Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạ Ma

Chương 13: Chương 13 duyên khởi

Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:02
Chương 13 duyên khởi

Mặt Tiểu Khiết lúc này vẫn còn đỏ ửng, “mình nói cái gì vậy chứ, rồi cái gì mà nương tử, rồi cái gì mà không ai thèm lấy đệ ấy, đệ ấy kém mình hai tuổi cơ mà”. Cô đưa hai tay vỗ vào mặt mình vừa nghĩ “Lúc đó chỉ là bất giác, đúng chỉ là bất giác”.

Đột nhiên cánh cửa đột nhiên mở ra, thiếu nữ hoảng hốt la lên một tiếng lớn.

“con làm cái gì mà la lớn vậy” Lão Trương lên tiếng, vừa cất lời vừa nhìn cô với ánh mắt dò xét.

“ A… không có gì đâu, chỉ là lúc nãy có con chuột chạy qua thôi Gia Gia”. Tiểu Khiết vội vàng đáp, gãi gãi đầu quay sang hướng khác gượng cười.

Nghe thấy tiếng la lớn, Lý Thuần Tâm cũng vội vàng chạy vụi qua “có chuyện gì vậy”.

Vừa thấy Lý Thuần Tâm, Tiểu Khiết vẻ mặt lại càng thêm đỏ hơn, vội vàng chạy vọt vào trong phòng, để lại hai con người vẫn đang còn ngẩn ngơ.

Lão Trương quay sang phía Lý Thuần Tâm cất giọng hỏi “hôm nay con bé làm sao vậy, hai đứa giận nhau à”

Lý Thuần Tâm cũng không biết phải trả lời sao, gãi gãi đầu đáp “con cũng không biết được, con gái đúng là khó hiểu”

Lão trương nghe xong lộ ra bộ mặt có chút không tin tưởng, “Tiểu Khiết đã đến tuổi lấy gả rồi, ta cũng già rồi cũng muốn được bế cháu” lão Trương vừa nói vừa vuốt vuốt chòm râu bạc.

Lý Thuần Tâm thấy vậy, vội vàng quay đầu lại đáp “không đâu người đang còn trẻ, Tiểu Khiết tỉ cũng đang còn trẻ như vậy sớm quá rồi”



Lão Trương quay sang đáp lại “ ta cũng đâu có nói là gả nó cho ai đâu, lỡ như gả cho con thì sao” lão Trương bày ra bộ mặt nửa chêu chọc, nửa thật

Lý Thuần Tâm nghe xong lời này, ngẩn ra một lúc với phản ứng lại, vội vàng xua xua tay đáp lại “ a a không được không được đâu” miệng thì đáp vậy, nhưng gương mặt đã dần đỏ lên.

Lão Trương vẫn không buông tha “sao hả con không thích con bé sao, A… tiếc thật” Lão Trương bày ra bộ mặt tiếc hận nói.

Lý Thuần Tâm lại đắp theo bản năng, “ không không phải” thiếu niên nhất thời không biết trả lời làm sao, liền chơi bài chuồn, “Lão Trương người ăn cơm, nghỉ ngơi trước đi” rồi chân nhanh thoắn thoắt chạy ngay đi

Lão Trương vẫn còn gọi với lại “không ăn cơm cùng con bé sao”

Lý Thuần Tâm vừa chạy vừa đáp lại “dạ không”

Khi thấy bóng thiếu niên khuất sau cánh cửa, lão Trương mới từ từ quay đầu lại, gương mặt lộ ra nét cười, nói thầm thì “ thiếu niên chính là thiếu niên”

Tối hôm đó, Lý Thuần Tâm đang ngồi trên chiếc ghế cũ, ánh mắt chăm chú, thanh kiếm của mình, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa ở ngoài, thiếu niên vội vàng chạy ra mở cửa thì nhận ra một bóng dáng quen thuộc đứng ngay đó “tỉ mang thuốc qua cho đệ” cói xong, Tiểu khiết ấp úng, “cái… chuyện lúc chiều, đệ… hãy quên hết đi nha”.

Lý Thuần Tâm cũng thầm hiểu ý nói “chuyện gì, đệ đâu biết chuyện gì” vừa nói thiếu niên vừa bày ra bộ mặt ngu ngơ

Nghe xong Tiểu Khiết vẻ mặt có chút giận dỗi, “đệ thật sự không nghe gì sao,”



Lý Thuần Tâm gật đầu chỉ đáp một câu “Thật” nghe nói xong vẻ mặt phồng lên nói "không nghe được thì tốt, tốt nhất cả đời không nghe được luân đi" nói xong cô đưa bính sứ vào tay thiếu viên, rồi chạy đi, vừa chạy vừa nói, "tên đầu gỗ"

Lý Thuần Tâm vẫn chưa hiểu gì mặt ngu ngơ, thầm nghĩ, "mình làm sai gì sao, con gái đùng thật là khó hiểu".

một lúc sau, thiếu niên đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ đọc kiếm kinh, thì một tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa, khi cậu ra mở cửa, lại một lần nữa bóng dáng tiểu khiết đang đứng ngay cửa

Tỉ đang " lúc nãy tỉ quên mang cơm sang cho đệ, có phải cả ngày nay chưa ăn gì không" cô lại lại quay lại bộ dáng bình thường, như chưa có chuyện gì sảy ra,

Rồi cô đưa chiếc rọ có đồ ăn trong đó cho Lý Thuần Tâm, rồi quay đầu về nhà, trước khi đi còn quay đầu lại nháy mắt nói “vậy ta về nhé”

Lý Thuần Tâm mặt vẫn ngẩn ra, chưa hiểu chuyện gì, chỉ mới vài phút sao thái độ lại thay đổi nhanh đến vậy, khó hiểu thật.

Thiếu niên, thiếu nữ trẻ tuổi không biết rằng, một hạt giống sinh mệnh đã được trồng lại đây, lại cũng không biết rằng phong ba bão tác sắp ập đến, trấn nhỏ vẫn yên bình này.

ở trong một ngôi nhà nhỏ trong rừng, lão đạo sĩ hôm trước đang ngồi trên chiếc bàn nhỏ, vuốt ve chiếc hộp dài đã có phần cũ kĩ, thở dài nói “rốt cuộc là lương hay nghiệt duyên đây, bần đạo không tính ra được, cũng không ngăn được chỉ có vể dựa vào ý trời rồi, bầu trời nam việt sắp thay đổi rồi”lão nhân vừa nói, ánh mắt hiện lên vẻ không nhìn thấu, chỉ biết không phải lời một lão già điên nói ra, mà trông lão đầu này rất tiên phong đạo cốt.

ở trong một ngôi đền, có một lão già bộ dạng không nhìn rõ, đang đứng trước một ngôi đình viện, nhìn ra hồ sen bên ngoài, dưới ánh trăng mờ mờ chỉ thấy tay áo lão phất phất lên trong gió, bỗng có một cơn gió mạnh lướt qua, làm cho tay áo bào lão phất phới lên càng thêm mạnh, xuất hiện sau đó, một thanh niên dáng hình cân đối, cao ráo, quỳ ngay sau lưng lão.

“ tìm được rồi sao” lão già chắp tay sau lưng, làn tóc dài hơi phủ bạc rủ xuống được gì thổi bay nhè nhẹ, lên tiếng.



Tên thanh niên kia cũng lên tiếng đáp lại “xuất hiện rồi, chỉ không biết vị trí chính xác của nó, tử sĩ và mật thám chỉ biết nó nằm ở vùng núi phía bắc”

Lão già kia giọng điệu vẫn bình thản nói, “ cho các ngươi một năm phải tìm ra nó, còn không tìm ra thì” lão dừng giọng, tay áo phất lên, cả một ngôi đình b·ị c·hém làm đôi, ngã xuống đầm xe, nhữ cây hoa sen, bị kiếm khí cắt thành nhiều mảnh, bỗng cả ngôi đình và hồ sen bị san phẳng.

Rồi lão lại cất giọng nhẹ nhàng, “ngươi hiểu rồi chứ”

Tên thanh niên kia khẽ run rẩy nhưng rồi cũng lên tiếng “ nhất định không phụ sự kì vọng của ngài” rồi từ từ biến thành một luồng hắc khí tan biến vào bóng đêm.

Bên trong một gian phòng nhỏ, trong mộ căn biệt phủ vô cùng lớn, lão già béo ú có gương mặt gian sảo, hai bên tay là hai nữ tử trông khá xinh đẹp.

Hắn cất giọng, “ nào hai tiểu nương tử, tới đây cho ta hôn một ái” hắn nói với giọng dê xồm

Hai nữ tử kia cũng rất hợp tác “đại nhân người thật hư nha, như vậy ta thích” nữ tử bên tay phải lão vừa đút nho vào miệng hắn cất giọng lả lướt.

Bỗng nhiên một vết kiếm xẹt qua, hai nữ tử chưa hiểu chuyện gì, đã thấy một vết cắt ở cổ họng rên lên ư ử, rồi cũng lịm đi chỉ sau vài giây, c·hết bất đắc kì tử, rồi trong căn phòng nhỏ hiện lên một lão trung niên, thân thể có phần cân đối, bạch y đạo bào rũ xuống nói “ngươi ở đây có vẻ rất hưởng thụ nhỉ”

Lão béo ú, vô tình vứt t·hi t·hể hai nữ tử vừa mới trên vòng tay của hắn, tiến lại khúm núm xoa tay nịnh bợ, “đại nhân ta chỉ là hưởng thụ tuổi già một chút thôi”

đột nhiên một bàn tay in hẳn vào gương mặt hắn, hắn bay thẳng vào chiếc giường lèo loẹt chiếc giường bị chấn vỡ nát “ ta không rảnh nghe ngươi trình bày, chuyện hôm qua ta bảo ngươi triệu tập nhân thủ, đi tới vùng núi phía bắc đã làm đến đâu rồi, vẫn còn ở đây ong buớm, nếu để mất thứ đó thì ngươi chuẩn bị một cỗ quan tài đi” lão nhân bạch y cất giọng đầy băng lãnh.

Lão giã béo ú kia, không dám làm một hành động thừa thãi nào nữa, vội vàng đứng dậy quỳ xuống đáp, “ ta đã triệu tập xong rồi, ngày mai là bắt đầu hành động”

Bạch y lão nhân kia nghe xong có vẻ hài lòng cất giọng, “ chó ngoan là chó làm được việc, còn nếu cắn bậy cắn bạ mà không làm nên việc thì chỉ có giả cày”.

Lão già béo ú còn không dám ngẩng đầu lên co tới khi lão trung niên kia đi khỏi rồi, lão mới đứng dậy cất giọng hách dịch vốn có, “người đâu, qua đây dọn hai cái thân thể này” lão nhìn xuống t·hi t·hể hai nữ tử bày ra một bộ mặt khinh bỉ.

Bình Luận

0 Thảo luận