Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 10: Chương 10 thanh kiếm đầu tiên,
Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:12:54Chương 10 thanh kiếm đầu tiên,
Sáng hôm sau, khi ánh dương trên đỉnh núi phía đông vẫn chưa ló dạng hẳn, ánh sáng heo hắt mờ mờ trên đỉnh nút, nhưng vẫn chưa thế chỗ được ánh trăng, Lý Thuần Tâm vẫn thức dậy từ rất sớm như
thường ngày, thiếu niên trẻ tuổi lòng đầy nhiệt huyết muốn luyện kiếm, nhưng lại nhận ra mình chẳng có thanh kiếm nào, không có kiếm làm sao để luyện. thiếu niên ngồi ngẫm nghĩ một lát.
Đột nhiên trong đầu thiếu niên hiện ra hình ảnh, lão tửu lão nghiện rượu trong trấn nhỏ, cũng chính là vị thợ rèn duy nhất trong trấn nhỏ này, muốn tìm kiếm chỉ có thể là lão, nhưng lão bá này tính tình cổ quái nếu thích thì liền rèn vài ba thanh kiếm với lão không thành vấn đề, còn nếu thông thích thì cũng chỉ nuốt hận mà quay về. nhưng muốn rèn kiếm thì trong cái trấn nhỏ này không tìm lão thì lại có thể tìm ai.
Lý Thuần Tâm, liền muốn thử một phen, mà không muốn thử cũng phải thử, nghĩ liền làm, thiếu niên trước khi đến nhà lão bá nghiện rượu, đã chuẩn bị trước một hũ rượu ngon, một con gà, thầm nghĩ với đống đồ vật này, không dụ được lão già nghiện rượu này đúng là điên.
Lý Thuần Tâm cầm theo một rọ đồ, lững thững đi về hướng nhà lão nghiện rượu khi trời còn chưa sáng hẳn, thiếu niên bước đi từ cái con đường nhỏ thường đi, xuyên qua khu chợ nhỏ, cuối cùng cũng đến trước gian nhà nhỏ, nằm khá cách biệt với trấn nhỏ,
Trước cổng nhà lão bá nghiện rượu, chiếc cổng và hàng rào làm bằng tre, nhìn xuyên qua hàng rào sẽ bắt gặp một căn nhà đất trông khá tồi tàn, thiếu niên đi đến gần cánh cổng, thấy một lão bá đang ngồi ngoài hiên nhà kéo thuốc lào.
Lão trần, thường được dân chúng trong trấn gọi là lão tửu, đang ngồi ở hiên nhà ngay gần bậc thang đi xuống cái sân rộng, đang cầm chiếc điếu cày, kéo lên một tiếng rít rất to, rồi lão nhả khói ra mờ mờ nói.
Hút thuốc lào nâng cao sĩ diện
Thơm mồm bổ phổi, diệt trùng lao
Nâng điếu lên như Triệu Tử Long cầm đao
Nhả khói ra như Khổng Minh gọi gió
Rồi lão bày bày ra bộ mặt phê pha, thiếu niên thấy cảnh này cũng chẳng mấy lạ lẫm, đứng ngoài sân cất tiếng vào, “lão Trần ta vào được không”
Lão bá vẫn đang trong cơn phê pha, tay vẫn cầm cái điếu cày, mắt ti hí, với vài cọng râu lưa thưa, trông rất giống kẻ lang thang đầu đường xó chợ.
Nghe thấy có người gọi mình, lão cũng gọi với ra “vào đi”
Lý Thuần Tâm cũng không nhiều lời, mở cổng bước vào cái sân rộng.
Lão bá thấy Lý Thuần Tâm cũng hơi bất ngờ đáp “tiểu tử ngươi đến đây làm gì?”
Lý Thuần Tâm bày ra bộ dạng đứa trẻ ngoan đáp “ta tới mang chút rượu, với gà nướng qua cho lão này”
Lão đầu nghe thấy một chữ rượu thì đôi mắt sáng rực lên, vội vàng chạy lại phía chiếc rọ thiếu niên đang cầm trên tay, lão cẩn thận đưa tay mở nắp hũ rượu ra, thì một mùi thơm của rượu ngon bay lên không khí, khiến cho ánh mắt lão nhìn vào hũ rượu như muốn ăn tươi nuốt sống,
Nhưng lão vẫn giữ được lý trí, tỏ ra nghi ngờ hỏi Lý Thuần Tâm “tiểu tử ngươi hôm nay làm gì mà tốt tính vậy, có m·ưu đ·ồ gì nói mau”
Lý Thuần Tâm có chút ngập ngừng nhưng cũng gãi đầu đáp lại câu hỏi của lão “ta muốn nhờ lão rèn hộ ta một thành kiếm”
Lão liền đáp lại ngay “tiểu tử ngươi, mới tuổi này đòi rèn kiếm làm gì nếu không nói ta sẽ không rèn cho ngươi”
Lý Thuần Tâm thầm nghĩ, không thể nói cho lão việc mình muốn luyện kiếm, cũng càng không thể nói việc rèn cho vui được. vậy nên cũng liền đáp lại.
“ta muốn dùng kiếm đi săn được không”
Lão bá trung niên bày ra bộ mặt nghi hoặc “ngươi đi săn thì săn dùng cung tên, dùng nỏ chứ ai đời đi săn bằng kiếm, nói thật đi ngươi cần kiếm để làm gì”
Thiếu niên cũng chẳng muốn lôi thôi với lão nhân này nữa, đưa tay toan cầm lấy rọ đồ toan bước đi.
Thấy thiếu niên chuẩn bị cầm rượu ngon gà thơm đi về, lão cũng không nỡ để lọt mất một bữa rượu miễn phí này, liền nghĩ ra một kế.
“tiểu tử ta có một thanh kiếm, ngươi đưa ta rượu, ta sẽ cho ngươi thử rút một lần, nếu có thể rút lên, thanh kiếm đó là của ngươi” lão vừa nói vừa đưa tay vào bên trong cạnh cửa cầm ra một thanh kiếm, màu bạc sáng lóa, thậm chí có thể soi được thân ảnh mình ở thân kiếm, chuôi kiếm bằng gỗ dưới cùng còn đỏ một dải lụa đỏ được thắt lên.
Thiếu niên quay đầu lại nhìn lão bá trung niên đáp “lão nói thật chứ, không nuốt lời”
Lão nghe thấy lời này thì rất không hài lòng, “ngươi nghĩ ta phải đi lừa một đứa nhóc như ngươi sao, sao nào có chấp nhận không”
Lý Thuần Tâm thấy vậy không chút do dự liền chấp nhận yêu cầu của lão, đưa tay nép rọ đồ tới phía lão bá, lão cũng nhanh nhẹ đưa tay bắt lấy, tay còn lại chuẩn xác nép thanh kiếm cắm thẳng vào giữa sân, đáp
“ trong thời gian một hũ rượu này, nếu tiểu tử ngươi rút được nó lên thì nó sẽ là của ngươi, còn nếu không rút được thì trách số trời đi”
thiếu niên không tin là mình lại không rút được một thanh liền dứt khoát gật đầu. “lão đừng hối hận”
lão bá trung thiên thấy vậy cười lên hả hả đáp, “vậy ta không khách khí nữa”
lão nghiện rượu lấy ra một cái bát nhỏ rót rượu ra bát vừa nhâm nhi vừa nói “bắt đầu đi”
thiếu niên cũng chẳng do dự tiến lại gần thanh kiếm, đưa tay cầm lấy thanh kiếm dùng lực đạo mạnh nhất gồng sức rút thật mạnh thanh kiếm, nhưng liền nhật ra không đúng, thanh kiếm này không đúng, thiếu niên đã dùng hết khí lực vốn có, nhưng không sao mảy may xê dịch một chút thanh kiếm.
lão nghiện rượu thấy vậy thì liền châm chọc. “ta rót bát thứ hai đây” sau đó uống một ngụm lớn, rồi hà ra một hơi vô cùng sảng khoái.
Thiếu niên thấy vậy lại một lần nữa đặt tay vào chuôi kiếm, dùng hết toàn bộ khí lực, mạnh mẽ dùng sức nhưng lại một lần nữa thất bại, thanh kiếm trông có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực chất lại nặng như núi, cho dù có dùng sức thế nào cũng chẳng mảy mảy xê dịch.
Thời gian dần qua chum rượu cùng dần dần vơi bớt, Lý Thuần Tâm thấy thời gian không còn nhiều nên lần này, lần này thiếu niên đưa đôi bàn tay mình lại nắm chặt lên chuôi kiếm, dùng lực đạo mạnh nhất gồng sức rút mạnh lấy thanh kiếm, nhưng vẫn như cũ thanh kiếm vẫn găm dưới đất bất động như núi.
Lý Thuần Tâm quyết không bỏ cuộc, lão nghiện rượu đã rót tới bát cuối cùng, thiếu niên vẫn bấu chặt lấy thanh kiếm, hai bản tay đã có máu tỏa ra, cậu la lên một tiếng, bàn tay lại càng dùng sức hơn đến nỗi máu đã rơi dọc theo sóng kiếm, chảy xuống dưới đất. thiếu niên càng ngày càng dùng lực mạnh hơn, tiếng hét cổ vũ tinh thần mình càng ngày càng to hơn, hai bàn tay đã rách hết lớp da ngoài cùng, nhưng vẫn bấu chặt lấy thanh kiếm trước mặt, càng lâu lực đạo càng lớn, sự đau đớn chuyền từ hai lòng bàn tay càng ngày càng lớn,
lão nghiện rượu vẫn nhìn từng hành động của thiếu niên trẻ tuổi này, lộ ra một ánh mắt thưởng thức vô cùng
Cuối cùng thanh kiếm đã có chút lung lay, lão bá nghiện rượu thấy vậy vẻ mặt cực kì ngạc nhiên, nhìn theo từng hành động của thiếu niên, đến nỗi bát rượu đang đưa lên miệng cũng dừng lại,
Thiếu niên vẫn tư thế cũ, bấu chặt lấy than kiếm mặt dù hai bàn tay đã bị nhàu nát, nhưng cậu vẫn không mảy may quan tâm, thanh kiếm cứ vậy từng chút từng chút bị nhất lên khỏi mặt đất.
Sáng hôm sau, khi ánh dương trên đỉnh núi phía đông vẫn chưa ló dạng hẳn, ánh sáng heo hắt mờ mờ trên đỉnh nút, nhưng vẫn chưa thế chỗ được ánh trăng, Lý Thuần Tâm vẫn thức dậy từ rất sớm như
thường ngày, thiếu niên trẻ tuổi lòng đầy nhiệt huyết muốn luyện kiếm, nhưng lại nhận ra mình chẳng có thanh kiếm nào, không có kiếm làm sao để luyện. thiếu niên ngồi ngẫm nghĩ một lát.
Đột nhiên trong đầu thiếu niên hiện ra hình ảnh, lão tửu lão nghiện rượu trong trấn nhỏ, cũng chính là vị thợ rèn duy nhất trong trấn nhỏ này, muốn tìm kiếm chỉ có thể là lão, nhưng lão bá này tính tình cổ quái nếu thích thì liền rèn vài ba thanh kiếm với lão không thành vấn đề, còn nếu thông thích thì cũng chỉ nuốt hận mà quay về. nhưng muốn rèn kiếm thì trong cái trấn nhỏ này không tìm lão thì lại có thể tìm ai.
Lý Thuần Tâm, liền muốn thử một phen, mà không muốn thử cũng phải thử, nghĩ liền làm, thiếu niên trước khi đến nhà lão bá nghiện rượu, đã chuẩn bị trước một hũ rượu ngon, một con gà, thầm nghĩ với đống đồ vật này, không dụ được lão già nghiện rượu này đúng là điên.
Lý Thuần Tâm cầm theo một rọ đồ, lững thững đi về hướng nhà lão nghiện rượu khi trời còn chưa sáng hẳn, thiếu niên bước đi từ cái con đường nhỏ thường đi, xuyên qua khu chợ nhỏ, cuối cùng cũng đến trước gian nhà nhỏ, nằm khá cách biệt với trấn nhỏ,
Trước cổng nhà lão bá nghiện rượu, chiếc cổng và hàng rào làm bằng tre, nhìn xuyên qua hàng rào sẽ bắt gặp một căn nhà đất trông khá tồi tàn, thiếu niên đi đến gần cánh cổng, thấy một lão bá đang ngồi ngoài hiên nhà kéo thuốc lào.
Lão trần, thường được dân chúng trong trấn gọi là lão tửu, đang ngồi ở hiên nhà ngay gần bậc thang đi xuống cái sân rộng, đang cầm chiếc điếu cày, kéo lên một tiếng rít rất to, rồi lão nhả khói ra mờ mờ nói.
Hút thuốc lào nâng cao sĩ diện
Thơm mồm bổ phổi, diệt trùng lao
Nâng điếu lên như Triệu Tử Long cầm đao
Nhả khói ra như Khổng Minh gọi gió
Rồi lão bày bày ra bộ mặt phê pha, thiếu niên thấy cảnh này cũng chẳng mấy lạ lẫm, đứng ngoài sân cất tiếng vào, “lão Trần ta vào được không”
Lão bá vẫn đang trong cơn phê pha, tay vẫn cầm cái điếu cày, mắt ti hí, với vài cọng râu lưa thưa, trông rất giống kẻ lang thang đầu đường xó chợ.
Nghe thấy có người gọi mình, lão cũng gọi với ra “vào đi”
Lý Thuần Tâm cũng không nhiều lời, mở cổng bước vào cái sân rộng.
Lão bá thấy Lý Thuần Tâm cũng hơi bất ngờ đáp “tiểu tử ngươi đến đây làm gì?”
Lý Thuần Tâm bày ra bộ dạng đứa trẻ ngoan đáp “ta tới mang chút rượu, với gà nướng qua cho lão này”
Lão đầu nghe thấy một chữ rượu thì đôi mắt sáng rực lên, vội vàng chạy lại phía chiếc rọ thiếu niên đang cầm trên tay, lão cẩn thận đưa tay mở nắp hũ rượu ra, thì một mùi thơm của rượu ngon bay lên không khí, khiến cho ánh mắt lão nhìn vào hũ rượu như muốn ăn tươi nuốt sống,
Nhưng lão vẫn giữ được lý trí, tỏ ra nghi ngờ hỏi Lý Thuần Tâm “tiểu tử ngươi hôm nay làm gì mà tốt tính vậy, có m·ưu đ·ồ gì nói mau”
Lý Thuần Tâm có chút ngập ngừng nhưng cũng gãi đầu đáp lại câu hỏi của lão “ta muốn nhờ lão rèn hộ ta một thành kiếm”
Lão liền đáp lại ngay “tiểu tử ngươi, mới tuổi này đòi rèn kiếm làm gì nếu không nói ta sẽ không rèn cho ngươi”
Lý Thuần Tâm thầm nghĩ, không thể nói cho lão việc mình muốn luyện kiếm, cũng càng không thể nói việc rèn cho vui được. vậy nên cũng liền đáp lại.
“ta muốn dùng kiếm đi săn được không”
Lão bá trung niên bày ra bộ mặt nghi hoặc “ngươi đi săn thì săn dùng cung tên, dùng nỏ chứ ai đời đi săn bằng kiếm, nói thật đi ngươi cần kiếm để làm gì”
Thiếu niên cũng chẳng muốn lôi thôi với lão nhân này nữa, đưa tay toan cầm lấy rọ đồ toan bước đi.
Thấy thiếu niên chuẩn bị cầm rượu ngon gà thơm đi về, lão cũng không nỡ để lọt mất một bữa rượu miễn phí này, liền nghĩ ra một kế.
“tiểu tử ta có một thanh kiếm, ngươi đưa ta rượu, ta sẽ cho ngươi thử rút một lần, nếu có thể rút lên, thanh kiếm đó là của ngươi” lão vừa nói vừa đưa tay vào bên trong cạnh cửa cầm ra một thanh kiếm, màu bạc sáng lóa, thậm chí có thể soi được thân ảnh mình ở thân kiếm, chuôi kiếm bằng gỗ dưới cùng còn đỏ một dải lụa đỏ được thắt lên.
Thiếu niên quay đầu lại nhìn lão bá trung niên đáp “lão nói thật chứ, không nuốt lời”
Lão nghe thấy lời này thì rất không hài lòng, “ngươi nghĩ ta phải đi lừa một đứa nhóc như ngươi sao, sao nào có chấp nhận không”
Lý Thuần Tâm thấy vậy không chút do dự liền chấp nhận yêu cầu của lão, đưa tay nép rọ đồ tới phía lão bá, lão cũng nhanh nhẹ đưa tay bắt lấy, tay còn lại chuẩn xác nép thanh kiếm cắm thẳng vào giữa sân, đáp
“ trong thời gian một hũ rượu này, nếu tiểu tử ngươi rút được nó lên thì nó sẽ là của ngươi, còn nếu không rút được thì trách số trời đi”
thiếu niên không tin là mình lại không rút được một thanh liền dứt khoát gật đầu. “lão đừng hối hận”
lão bá trung thiên thấy vậy cười lên hả hả đáp, “vậy ta không khách khí nữa”
lão nghiện rượu lấy ra một cái bát nhỏ rót rượu ra bát vừa nhâm nhi vừa nói “bắt đầu đi”
thiếu niên cũng chẳng do dự tiến lại gần thanh kiếm, đưa tay cầm lấy thanh kiếm dùng lực đạo mạnh nhất gồng sức rút thật mạnh thanh kiếm, nhưng liền nhật ra không đúng, thanh kiếm này không đúng, thiếu niên đã dùng hết khí lực vốn có, nhưng không sao mảy may xê dịch một chút thanh kiếm.
lão nghiện rượu thấy vậy thì liền châm chọc. “ta rót bát thứ hai đây” sau đó uống một ngụm lớn, rồi hà ra một hơi vô cùng sảng khoái.
Thiếu niên thấy vậy lại một lần nữa đặt tay vào chuôi kiếm, dùng hết toàn bộ khí lực, mạnh mẽ dùng sức nhưng lại một lần nữa thất bại, thanh kiếm trông có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực chất lại nặng như núi, cho dù có dùng sức thế nào cũng chẳng mảy mảy xê dịch.
Thời gian dần qua chum rượu cùng dần dần vơi bớt, Lý Thuần Tâm thấy thời gian không còn nhiều nên lần này, lần này thiếu niên đưa đôi bàn tay mình lại nắm chặt lên chuôi kiếm, dùng lực đạo mạnh nhất gồng sức rút mạnh lấy thanh kiếm, nhưng vẫn như cũ thanh kiếm vẫn găm dưới đất bất động như núi.
Lý Thuần Tâm quyết không bỏ cuộc, lão nghiện rượu đã rót tới bát cuối cùng, thiếu niên vẫn bấu chặt lấy thanh kiếm, hai bản tay đã có máu tỏa ra, cậu la lên một tiếng, bàn tay lại càng dùng sức hơn đến nỗi máu đã rơi dọc theo sóng kiếm, chảy xuống dưới đất. thiếu niên càng ngày càng dùng lực mạnh hơn, tiếng hét cổ vũ tinh thần mình càng ngày càng to hơn, hai bàn tay đã rách hết lớp da ngoài cùng, nhưng vẫn bấu chặt lấy thanh kiếm trước mặt, càng lâu lực đạo càng lớn, sự đau đớn chuyền từ hai lòng bàn tay càng ngày càng lớn,
lão nghiện rượu vẫn nhìn từng hành động của thiếu niên trẻ tuổi này, lộ ra một ánh mắt thưởng thức vô cùng
Cuối cùng thanh kiếm đã có chút lung lay, lão bá nghiện rượu thấy vậy vẻ mặt cực kì ngạc nhiên, nhìn theo từng hành động của thiếu niên, đến nỗi bát rượu đang đưa lên miệng cũng dừng lại,
Thiếu niên vẫn tư thế cũ, bấu chặt lấy than kiếm mặt dù hai bàn tay đã bị nhàu nát, nhưng cậu vẫn không mảy may quan tâm, thanh kiếm cứ vậy từng chút từng chút bị nhất lên khỏi mặt đất.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận