Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 11: Chương 11 cảnh giới võ đạo
Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:02Chương 11 cảnh giới võ đạo
Cuối cùng thanh kiếm cứng đầu từ từ bị nhấc lên khỏi mặt đất, lão đầu nghiện rượu vẫn đang còn giữ chén rượu chưa kịp uống hết trên không trung, mắt mở lớn ra kinh ngạc, phải biết rằng đây là thanh kiếm đắc ý nhất của lão, hoặc có thể nói là đắc ý nhất trong cuộc đời lão.
Thanh kiếm được lão dùng tài nguyên kinh nghiệm cả cuộc đời để rèn ra, thậm chí đã sinh ra một chút thần trí, mà cứ như vậy bị một thiếu niên trẻ tuổi rút lên, cũng nghĩa là thanh kiếm này đã là của thiếu niên kia.
Lý Thuần Tâm tay vẫn đang nắm lấy chuôi kiếm, đưa mắt nhìn về phía lão đầu nghiện rượu nói “vậy là ta thắng rồi?”
Lão đầu bày ra bộ mặt tiếc hận nói “biết rồi cầm đi cầm đi”
Lão tuy rất tiếc nuối, nhưng cũng nghĩ, thiếu niên này có thể rút được thanh kiếm đó lên thì, cũng tức là đã công nhận thiếu niên kia, dù sao thanh kiếm này có theo lão cũng không thể phát dương quang đại được, chi bằng theo thiếu niên trẻ tuổi biết đâu một ngày nào đó lại có thể đi khắp giang sơn, phong quang tuyệt đại thì sao.
Thiếu niên nghe được lời nói của lão đầu, vẻ mặt cực kì vui sướng còn quên luôn cả v·ết t·hương dưới lòng bàn tay vẫn đang còn rỉ máu. Cười tươi đáp “ thật sao, đa tạ đại bá”
Bất giác cách xưng hô từ lão đầu trở thành đại bá nhanh như gió, đúng là thái độ đi đôi với lợi ích.
Thiếu niên chuẩn bị cất bước rời đi thì một thanh âm khàn khàn vang lên “ chờ đã, nó tên là Tràm Phong”
Nói xong lão quay đầu bước đi vào trong nhà, vừa đi vừa nói “ kiếm của ta dùng để g·iết ác, không g·iết thiện, trảm thần không trảm dân” câu nói cuối cùng vang lên cũng là lúc bóng lưng lão đã khuất hẳn sau cánh cửa.
Lý Thuần Tâm nghe xong câu nói mơ hồ của lão đầu cũng chẳng hiểu gì, chỉ biết là nó rất thâm sâu, không phải những lời đùa cợt của một lão nghiện rượu thường ngày.
Lý Thuần Tâm, cũng quay đầu lại trước cánh hai tay thi lễ cúi đầu nói hai từ “đa tạ” rồi cũng quay đầu bước đi.
Khi bước về nhà, hai tay Lý Thuần Tâm, máu đã ngừng chảy, nhưng cảm giác đau đớn thì vẫn còn, cậu nhẹ nhàng rửa v·ết t·hương qua nước, lấy giải băng trắng cột chặt lấy v·ết t·hương ở hai tay sau đó ngồi ngẫm nghĩ.
Hiện giờ công kiếm đã có, công pháp đã có, tạm thời đã có thể luyện kiếm, cậu cận thận lấy cuốn sách cũ được cất dưới đầu giường ra, đó là kiếm kinh, trang đầu tiên là tất cả về cách cảnh giới mà người tu hành cần phải trải qua.
Trước hết là địa cảnh, cảnh giới này được gọi là võ giả chia thành năm phẩm, nhất phẩm luyện tinh, cũng chính là cảnh giới đầu tiên của võ giả, chính là luyện tinh lực, luyện gân cốt đến mức bá đạo hơn người thường rất, ở cảnh giới này đã có thể tùy ý chấn áp mười người bình thường mà không tốn một chút sức lực.
Nhị phẩm luyện phách, chính là luyện thể phách của mình, võ giả ở phẩm cấp này không phải dùng sức mạnh cơ bắp như nhất phẩm, mà đã có thể dùng khí kình tạo ra lực lượng chấp áp kẻ khác.
Tam phẩm luyện huyết, chính là dùng tinh lực thể phách luyện tới mức hoàn mỹ nhất, mới có thể đạt tới cảnh giới luyện huyết, võ giả lúc này mỗi giọt huyết tinh, chính là một lực lượng, thoải mái điều động khí kình trong cơ thể, tùy ý chấn áp hai cảnh giới dưới.
Tứ phẩm đồng bì thiết cốt, có nghĩa là đem da thịt, xương cốt mình cứng như sắt đá, đao thương bất nhập, đứng trước hàng vạn mũi tên cũng không mảy mảy thương tổn, ở phẩm cấp này thân thể đã cường đại đến mức hoàn hảo nhất mạnh mẽ nhất mà một phàm nhân có thể có được.
Ngũ phẩm luyện thần, ở người phàm không chỉ có thân thể, mà còn có linh hồn, mà linh hồn chính là thần thức của mỗi con người, cảnh giới này chính là luyện hồn hay còn gọi là thần thức, người ở cảnh giới này đã có thể trong chiến đấu sử dụng thần thức ngưng trệ linh hồn đối thủ, cũng có thể dùng thần thức dò sét địa hình xung quanh dựa theo sự cường đại của thần thức người đó.
Tiếp sau sẽ là thiên cảnh, thiên cảnh là một thứ gì đó rất huyền diệu, người đạt đến thiên cảnh không còn gọi là võ giả nữa, mà đã được gọi là, thiên nhân rồi, mà một võ giả muốn đạt tới cảnh giới này phải vượt qua một bức tường lớn, có kẻ cả đời khổ luyện cũng chẳng thể bước qua, có kẻ chỉ dùng một vài năm đã có thể vượt qua dễ dàng.
Cũng bởi muốn đạt tới thiên cảnh, võ giả cần phải tìm được ý ảnh cho riêng mình, tìm được gốc rễ chân thật của chính bản thân mình. Vì lẽ đó có kẻ cả đời không thể nào đặt chân đến, có kẻ thì không cần làm gì đã đạt tới cảnh giới đó rồi.
Mà thiên cảnh lại được chia ra làm bảy phẩm, thất phẩm ngọc thanh cảnh, lục phẩm ngọc thiên cảnh, ngũ phẩm thần liên cảnh, tứ thẩm thần thông cảnh, tam phẩm nhân thiên ảnh, nhị phẩm thánh nhân, nhất phẩm tiên cảnh.
Mà sự huyền diệu ở thiên cảnh lớn hơn thiên cảnh rất nhiều, mà võ giả thiên cảnh lại được chia thành, hạ, trung, thượng, việc thành tựu khi đột phá thiên cảnh, phụ thuộc vào căn cơ ở địa cảnh, khi ở địa cảnh võ giả tu là nôi lực, khi ở thiên cảnh thiên nhân tu là chân khí, khi nội lực chuyển hóa thành chân kí, lượng chân khí phụ thuộc vào nội lực của võ giả, vì vậy việc nội hàm ở địa cảnh càng sâu thì thành tựu thiên cảnh càng lớn.
Cũng vì vậy sự khác biệt của nội hàm cũng khác nhau, ví dụ một hạ thiên cảnh sẽ bị một trung thiên cảnh đề ép không thở nổi, một trung thiên cảnh sẽ bị một thượng thiên cảnh tùy ý đánh g·iết, cũng bởi lẽ đó nhiều người tuy đã tới nút thắt phá cảnh nhưng vẫn một hai trì hoãn, là vì để cho nội hàm mình đạt tới mức hoàn mỹ mới bắt đầu phá cảnh.
Mà mỗi phẩm cấp trong thiên cảnh sẽ không chật hẹp như địa cảnh, mà sẽ là một sự bao quát lớn, mỗi cảnh giới khi tăng tiến một phẩm chất thì đặc tính của người tu hành sẽ dựa vào ý cảnh mình theo đuổi mà tiến triển, vì vậy sẽ có sự khắc chế nhau như kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
ở thiên cảnh mỗi sự cách biệt mỗi phẩm cấp là cực kì lớn, gần như là không thể vượt qua, ví dụ một một lục phẩm, có thể tùy ý đuổi g·iết một thất phẩm mà không tốn một chút sức nào.
Còn nữa thần thức, của thiên cảnh và địa cảnh là một sự cách biệt cực kì lớn mà không thể vượt qua, thần thức của thiên cảnh phẩm chất cao đã có thể dùng linh hồn để giao thủ, phẩm chất kém thì cũng có thể tùy ý thu phóng quét ngang ngàn dặm.
Đọc đến đây, trong đầu Lý Thuần Tâm như cả một bầu trời được khai sáng, ví như trước đây mây đen trẻ phủ không thấy rõ cảnh vật, vậy hiện giờ chính là mặt trời treo trên đỉnh đầu, quang cảnh xung quanh đã được thấy rõ, nhìn ra được bầu trời ngoài kia rộng lớn nhường nào, huyền diệu làm sao.
nhưng Lý Thuần Tâm biết thế giới ngoài kia cũng nguy hiểm không kém, một khi bước chân vào con đường này sẽ là từng bước chân nặng nhọc, hoặc có thể một đường chém g·iết mà đi lên, hoặc có thể chưa kịp ngắm nhìn thế giới đã vạn kiếp bất phục.
con đường theo đuổi nó quả thực là một con đường dài, rất dài có thể nhìn ra phía chân trời kia thấy được chân trời lại không thể chạm tới.
Lý Thuần Tâm ngồi dậy, cầm lấy thanh kiếm vuốt một đường trên thân kiếm, ánh mắt suy tư nói, "ngươi nghĩ ta có nen bước trên con đường này không".
Cuối cùng thanh kiếm cứng đầu từ từ bị nhấc lên khỏi mặt đất, lão đầu nghiện rượu vẫn đang còn giữ chén rượu chưa kịp uống hết trên không trung, mắt mở lớn ra kinh ngạc, phải biết rằng đây là thanh kiếm đắc ý nhất của lão, hoặc có thể nói là đắc ý nhất trong cuộc đời lão.
Thanh kiếm được lão dùng tài nguyên kinh nghiệm cả cuộc đời để rèn ra, thậm chí đã sinh ra một chút thần trí, mà cứ như vậy bị một thiếu niên trẻ tuổi rút lên, cũng nghĩa là thanh kiếm này đã là của thiếu niên kia.
Lý Thuần Tâm tay vẫn đang nắm lấy chuôi kiếm, đưa mắt nhìn về phía lão đầu nghiện rượu nói “vậy là ta thắng rồi?”
Lão đầu bày ra bộ mặt tiếc hận nói “biết rồi cầm đi cầm đi”
Lão tuy rất tiếc nuối, nhưng cũng nghĩ, thiếu niên này có thể rút được thanh kiếm đó lên thì, cũng tức là đã công nhận thiếu niên kia, dù sao thanh kiếm này có theo lão cũng không thể phát dương quang đại được, chi bằng theo thiếu niên trẻ tuổi biết đâu một ngày nào đó lại có thể đi khắp giang sơn, phong quang tuyệt đại thì sao.
Thiếu niên nghe được lời nói của lão đầu, vẻ mặt cực kì vui sướng còn quên luôn cả v·ết t·hương dưới lòng bàn tay vẫn đang còn rỉ máu. Cười tươi đáp “ thật sao, đa tạ đại bá”
Bất giác cách xưng hô từ lão đầu trở thành đại bá nhanh như gió, đúng là thái độ đi đôi với lợi ích.
Thiếu niên chuẩn bị cất bước rời đi thì một thanh âm khàn khàn vang lên “ chờ đã, nó tên là Tràm Phong”
Nói xong lão quay đầu bước đi vào trong nhà, vừa đi vừa nói “ kiếm của ta dùng để g·iết ác, không g·iết thiện, trảm thần không trảm dân” câu nói cuối cùng vang lên cũng là lúc bóng lưng lão đã khuất hẳn sau cánh cửa.
Lý Thuần Tâm nghe xong câu nói mơ hồ của lão đầu cũng chẳng hiểu gì, chỉ biết là nó rất thâm sâu, không phải những lời đùa cợt của một lão nghiện rượu thường ngày.
Lý Thuần Tâm, cũng quay đầu lại trước cánh hai tay thi lễ cúi đầu nói hai từ “đa tạ” rồi cũng quay đầu bước đi.
Khi bước về nhà, hai tay Lý Thuần Tâm, máu đã ngừng chảy, nhưng cảm giác đau đớn thì vẫn còn, cậu nhẹ nhàng rửa v·ết t·hương qua nước, lấy giải băng trắng cột chặt lấy v·ết t·hương ở hai tay sau đó ngồi ngẫm nghĩ.
Hiện giờ công kiếm đã có, công pháp đã có, tạm thời đã có thể luyện kiếm, cậu cận thận lấy cuốn sách cũ được cất dưới đầu giường ra, đó là kiếm kinh, trang đầu tiên là tất cả về cách cảnh giới mà người tu hành cần phải trải qua.
Trước hết là địa cảnh, cảnh giới này được gọi là võ giả chia thành năm phẩm, nhất phẩm luyện tinh, cũng chính là cảnh giới đầu tiên của võ giả, chính là luyện tinh lực, luyện gân cốt đến mức bá đạo hơn người thường rất, ở cảnh giới này đã có thể tùy ý chấn áp mười người bình thường mà không tốn một chút sức lực.
Nhị phẩm luyện phách, chính là luyện thể phách của mình, võ giả ở phẩm cấp này không phải dùng sức mạnh cơ bắp như nhất phẩm, mà đã có thể dùng khí kình tạo ra lực lượng chấp áp kẻ khác.
Tam phẩm luyện huyết, chính là dùng tinh lực thể phách luyện tới mức hoàn mỹ nhất, mới có thể đạt tới cảnh giới luyện huyết, võ giả lúc này mỗi giọt huyết tinh, chính là một lực lượng, thoải mái điều động khí kình trong cơ thể, tùy ý chấn áp hai cảnh giới dưới.
Tứ phẩm đồng bì thiết cốt, có nghĩa là đem da thịt, xương cốt mình cứng như sắt đá, đao thương bất nhập, đứng trước hàng vạn mũi tên cũng không mảy mảy thương tổn, ở phẩm cấp này thân thể đã cường đại đến mức hoàn hảo nhất mạnh mẽ nhất mà một phàm nhân có thể có được.
Ngũ phẩm luyện thần, ở người phàm không chỉ có thân thể, mà còn có linh hồn, mà linh hồn chính là thần thức của mỗi con người, cảnh giới này chính là luyện hồn hay còn gọi là thần thức, người ở cảnh giới này đã có thể trong chiến đấu sử dụng thần thức ngưng trệ linh hồn đối thủ, cũng có thể dùng thần thức dò sét địa hình xung quanh dựa theo sự cường đại của thần thức người đó.
Tiếp sau sẽ là thiên cảnh, thiên cảnh là một thứ gì đó rất huyền diệu, người đạt đến thiên cảnh không còn gọi là võ giả nữa, mà đã được gọi là, thiên nhân rồi, mà một võ giả muốn đạt tới cảnh giới này phải vượt qua một bức tường lớn, có kẻ cả đời khổ luyện cũng chẳng thể bước qua, có kẻ chỉ dùng một vài năm đã có thể vượt qua dễ dàng.
Cũng bởi muốn đạt tới thiên cảnh, võ giả cần phải tìm được ý ảnh cho riêng mình, tìm được gốc rễ chân thật của chính bản thân mình. Vì lẽ đó có kẻ cả đời không thể nào đặt chân đến, có kẻ thì không cần làm gì đã đạt tới cảnh giới đó rồi.
Mà thiên cảnh lại được chia ra làm bảy phẩm, thất phẩm ngọc thanh cảnh, lục phẩm ngọc thiên cảnh, ngũ phẩm thần liên cảnh, tứ thẩm thần thông cảnh, tam phẩm nhân thiên ảnh, nhị phẩm thánh nhân, nhất phẩm tiên cảnh.
Mà sự huyền diệu ở thiên cảnh lớn hơn thiên cảnh rất nhiều, mà võ giả thiên cảnh lại được chia thành, hạ, trung, thượng, việc thành tựu khi đột phá thiên cảnh, phụ thuộc vào căn cơ ở địa cảnh, khi ở địa cảnh võ giả tu là nôi lực, khi ở thiên cảnh thiên nhân tu là chân khí, khi nội lực chuyển hóa thành chân kí, lượng chân khí phụ thuộc vào nội lực của võ giả, vì vậy việc nội hàm ở địa cảnh càng sâu thì thành tựu thiên cảnh càng lớn.
Cũng vì vậy sự khác biệt của nội hàm cũng khác nhau, ví dụ một hạ thiên cảnh sẽ bị một trung thiên cảnh đề ép không thở nổi, một trung thiên cảnh sẽ bị một thượng thiên cảnh tùy ý đánh g·iết, cũng bởi lẽ đó nhiều người tuy đã tới nút thắt phá cảnh nhưng vẫn một hai trì hoãn, là vì để cho nội hàm mình đạt tới mức hoàn mỹ mới bắt đầu phá cảnh.
Mà mỗi phẩm cấp trong thiên cảnh sẽ không chật hẹp như địa cảnh, mà sẽ là một sự bao quát lớn, mỗi cảnh giới khi tăng tiến một phẩm chất thì đặc tính của người tu hành sẽ dựa vào ý cảnh mình theo đuổi mà tiến triển, vì vậy sẽ có sự khắc chế nhau như kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
ở thiên cảnh mỗi sự cách biệt mỗi phẩm cấp là cực kì lớn, gần như là không thể vượt qua, ví dụ một một lục phẩm, có thể tùy ý đuổi g·iết một thất phẩm mà không tốn một chút sức nào.
Còn nữa thần thức, của thiên cảnh và địa cảnh là một sự cách biệt cực kì lớn mà không thể vượt qua, thần thức của thiên cảnh phẩm chất cao đã có thể dùng linh hồn để giao thủ, phẩm chất kém thì cũng có thể tùy ý thu phóng quét ngang ngàn dặm.
Đọc đến đây, trong đầu Lý Thuần Tâm như cả một bầu trời được khai sáng, ví như trước đây mây đen trẻ phủ không thấy rõ cảnh vật, vậy hiện giờ chính là mặt trời treo trên đỉnh đầu, quang cảnh xung quanh đã được thấy rõ, nhìn ra được bầu trời ngoài kia rộng lớn nhường nào, huyền diệu làm sao.
nhưng Lý Thuần Tâm biết thế giới ngoài kia cũng nguy hiểm không kém, một khi bước chân vào con đường này sẽ là từng bước chân nặng nhọc, hoặc có thể một đường chém g·iết mà đi lên, hoặc có thể chưa kịp ngắm nhìn thế giới đã vạn kiếp bất phục.
con đường theo đuổi nó quả thực là một con đường dài, rất dài có thể nhìn ra phía chân trời kia thấy được chân trời lại không thể chạm tới.
Lý Thuần Tâm ngồi dậy, cầm lấy thanh kiếm vuốt một đường trên thân kiếm, ánh mắt suy tư nói, "ngươi nghĩ ta có nen bước trên con đường này không".
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận