Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 16: Chương 16 phong khởi
Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:02Chương 16 phong khởi
Sáng hôm sau vẫn như thường lệ Lý Thuần Tâm thức dậy ở trên chiếc giường Lý Thuần Tâm thức dậy ở trên chiếc giường nhỏ của mình, giấc mơ tối qua thiếu niên cũng xem nó như gió thoảng, bởi vì hôm nay cậu còn một việc quan trọng hơn cần làm, thiếu niên thức dậy vươn vai một cái thật mạnh chiếc giường kêu lên tiếng cọt kẹt của sự cũ kĩ, khi Lý Thuần Tâm vừa bước ra khỏi cửa thì một bóng dáng quen thuộc vọt thẳng tới.
“Thuần Thuần à hôm nay đệ vẫn đi săn tiếp chứ,” Tiểu Khiết hỏi ánh mắt hiện lên sự mong chờ.
Lý Thuần Tâm thấy có chút kì lạ, nhưng cũng chỉ hờ hững đáp lại “đúng thế hôm nay đệ định đi sâu vào trong rừng ở lại một ngày, thú nhỏ quanh đầy hầu như đã bị săn hết rồi, “
Tiểu Khiết chớp chớp ánh mắt to tròn miệng nhỏ khẽ hỏi “đệ có thể cho ta đi cùng được không, ta muốn đi hái chút thảo dược cho gia gia”
Lý Thuần Tâm vừa nghe đã nhận ra cô đang nói dối, thực tế lão Trương sức khỏe có thể nói là ngang bằng với một đại hán trung niên, có cũng chỉ thua một vài phần thì cần gì được bồi bổi, mà cô cũng đâu biết gì về thảo dược để mà hái. Lý Thuần Tâm cất giọng ánh mắt tỏ rõ sự không tin tưởng “tỉ nói thật đi không đệ sẽ nói với gia gia liền” vừa nói Lý Thuần Tâm vừa lộ ra dáng vẻ chuẩn bị cất cao giọng nói,
Tiểu Khiết vội vàng bịt miệng Lý Thuần Tâm lại không cho cậu cất lời, ánh mắt rũ xuống bày ra bộ mặt đáng thương, ủy khuất, hai ngón cho xoay xoay vào nhau, lí nhí đáp, “tỉ ở trong trấn phát chán rồi, tỉ chỉ muốn ra ngoài trấn dạo một chút thôi”
Tiểu Khiết bày ra dáng vẻ ủy khuất, ánh mắt như trực chờ muốn khóc, đôi môi mím lại, đầu hơi cúi xuống, chông cô lúc này vừa đáng thương lại vô cùng đáng yêu, đối với một thiếu niên trẻ tuổi đòn này chính xác là một đòn trí mạng, không thể cưỡng lại được, mà còn đối với một thiếu nữ xinh đẹp vô cùng, cuối cùng thiếu niên vẫn phải thỏa hiệp, “thôi được rồi, đệ cho tỉ đi theo, nhưng nhớ phải theo sát đệ,”
Tiểu khiết nghe vậy ánh mắt sáng rực lên, vội vàng gật đầu như bổ củi, “nhất định nhất định”
Lý Thuần Tâm mặc dù không bằng lòng cho lắm nhưng vẫn miễn cưỡng dẫn Tiểu Khiết đi cùng, cậu thầm nghĩ, thôi vậy trong rừng có Tiểu Khiết tỉ bầu bạn cũng tốt,
Nét đẹp của Vĩnh Hà trấn hiện lên trong làn sương mờ mờ của buổi sáng sớm, trên con đường đi về phía bìa rừng, Lý Thuần Tâm đi trước, Tiểu Khiết tiếp bước đi theo ngay sau lưng, ánh nắng nhè nhẹ buổi sáng sớm, chiếu rọi trên từng bước chân của đôi thiếu nam thiếu nữ, nhưng Vĩnh Hà trấn lại từ từ tắt nắng trở nên âm u
ở một bìa rừng không xa, một toán quân hắc bào đang ngồi nghỉ ngơi, một lão già mập đang ngồi thảnh thơi trên một tảng đá lớn, một tên hắc bào ăn mặc đồng nhất với toán quân kia, nhảy vọt từ những cành cây lớn chỉ trong một vài giây đã đáp ngay trước mặt lão già mập, tên hắc bào đó vừa đáp xuống đã vội vàng hành lẽ nói, “thưa đại nhân cách đây không xa, khoảng hơn nửa ngày đường có một thôn trấn nhỏ”.
Lão béo ú nghe xong, đôi mắt đang nhắm bất trợt mở ra, rồi hắn cười lớn, “hahaha lần này chắc chắn tìm được rồi haha, các ngươi đứng dậy chuẩn bị theo ta, về phía thôn trấn đó cho ta”
Lý Thuần Tâm, và Tiểu Khiết đã gần tiến tới trong bìa rừng, Lý Thuần Tâm quay đầu lại, nhìn Tiểu Khiết đang chơi đùa với mấy cây hoa dại nói, “tỉ nhớ, vào trong rừng phải theo sát ta, không được chạy lung tung nghe chưa”
Tiểu Khiết không biết có nghe rõ lời Lý Thuần Tâm nói không, nàng mắt vẫn dán chặt vào cây hoa, miệng ậm ừ, “biết rồi biết rồi, ta nhớ kỹ rồi mà”
Lý Thuần Tâm nhìn thiếu nữ trước mắt này chỉ biết lắc đầu bất lực, rồi cậu đi tới nắm lấy tay Tiểu Khiết dẫn cô đi theo, Tiểu Khiết bất ngờ bị kéo đi có hơi lảo đảo, cất tiếng “Thuần Thuần đệ” nhưng như nhận ra điều gì đó, cô nhìn xuống bàn tay mình đang bị Lý Thuần Tâm nắm chặt, lòng thầm nghĩ như này cũng không tồi, mặt bất giác đỏ lên vài phần, lại tự phản biện trong lòng, mình nghĩ gì vậy, chỉ là mình muốn an toàn thôi.
ở một nơi nào đó trên một tòa lầu cao, bạch y lão nhân đứng trên một tòa lầu cao, mái tóc điểm bạc xõa xuống ngang lưng, tay chắp đằng sau, tay còn lại đưa chén trà lên nhấp một ngụm, đưa mắt nhìn lên khoảng trời mây đã thấp thoáng mây đen, như chỉ trực chờ đổi một cơn mưa lớn, rồi lão khẽ thở dài một tiếng, quay đầu lại nói, “ haizz, phong khởi, hỏa chí, bầu trời nam việt này sắp thay đổi rồi”.
nơi ánh mắt bạch y lão nhân nhìn vào, bên trong gian phòng nhỏ, một lão trung niên, phong thái bình thường, hoàn toàn đối lập với vẻ đạo mạo của lão nhân kia, nhưng chính cái vẻ bình thường ấy lại làm lão có vẻ nổi bật hơn, lão đưa bàn tay, thô lỗ cầm chum trà trên chiếc bàn nhỏ, nhấc lên dốc thẳng vào miệng, rồi nói, "không nói được thì im, võ phung chúng ta không rảnh nghe mấy lời đó của ngươi.”
Lão nhân bạch y nghe vậy cũng chẳng chút giao động, vẫn một bộ dạng cũ tay chắp sau lưng, rời đôi mắt nhìn xuống bên dưới lầu cao, nhìn những dân chúng đang vội vàng dọn dẹp, tránh cợn mưa, nhìn những ngôi nhà nhỏ san sát nhau, khóe môi bỗng chốc trùng xuống, nhưng chỉ vài giây sau lão lại mở miệng nói, “mạc phong vân à, đã khi nào ngươi hối hận gì hành động ngày đó chưa”.
Lão trung niên được gọi là mạc phong vân kia, khi nghe thấy lời này, gương mặt trung niên, đã có những nếp nhăn, bỗng chốc biến động, ánh mắt có chút hiện ra sát quang, nhưng cũng nhanh chóng che giấu lại, trở về vẻ thô lỗ bình thường, xì ra một tiếng khinh bỉ nói, “hửm, hối hận, ha hối hận, ta làm sao phải hối hận, đám người đó, kể cả một đứa trẻ cũng không muốn tha, người có tư chất thì tìm cách thủ tiêu, ngươi nói ta làm sai, vậy ta sai ở đâu”
Bạch y lão nhân kia phút chốc bất động, đồng tử có phần rũ xuống, miệng đáp lại, nhưng lại tỏ ra vài phần không chắc chắn, “nhưng đứa trẻ đó thân mang…”.
chưa để lão nói xong, lão nhân tên Mạc Phong Vân kia đã ngắt lời, “thôi đi, không nói nữa, ta đến đây để uống rượu không phải đến nghe ông nói nhảm,”
Bạch y lão nhân nghe vậy cũng ngừng lời muốn nói lại, gương mặt thoáng hiện lên vẻ bất đắc dĩ, cùng lúc đó, những hạt mưa cũng đã bắt đầu rơi xuống mặt đất, tạo ra những tiếng rào rào, những tia sét rạch ngang trời, những t·iếng n·ổ ầm ầm như ông trời đang kêu than, báo hiệu một chuyện gì đó sắp xảy ra.
Lý Thuần Tâm và Tiểu Khiết lúc này đã tiến sâu vào bìa rừng, mặt trời cũng đã đi về phía tây, gần chạm tới các đỉnh núi, những tia nắng đỏ xuyên qua những tán lá chiếu xuống mặt đất, tạo nên những đốm sáng nhỏ như những viên ngọc trai phát sáng, hai người đã đi được hơn nửa ngày trời, nhưng lại chẳng bắt gặp con thú nào, Lý Thuần Tâm dừng bước lại, đưa tay lên trán, lau vài giọt mồ hôi, vẻ mặt hiện lên chút mệt mỏi.
Tiểu Khiếu thì khỏi phải nói, lúc này ánh mắt đã trở nên đờ đẫn, gương mặt mất đi sắc thái vui vẻ tinh nghịch chỉ còn lại dáng vẻ mệt mỏi, thiếu nữ thở hắt ra vài hơn, ngồi sụp xuống cây gỗ khô dưới chân, rồi nói, “Thuần Thuần, đệ chẳng lẽ săn hết thú trong khu rừng này rồi, hay là chúng bị ông trời đuổi đi rồi, mà xuất một ngày, ngay cả cộng long cũng không có”.
Lý Thuần Tâm lúc này cũng khó hiểu, bình thường chỉ cần đi sâu vào một chút đã có rất nhiều thú nhỏ rồi, tại sao hôm nay lại chẳng có bóng dáng nào, sự nghi hoặc của Lý Thuần Tâm cũng chẳng kém gì Tiểu Khiết, nghe thấy câu hỏi lúc này của tiểu khiết Lý Thuần Tâm cũng chỉ biết đưa tay lên gãi gãi đầu đáp lại, chấn sau”.
Tiểu Khiết nghe thấy ở lại trong rừng một đêm thì lại không hề hoảng sợ, ngược lại còn tỏ ra có phần hưng phấn, đưa hai tay lên ngực, mắt phượng hiện lên vẻ háo hức, như một đứa trẻ sắp được đi chơi xa. Miệng nói, “thật sao ở lại rừng đêm nay thật hả” vừa nó thiếu nữ vừa tiến sát lại Lý Thuần Tâm.
Lý Thuần Tâm, nhìn thấy vẻ mặt đó của Tiểu Khiết có chút bất ngờ, như việc đó nằm ngoài dự đoán của thiếu niên, cậu lúc này chỉ biết khó hiểu mà hỏi, “Tỉ Không sợ sao?”
Tiểu Khiết nghe thấy câu hỏi, dương đôi mắt đẹp lên, ngửa cổ, cao lộ ra làn da trắng như sứ, dương dương đắc ý nói. “có gì mà phải sợ…” nhưng cô vừa chưa bị nói hết lời, thì cành cây khô từ chiếc cây cạnh đó, bị gió thổi mà rơi xuống mặt đất v·a c·hạm đám lá cây khô, phát ra một âm thanh to.
Tiểu Khiết chưa bị đắc ý xong nghe thấy tiếng động đó, liền vọt tới lao về phía Lý Thuần Tâm, ngay tức khắc leo lên người Lý Thuần Tâm, đôi chân trắng cuốn lấy người Lý Thuần Tâm mà hét lớn lắp bắp, “cái… cái gì vậy”.
Sáng hôm sau vẫn như thường lệ Lý Thuần Tâm thức dậy ở trên chiếc giường Lý Thuần Tâm thức dậy ở trên chiếc giường nhỏ của mình, giấc mơ tối qua thiếu niên cũng xem nó như gió thoảng, bởi vì hôm nay cậu còn một việc quan trọng hơn cần làm, thiếu niên thức dậy vươn vai một cái thật mạnh chiếc giường kêu lên tiếng cọt kẹt của sự cũ kĩ, khi Lý Thuần Tâm vừa bước ra khỏi cửa thì một bóng dáng quen thuộc vọt thẳng tới.
“Thuần Thuần à hôm nay đệ vẫn đi săn tiếp chứ,” Tiểu Khiết hỏi ánh mắt hiện lên sự mong chờ.
Lý Thuần Tâm thấy có chút kì lạ, nhưng cũng chỉ hờ hững đáp lại “đúng thế hôm nay đệ định đi sâu vào trong rừng ở lại một ngày, thú nhỏ quanh đầy hầu như đã bị săn hết rồi, “
Tiểu Khiết chớp chớp ánh mắt to tròn miệng nhỏ khẽ hỏi “đệ có thể cho ta đi cùng được không, ta muốn đi hái chút thảo dược cho gia gia”
Lý Thuần Tâm vừa nghe đã nhận ra cô đang nói dối, thực tế lão Trương sức khỏe có thể nói là ngang bằng với một đại hán trung niên, có cũng chỉ thua một vài phần thì cần gì được bồi bổi, mà cô cũng đâu biết gì về thảo dược để mà hái. Lý Thuần Tâm cất giọng ánh mắt tỏ rõ sự không tin tưởng “tỉ nói thật đi không đệ sẽ nói với gia gia liền” vừa nói Lý Thuần Tâm vừa lộ ra dáng vẻ chuẩn bị cất cao giọng nói,
Tiểu Khiết vội vàng bịt miệng Lý Thuần Tâm lại không cho cậu cất lời, ánh mắt rũ xuống bày ra bộ mặt đáng thương, ủy khuất, hai ngón cho xoay xoay vào nhau, lí nhí đáp, “tỉ ở trong trấn phát chán rồi, tỉ chỉ muốn ra ngoài trấn dạo một chút thôi”
Tiểu Khiết bày ra dáng vẻ ủy khuất, ánh mắt như trực chờ muốn khóc, đôi môi mím lại, đầu hơi cúi xuống, chông cô lúc này vừa đáng thương lại vô cùng đáng yêu, đối với một thiếu niên trẻ tuổi đòn này chính xác là một đòn trí mạng, không thể cưỡng lại được, mà còn đối với một thiếu nữ xinh đẹp vô cùng, cuối cùng thiếu niên vẫn phải thỏa hiệp, “thôi được rồi, đệ cho tỉ đi theo, nhưng nhớ phải theo sát đệ,”
Tiểu khiết nghe vậy ánh mắt sáng rực lên, vội vàng gật đầu như bổ củi, “nhất định nhất định”
Lý Thuần Tâm mặc dù không bằng lòng cho lắm nhưng vẫn miễn cưỡng dẫn Tiểu Khiết đi cùng, cậu thầm nghĩ, thôi vậy trong rừng có Tiểu Khiết tỉ bầu bạn cũng tốt,
Nét đẹp của Vĩnh Hà trấn hiện lên trong làn sương mờ mờ của buổi sáng sớm, trên con đường đi về phía bìa rừng, Lý Thuần Tâm đi trước, Tiểu Khiết tiếp bước đi theo ngay sau lưng, ánh nắng nhè nhẹ buổi sáng sớm, chiếu rọi trên từng bước chân của đôi thiếu nam thiếu nữ, nhưng Vĩnh Hà trấn lại từ từ tắt nắng trở nên âm u
ở một bìa rừng không xa, một toán quân hắc bào đang ngồi nghỉ ngơi, một lão già mập đang ngồi thảnh thơi trên một tảng đá lớn, một tên hắc bào ăn mặc đồng nhất với toán quân kia, nhảy vọt từ những cành cây lớn chỉ trong một vài giây đã đáp ngay trước mặt lão già mập, tên hắc bào đó vừa đáp xuống đã vội vàng hành lẽ nói, “thưa đại nhân cách đây không xa, khoảng hơn nửa ngày đường có một thôn trấn nhỏ”.
Lão béo ú nghe xong, đôi mắt đang nhắm bất trợt mở ra, rồi hắn cười lớn, “hahaha lần này chắc chắn tìm được rồi haha, các ngươi đứng dậy chuẩn bị theo ta, về phía thôn trấn đó cho ta”
Lý Thuần Tâm, và Tiểu Khiết đã gần tiến tới trong bìa rừng, Lý Thuần Tâm quay đầu lại, nhìn Tiểu Khiết đang chơi đùa với mấy cây hoa dại nói, “tỉ nhớ, vào trong rừng phải theo sát ta, không được chạy lung tung nghe chưa”
Tiểu Khiết không biết có nghe rõ lời Lý Thuần Tâm nói không, nàng mắt vẫn dán chặt vào cây hoa, miệng ậm ừ, “biết rồi biết rồi, ta nhớ kỹ rồi mà”
Lý Thuần Tâm nhìn thiếu nữ trước mắt này chỉ biết lắc đầu bất lực, rồi cậu đi tới nắm lấy tay Tiểu Khiết dẫn cô đi theo, Tiểu Khiết bất ngờ bị kéo đi có hơi lảo đảo, cất tiếng “Thuần Thuần đệ” nhưng như nhận ra điều gì đó, cô nhìn xuống bàn tay mình đang bị Lý Thuần Tâm nắm chặt, lòng thầm nghĩ như này cũng không tồi, mặt bất giác đỏ lên vài phần, lại tự phản biện trong lòng, mình nghĩ gì vậy, chỉ là mình muốn an toàn thôi.
ở một nơi nào đó trên một tòa lầu cao, bạch y lão nhân đứng trên một tòa lầu cao, mái tóc điểm bạc xõa xuống ngang lưng, tay chắp đằng sau, tay còn lại đưa chén trà lên nhấp một ngụm, đưa mắt nhìn lên khoảng trời mây đã thấp thoáng mây đen, như chỉ trực chờ đổi một cơn mưa lớn, rồi lão khẽ thở dài một tiếng, quay đầu lại nói, “ haizz, phong khởi, hỏa chí, bầu trời nam việt này sắp thay đổi rồi”.
nơi ánh mắt bạch y lão nhân nhìn vào, bên trong gian phòng nhỏ, một lão trung niên, phong thái bình thường, hoàn toàn đối lập với vẻ đạo mạo của lão nhân kia, nhưng chính cái vẻ bình thường ấy lại làm lão có vẻ nổi bật hơn, lão đưa bàn tay, thô lỗ cầm chum trà trên chiếc bàn nhỏ, nhấc lên dốc thẳng vào miệng, rồi nói, "không nói được thì im, võ phung chúng ta không rảnh nghe mấy lời đó của ngươi.”
Lão nhân bạch y nghe vậy cũng chẳng chút giao động, vẫn một bộ dạng cũ tay chắp sau lưng, rời đôi mắt nhìn xuống bên dưới lầu cao, nhìn những dân chúng đang vội vàng dọn dẹp, tránh cợn mưa, nhìn những ngôi nhà nhỏ san sát nhau, khóe môi bỗng chốc trùng xuống, nhưng chỉ vài giây sau lão lại mở miệng nói, “mạc phong vân à, đã khi nào ngươi hối hận gì hành động ngày đó chưa”.
Lão trung niên được gọi là mạc phong vân kia, khi nghe thấy lời này, gương mặt trung niên, đã có những nếp nhăn, bỗng chốc biến động, ánh mắt có chút hiện ra sát quang, nhưng cũng nhanh chóng che giấu lại, trở về vẻ thô lỗ bình thường, xì ra một tiếng khinh bỉ nói, “hửm, hối hận, ha hối hận, ta làm sao phải hối hận, đám người đó, kể cả một đứa trẻ cũng không muốn tha, người có tư chất thì tìm cách thủ tiêu, ngươi nói ta làm sai, vậy ta sai ở đâu”
Bạch y lão nhân kia phút chốc bất động, đồng tử có phần rũ xuống, miệng đáp lại, nhưng lại tỏ ra vài phần không chắc chắn, “nhưng đứa trẻ đó thân mang…”.
chưa để lão nói xong, lão nhân tên Mạc Phong Vân kia đã ngắt lời, “thôi đi, không nói nữa, ta đến đây để uống rượu không phải đến nghe ông nói nhảm,”
Bạch y lão nhân nghe vậy cũng ngừng lời muốn nói lại, gương mặt thoáng hiện lên vẻ bất đắc dĩ, cùng lúc đó, những hạt mưa cũng đã bắt đầu rơi xuống mặt đất, tạo ra những tiếng rào rào, những tia sét rạch ngang trời, những t·iếng n·ổ ầm ầm như ông trời đang kêu than, báo hiệu một chuyện gì đó sắp xảy ra.
Lý Thuần Tâm và Tiểu Khiết lúc này đã tiến sâu vào bìa rừng, mặt trời cũng đã đi về phía tây, gần chạm tới các đỉnh núi, những tia nắng đỏ xuyên qua những tán lá chiếu xuống mặt đất, tạo nên những đốm sáng nhỏ như những viên ngọc trai phát sáng, hai người đã đi được hơn nửa ngày trời, nhưng lại chẳng bắt gặp con thú nào, Lý Thuần Tâm dừng bước lại, đưa tay lên trán, lau vài giọt mồ hôi, vẻ mặt hiện lên chút mệt mỏi.
Tiểu Khiếu thì khỏi phải nói, lúc này ánh mắt đã trở nên đờ đẫn, gương mặt mất đi sắc thái vui vẻ tinh nghịch chỉ còn lại dáng vẻ mệt mỏi, thiếu nữ thở hắt ra vài hơn, ngồi sụp xuống cây gỗ khô dưới chân, rồi nói, “Thuần Thuần, đệ chẳng lẽ săn hết thú trong khu rừng này rồi, hay là chúng bị ông trời đuổi đi rồi, mà xuất một ngày, ngay cả cộng long cũng không có”.
Lý Thuần Tâm lúc này cũng khó hiểu, bình thường chỉ cần đi sâu vào một chút đã có rất nhiều thú nhỏ rồi, tại sao hôm nay lại chẳng có bóng dáng nào, sự nghi hoặc của Lý Thuần Tâm cũng chẳng kém gì Tiểu Khiết, nghe thấy câu hỏi lúc này của tiểu khiết Lý Thuần Tâm cũng chỉ biết đưa tay lên gãi gãi đầu đáp lại, chấn sau”.
Tiểu Khiết nghe thấy ở lại trong rừng một đêm thì lại không hề hoảng sợ, ngược lại còn tỏ ra có phần hưng phấn, đưa hai tay lên ngực, mắt phượng hiện lên vẻ háo hức, như một đứa trẻ sắp được đi chơi xa. Miệng nói, “thật sao ở lại rừng đêm nay thật hả” vừa nó thiếu nữ vừa tiến sát lại Lý Thuần Tâm.
Lý Thuần Tâm, nhìn thấy vẻ mặt đó của Tiểu Khiết có chút bất ngờ, như việc đó nằm ngoài dự đoán của thiếu niên, cậu lúc này chỉ biết khó hiểu mà hỏi, “Tỉ Không sợ sao?”
Tiểu Khiết nghe thấy câu hỏi, dương đôi mắt đẹp lên, ngửa cổ, cao lộ ra làn da trắng như sứ, dương dương đắc ý nói. “có gì mà phải sợ…” nhưng cô vừa chưa bị nói hết lời, thì cành cây khô từ chiếc cây cạnh đó, bị gió thổi mà rơi xuống mặt đất v·a c·hạm đám lá cây khô, phát ra một âm thanh to.
Tiểu Khiết chưa bị đắc ý xong nghe thấy tiếng động đó, liền vọt tới lao về phía Lý Thuần Tâm, ngay tức khắc leo lên người Lý Thuần Tâm, đôi chân trắng cuốn lấy người Lý Thuần Tâm mà hét lớn lắp bắp, “cái… cái gì vậy”.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận