Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạ Ma

Chương 15: Chương 15 bữa cơm trước giông bão

Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:02
Chương 15 bữa cơm trước giông bão

Hôm nay, vẫn như thường lệ, Lý Thuần Tâm lại ra khu chợ nhỏ để bán hàng, Tiểu Khiết với nhan sắc xinh đẹp, cũng đi theo để giúp đỡ. Sự hiện diện của nàng thu hút rất nhiều ánh mắt của người khác, khiết việc bán hàng của Lý Thuần Tâm trở nên dễ dàng hơn.

Khi buổi chiều đã dần tắt nắng, ánh mặt trời đã lẩn khuất trên từng ngọn núi lớn, Lý Thuần Tâm và Tiểu Khiết thu dọn đồ đạc để trở về nhà. Trời đã bắt đầu chuyển tối, ánh đèn lồng được thắp lên như thường lệ sáng khắp cả con phố, tạo nên một không khí ấm áp và bình yên.

Khi hai người trở về nhà, Lão trương đã đứng đợi sẵn ở trước cửa. Lão mỉm cười, tay chỉ vào bên trong. “hai con rửa tay vào ăn cơm đi, bữa tối chuẩn bị xong rồi.”

Lý Thuần Tâm và Tiểu Khiết bước vào căn nhà gỗ nhỏ, có phần đơn sơ mộc mạc, căn nhà chỉ có một chiếc bàn cơm nhỏ ngay giữa căn phòng, một chiếc bàn thờ được gắn trên tường, và lối vào của hai phòng ngủ, trông có vẻ đơn sơ nhưng lại rất ấm áp.

Khi ngồi xuống bàn ăn, không khí trở nên thân mật và vui vẻ. Tiểu Khiết kể những câu hài hước, cùng với vẻ mặt tinh nghịch vốn có, biểu cảm sinh động khiến Lý Thuần Tâm và Lão Trương không khỏi phụt cười. Nàng cũng thường xuyên hay chọc ghẹo Lý Thuần Tâm, tạo nên những khoảnh khắc cực kì vui vẻ. Một nhà ba người cứ bình đạm như vậy trôi qua bữa ăn.

Sau bữa tối, ánh trăng đã bắt đầu nhuộm nhẹ trên những con phố, không khí ở Vĩnh Hà Trần trở nên tĩnh lặng. Lý Thuần Tâm chia tay Tiểu Khiết và Lão Trương trở về căn nhà nhỏ của mình. Căn phòng nhỏ mặc dù giản dị, thiếu niên nằm trên chiếc giường nhỏ, ánh trăng len qua khung cửa hắt vào phòng, Lý Thuần Tâm từ từ chìm vào giấc ngủ.

Và giấc mơ đó lại một lần nữa xuất hiện, phải biết rằng khi thiếu niên bắt đầu luyện kiếm, từ từ theo thực lực và tâm cảnh tăng dần thì giấc mơ đó đã lâu không xuất hiện lại. trong giấc mơ lần này khi cánh cửa đó dần mở ra, một không gian rộng lớn và tăm tối lộ ra phía sau. Không khí trong đại sảnh nặng nề và mù mịt, như một thế giới bị bỏ quên từ lâu. Ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn không đủ để xua tan bóng tối, chỉ làm nổi bật hơn những hình ảnh khủng khiết.

Lý Thuần Tâm nhìn thấy một cảnh tượng khủng kh·iếp: toàn bộ người dân trong trấn, từ người già đến trẻ em, đều nằm la liệt trên mặt đất, không còn động đậy. Máu vẫn còn đọng lại trên thân thể những người đó, tạo thành những vũng máu tươi. Sự chống cự tuyệt vọng của họ thể hiện qua những v·ết t·hương, những dấu vết của trận chiến cuối cùng mà họ đã không thể vượt qua.

Những thân xác không còn sự sống, nằm rải rác trên mặt đất, mặt mũi biểu lộ ra nỗi kinh hoàng và đau đớn tột cùng. Một số người còn nắm chặt các vật dụng trên tay, như thể đang cố gắng bảo vệ bản thân tới giây phút cuối cùng, cảnh tượng này không chỉ làm Lý Thuần Tâm cảm thấy nghẹt thở, mà còn khiến thiếu niên cảm thấy như mình đang chìm đắm trong một cơn ác mộng không thấy lối thoát.

Ánh sáng từ thanh kiếm cắm trên cắm trên cánh cửa dường như trở nên càng dữ dội hơn, chiếu rọi toàn bộ không gian, làm nổi bật hơn những t·hi t·hể bất độn. Cảnh tượng này không chỉ khiến Lý Thuần Tâm cảm thấy đau đớn, mà còn mang lại một cảm giác cực kì chân thực. thực đến nỗi, những v·ết m·áu bắn lên mặt thiếu niên còn ngửi thấy mùi tanh tưởi” Hình ảnh những đứa trẻ với ánh mắt tuyệt vọng cứ ám ảnh mãi trong đầu.

Thiếu niên ngồi dậy, nửa người trước còn run rẩy. cảm nhận được sự sợ hãi và bất lực từ giấc mơ vẫn còn chưa tan biến. Lý Thuần Tâm đưa tay lên mặt, cảm nhận được mồ hôi lạnh lấm tấm. thiếu niên thở sâu vài lần, cố gắng lấy lại bình tĩnh. “Chỉ là một giấc mơ thôi” thiếu niên tự nhủ, nhưng không thể nào xua tan cảm giác nặng nề đang đè nặng lên lòng mình.

Lý Thuần Tâm bước xuống giường, tiến đền cửa sổ mở ra, gió đêm thổi vào, mát lạnh và sảng khoái. Thiếu niên nhìn lên trời, trăng tròn sáng vằng vặng vấn còn chiếu rọi khắp nơi,. “Tại sao mình lại mơ thấy cảnh tượng đó,?” thiếu niên tự hỏi lòng mình, trong lòng tràn đầy sự lo lắng và hoang mang.

Lý Thuần Tâm đứng lặng một lúc bên cửa sổ, ngắm nhìn ánh trăng tỏa sáng. Những cơn gió đêm nhẹ nhàng vỗ về, nhưng thiếu niên vẫn cảm thấy cơn lạnh buốt trong lòng. Thiếu niên hít sâu vài lần, cố gắng chấn tĩnh lại, nhưng những hình ảnh kinh hoàng trong giấc mơ vẫn còn ám ảnh thiếu niên.

Lý Thuần Tâm tự nhủ, “chỉ là một giấc mơ thôi, không cần quá lo lắng.” dù vậy, cảm giác chân thực đến đáng sợ của giấc mơ, khiến thiếu niên khó lòng mà bỏ qua. Cậu nghĩ đến những lần trước khi mình mơ thấy những điều kì lạ, nhưng lần này thì khác, mọi thứ dường như rõ ràng hơn.

Lý Thuần Tâm rời khỏi cửa sổ, quay lại chiếc giường ngồi xuống, cố gắng thuyết phục bản thân đó chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng không có gì đáng lo ngại. Nhưng trong lòng thiếu niên vẫn không yên, cậu không thể không nghĩ đến thanh kiếm trong giấc mơ, từ lúc đại tới nhất phẩm, đã có cảm giác rất gần gũi với nó, nhưng cũng rất lo ngại về nó.

“có lẽ mình chỉ căng thẳng quá” thiếu niên tự nhủ. “ có lẽ việc luyện kiếm, những áp lực hằng ngày đã khiến mình mơ thấy những điều kinh khủng như vậy” thiếu niên cố gắng tìm lý do để trấn an bản thân, nhưng cảm giác bất an vẫn cứ đeo bám.

Lý Thuần Tâm nằm xuống giường, nhắm mắt lại cố làm mình th·iếp đi. Thiếu niên tự nhắc mình rằng ngày mai sẽ là một ngày mới, nhưng ngay lúc này, thiếu niên chỉ muốn có một giấc ngủ bình yên, không bị ám ảnh kinh hoàng với những ý nghĩ đó nữa.

bên trong một khu rừng cánh Vĩnh Hà Trấn không xa, đoàn người của lão mập đã đang nghỉ chân, thì có một tên lính tới báo, "báo thưa đại nhân, ta tìm được một gian cái hang đá lớn, trông khá lâu rồi chưa có người ở"

Lão già thấy thế vô cùng hưng phấn, vội vàng nói, dẫn ba mươi tên đi theo ta, rồi lão dẫn khoảng ba mươi tên hắc bào vào trong hang động tiến vào gian mật thất lớn, khi vô bên trong, ánh đèn từ ngọn đốc chiếu sáng mờ mờ, đoàn người bặt gặp một bia mộ, trên có nghĩ ba chữ "Mạc Vô Song".

lão già thấy vậy cười lên sặc sặc như đã tìm thấy thứ gì quý giá lắm, "cuối cùng cũng tìm được rồi hahaha, cuối cùng cũng thấy ròi," lão ra lệnh người lục soát toàn bộ ngóc ngách trong gian mật thất, kể cả mộ cũng phải đào, không được bỏ sót một thứ gi cả.

cứ thế đoàn người lục đục lục tan căn mặt thất trong đêm cho tới sáng, mà vẫn chẳng thấy một thứ gì có ích, lão già càng ngày càng mất kiên nhẫn, "Mạc Vô Song à Mạc Vô Song lão đã hưởng thụ thứ đó cả đời rồi, đến lúc c·hết cũng muốn nó chôn cùng ông, ông đúng là tham lam mà, nhưng không sao ta đã tìm được đến đây rồi thì ngày tìm thấy thứ đó không còn xa nữa đâu".

nói xong lão cười lên hằng hặc, "người đâu tra xem thôn trấn gần đây nhất là ở đâu, phái tên nhanh nhẹ nhất, ta muốn buổi trưa nay sẽ có tin tức".

sau đó một tên hắc bào đứng ra vội vàng dùng thân thủ nhanh như gió, chỉ mới chớp mắt một vài cái đã không thấy hắn đâu, chỉ còn lại tiếng lá sào sạt, lão lại tiếp tục ra lệnh, "các ngươi vẫn tiếp tục tìm trong này, hai tên kia mang vài tiểu mĩ nhân trong xe ngựa ra cho ta, hôm nay chúng ta cùng hưởng thụ" nói xong những tên kia vội vàng chắp tay "đa tạ đại nhân"

Bình Luận

0 Thảo luận