Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạ Ma

Chương 22: Chương 22 máu thây 3

Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:10
Chương 22 máu thây 3

Câu nói của lão tưởng chừng như là bâng khua chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng khi rơi vào tai của lão mập mạp đang thong thả đứng nhìn, như là thưởng thức một đám sói đang cố săn g·iết một con hổ già, lời nói đó trong đám người có lẽ là chẳng có ý nghĩa gì cả, hoặc cũng có thể là gieo rắc vào trong lòng người khác một chút xót thương. nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Nhưng khi vào đại não của hắn, lại trở nên rất có trọng lượng, gương mặt mập mạp đang lộ ra vẻ thưởng thức, bỗng nhiên khựng lại, cặp mắt híp mở lớn, như thể là đã nhìn thấy một chuyện mà không thể nào xảy ra. Ánh mắt hắn đang sửng sốt bỗng nhiên lại hiện ra một tia lạnh nhạt, hai cặp mắt khóa chặt vào thân thể tàn tạ đang điên cuồng cười lớn kia, nhưng thể đang cố gắng tìm một điểm tương đồng nào đó.

Nhưng cũng chỉ sau vài giây, sắc mặt hắn liền trở nên có vài phần e dè, bàn tay ngắn tũn mập mạp chỉ thẳng về phía nam nhân trung niên trước mặt, miệng nói, “ngươi là, Trần… Trần Huyền Minh”. Thật ra hắn vốn dĩ đã nhận ra người trước mặt mình là ai, lại chỉ là không dám tin vào ánh mắt của mình thôi.

Trần Huyền Minh một tay đang đưa lên trên mặt ngẩng đầu lên trời cười bi ai, nghe thấy lời nói của hắn, nhẹ hé một cặp mắt đỏ lừ nhìn thẳng về phía hắn, như thể đang cố gắng xoáy sâu vào linh hồn hắn, mà đâm một nhát thật mạnh, giọng nói càng trở nên lạnh lẽo hơn, “ha, không nhận ra giọng chủ tử nữa sao, Hàn Thu Tử”.

Hắn nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo xa cánh nhưng lại vô cùng quen thuộc, thân thể khẽ lùi lại phía sau, bàn tay mập mạp vung vào không chung một cái thật mạnh, làm cho lá cây cùng với cành cây khô dưới đất bị gió quấn lên mà bay trên không trung, gương mặt lộ ra sự sửng sốt, “không thể, không thể nào, tận mắt ta đã nhìn thấy t·hi t·hể ngươi chôn dưới ba tấc đất, sao có thể…”.

Trần Huyền Minh hất cằm lên một cái, đưa cặp mắt đầy gân máu lạnh lẽo nhìn về phía tên Hàn Thu Tử, ầm trầm nói “không ngờ chứ gì, ha Ngô Bất Thiên ta không g·iết được, vậy cẩu nô tài ngươi, xuống đó bầu bạn cùng ta đi”.

Tên Hàn Thu Tử nghe vậy lúc đầu thì tỏ ra rất hoảng sợ, nhưng dù sao hắn đã là một con cáo già xuất bao nhiêu năm, quỷ kế nào mà chưa nếm qua, quỳ gối đứng lên không biết bao nhiêu lần, tâm lý cũng ngay lập tức mà bình ổn lại.

Trước mặt hắn là một người năm xưa uy phong lẫm liệt, g·iết cả ngàn, cả vạn người, nhưng đứng trước hắn hiện giờ, lại là một lão trung niên, trông thì rất có sức uy h·iếp, nhưng thực chất thân thể đã già cỗi, đến cả vài trăm tên nhãi nhép cũng có thể bị h·ành h·ạ ra bộ dáng này, hắn có việc gì phải sợ hãi, có sợ cũng chỉ là một cái bóng tâm lý, chẳng tên nào ngu xuẩn mà để một cái bóng tâm lý xuất mấy mươi năm, mà đứng đó chờ người ta đến phanh thây ra từng mảnh cả.

Hắn nghĩ thông liền đứng thẳng người lên, ánh mắt chẳng còn phần nào là sợ hãi nửa, đưa hai ngón tay, phẩy nhẹ một cái, thay kiếm đang nằm cạnh t·hi t·hể của một tên hắc bào, theo điều động mà bay thẳng lên bàn tay hắn, hắn đứng đó bộ dạng ngạo mạn, cái cằm đầy đặn hất lên trời, cất giọng mỉa mai, “thành chủ đại nhân, đã có hứng vậy thì hôm nay tiểu nhân chỉ có thể miễn cưỡng tiếp người vài chiêu”.

Vừa nói xong lời, thân thể nặng trịch như một con lợn rừng, nhưng lại cực kỳ nhanh như một con khỉ mà xé gió lao tới, đường kiếm nhanh như sét, mà chém ra tạo thành một đường vòng cung cực đẹp.

Trần Huyền Minh cũng không phải quả hồng mềm mà tùy ý để người ta nhào nặn, thân thể phút chốc mà bùng lên một luồng huyết quang đỏ sẫm, miệng gào lớn như một con thú, cơ bắp trên người phồng lên to lớn như một cái cột trụ nhà, đôi mắt cũng đã hoàn toàn chuyển thành màu đỏ.

Thấy nhát kiếm lao tới phía mình, lão liền đưa bàn tay xuống rút mạnh thanh cự đao lên, một tiếng v·a c·hạm cực lớn, tia lửa bắn ra từ phía, bụi đất bay lên mù mịt, thân thể hai người bị dư chất mà đẩy ra sau một vài bước chân. Tên Hàn Thu Tử rất nhẹ nhàng mà dừng lại, còn bên Phía Trần Huyền Minh lại bị đẩy ra xa, hai chân trượt dài trên mặt đất mới có thể đứng vững được.

Lão mập Hàn Thu Tử thấy mình chiến được ưu thế, sắp mặt hiện lên vẻ khinh thường, nhếch mép cưỡi diễu mà nói, “thành chủ đại nhân, ngài thế này là không được rồi”.

Trần Huyền Minh lúc này đã như một con thú dữ, một con rối của hận thù rồi, khi nỗi đau đạt tới tột cùng, nhân gian không còn bi ai gào thét, mà tĩnh lặng ôm lấy nó như một phần của chính mình, bởi lão hiểu rằng đôi khi tĩnh lặng là phương thức duy nhất để sinh tồn, nhưng lúc này nó lại một lần nữa bị xé toạc ra, lộ ra bên trong là một mảng u ám, đã khiến lão dường như mất hết lý trí vốn còn tồn đọng lại, chỉ còn chấp niệm xé xác tên trước mặt thành ngàn mảnh.

Một lần nữa thân thể lực lưỡng, lại lao tới vung cự đao to lớn về tên trước mặt mình này, nhưng thân thể nặng trịch của hắn lại cực kì nhanh nhẹn mà nét tránh từng nhát chém của Trần Huyền Minh

Hắn vừa nhanh nhẹn né tránh từng nhát đao không có chủ đích đang hướng về phía mình, gương mặt ung dung nhàn nhã nói, “thành chủ đại nhân à, nương tử ngài đêm hôm đó đúng thật là tuyệt vời mà” gương mặt hắn hiện lên vài phần dâm đãng mà khẽ lắc đầu nói nói tiếp, “đáng tiếc, đáng tiếc cứ như vậy mà c·hết đi rồi”.

Lời nói này của hắn đã đánh vỡ phòng tuyến lý trí cuối cùng của Trần Huyền Minh, huyết khí trong nội thể lão bùng lên một cách dữ dội, quận lên như sóng trào mà bắt thẳng lên bầu trời đêm . Cặp mắt đỏ rực như một con thú khát máu, mấy ngôi nhà đất xập xệ như thể trực trờ bị dung chấn làm cho đổ rạp xuống, mấy tên đám hắc bào đứng bên cạnh cũng phải rất chật vật mới có thể giữ vững được thân thể, mặt đất cứ thế mà động lên từng hồi, thân thể yếu đối của người dân trấn nhỏ xung quanh, không chịu được mà ngã dúi xuống mặt đất, la hét lên từng hồi thê thiết.

Tên Hàn Thu Tử thấy luồng dư chất vừa rồi, sắc mặt không còn vẻ diễu cợt nữa, mà dần trở nên kiêm túc, thay kiếm trên tay dơ lên, hướng thẳng mũi kiếm về phía Trần Huyền Minh, nhanh nhẹn mà từ trên không trung thân thể cùng với thanh kiếm phóng thẳng xuống.

Nhưng Trần Huyền Minh hiện giờ, lực lượng đã trở nên bá đạo hơn trước rất nhiều, một đao vung lên, trảm thẳng vào mũi kiếm đang lao về phía mình, tiếng kim loại v·a c·hạm vang lên chói tai, bắn ra những tia lửa vàng, thanh kiếm mảnh của tên Hàn Thu Tử bịnh lực lượng dồn vào, mà cong lại như một cây tre bị ai đó dùng sức mà bẻ, nó liền bật ra, đẩy mạnh thân thể hắn về phía sau.

Bàn tay nắm chuôi kiếm của hắn run lên từng hồi, như thể lực lượng vừa rồi đã vượt quá sức chịu đựng của gân cốt hắn.

Nhưng kịp để hắn nghỉ ngơi, thân hình của Trần Minh đã ngay lập tức biến mất tại chỗ, xuất hiện ngay trên đỉnh đầu hắn, cự đao vung mạnh xuống, tạo ra một vòng cung lớn đỏ rực, bổ thẳng xuống đỉnh đầu hắn.

Hàn Thu Tử không kịp né tránh, chỉ có thể miễn cưỡng đưa thanh kiếm mảnh lên, hai tay dữ chặt cố gắng chống đỡ cự đao đang vung xuống.

Một tiếng inh tai nhức óc vang lên ngay sau đó, thanh kiếm trên tay hắn đã vặn vẹo, gần chạm đến gương mặt hắn, bàn chân chống đỡ thân thể đã lún xuống mặt đất hơn một tấc đất, hiện ra một vài mảng nứt nhỏ.

Hắn đưa đôi mắt thật sự nghiêm túc, ngước lên nhìn thẳng vào gương mặt đầy gân xanh của Trần Huyền Minh, dồn sức bàn tay, kéo mạnh ra một đường dữ khoảng cách.

Bình Luận

0 Thảo luận