Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 14: Chương 14 cuộc viễn trinh bí mật
Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:02Chương 14 cuộc viễn trinh bí mật
Năm tháng sau, tháng mười năm trịnh cảnh thứ sáu, cuộc sống ở Vĩnh Hà Chấn vẫn yên bình như vậy. Lý Thuần Tâm ngoài việc đi săn kiếm sống ra, còn một việc nữa đó là luyện kiếm mỗi ngày. Thân thể giờ đây cũng đã cường tráng thêm vài phần. Ngày hôm nay vẫn như thường lệ, một buổi sáng cận lập đông trường đã khá lạnh giá, những tán lá trên cây đã dần rụng rời gần hết, để lại những cành cây chơ chọi, chỉ còn vài tán lá vàng phủ lên.
Buổi chiều hôm đó, khi mặt trời vẫn còn ánh sáng đỏ thẫm, như màu của huyết tinh, Lý Thuần Tâm vừa mới bán xong đám thú hôm qua vừa săn được, thiếu niên bước vào căn nhà nhỏ của hình, ánh áng mờ mờ chiều vào ô cửa nhỏ, phủ lên thanh kiếm thiếu niên đặt ở giữa cái bàn nhỏ, phản ra một luồng huyết sắc từ ánh đỏ của mặt trời đang lặn về hướng tây,
Lý Thuần Tâm định bắt đầu luyện kiếm, thầm nghĩ trong lòng, “mình đã luyện kiếm được hơi năm tháng rồi, mà cảm giác cũng không có chỉ thấy thân thể cường tráng hơn, còn luồng khí ấm nóng trong kiếm kinh chép lại thì vẫn chưa có dấu hiểu” thiếu niên vừa nghĩ vừa cảm thấy có đôi phần nhụt trí,
Thiếu niên bước ra ngoài khoảng sân rộng, không khí buổi chiều của cuối thu se se lạnh, Lý Thuần Tâm cầm thanh kiếm của mình lên, bắt đầu với những động tác quen thuộc, những động tác giờ đây không còn vụng về như trước nữa, mà rất uyển chuyển nhẹ nhàng như mây chôi nước chảy, từng bước di chuyển chắc chắn, từng đường kiếm lả lướt. khi thiếu niên đang tập trung vào từng động tác, thì trong đan điền thổi ra một luồng khí ấm nóng chảy dọc từ các kinh mạch trong cơ thể hướng tới đan điền. Lý Thuần Tâm giật mình, dừng lại cảm nhận rõ ràng luồng khí đó, thầm nghĩ nó thật dễ chịu.
Khi luồng khí ấm chảy gần tới đan điền Lý Thuần Tâm, thì bỗng nhiên bị chặn lại bởi một luồng huyết khí, khi thiếu niên vẫn chưa hiểu chuyện gì, thì một cơn đau từ đan điền truyền đến não, thiếu niên đồng tử co lại vẻ mặt đau đớn, thanh kiếm đang nắm trong lòng bàn tay rơi ra, thiếu niên ngã quỵ xuống đồng tử co rúm lại, vẻ mặt vô cùng đau đớn, hai dòng khí bên trong đan điền của Lý Thuần Tâm như đang tranh đấu, khiến thiếu niên nghĩ đan điền mình như vỡ tung ngay lúc này, hai luồng khí bên trong đan điền của thiếu niên vẫn đang tranh đấu kịch liệt, khiến cậu càng ngày càng đau đớn, mồ hôi trên trán đã đổ ướt đẫm mặc dù trời khá lạnh.
Một lúc sau khi Lý Thuần Tâm cảm giác mình không chịu được nữa, thì hai luồng khí trong đan điền như hòa hợp với nhau, tạo thành hình thù như âm dương bát quá đồ, sự hòa hợp này như nóng và lạnh đan xen vào nhau, thiếu niên vẫn chưa biết, tại sao lại sảy ra chuyện này, chỉ biết rằng cơn đau nó mang lại như gãy vài chiếc xương sườn cực kì đau đớn, mà trong kiếm kinh cũng không được chép lại.
Đang mung lung suy nghĩ, thì bên trong đầu của Lý Thuần Tâm, hiện ra những kí tự vàng, những đường kiếm khác nhau, tạo nên như bộ một bộ công pháp mà Lý Thuần Tâm nghĩ có thể dùng ngay hiện tại, mà không cần luyện tập, thiến niên nghĩ về lời lão nhân trong gian mật thất đó nói, mỗi khi đạt một cảnh giới, kiếm thư sẽ co người đó một bộ pháp quyết phù hợp với người đó nhất, dựa vào kiếm tâm của người đó, vì vậy thiếu thiên đã có thể nhận ra mình đã đạt tới nhất phẩm Luyện Tinh cảnh.
Cách Vĩnh Hà Trấn không xa, khoảng hơn hơn hai ngày đường, có một ngôi làng nhỏ bình yên, buổi sáng sớm, khi ánh dương còn chưa kịp soi rọi hết mặt đất, một đoàn người tiến vào ngôi làng. Nhìn nhân số khoảng ba trăm người, tất cả đều cầm kiếm và mặt bộ bộ áo bào đen che kín mặt, đi đầu là một lão già hơi béo ú, gương mặt có vẻ gian sảo, ánh mắt sắc bén như dò xét mọi thứ xung quanh.
Đoàn người này di chuyển vào trong làng một cách uy nghiêm, người dân trong ngôi làng nhỏ, thấy cảnh tượng này, ai nấy đều hoảng sợ, đóng chặt cửa nhà mình lại nhìn ra từ những khe cửa nhỏ. lão già béo ú dẫn đầu đoàn người, tỏ vẻ không hài lòng. Hắn lẩm bẩm điều gì đó với tên hắc bào bên cạnh, rồi nhóm người bắt đầu tản ra khắp làng, lục soát mọi nơi như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Trong khi mọi người đang lục soát, một tên áo đen chạy tới trước mặt lão, trên chán hắn đẫm đầy mồ hôi, rõ dàng vừa chạy đi rất nhanh “thưa đại nhân, chúng tôi đã lục soát toàn bộ làng nhưng không tìm thấy vật đó,” tên lính báo cáo, giọng có vài phần lo lắng.
Lão béo ú nghe xong, mặt càng thêm nhăn nhó ánh mắt có vẻ tức giận. “ Không thể nào! Đã tìm mấy tháng rồi sao vẫn không ra! Tiếp tục tìm kiếm” ông ta ra lệnh, giọng đầy tức giận và lạnh lùng, đoàn hắc bào không dám dần trừ, tiếp tục tìm kiếm kĩ lưỡng hơn, lập tung mọi ngóc ngách của làng.
Sau một lúc lâu, không ai trong đoàn lính tìm thấy điều gì đặc biệt. Lão già bắt đầu mất kiên nhẫn, đôi mắt lão sắc bén đảo qua các ngôi nhà trong làng. Lão bước tới một căn nhà gần đó, đập mạnh vào cửa, rồi lão đưa chân đạp mạnh một cái vào cánh cửa gỗ, cánh cửa vỡ nát ra hai mảnh, “ra đây! Các ngươi có dấu thứ gì trong đó không?” lão quát lên giọng đầy uy h·iếp.
Bên trong căn nhà, một gia đình nhỏ run rẩy vội vàng quỳ xuống trước mặt lão. Người ha, tay chân run rẩy, cố gắng nói “thưa đại nhân, chúng tôi không biết ngài đang tìm gì, chúng tôi chỉ là dân nghèo, không có gì quý giá.”
Lão già nhìn chằm chằm vào người cha, ánh mắt lạnh lẽo đầy ác ý. “không có gì quý giá?” ông ta lặp lại lời người cha, giọng điệu trầm đục, như thể đang cân nhắc điều gì đó. Rồi đột nhiên, lão ta bật cười, nhưng nụ cười này lại khiến người ta có cảm giác lạnh đến thấu xương. “ ngươi nghĩ ta bị ngốc sao? Nếu không tìm thấy, thì g·iết để làm gương cho những kẻ khác!”
Người cha sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, thì một tên áo bào đen cạnh đó đã tiến lên, rút kiếm ra đâm thẳng vào lòng ngực ông. Người cha gục ngã xuống, máu trào ra từ trên ngực. tiếng khóc thét của người mẹ, và tiếng gào khóc của hai đứa trẻ trong căn nhà nhỏ vang lên. Nhưng lão không mảy may thương xót, chỉ ra lệnh lạnh lùng ra lệnh: “g·iết hết!”
Tên áo bào đen tiếp tục hành động tàn ác, không chút do dự, lấy mạng từng người trong gia đình nhỏ. Người mẹ dù gào khóc cầu xin, cũng không thoát khỏi lưỡi kiếm. cả nhà đều bị g·iết sạch, kể cả đứa trẻ còn nằm trong nôi. Cảnh tượng đẫm máu khiến không khí xung quanh lạnh lẽo và u ám. trong căn nhà nhỏ giờ đây chỉ còn những vũng máu lênh láng, đỏ rực cả một căn nhà, và năm t·hi t·hể vẫn còn hơi ấm nhưng đã không còn sự sống.
Sau khi tàn nhẫn g·iết cả gia đình kia, đoàn người tiếp tục tìm kiếm khắp ngôi làng nhỏ, nhưng lại không phát hiện ra manh mối gì. Lão già dẫn đầu đoàn lính càng lúc càng mất kiên nhẫn.
Mặt trời đã lên cao, và đã qua nửa ngày kể từ khi đoàn người bắt đầu lục soát, lão béo ú, nét mặt càng ngày càng u ám, đôi mắt u tối hằn lên những vệt đỏ của sự khó chịu, cuối cùng cũng chấp nhận rằng không có gì ở đây. Lão ta quát lên đầy tức giận. “đủ rồi! bọn chúng không có gì cả! chúng ta đi thôi”
Đoàn lính áo bào đen, dù đã mệt mỏi sau một buổi sáng tìm kiếm không ngừng, vẫn nghe lệnh nhanh chóng tập trung lại.”chuẩn bị nghỉ ngơi một ngày, ngày mai sẽ đến làng tiếp theo. Không được dừng lại cho tới khi tìm thấy vật đó”.
Năm tháng sau, tháng mười năm trịnh cảnh thứ sáu, cuộc sống ở Vĩnh Hà Chấn vẫn yên bình như vậy. Lý Thuần Tâm ngoài việc đi săn kiếm sống ra, còn một việc nữa đó là luyện kiếm mỗi ngày. Thân thể giờ đây cũng đã cường tráng thêm vài phần. Ngày hôm nay vẫn như thường lệ, một buổi sáng cận lập đông trường đã khá lạnh giá, những tán lá trên cây đã dần rụng rời gần hết, để lại những cành cây chơ chọi, chỉ còn vài tán lá vàng phủ lên.
Buổi chiều hôm đó, khi mặt trời vẫn còn ánh sáng đỏ thẫm, như màu của huyết tinh, Lý Thuần Tâm vừa mới bán xong đám thú hôm qua vừa săn được, thiếu niên bước vào căn nhà nhỏ của hình, ánh áng mờ mờ chiều vào ô cửa nhỏ, phủ lên thanh kiếm thiếu niên đặt ở giữa cái bàn nhỏ, phản ra một luồng huyết sắc từ ánh đỏ của mặt trời đang lặn về hướng tây,
Lý Thuần Tâm định bắt đầu luyện kiếm, thầm nghĩ trong lòng, “mình đã luyện kiếm được hơi năm tháng rồi, mà cảm giác cũng không có chỉ thấy thân thể cường tráng hơn, còn luồng khí ấm nóng trong kiếm kinh chép lại thì vẫn chưa có dấu hiểu” thiếu niên vừa nghĩ vừa cảm thấy có đôi phần nhụt trí,
Thiếu niên bước ra ngoài khoảng sân rộng, không khí buổi chiều của cuối thu se se lạnh, Lý Thuần Tâm cầm thanh kiếm của mình lên, bắt đầu với những động tác quen thuộc, những động tác giờ đây không còn vụng về như trước nữa, mà rất uyển chuyển nhẹ nhàng như mây chôi nước chảy, từng bước di chuyển chắc chắn, từng đường kiếm lả lướt. khi thiếu niên đang tập trung vào từng động tác, thì trong đan điền thổi ra một luồng khí ấm nóng chảy dọc từ các kinh mạch trong cơ thể hướng tới đan điền. Lý Thuần Tâm giật mình, dừng lại cảm nhận rõ ràng luồng khí đó, thầm nghĩ nó thật dễ chịu.
Khi luồng khí ấm chảy gần tới đan điền Lý Thuần Tâm, thì bỗng nhiên bị chặn lại bởi một luồng huyết khí, khi thiếu niên vẫn chưa hiểu chuyện gì, thì một cơn đau từ đan điền truyền đến não, thiếu niên đồng tử co lại vẻ mặt đau đớn, thanh kiếm đang nắm trong lòng bàn tay rơi ra, thiếu niên ngã quỵ xuống đồng tử co rúm lại, vẻ mặt vô cùng đau đớn, hai dòng khí bên trong đan điền của Lý Thuần Tâm như đang tranh đấu, khiến thiếu niên nghĩ đan điền mình như vỡ tung ngay lúc này, hai luồng khí bên trong đan điền của thiếu niên vẫn đang tranh đấu kịch liệt, khiến cậu càng ngày càng đau đớn, mồ hôi trên trán đã đổ ướt đẫm mặc dù trời khá lạnh.
Một lúc sau khi Lý Thuần Tâm cảm giác mình không chịu được nữa, thì hai luồng khí trong đan điền như hòa hợp với nhau, tạo thành hình thù như âm dương bát quá đồ, sự hòa hợp này như nóng và lạnh đan xen vào nhau, thiếu niên vẫn chưa biết, tại sao lại sảy ra chuyện này, chỉ biết rằng cơn đau nó mang lại như gãy vài chiếc xương sườn cực kì đau đớn, mà trong kiếm kinh cũng không được chép lại.
Đang mung lung suy nghĩ, thì bên trong đầu của Lý Thuần Tâm, hiện ra những kí tự vàng, những đường kiếm khác nhau, tạo nên như bộ một bộ công pháp mà Lý Thuần Tâm nghĩ có thể dùng ngay hiện tại, mà không cần luyện tập, thiến niên nghĩ về lời lão nhân trong gian mật thất đó nói, mỗi khi đạt một cảnh giới, kiếm thư sẽ co người đó một bộ pháp quyết phù hợp với người đó nhất, dựa vào kiếm tâm của người đó, vì vậy thiếu thiên đã có thể nhận ra mình đã đạt tới nhất phẩm Luyện Tinh cảnh.
Cách Vĩnh Hà Trấn không xa, khoảng hơn hơn hai ngày đường, có một ngôi làng nhỏ bình yên, buổi sáng sớm, khi ánh dương còn chưa kịp soi rọi hết mặt đất, một đoàn người tiến vào ngôi làng. Nhìn nhân số khoảng ba trăm người, tất cả đều cầm kiếm và mặt bộ bộ áo bào đen che kín mặt, đi đầu là một lão già hơi béo ú, gương mặt có vẻ gian sảo, ánh mắt sắc bén như dò xét mọi thứ xung quanh.
Đoàn người này di chuyển vào trong làng một cách uy nghiêm, người dân trong ngôi làng nhỏ, thấy cảnh tượng này, ai nấy đều hoảng sợ, đóng chặt cửa nhà mình lại nhìn ra từ những khe cửa nhỏ. lão già béo ú dẫn đầu đoàn người, tỏ vẻ không hài lòng. Hắn lẩm bẩm điều gì đó với tên hắc bào bên cạnh, rồi nhóm người bắt đầu tản ra khắp làng, lục soát mọi nơi như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Trong khi mọi người đang lục soát, một tên áo đen chạy tới trước mặt lão, trên chán hắn đẫm đầy mồ hôi, rõ dàng vừa chạy đi rất nhanh “thưa đại nhân, chúng tôi đã lục soát toàn bộ làng nhưng không tìm thấy vật đó,” tên lính báo cáo, giọng có vài phần lo lắng.
Lão béo ú nghe xong, mặt càng thêm nhăn nhó ánh mắt có vẻ tức giận. “ Không thể nào! Đã tìm mấy tháng rồi sao vẫn không ra! Tiếp tục tìm kiếm” ông ta ra lệnh, giọng đầy tức giận và lạnh lùng, đoàn hắc bào không dám dần trừ, tiếp tục tìm kiếm kĩ lưỡng hơn, lập tung mọi ngóc ngách của làng.
Sau một lúc lâu, không ai trong đoàn lính tìm thấy điều gì đặc biệt. Lão già bắt đầu mất kiên nhẫn, đôi mắt lão sắc bén đảo qua các ngôi nhà trong làng. Lão bước tới một căn nhà gần đó, đập mạnh vào cửa, rồi lão đưa chân đạp mạnh một cái vào cánh cửa gỗ, cánh cửa vỡ nát ra hai mảnh, “ra đây! Các ngươi có dấu thứ gì trong đó không?” lão quát lên giọng đầy uy h·iếp.
Bên trong căn nhà, một gia đình nhỏ run rẩy vội vàng quỳ xuống trước mặt lão. Người ha, tay chân run rẩy, cố gắng nói “thưa đại nhân, chúng tôi không biết ngài đang tìm gì, chúng tôi chỉ là dân nghèo, không có gì quý giá.”
Lão già nhìn chằm chằm vào người cha, ánh mắt lạnh lẽo đầy ác ý. “không có gì quý giá?” ông ta lặp lại lời người cha, giọng điệu trầm đục, như thể đang cân nhắc điều gì đó. Rồi đột nhiên, lão ta bật cười, nhưng nụ cười này lại khiến người ta có cảm giác lạnh đến thấu xương. “ ngươi nghĩ ta bị ngốc sao? Nếu không tìm thấy, thì g·iết để làm gương cho những kẻ khác!”
Người cha sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, thì một tên áo bào đen cạnh đó đã tiến lên, rút kiếm ra đâm thẳng vào lòng ngực ông. Người cha gục ngã xuống, máu trào ra từ trên ngực. tiếng khóc thét của người mẹ, và tiếng gào khóc của hai đứa trẻ trong căn nhà nhỏ vang lên. Nhưng lão không mảy may thương xót, chỉ ra lệnh lạnh lùng ra lệnh: “g·iết hết!”
Tên áo bào đen tiếp tục hành động tàn ác, không chút do dự, lấy mạng từng người trong gia đình nhỏ. Người mẹ dù gào khóc cầu xin, cũng không thoát khỏi lưỡi kiếm. cả nhà đều bị g·iết sạch, kể cả đứa trẻ còn nằm trong nôi. Cảnh tượng đẫm máu khiến không khí xung quanh lạnh lẽo và u ám. trong căn nhà nhỏ giờ đây chỉ còn những vũng máu lênh láng, đỏ rực cả một căn nhà, và năm t·hi t·hể vẫn còn hơi ấm nhưng đã không còn sự sống.
Sau khi tàn nhẫn g·iết cả gia đình kia, đoàn người tiếp tục tìm kiếm khắp ngôi làng nhỏ, nhưng lại không phát hiện ra manh mối gì. Lão già dẫn đầu đoàn lính càng lúc càng mất kiên nhẫn.
Mặt trời đã lên cao, và đã qua nửa ngày kể từ khi đoàn người bắt đầu lục soát, lão béo ú, nét mặt càng ngày càng u ám, đôi mắt u tối hằn lên những vệt đỏ của sự khó chịu, cuối cùng cũng chấp nhận rằng không có gì ở đây. Lão ta quát lên đầy tức giận. “đủ rồi! bọn chúng không có gì cả! chúng ta đi thôi”
Đoàn lính áo bào đen, dù đã mệt mỏi sau một buổi sáng tìm kiếm không ngừng, vẫn nghe lệnh nhanh chóng tập trung lại.”chuẩn bị nghỉ ngơi một ngày, ngày mai sẽ đến làng tiếp theo. Không được dừng lại cho tới khi tìm thấy vật đó”.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận