Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 21: Chương 21 1áu thây 2
Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:10Chương 21 1áu thây 2
Ngay lập tức một thân ảnh nhanh như sóc vọt ra từ đám người, trên tay cầm một thanh cự đao to phải bằng nửa cái cột nhà, hay chân dùng sức nhảy lên, bổ thẳng vào tên hắc bào đang đứng lẻ loi một mình ở trong góc. Tên hắc bào nhận ra nguy hiểm nhưng lại chẳng kịp phản ứng, chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất lách người sang một bên, cố níu lại cái mạng nhỏ của mình.
Tuy rằng cái mạng vẫn còn giữ lại được, nhưng thanh cự đao hung hãn chém vào bả vai hắn, ngọt như chém đậu hũ, cánh tay cứ như vậy mà rơi xuống đất, hắn đau đớn thân thể nằm rạp xuống đất kêu lên oai oái, máu me phọt ra như gà bị chọc tiết, bắn thẳng vào người vừa vung cự đao kia.
Người vừa vung cự đao kia chính là lão trần, còn gọi là lão tử, lão đứng đó bàn chân đạp lên trên người tên xấu số vừa ăn chọn một nhát đao kia, gương mặt đã có vài phần nếm nhăm, mái tóc bù xù pha sương, y phục nhớp nháp, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, cứ như thể ánh mắt đó có thể ngay lập tức g·iết c·hết người khác mà không cần ra tay, lão đứng đó mặc cho máu huyết từ v·ết t·hương của tên kia phun thẳng vào người, phía dưới mảnh phục sạm màu đã bị phủ thành màu đỏ, cùng với ánh sáng mờ mờ của mấy ngọn đuốc, lại làm cho thân ảnh lão như là âm sai địa ngục.
Bàn chân lão vẫn đạp lên thân thể tên kia, mặc cho hắn đang đau đớn rên lên như một con lợn bị chọc tiết, hai mắt lão đang nhìn vào thân thể tên kia, bỗng nhiên ngước lên nhìn thẳng vào đám người, hai đồng tử đen láy, hàng lông mày rậm rạp, thân hình lực lưỡng như một con gấu, khiến cho lão lại càng có phần uy h·iếp hơn.
lão đứng đó vẻ mặt không chút biểu cảm, chất giọng khàn khàn như vừa bước ra từ cõi u minh nói “ các ngươi kẻ nào còn dám bước lên nửa bước thì…”. Lão không nói hết lời mà chính là dùng hành động để chứng minh, cự đao đang cắm xuống đất, ngay lập tức bị bàn tay sần sùi của lão mạnh mẽ mà bị rút thẳng lên, mũi đao găm mạnh vào thân thể tên đang nằm dưới đất, nhẹ nhàng mà xuyên qua lòng ngực hắn.
tên kia chỉ có thể hự ra một tiếng, ánh mắt mờ dần đi, hai bàn tay buông thõng, hiển nhiên là đ·ã c·hết ngay nhát đao đó, vài trăm tên hắc bào vây quanh, phút chốc thấy hành động lạnh lùng quyết đoán của lão mà làm cho gai ốc, nỗi sợ hãi bỗng dưng trào lên trong tâm chí, chỉ đứng đó thủ thế mà không một tên nào dám tiến lên một bước.
lão già mập đứng ngay sau bọn chúng, thấy lũ thuộc hạ mình gan nhỏ như vậy, hai hàng răng nghiến vào nhau, giận dữ mà hét lớn, “lũ vô dụng các ngươi, chỉ một tên thất phu đã làm các ngươi ướt đũng quần, một đám phế vật, một là g·iết hắn hai là c·hết các ngươi chọn cái nào”.
Đám người kia vẫn còn run rẩy, nhưng thật sự là uy h·iếp của lão già này không đùa được, so với người trước mắt không rõ thực lực, thì tên này vẫn có sức uy h·iếp hơn.
Lão trần vẫn một bộ dạng ngạo khí trước hàng trăm ánh mắt, đồng tử đục ngầu như thiên sát cô tinh, phía dưới thân thể gần như đã bị máu nhuộm thành một màu đỏ, bàn tay cầm cự đao chỉ thẳng về phía trước, lớn tiếng quát, “các ngươi muốn thử đao thì đến đây”.
Một đám vài trăm người nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ này, sĩ khí phút cũng đã giảm đi vài phần, nhưng lại không dám kháng lệnh mà vọt thẳng về phía lão trung niên trước mặt, một đám vài trăm người như đàn ong vỡ tổ, nhưng lại rất có trật tự mà đồng loạt lao thẳng về phía trước như một cơn gió.
Lão trần, ánh nắm chớp động, hai tay nắm chặt lấy thanh cự đao, chân phải đạp lên phía trước, dồn lực mà quật mạnh, thanh cự đao theo lực tác động mà chém ngang ra một đường, vẽ ra một hình bán nguyệt màu đỏ, đám người trước mặt ăn chọn một đòn, nhanh nhẹ đưa thanh kiếm cầm trên tay lên chống đỡ, nhưng lại cũng chỉ là giảm bớt dư chấn, thanh kiếm trên tay đã cong lại như cây tre bị gió quật mạnh, thân thể không trụ lại được mà bị chấn bay ra một đoạn, hơn chục tên lính cứ như vậy dễ dàng mà bị quật bay.
Mấy tên hắc bào đồng như một đám rồi nhặc vẫn nhanh nhẹ mà tiến về phía lão từ mọi phía, cũng bị công kí vừa rồi bị ảnh hưởng mà bị ẩy lùi ra xa, hai bàn chân sệt xuống mặt đất, kéo ra một đường dài mới có thể dừng lại được.
Nhưng lão cũng không nhàn rỗi, cặp chân mang giày rơm đã bị máu nhuộm đỏ, liền tức tốc, điều chỉnh thân thể về phía bên trái, nơi ít nhân thủ nhất, lao tới, bài tay cầm cự kiếm cũng đã dơ lên cao, cự kiếm nặng nề chém ngang qua ba tên đứng gần nhất, bọn chúng không thể phản xạ lại kịp chỉ bị đưa thanh kiếm lên chống đỡ, như thanh kiếm cứ như một mảnh sứ vậy, cứ như vậy dễ dàng mà chị chém gãy đôi, cự đao cũng không dừng lại, mạnh mẽ mà nhanh nhẹn, quét một đường ngang ngực một lúc ba tên hắc bào.
Vết chém cực kì sâu, như đã chém đứt xương sườn mà rạnh qua tim, chỉ thấy thân thể bọn chúng cứ như vậy mà đổ gục xuống mảng đất lạnh lẽo, nhưng mấy tên hắc bào kia cũng không không phải lũ ăn hại, ngay lập tức đã tiến sát lại gần thân thể lão trần, thanh kiếm trên tay nắm chặt đồng loạt mà chém về phía lão trung niên trước mặt mình.
Lão cũng không phải là gà chờ g·iết mổ, nhanh chóng hít mạnh một luồng khí vào phổi, sau đó gầm lên một tiếng lớn, như là tiếng gầm của một con cự thú nào đó, tiếng gầm lớn đến nỗi, làm cho mấy ngôi nhà đất rung chuyển lên từng hồi, mấy tên hắc bào hành động cũng lập tức bị khựng lại, sau đó bị dư âm ẩy mạnh ra xa, người dân trấn nhỏ vây quanh đó thì không cần phải nói, tuy không đứng gần, nhưng trong đầu vẫn on gong lên từng nhịp, đưa bàn tay lên che lấy lỗ tai, vẻ mặt hiện sự đau đớn, có những đứa trẻ còn ngay lập tức không chịu nổi mà ngất lịm đi.
Lão trần lúc này, bàn chân lại một lần nữa chuyển động chọn tên gần nhất mà lao tới, một nhát chém lướt qua thân thể, thân thể chia làm đôi, chưa hiểu chuyện gì mà đã ngay lập tức c·hết không kịp nhắm mắt.
Nhưng đám người này thật sự là rất đông, lão tuy có mạnh mẽ lại cũng rất khó mà địch lại được, vài trăm tên tên nào cũng nhanh nhẹn, lại còn rất xảo quyệt cứ như thế mà bào mòn đi thể lực của lão từng chút từng chút một.
Bỗng nhiên lúc này, vào một khoảnh khắc không kịp phản ứng, một nhát chém được vung ra, chém ngay sau lưng của lão, kéo ra một đường dài trên lưng, lão nhận ra đau đớn ngay lập tức vung đao, chém ngang người tên vừa rồi.
đám người hiện giờ lại như một đạo quân cảm tử vậy, mà cảm giác g·iết mãi không hết, cứ từng tóp lao lên liên tục, lão trần cũng chỉ là thể xác con người sức lực cũng đã dần hao mòn, mà bọn chúng lại cứ như thiêu thân lao vào lửa lấy thương mà đổi thương.
Nhát chém sau lưng lão đã trào ra từng hồi máu, hiển nhiên là rất nặng, cơn đau đớn chuyền đến từ sau lưng khiến lão mất tập trung, đám người lại như kiến cỏ mà lao tới, những v·ết t·hương trên người lão cứ như vậy mà trở nên dày đặc hơn, nhưng xác c·hết của đám hắc bào cũng không ít, ít nhất cũng vài chục cỗ t·hi t·hể, nhưng một con hổ cũng chẳng thể chống chọi được lại một bầy sói hoang.
Một nhát kiếm bất ngờ ngay sau lưng lão, đâm xuyên qua lòng ngực, mũi kiếm cứ như vậy từ sau lưng mà xuyên thẳng qua trước ngực lão, sắc mặt lão lúc này lại chẳng hiện lên vẻ hoảng sợ, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, cơ bắp trở nên rắn chắc, mà nổi lên những đường gần xanh, gồng mạnh một cái, tên kia bàn tay đang cầm thanh kiếm, bỗng chốc bị luồng khí lực ẩy văng ra, thân thể đâm sầm vào mấy căn nhà đất mới có thể dừng lại được.
Lão trần vẫn đứng đó, thanh kiếm vẫn đang ghim trên ngực, thân thể bị máu nhuộm thành một màu đỏ loang lổ, cặp mắt đen láy sắc lạnh nhìn về phía đám người, đưa một tay lên che mặt, cười lên từng tiếng mà nói lớn, “hahaha hôm nay dù sao cũng c·hết, vậy thì hãy c·hết một cách thống khoái nào, cả đời ta làm chuyện gì cũng sai trái, hại mình không được còn hại thân nhân, hahaha thê tử bị c·ưỡng h·iếp đến c·hết, con trai chẳng biết ở nào, thây cốt phụ mẫu chẳng biết ở nơi đâu”.
Lão cười lớn nhưng hai dòng lệ từ trên mi mắt, kéo thành một đường xuống gò má máu me loang lổ, là cười mà chẳng phải cười, trên cái thân thể lực lưỡng nhưng lại chằng chịt v·ết t·hương, bốc lên một làn huyết khí, dòng lệ chảy xuống không còn là nước mắt mà chính là máu. lão dồn sức nâng thanh cự đao lên mà gào lớn, “tên cẩu mập kia, về nói với Ngô Bất Thiên, ta Trần Huyền Minh ở dưới ba tấc đất chờ hắn đến”.
Ngay lập tức một thân ảnh nhanh như sóc vọt ra từ đám người, trên tay cầm một thanh cự đao to phải bằng nửa cái cột nhà, hay chân dùng sức nhảy lên, bổ thẳng vào tên hắc bào đang đứng lẻ loi một mình ở trong góc. Tên hắc bào nhận ra nguy hiểm nhưng lại chẳng kịp phản ứng, chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất lách người sang một bên, cố níu lại cái mạng nhỏ của mình.
Tuy rằng cái mạng vẫn còn giữ lại được, nhưng thanh cự đao hung hãn chém vào bả vai hắn, ngọt như chém đậu hũ, cánh tay cứ như vậy mà rơi xuống đất, hắn đau đớn thân thể nằm rạp xuống đất kêu lên oai oái, máu me phọt ra như gà bị chọc tiết, bắn thẳng vào người vừa vung cự đao kia.
Người vừa vung cự đao kia chính là lão trần, còn gọi là lão tử, lão đứng đó bàn chân đạp lên trên người tên xấu số vừa ăn chọn một nhát đao kia, gương mặt đã có vài phần nếm nhăm, mái tóc bù xù pha sương, y phục nhớp nháp, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, cứ như thể ánh mắt đó có thể ngay lập tức g·iết c·hết người khác mà không cần ra tay, lão đứng đó mặc cho máu huyết từ v·ết t·hương của tên kia phun thẳng vào người, phía dưới mảnh phục sạm màu đã bị phủ thành màu đỏ, cùng với ánh sáng mờ mờ của mấy ngọn đuốc, lại làm cho thân ảnh lão như là âm sai địa ngục.
Bàn chân lão vẫn đạp lên thân thể tên kia, mặc cho hắn đang đau đớn rên lên như một con lợn bị chọc tiết, hai mắt lão đang nhìn vào thân thể tên kia, bỗng nhiên ngước lên nhìn thẳng vào đám người, hai đồng tử đen láy, hàng lông mày rậm rạp, thân hình lực lưỡng như một con gấu, khiến cho lão lại càng có phần uy h·iếp hơn.
lão đứng đó vẻ mặt không chút biểu cảm, chất giọng khàn khàn như vừa bước ra từ cõi u minh nói “ các ngươi kẻ nào còn dám bước lên nửa bước thì…”. Lão không nói hết lời mà chính là dùng hành động để chứng minh, cự đao đang cắm xuống đất, ngay lập tức bị bàn tay sần sùi của lão mạnh mẽ mà bị rút thẳng lên, mũi đao găm mạnh vào thân thể tên đang nằm dưới đất, nhẹ nhàng mà xuyên qua lòng ngực hắn.
tên kia chỉ có thể hự ra một tiếng, ánh mắt mờ dần đi, hai bàn tay buông thõng, hiển nhiên là đ·ã c·hết ngay nhát đao đó, vài trăm tên hắc bào vây quanh, phút chốc thấy hành động lạnh lùng quyết đoán của lão mà làm cho gai ốc, nỗi sợ hãi bỗng dưng trào lên trong tâm chí, chỉ đứng đó thủ thế mà không một tên nào dám tiến lên một bước.
lão già mập đứng ngay sau bọn chúng, thấy lũ thuộc hạ mình gan nhỏ như vậy, hai hàng răng nghiến vào nhau, giận dữ mà hét lớn, “lũ vô dụng các ngươi, chỉ một tên thất phu đã làm các ngươi ướt đũng quần, một đám phế vật, một là g·iết hắn hai là c·hết các ngươi chọn cái nào”.
Đám người kia vẫn còn run rẩy, nhưng thật sự là uy h·iếp của lão già này không đùa được, so với người trước mắt không rõ thực lực, thì tên này vẫn có sức uy h·iếp hơn.
Lão trần vẫn một bộ dạng ngạo khí trước hàng trăm ánh mắt, đồng tử đục ngầu như thiên sát cô tinh, phía dưới thân thể gần như đã bị máu nhuộm thành một màu đỏ, bàn tay cầm cự đao chỉ thẳng về phía trước, lớn tiếng quát, “các ngươi muốn thử đao thì đến đây”.
Một đám vài trăm người nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ này, sĩ khí phút cũng đã giảm đi vài phần, nhưng lại không dám kháng lệnh mà vọt thẳng về phía lão trung niên trước mặt, một đám vài trăm người như đàn ong vỡ tổ, nhưng lại rất có trật tự mà đồng loạt lao thẳng về phía trước như một cơn gió.
Lão trần, ánh nắm chớp động, hai tay nắm chặt lấy thanh cự đao, chân phải đạp lên phía trước, dồn lực mà quật mạnh, thanh cự đao theo lực tác động mà chém ngang ra một đường, vẽ ra một hình bán nguyệt màu đỏ, đám người trước mặt ăn chọn một đòn, nhanh nhẹ đưa thanh kiếm cầm trên tay lên chống đỡ, nhưng lại cũng chỉ là giảm bớt dư chấn, thanh kiếm trên tay đã cong lại như cây tre bị gió quật mạnh, thân thể không trụ lại được mà bị chấn bay ra một đoạn, hơn chục tên lính cứ như vậy dễ dàng mà bị quật bay.
Mấy tên hắc bào đồng như một đám rồi nhặc vẫn nhanh nhẹ mà tiến về phía lão từ mọi phía, cũng bị công kí vừa rồi bị ảnh hưởng mà bị ẩy lùi ra xa, hai bàn chân sệt xuống mặt đất, kéo ra một đường dài mới có thể dừng lại được.
Nhưng lão cũng không nhàn rỗi, cặp chân mang giày rơm đã bị máu nhuộm đỏ, liền tức tốc, điều chỉnh thân thể về phía bên trái, nơi ít nhân thủ nhất, lao tới, bài tay cầm cự kiếm cũng đã dơ lên cao, cự kiếm nặng nề chém ngang qua ba tên đứng gần nhất, bọn chúng không thể phản xạ lại kịp chỉ bị đưa thanh kiếm lên chống đỡ, như thanh kiếm cứ như một mảnh sứ vậy, cứ như vậy dễ dàng mà chị chém gãy đôi, cự đao cũng không dừng lại, mạnh mẽ mà nhanh nhẹn, quét một đường ngang ngực một lúc ba tên hắc bào.
Vết chém cực kì sâu, như đã chém đứt xương sườn mà rạnh qua tim, chỉ thấy thân thể bọn chúng cứ như vậy mà đổ gục xuống mảng đất lạnh lẽo, nhưng mấy tên hắc bào kia cũng không không phải lũ ăn hại, ngay lập tức đã tiến sát lại gần thân thể lão trần, thanh kiếm trên tay nắm chặt đồng loạt mà chém về phía lão trung niên trước mặt mình.
Lão cũng không phải là gà chờ g·iết mổ, nhanh chóng hít mạnh một luồng khí vào phổi, sau đó gầm lên một tiếng lớn, như là tiếng gầm của một con cự thú nào đó, tiếng gầm lớn đến nỗi, làm cho mấy ngôi nhà đất rung chuyển lên từng hồi, mấy tên hắc bào hành động cũng lập tức bị khựng lại, sau đó bị dư âm ẩy mạnh ra xa, người dân trấn nhỏ vây quanh đó thì không cần phải nói, tuy không đứng gần, nhưng trong đầu vẫn on gong lên từng nhịp, đưa bàn tay lên che lấy lỗ tai, vẻ mặt hiện sự đau đớn, có những đứa trẻ còn ngay lập tức không chịu nổi mà ngất lịm đi.
Lão trần lúc này, bàn chân lại một lần nữa chuyển động chọn tên gần nhất mà lao tới, một nhát chém lướt qua thân thể, thân thể chia làm đôi, chưa hiểu chuyện gì mà đã ngay lập tức c·hết không kịp nhắm mắt.
Nhưng đám người này thật sự là rất đông, lão tuy có mạnh mẽ lại cũng rất khó mà địch lại được, vài trăm tên tên nào cũng nhanh nhẹn, lại còn rất xảo quyệt cứ như thế mà bào mòn đi thể lực của lão từng chút từng chút một.
Bỗng nhiên lúc này, vào một khoảnh khắc không kịp phản ứng, một nhát chém được vung ra, chém ngay sau lưng của lão, kéo ra một đường dài trên lưng, lão nhận ra đau đớn ngay lập tức vung đao, chém ngang người tên vừa rồi.
đám người hiện giờ lại như một đạo quân cảm tử vậy, mà cảm giác g·iết mãi không hết, cứ từng tóp lao lên liên tục, lão trần cũng chỉ là thể xác con người sức lực cũng đã dần hao mòn, mà bọn chúng lại cứ như thiêu thân lao vào lửa lấy thương mà đổi thương.
Nhát chém sau lưng lão đã trào ra từng hồi máu, hiển nhiên là rất nặng, cơn đau đớn chuyền đến từ sau lưng khiến lão mất tập trung, đám người lại như kiến cỏ mà lao tới, những v·ết t·hương trên người lão cứ như vậy mà trở nên dày đặc hơn, nhưng xác c·hết của đám hắc bào cũng không ít, ít nhất cũng vài chục cỗ t·hi t·hể, nhưng một con hổ cũng chẳng thể chống chọi được lại một bầy sói hoang.
Một nhát kiếm bất ngờ ngay sau lưng lão, đâm xuyên qua lòng ngực, mũi kiếm cứ như vậy từ sau lưng mà xuyên thẳng qua trước ngực lão, sắc mặt lão lúc này lại chẳng hiện lên vẻ hoảng sợ, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, cơ bắp trở nên rắn chắc, mà nổi lên những đường gần xanh, gồng mạnh một cái, tên kia bàn tay đang cầm thanh kiếm, bỗng chốc bị luồng khí lực ẩy văng ra, thân thể đâm sầm vào mấy căn nhà đất mới có thể dừng lại được.
Lão trần vẫn đứng đó, thanh kiếm vẫn đang ghim trên ngực, thân thể bị máu nhuộm thành một màu đỏ loang lổ, cặp mắt đen láy sắc lạnh nhìn về phía đám người, đưa một tay lên che mặt, cười lên từng tiếng mà nói lớn, “hahaha hôm nay dù sao cũng c·hết, vậy thì hãy c·hết một cách thống khoái nào, cả đời ta làm chuyện gì cũng sai trái, hại mình không được còn hại thân nhân, hahaha thê tử bị c·ưỡng h·iếp đến c·hết, con trai chẳng biết ở nào, thây cốt phụ mẫu chẳng biết ở nơi đâu”.
Lão cười lớn nhưng hai dòng lệ từ trên mi mắt, kéo thành một đường xuống gò má máu me loang lổ, là cười mà chẳng phải cười, trên cái thân thể lực lưỡng nhưng lại chằng chịt v·ết t·hương, bốc lên một làn huyết khí, dòng lệ chảy xuống không còn là nước mắt mà chính là máu. lão dồn sức nâng thanh cự đao lên mà gào lớn, “tên cẩu mập kia, về nói với Ngô Bất Thiên, ta Trần Huyền Minh ở dưới ba tấc đất chờ hắn đến”.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận