng giọng điệu đầy hận thù, mà thều thào, “ngươi…ngươi con cầm thú, ngươi…”.
Chưa kịp nói xong lời, bàn tay đang đặt trên cằm lão bắt đầu dùng lực, “cạnh” một cái, đầu của Trần Huyền Minh cứ như vậy mà bị bẻ quặt ra đằng sau, hai tay đầy máu bấu bấu chặt vào vạt áo phía của tên Hàn Thu Tử, nhưng chỉ vài giây sau, hai bàn tay to lớn cứ như vậy mà buông thõng xuống không còn một chút động đậy, trông vô cùng kinh dị.
Tên Hàn Thu Tử đứng đó, sắc mặt như chẳng có gì xảy ra, đứng dậy quay người lại đi về phía đám người, đưa bàn tay khẽ dút một chiếc khăn đen trong vạt áo, thong thả mà vừa đi vừa lau v·ết m·áu trên tay, giọng điệu khinh bỉ mà vang lên theo mỗi bước chân, “a, thật là ghê tởm mà, tên già này đã đến lúc c·hết rồi mà vẫn muốn vấy bận y phục ta, đúng là một tên điên mà”.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận