Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạ Ma

Chương 20: Chương 20 máu thây

Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:02
Chương 20 máu thây

ở phía của Lý Thuần Tâm và Tiểu Khiến lúc này, mặt trời khuất hẳn sau ngọn núi phía tây, nhường chỗ lại cho ánh trăng, cặp thiếu nam, thiếu nữ đang ngồi trên một thân cây gãy, trước mặt là ánh lửa nhỏ mờ mờ, Tiểu Khiết khẽ đưa hai tay lên xoa xoa vai, miệng nói, “Thuần Thuần đệ có thấy, trong rừng này có chút đáng sợ không”.

Lý Thuần Tâm đang ngồi đó, một tay đưa nhánh củi nhỏ vào bên trong đống lửa nhỏ, tay còn lại cầm một cành tre dài được xuyên qua một con thỏ nhỏ, đưa qua ngọn lửa phập phồng trước mặt, nghe thấy lời nói của Tiểu Khiết hành động vẫn tiếp tục, chỉ khẽ quay đầu nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh, đoạn nói, “sao thế tỉ sợ à”

Tiểu Khiết đưa cặp mắt to tròn, nhìn vào tán rừng cây trước mặt, tối đen hun hút, chỉ nhìn được một khoảng nhỏ do ngọn lửa tỏa ra, còn lại chính là một màu đen chẳng thấy gì cả, ánh mắt thiếu nữ hiện lên chút vẻ sợ hãi, run run nói, “ta linh cảm có chuyện lớn gì đó sắp sảy ra, như thể…”

Chưa kịp nói hết lời, một t·iếng n·ổ ầm ầm từ khu rừng vọng ra, như thể tiếng sấm nổ vậy, nhưng bầu trời hiện giờ rất quang đãng, còn có thể nhìn thấy ánh trăng, thấy vài ngôi sao, chỉ có vài áng mây nhỏ, thì lấy đâu ra sấm.

Tiếng động lớn này đã mạnh mẽ mà đánh chúng tâm lý đang có đôi phần sợ hãi của Tiểu Khiết, ngay khi tiếng động vừa phát ra, đồng tử đang nhìn về phía khoảng không trước mặt cô, đội nhiên co lại, khai hàng mi khép chặt, thân thể hành động theo bản năng, mà vồ thẳng tới thân thể Thiếu Niên ngồi ngay bên cạnh, cố gắng tìm một điểm tựa, miệng hét lớn, “Aaa, cái gì vậy”.

Lý Thuần Tâm đột nhiên bị vồ tới ôm mạnh, thì thân thể không giữ được thăng bằng, ngã dúi xuống mặt đất, a lên một tiếng đau đớn. sắc mặt hiện lên vẻ bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường, đưa hai tay xuống mặt đất, dồn sức nhấc thân thể lên, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ vẫn đang ngồi đó, hai tay cuộn tròn trước ngực, hai mắt nhắm chặt, thân thể co tròn lại, run rẩy, trông rất giống một con thỏ thỏ.

Nhìn thấy bộ dạng này của Tiểu Khiết, Lý Thuần Tâm không khỏi mím môi cười thành tiếng, “hahaha Tỉ làm gì vậy, hồi chiều còn nói là chẳng sợ gì, mà mới chỉ là một chút tiếng động đã bị dọa thành bộ dáng này rồi” thiếu niên chẳng còn bộ dáng trưởng thành như bình thường, mà đưa hai tay lên ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Tiểu Khiết bản tính vốn là thiếu nữ trẻ con, lại còn bướng bỉnh, không có gì quan trọng bằng cái tôi của mình, nghe thấy bị chế nhạo thì cái sợ giường như biến mất, thay vào đó là tâm lý phản bác, nhưng phải bác bằng cách nào, khi bộ dạng hiện giờ của cô như một con mèo nhỏ chờ bị làm thịt, rõ ràng là cực kì sợ hãi. Thấy chẳng có ngôn từ nào để phản bác, Tiểu Khiến liền đưa bàn tay trắng nõn mảnh khảnh về Phía eo của Lý Thuần Tâm vẫn đang cười ngặt nghẽo, mà méo mạnh một cái đau đớn.

Lý Thuần Tâm không kịp phản ứng mà nét tránh, mà khẽ a lên một tiếng không quá to nhưng cũ đủ để hai người nghe thấy, vẻ cười trên mặt cũng biến mất mà trở nên nhăn nheo như khỉ.

Tiểu Khiết thấy mình đạt được mục đích thì đưa hai tay lên miệng mà cười lên khanh khách, “haha biểu cảm này của đệ phong phú thật đấy, cứ như là con khỉ của lương trưởng quầy vậy”. cô vừa nói vừa cười lớn, hai bả vai mảnh khảnh cũng run lên theo từng nhịp, chẳng còn vẻ nào của thiếu nữ.

Lý Thuần Tâm cũng chẳng mấy để tâm, cậu làm vậy cũng chỉ để chấn an tâm Lý của thiếu nữ đang cười lên ngay bên cạnh này này, chứ thật ra cũng rất bật tâm bởi tiếng động kì lạ đó, cậu thật sự không biết tiếng động đó là gì, đây cũng là lần đầu tiên cậu nghe thấy, khó tránh là không sinh ra một cảm giác bất an trong lòng.

ở bên phía đám người hắc bào kia, một đám người đang cố dùng hết sức lực của đôi chân mà chạy về phía trước, trông rất lộn xộn như một đám người chạy nạn, nhưng lại có cảm giác rất trật tự khi chẳng tên nào dẫm vào chân tên nào, lão già béo ú đã là thiên cảnh vì vậy, chẳng cần phải ở bên dưới với mấy tên nhớp nháp kia, mà là ngự không phi hành.

Lão đứng trên không đưa đôi mắt nhìn xuống bên dưới, ánh mắt hiện lên sự thiếu kiên nhẫn mà nói lớn, “đám vô dụng các ngươi, tay chân nhanh nhẹn lên cho ta,” hắn vừa nói xong ánh mắt đảo lên, nhìn về phía trước, trong ánh mắt mờ đục của lão hiện lên những đốm sáng nhỏ. Lão già liền nhận ra ngay, sắc mặt hiện lên vẻ hưng phấn, lại còn có một chút giải thoát, đồng tử dịu đi trông thấy.

Đám thủ hạ bên dưới cũng đã nhìn thấy thứ đó, vừa chạy vừa nhốn nháo cả lên, “đèn lồng, ta thấy rồi đó chắc chắn là đèn lồng haha”.

Chỉ trong chưa đầy nửa canh giờ đám người đã tiến đến trước cổng vào của vĩnh hà chấn, trước mặt bọn chúng là một cái cổng nhỏ, được làm từ cọc tre sơ sài, ở đứng ngay cạnh cái cổng nhỏ là một nam nhân trung niên, hai mắt lờ đờ như trực chờ mà ngủ gục xuống.

nhưng ánh mắt lờ đờ của hắn trong mà đêm đã thấy vài trăm thân ảnh đáp xuống rất nhanh, lão béo ú đứng đầu lên tiếng, “nhanh lục soát cả thôn cho ta,” hắn vừa dứt lời, đám người kia bước chân đã nhanh rất nhanh mà chuẩn bị triển khai hành động.

nam nhân trung niên thấy vậy, tuy rất sợ hãi, nhưng hai chân vẫn run rẩy tiến lên ngăn cả hành động của đám người, hắn tiến lên hai bước chân, đứng trước mặt đám người, thân thể run lên từng hồi, cất giọng run rẩy nói, “các… các vị đại nhân… không biết các vị đến trấn nhỏ của chúng ta làm gì”.

Hắn còn chưa kịp nói xong, bàn tay của lão mập đã đưa lên, năm ngón tay nắm chặt lên đầu người vừa dám lên tiếng ngăn cản hắn, cạch một cái cái đầu của tên kia quay hẳn ra đằng sau, gãy cổ mà c·hết bất đắc kỳ tử, hai mắt vẫn chưa bịp nhắm lại mở ra trừng trừng, nhìn về phía lão.

Lão già nhìn thấy ánh mắt đó, vẻ mặt tỏ ra ghét bỏ, đưa chân lên đá mạnh vào thân thể vừa mới c·hết chưa kịp lạnh kia, chỉ với một cước thân thể vẫn đang còn hơi ấm kia, lao mạnh vào cái cổng tre nhỏ, tạo nên một t·iếng n·ổ ầm ầm, cái cổng sơ sài cứ như thế mà đổ sụp xuống.

Vừa làm xong hành động vô nhân tính của mình, hắn liền quay đầu lại, nhìn vào đám thủ hạ đôi mắt híp híp lại cất giọng băng lãnh nói, “các ngươi còn đứng đó làm gì,”.

Đám người hiểu rõ ý tứ trong lời nói của lão, không dám chậm trễ mà phân tán ra, từng toán quân nhỏ, mà vọt thẳng vào làng, những ngôi nhà nhỏ cứ liên tục bị đạp mạnh, cánh cửa nhỏ không chịu đựng được mà vỡ nát ra, từng căn từ căn một, người dân trong chấn nhỏ chưa kịp hiểu chuyện gì đang sảy ra mà người thì hét lớn sợ hãi, “các người… các người là ai”. có vài người cố ý phản kháng đều bị một kiếm xuyên tâm mà c·hết ngay tức khắc.

Người dân trấn nhỏ thấy cảnh tượng này, thì chẳng còn lại chút ý chí phản kháng, dù sao là con người thì ắt là phải s·ợ c·hết, thấy một người cứ như thế mà b·ị đ·âm c·hết trước mắt mình, vậy thì ai còn dám đứng ra mà phản kháng lại nữa, suy trong cùng tính mạng mình cũng quan trọng nhất.

Cứ như vậy từng căn, từng căn nhà một bị phá cửa mà xông vào, khung cảnh trong trấn nhỏ trở nên vô cùng hỗn loạn, còn có những tên đàn ông, chưa kịp mặc quần, chỉ kịp quấn lấy tâm chăn mỏng mà hoảng hốt chạy ra khỏi nhà của mình.

Bỗng nhiên lúc này một tiếng hét lớn phát ra từ bên trong đám người, “con mẹ nó, đám người các ngươi, làm trò gì vậy” tiếng hét này vô cùng lớn, khiến cho mọi người xung quanh đấy hầu như ai cũng nghe thấy.

Đám người hắc bào cũng không ngoại lệ, hơn nữa còn nghe thấy rõ mồn một, hành động đang chuẩn bị làm cũng dừng lại, đưa ánh mắt đảo xung quanh cố gắng tìm ra người vừa phát ra giọng nói kia.

Bình Luận

0 Thảo luận