Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 9: Chương 9 trở về
Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:12:54Chương 9 trở về
Khi đã làm xong mọi việc thiếu niên, nhấc đôi bàn chân mệt mỏi rời khỏi hang đá lớn, đi qua con đường cũ tiến ra phía ngoài hang, ánh nắng chói trang ngoài trời khiến cậu phải chớp mắt vài lần, thiếu niên nhận ra, khi mình tiến vào gian mật thất đó trời mới chỉ qua ban trưa một chút, mà hiện giới tiến ra ngoài đã là sáng ngày hôm sau.
Khoảng thời gian dài trong bóng tối, cộng với mùi ẩm thấp của hang đá, hiện tại ra ngoài khiến cậu cảm thấy, cực kỳ dễ chịu như một tù nhân được trả tự do vậy. Thiếu niên nhìn xung quanh không gian đó, cố gắng lần theo con đường cũ để trở về trấn nhỏ.
Vì đi săn bắn lâu ngày, việc tìm về trấn nhỏ không khó với thiếu niên, nhưng nếu để nói là nhanh thì lại là việc không thể, nên khi trời đã bắt đầu ngả về màu vàng sậm thiếu niên mới bước ra khỏi bìa rừng thấy được cái trấn nhỏ quen thuộc.
Lý Thuần Tâm đi qua các sạp hàng quen thuộc, tiến về căn nhà nhỏ cuối trấn của mình, nhưng trong lòng vẫn còn đọng lại những điều kỳ lạ kia, cậu nhìn thấy thế giới này rộng lớn vô cùng, cũng kì ảo không kép, thiếu niên không muốn cả đời sống trong khu trấn nhỏ này, muốn đặt chân ra thế giới ngoài kia, muốn sải bước chân vươn ra bầu trời rộng lớn đó, cứ vậy vừa đi vừa miên mang suy nghĩ phút chốc đã tiến về căn nhà nhỏ của mình.
Khi dần đến căn nhà nhỏ của mình, Lý Thuần Tâm bắt gặp một bóng dáng quen thuộc đang đứng lấp ló sau cánh cửa cổng làm bằng tre đã có phần mòn vẹt trước căn nhà mình, khi thấy thiếu niên bước về, thiếu nữ đối diện nhà, Tiểu Khiết vội vàng chạy về phía của Lý Thuần Tâm hỏi.
“ Thuần Thuần đệ đi đâu suất một ngày hôm qua vậy”
Lý Thuần Tâm, quay đầu đưa tay gãi gãi vành tay, trải lời lấp liếm “không có gì đâu, chỉ là đi săn hơi xa lạc đường một chút, tỉ không cần lo lắng”
Tiểu Khiết bài ra vẻ mặt không tin, với một người đi săn lâu năm việc lạc đường nguyên một ngày ở cái bìa rừng thuộc như đường đi về nhà kia, có đ·ánh c·hết cô cũng không tin.
Thiếu Nữ đưa đôi tay trắng nõn, méo lấy phần eo của thiếu niên đáp “đệ nghĩ tỉ là đứa ngốc sao, mau nói thật” thiếu nữ bày ra bộ mặt phụng phịu, gò má tròi trịa phồng, trông cực kì đáng yêu.
Lý Thuần Tâm không biết trả lời như nào, nói về chuyện bộ hài cốt, kiếm kinh thì không thể nào, nói về kiếm thư thì lại càng không thể, nhất thời không biết giải thích như nào, liền dứt khoát giả ngất luân.
Nghĩ liền làm, Thiếu Niên ôm chán chông có vẻ mệt mỏi, đi đứng lảo đảo, rồi từ từ nhắm mắt ngất lịm đi, thiến nữ ngay cạnh thấy vậy vẻ mặt hoảng hốt liền vươn đôi bàn tay trắng nõn đó đỡ thiếu niên giả ngất này.
“Thuần Thuần đệ sao vậy? đừng làm tỉ lo lắng nha” thiếu nữ vẻ mặt hốt hoảng liền gọi lắc liên hồi
Sau một hồi không thấy thiếu niên có động tĩnh gì, cô liền Để thiếu niên khoác tay lên vai mình từ từ rìu về nhà.
Thiếu niên được rìu về nhà thì vô cùng đắc ý với diễn xuất của mình, cậu mở he hé mắt ra, thì một cảnh tượng đập ngay vào mắt, nhìn từ trên vai thiếu nữ xuống đôi gò bồng đào của thiếu nữ mới lớn, lắc lư theo từng bước chân, thêm cả mùi thơm thoang thoảng trên chóp mũi, thiếu niên mới lớn sao chịu được cảnh tượng như vậy.
Gương mặt thiếu niên đỏ lên như quả mận gần chín, phần hạ bộ đã bắt đầu rục rịch b·iểu t·ình, thiếu niên phải vội vàng nhắm mắt lại, nhưng mùi hương ngay chóp mũi cứ thoang thoảng, này đúng là một dạng h·ành h·ạ tinh thần.
Tiểu Khiết vẫn chưa biết gì, vẫn rất lo lắng cho thiếu niên, cô đưa tay mở cộng nhà lộ ra đôi vai trắng nõn trước mặt thiếu niên, mùi hương thơm mát xộc thẳng vào chóp mũi Lý Thuần Tâm, lúc này cậu chỉ muốn thoát khỏi cảnh tượng này, quả thật đối với thiếu niên trẻ tuổi một màn này chính là đánh thẳng vào tâm lý không thể né tránh.
Sau một lúc bị t·ra t·ấn tinh thần, cũng đã đến phòng Lý Thuần Tâm, Tiểu Khiết nhẹ nhàng đặt thiếu niên xuống giường, thiếu niên vẫn tiếp tục với màn diễn xuất của mình, nhưng nàng nhận ra vẻ mặt này lại không đúng, người b·ất t·ỉnh kiểu gì mà vẻ mặt hồng hào có chút đỏ ửng như thế.
“đệ tính giả vờ đến khi nào” thiếu nữ khoanh tay trước ngực vẻ mặt hiện lên rất không hài lòng,
Thiếu niên vẫn như cũ một dáng vẻ, nhưng trong lòng đã bắt đầu rục rịch
Thiếu nữ thấy thiếu niên giả vờ nằm trước mặt không chút động tĩnh “phốc” một cái một cái chổi, ngay trước cạnh cửa văng trúng cái đầu của thiếu niên.
Lý Thuần Tâm biết không thể giấu được nữa rồi, từ từ ngồi dậy, tay xoa cái đầu vừa bị chọi, đáp “tỉ làm gì mà ra tay nặng vậy”
Thiếu nữ vẫn bộ dạng cũ, gương mặt tối lại thêm vài phần “đệ nói dối thành tính, nay còn bày ra bộ dạng giả ngất, đệ nghĩ tỉ là đứa ngốc phải không, uổng công tỉ lo lắng cho đệ”
Thấy vẻ mặt thật sự tức giận của thiếu nữ trước mắt thiếu niên vội vàng hòa giải, vẻ vô cùng hối lỗi.
Thiếu nữ như chớp được cơ hội nói “đệ muốn ta hết giận, vậy đáp ứng ta một điều kiện không được chối từ”
Lý Thuần Tâm bộ dạng không cam tâm nhưng cũng đành chấp thuận “vậy tỉ muốn điều kiện gì”
Tiếu Khiết bày ra bộ mặt vui vẻ như lúc đầu đáp “tạm thời chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra tỉ sẽ nói sau”
Thiếu niên không biết thiếu nữ nghịch ngợm này sau này sẽ nghĩ ra trò gì, vội vàng đáp “không được! nói ngay hiện giờ”
“đệ không giữ chữ tín, nói được mà không làm được” Tiểu Khiết đưa tôi tay thon dài chỉ thẳng vào phía Lý Thuần Tâm, đôi má thiếu nữ phồng lên vẻ mặt giận dỗi cực kì đáng yêu.
Nhất thời thấy vẻ mặt này Lý Thuần Tâm không biết phải làm như nào, vậy là đành phải chịu thua một lần nữa “được thôi, điều kiện là không được đưa ra yêu cầu vô lý không làm được”
Như chỉ chờ ngay được câu này, thiếu nữ cạnh nhà chạy vọt đi “vậy nha, đệ nghỉ sớm đi tỉ về đây” vừa chạy đi cô vừa dơ mu bàn tay vẫy về phía Lý Thuần Tâm.
khi Tiểu Khiết về nhà Lý Thuần Tâm mới có thời gian suy nghĩ, thiếu niên không biết cái gian mật thất kia có ở đó bao lâu, mà đến Mạc Lão Đầu đi săn trong rừng hơn nửa đời người cũng không biết sự xuất hiện của nó, dân chúng trong trấn cũng không biết đến sự tồn tại của, gian mật thất đó. hay có thể là họ biết nhưng lại chưa dám một lần thử vô lần nào.
mà như lời lão nhân nói, kiếm thư lợi hại như vậy tại sao, lão lại c·hết ở trong gian mật thất đó, còn thêm cả lưu ly kiếm khi đến thiên cảnh sẽ trở thành kiếm bổn mệnh của thiếu niên, nhưng thiếu niên lại không biết nó đang ở đâu trong cơ thể mình.
Thiếu niên đã kiểm tra cơ thể của mình rất nhiều lần, khẳng định là không có điều gì kì lạ cả, nhưng cậu khẳng định rằng lão nhân kia là thật, kiếm thư cũng là thật, nhưng rốt cuộc nó thật như nào thì lại không thể giải thích được, cậu chỉ biết là thế giới này không giống như cậu vẫn nghĩ trước đây.
những câu hỏi liên tục hiện lên trong đầu thiếu niên, những điều huyền ảo mà cậu chưa được biết đến bao giờ, tất cả tạo nên một bức màn lớn, khiến cho lòng người tò mò muốn tìm hiểu, cứ như vậy thiếu niên nằm trên giường không biết vì mệt mỏi, hay vì suy nghĩ quá nhiều mà th·iếp đi từ lúc nào. nhưng lần này giấc mơ thiếu niên thường gặp lại không xuất hiện, đã lâu lắm rồi thiếu niên mới có một giấc ngủ bình yên như vậy.
Khi đã làm xong mọi việc thiếu niên, nhấc đôi bàn chân mệt mỏi rời khỏi hang đá lớn, đi qua con đường cũ tiến ra phía ngoài hang, ánh nắng chói trang ngoài trời khiến cậu phải chớp mắt vài lần, thiếu niên nhận ra, khi mình tiến vào gian mật thất đó trời mới chỉ qua ban trưa một chút, mà hiện giới tiến ra ngoài đã là sáng ngày hôm sau.
Khoảng thời gian dài trong bóng tối, cộng với mùi ẩm thấp của hang đá, hiện tại ra ngoài khiến cậu cảm thấy, cực kỳ dễ chịu như một tù nhân được trả tự do vậy. Thiếu niên nhìn xung quanh không gian đó, cố gắng lần theo con đường cũ để trở về trấn nhỏ.
Vì đi săn bắn lâu ngày, việc tìm về trấn nhỏ không khó với thiếu niên, nhưng nếu để nói là nhanh thì lại là việc không thể, nên khi trời đã bắt đầu ngả về màu vàng sậm thiếu niên mới bước ra khỏi bìa rừng thấy được cái trấn nhỏ quen thuộc.
Lý Thuần Tâm đi qua các sạp hàng quen thuộc, tiến về căn nhà nhỏ cuối trấn của mình, nhưng trong lòng vẫn còn đọng lại những điều kỳ lạ kia, cậu nhìn thấy thế giới này rộng lớn vô cùng, cũng kì ảo không kép, thiếu niên không muốn cả đời sống trong khu trấn nhỏ này, muốn đặt chân ra thế giới ngoài kia, muốn sải bước chân vươn ra bầu trời rộng lớn đó, cứ vậy vừa đi vừa miên mang suy nghĩ phút chốc đã tiến về căn nhà nhỏ của mình.
Khi dần đến căn nhà nhỏ của mình, Lý Thuần Tâm bắt gặp một bóng dáng quen thuộc đang đứng lấp ló sau cánh cửa cổng làm bằng tre đã có phần mòn vẹt trước căn nhà mình, khi thấy thiếu niên bước về, thiếu nữ đối diện nhà, Tiểu Khiết vội vàng chạy về phía của Lý Thuần Tâm hỏi.
“ Thuần Thuần đệ đi đâu suất một ngày hôm qua vậy”
Lý Thuần Tâm, quay đầu đưa tay gãi gãi vành tay, trải lời lấp liếm “không có gì đâu, chỉ là đi săn hơi xa lạc đường một chút, tỉ không cần lo lắng”
Tiểu Khiết bài ra vẻ mặt không tin, với một người đi săn lâu năm việc lạc đường nguyên một ngày ở cái bìa rừng thuộc như đường đi về nhà kia, có đ·ánh c·hết cô cũng không tin.
Thiếu Nữ đưa đôi tay trắng nõn, méo lấy phần eo của thiếu niên đáp “đệ nghĩ tỉ là đứa ngốc sao, mau nói thật” thiếu nữ bày ra bộ mặt phụng phịu, gò má tròi trịa phồng, trông cực kì đáng yêu.
Lý Thuần Tâm không biết trả lời như nào, nói về chuyện bộ hài cốt, kiếm kinh thì không thể nào, nói về kiếm thư thì lại càng không thể, nhất thời không biết giải thích như nào, liền dứt khoát giả ngất luân.
Nghĩ liền làm, Thiếu Niên ôm chán chông có vẻ mệt mỏi, đi đứng lảo đảo, rồi từ từ nhắm mắt ngất lịm đi, thiến nữ ngay cạnh thấy vậy vẻ mặt hoảng hốt liền vươn đôi bàn tay trắng nõn đó đỡ thiếu niên giả ngất này.
“Thuần Thuần đệ sao vậy? đừng làm tỉ lo lắng nha” thiếu nữ vẻ mặt hốt hoảng liền gọi lắc liên hồi
Sau một hồi không thấy thiếu niên có động tĩnh gì, cô liền Để thiếu niên khoác tay lên vai mình từ từ rìu về nhà.
Thiếu niên được rìu về nhà thì vô cùng đắc ý với diễn xuất của mình, cậu mở he hé mắt ra, thì một cảnh tượng đập ngay vào mắt, nhìn từ trên vai thiếu nữ xuống đôi gò bồng đào của thiếu nữ mới lớn, lắc lư theo từng bước chân, thêm cả mùi thơm thoang thoảng trên chóp mũi, thiếu niên mới lớn sao chịu được cảnh tượng như vậy.
Gương mặt thiếu niên đỏ lên như quả mận gần chín, phần hạ bộ đã bắt đầu rục rịch b·iểu t·ình, thiếu niên phải vội vàng nhắm mắt lại, nhưng mùi hương ngay chóp mũi cứ thoang thoảng, này đúng là một dạng h·ành h·ạ tinh thần.
Tiểu Khiết vẫn chưa biết gì, vẫn rất lo lắng cho thiếu niên, cô đưa tay mở cộng nhà lộ ra đôi vai trắng nõn trước mặt thiếu niên, mùi hương thơm mát xộc thẳng vào chóp mũi Lý Thuần Tâm, lúc này cậu chỉ muốn thoát khỏi cảnh tượng này, quả thật đối với thiếu niên trẻ tuổi một màn này chính là đánh thẳng vào tâm lý không thể né tránh.
Sau một lúc bị t·ra t·ấn tinh thần, cũng đã đến phòng Lý Thuần Tâm, Tiểu Khiết nhẹ nhàng đặt thiếu niên xuống giường, thiếu niên vẫn tiếp tục với màn diễn xuất của mình, nhưng nàng nhận ra vẻ mặt này lại không đúng, người b·ất t·ỉnh kiểu gì mà vẻ mặt hồng hào có chút đỏ ửng như thế.
“đệ tính giả vờ đến khi nào” thiếu nữ khoanh tay trước ngực vẻ mặt hiện lên rất không hài lòng,
Thiếu niên vẫn như cũ một dáng vẻ, nhưng trong lòng đã bắt đầu rục rịch
Thiếu nữ thấy thiếu niên giả vờ nằm trước mặt không chút động tĩnh “phốc” một cái một cái chổi, ngay trước cạnh cửa văng trúng cái đầu của thiếu niên.
Lý Thuần Tâm biết không thể giấu được nữa rồi, từ từ ngồi dậy, tay xoa cái đầu vừa bị chọi, đáp “tỉ làm gì mà ra tay nặng vậy”
Thiếu nữ vẫn bộ dạng cũ, gương mặt tối lại thêm vài phần “đệ nói dối thành tính, nay còn bày ra bộ dạng giả ngất, đệ nghĩ tỉ là đứa ngốc phải không, uổng công tỉ lo lắng cho đệ”
Thấy vẻ mặt thật sự tức giận của thiếu nữ trước mắt thiếu niên vội vàng hòa giải, vẻ vô cùng hối lỗi.
Thiếu nữ như chớp được cơ hội nói “đệ muốn ta hết giận, vậy đáp ứng ta một điều kiện không được chối từ”
Lý Thuần Tâm bộ dạng không cam tâm nhưng cũng đành chấp thuận “vậy tỉ muốn điều kiện gì”
Tiếu Khiết bày ra bộ mặt vui vẻ như lúc đầu đáp “tạm thời chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra tỉ sẽ nói sau”
Thiếu niên không biết thiếu nữ nghịch ngợm này sau này sẽ nghĩ ra trò gì, vội vàng đáp “không được! nói ngay hiện giờ”
“đệ không giữ chữ tín, nói được mà không làm được” Tiểu Khiết đưa tôi tay thon dài chỉ thẳng vào phía Lý Thuần Tâm, đôi má thiếu nữ phồng lên vẻ mặt giận dỗi cực kì đáng yêu.
Nhất thời thấy vẻ mặt này Lý Thuần Tâm không biết phải làm như nào, vậy là đành phải chịu thua một lần nữa “được thôi, điều kiện là không được đưa ra yêu cầu vô lý không làm được”
Như chỉ chờ ngay được câu này, thiếu nữ cạnh nhà chạy vọt đi “vậy nha, đệ nghỉ sớm đi tỉ về đây” vừa chạy đi cô vừa dơ mu bàn tay vẫy về phía Lý Thuần Tâm.
khi Tiểu Khiết về nhà Lý Thuần Tâm mới có thời gian suy nghĩ, thiếu niên không biết cái gian mật thất kia có ở đó bao lâu, mà đến Mạc Lão Đầu đi săn trong rừng hơn nửa đời người cũng không biết sự xuất hiện của nó, dân chúng trong trấn cũng không biết đến sự tồn tại của, gian mật thất đó. hay có thể là họ biết nhưng lại chưa dám một lần thử vô lần nào.
mà như lời lão nhân nói, kiếm thư lợi hại như vậy tại sao, lão lại c·hết ở trong gian mật thất đó, còn thêm cả lưu ly kiếm khi đến thiên cảnh sẽ trở thành kiếm bổn mệnh của thiếu niên, nhưng thiếu niên lại không biết nó đang ở đâu trong cơ thể mình.
Thiếu niên đã kiểm tra cơ thể của mình rất nhiều lần, khẳng định là không có điều gì kì lạ cả, nhưng cậu khẳng định rằng lão nhân kia là thật, kiếm thư cũng là thật, nhưng rốt cuộc nó thật như nào thì lại không thể giải thích được, cậu chỉ biết là thế giới này không giống như cậu vẫn nghĩ trước đây.
những câu hỏi liên tục hiện lên trong đầu thiếu niên, những điều huyền ảo mà cậu chưa được biết đến bao giờ, tất cả tạo nên một bức màn lớn, khiến cho lòng người tò mò muốn tìm hiểu, cứ như vậy thiếu niên nằm trên giường không biết vì mệt mỏi, hay vì suy nghĩ quá nhiều mà th·iếp đi từ lúc nào. nhưng lần này giấc mơ thiếu niên thường gặp lại không xuất hiện, đã lâu lắm rồi thiếu niên mới có một giấc ngủ bình yên như vậy.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận