Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 8: Chương 8 kiếm thư 3
Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:12:54Chương 8 kiếm thư 3
Bạch y lão nhân lại nói tiếp. “mà để đạt được thiên cảnh, lại cũng là một chặng đường dài, để đạt được thiên cảnh trước hết phải vượt qua địa cảnh, mà địa cảnh lại chia thành năm cảnh giới nhỏ, lần lượt là nhất phẩm địa cảnh là luyện tinh, nhị phẩm luyện phách, tam phẩm luyện huyết cảnh, tứ phẩm đồng bì thiết cốt, ngũ phẩm luyện thần, mỗi phẩm lại có một sự huyền diệu riêng, mà tương tự sự cách biệt cũng cực kỳ lớn”
Thiếu niên nghe xong có vẻ đã hiểu ra một chút đạo lý trong đó, cất giọng hỏi “ vậy còn thiên cảnh thì sao”
Lão nhân không trả lời ngay, sau một lúc im lặng lại mới cất giọng “ thiếu niên ngươi muốn trở thành võ giả”
Lý Thuần Tâm nghe xong câu hỏi của lão nhân, nhất thời không trả lời được hắn muốn có được sức mạnh, bảo vệ những người mà hắn cho là nhà, nhưng lại không muốn giống những kẻ đạo mạo kia, trở thành một con rối của sức mạnh, theo đuổi nói tới mức nhân tâm cũng đánh mất.
Dừng một lát thiếu niên cất giọng hỏi “nếu trở thành võ giả, ta cũng sẽ giống bọn họ?”
Bạch y lão nhân khẽ mỉm cười, đôi mắt chứa đựng bể trời kinh nghiệm, lặng lẽ nhìn thiếu niên. Sau một hồi trầm ngâm, lão chậm rãi nói.
“ võ giả là con là con đường gian nan, mà sự gian nan đó là rèn luyện ý trí và linh hồn, kẻ không đủ kiên nghị sẽ bị đào thải, trở thành nô lệ của sức mạnh, mà lại không biết rằng quyền lực sức mạnh chỉ là công cụ, không phải mục đích cuối cùng. Điểu quan trọng không phải sức mạnh ngươi đến đâu, mà là ngươi dùng sức mạnh đó để làm gì. Nhiều kẻ lầm tưởng rằng chỉ cần có sức mạnh là có thể thống trị, kiểm soát tất cả, nhưng cuối cùng lại trở thành nô lệ cho chính tham vọng của chính mình, sau cùng lại ngụm lặn giữa dòng huyết thây, tới lúc c·hết cũng không biết lý tưởng của mình rốt cuộc là gì”.
Tay áo bạch y được gió thổi bay phất phới lên từng nhịp, lão nhân dừng một lát lại cất giọng nói tiếp
“mà ngươi muốn trở thành võ giả, trước hết phải tự hỏi bản thân, ngươi có đủ kiên nhẫn đủ, đủ lòng nhân từ để không đánh mất bản thân trên con đường này không. Đạo của võ giả không phải là kẻ mạnh đàn áp kẻ yếu, mà là dùng sức mạnh để bảo vệ thứ mình cho là quan trọng, để giữ vững bản tâm, đạp trên con đường này nếu đi sai một bước chính là vạn kiếp bất phục”.
Nói xong lão đưa đôi tay nhăn nheo, vỗ nhẹ vào vai thiếu niên nói “ nhớ kĩ, thiên địa bao la, sức mạnh có lớn đến đâu cũng có giới hạn. kẻ mạnh sẽ có kẻ mạnh hơn, kẻ tàn ác sẽ có kẻ tàn ác hơn tiêu diệt”
Lý Thuần Tâm, lặng lẽ nghe từng lời bạch y lão nhân nói, trong mắt hiện lên sự suy tư, hắn muốn có được sức mạnh để bảo vệ người thân, hắn muốn như giao long giữa bầu trời, chẳng nguyện làm chú ếch nhỏ chỉ biết ngắm nhìn bầu trời thông qua miệng giếng.
Sau một lúc trầm tư thiếu niên trẻ tuổi gật đầu một cái chắc nịch, “có, ta muốn trở thành võ giả”
Lão nhân nghe xong cũng chẳng mấy bất ngờ, như đã đoán trước được câu trả lời, lão nhân nhẹ nhàng phất tay áo bạch y đạo bào, trên tay luồng khí cơ tụ lại hóa ra hình ảnh của một thanh kiếm. là thanh kiếm được găm trên đỉnh núi đó.
Thiếu niên nhìn thanh kiếm tò mò “ đây là?”
Lão nhân từ tốn đáp, “đây là lưu ly kiếm, một trong An Nam tứ đại khí, nó là kiếm tâm bản mệnh của ta lúc còn sống, hiện giời trao lại cho ngươi như phần quà của truyền nhân kiếm thư, nó sẽ ở trong thể nội của ngươi, chờ tới lúc ngươi đạt thiên cảnh thì nó sẽ trở thành kiếm tâm bản mệnh của ngươi”.
lão nói xong nhẹ nhàng đưa hai ngón tay, vuốt từ cuối thân kiếm đến mũi kiếm. Rồi lão bước từng bước đi nhẹ nhàng, múa một một bài kiếm pháp, bước chân rất nhẹ nhàng nhưng lại cực kì nhanh, ánh mắt Lý Thuần Tâm phải cực kỳ thận trọng mới có thể miễn cưỡng theo bước lão nhân già nua kia.
Vừa múa kiếm lão vừa nói, “đây là kiếm kinh đệ nhất công pháp của kiếm sơn, chỉ truyền cho đệ tử thân truyền, hôm nay ta và ngươi coi như cũng là một nửa thân truyền nên truyền cho ngươi, nhìn cho kỹ vào”
Khi lão múa xong đường kiếm, Lý Thuần Tâm, trong đầu vẫn còn đọng lại những bóng hình đó, nhưng cũng chẳng ngẩn ngơ được lâu lão đã tiến lại gần đặt thanh kiếm vừa cầm lên tay thiếu niên đang ngẩn ngơ kia,
“cầm lấy sau khi ngươi đạt tới thiên cảnh thì thanh kiếm này sẽ trở thành kiếm tâm bản mệnh của ngươi, còn về kiếm thư mỗi lần ngươi đạt tới một phẩm cấp thì sẽ có một bộ pháp quyết hiện ra trong tâm thức, phẩm cấp càng cao kiếm pháp càng tinh xảo, càng mãnh liệt”
Dừng một lát lão nói, “dưới t·hi t·hể ta có một cuốn sách đó là kiếm kinh, coi như là quà tặng sư đồ”
Rồi lão nhân lại nói thêm “nếu chưa có sức mạnh tự bảo vệ mình, thì đừng sự dụng công pháp kiếm thư quá lộ liễu, nếu để mấy lão đầu kiếm sơn kia biết sẽ dẫn tới họa sát thân”
Thiếu niên chỉ gật đầu nghe như đã hiểu “ vâng con sẽ nhớ kĩ”.
lão nhân như chỉ đợi nghe thấy lời này, bàn tay đang đặt trên vai thiếu niên dần dần mờ nhạt đi, “tới lúc ta phải đi rồi, nhớ kĩ hãy cho thiên hạ thấy được đệ tử của Mạc Vô Song ta, sau này sẽ phong quang tuyệt đại như thế nào, đứng trên vạn người ra làm sao”
thấy thân thể của bạch y lão nhân đang mờ nhạt dần đi thiếu niên có chút sốt ruột hỏi “thân thể người?”
Lão nhân chỉ lắc đầu đáp, “tâm nguyện đã hoàn thành, tới lúc rời đi rồi, sở dĩ hồn tâm của ta không bị tan biến là do lưu ly kiếm bảo trợ hồn phách, khi ta rời khỏi kiếm, đó cũng chính là lúc thời gian đếm ngược rồi”
“tiểu tử, con đường sau này của con phải tự con đi rồi”
Lão nhân nói xong, thân thể cũng từ từ ta biến hóa thành một luồng lam sắc từ từ tàn biến thành luồng sương trắng rồi biến mất hẳn.
Thiếu niên cố gắng với đôi bàn tay gầy gò cố níu dữ lại, nhưng mọi nỗ lực giường như vô nghĩa, bàn tay thiếu niên cố gắng đưa ra, nhưng lại xuyên qua thân thể lão nhân, cứ như vậy cho tới lúc lão nhân ta biến hẳn.
Khi tới lúc lão nhân kì tan biến hẳng, Lý Thuần Tâm bị một luồng khí kình thô bạo đẩy ra bên ngoài, khi một lần nữa mở mắt ra thiếu niên đã thấy mình lại ở trong gian mật thất lúc trước, mùi ẩm thấp lại sọc bào trong mũi, trước mặt thiếu niên vẫn là bộ hài cốt đạo bào đó, thiếu niên chậm rã đứng dậy, phủi bụi trên quần áo, tiến lại phía bô hài cốt đang ngồi kia, nhẹ nhàng gập hai gối xuống, bái ba lạy.
“ sư phụ, ta chưa kịp tế bái người một cách tử tế, hiện giới chỉ có thể lạy trước gì di hài của người, ba bái nhận sư này người nhận trước, khi nào ta thành đại sự sẽ tới bái ba bái trả hiếu”
Nói xong lời, thiếu niên cẩn thận lật hài cốt kia lên, nhẹ nhàng không làm tổn hại, khi lật bộ hài cốt kia lên, bên bên dưới quả thật có một cuốn sách bìa nâu, dòng chữ kiếm kinh trên đó đã bị phai mờ phần nào, nhưng vẫn thấy rõ. thiếu niên đưa đôi tay với lấy cuốn sách, cẩn thật lật ra, nhưng bên trong lại chẳng có một chút đồng nhất với bên ngoài. bên trong cuốn sách những dòng chữ viết tay, những hình vẽ vấn còn rất sắc nét, cứ như là mới viết mới đây.
Sau khi cẩn thận cấn giữ cuốn sách, thiếu niên cần thận đào một huyệt mộ ngay chính giữa gian mật thất, chôn hài cốt lão nhân kia, khắc một chiếc bia mộ gỗ nghi ba chứ “Mạc Vô Song.
Bạch y lão nhân lại nói tiếp. “mà để đạt được thiên cảnh, lại cũng là một chặng đường dài, để đạt được thiên cảnh trước hết phải vượt qua địa cảnh, mà địa cảnh lại chia thành năm cảnh giới nhỏ, lần lượt là nhất phẩm địa cảnh là luyện tinh, nhị phẩm luyện phách, tam phẩm luyện huyết cảnh, tứ phẩm đồng bì thiết cốt, ngũ phẩm luyện thần, mỗi phẩm lại có một sự huyền diệu riêng, mà tương tự sự cách biệt cũng cực kỳ lớn”
Thiếu niên nghe xong có vẻ đã hiểu ra một chút đạo lý trong đó, cất giọng hỏi “ vậy còn thiên cảnh thì sao”
Lão nhân không trả lời ngay, sau một lúc im lặng lại mới cất giọng “ thiếu niên ngươi muốn trở thành võ giả”
Lý Thuần Tâm nghe xong câu hỏi của lão nhân, nhất thời không trả lời được hắn muốn có được sức mạnh, bảo vệ những người mà hắn cho là nhà, nhưng lại không muốn giống những kẻ đạo mạo kia, trở thành một con rối của sức mạnh, theo đuổi nói tới mức nhân tâm cũng đánh mất.
Dừng một lát thiếu niên cất giọng hỏi “nếu trở thành võ giả, ta cũng sẽ giống bọn họ?”
Bạch y lão nhân khẽ mỉm cười, đôi mắt chứa đựng bể trời kinh nghiệm, lặng lẽ nhìn thiếu niên. Sau một hồi trầm ngâm, lão chậm rãi nói.
“ võ giả là con là con đường gian nan, mà sự gian nan đó là rèn luyện ý trí và linh hồn, kẻ không đủ kiên nghị sẽ bị đào thải, trở thành nô lệ của sức mạnh, mà lại không biết rằng quyền lực sức mạnh chỉ là công cụ, không phải mục đích cuối cùng. Điểu quan trọng không phải sức mạnh ngươi đến đâu, mà là ngươi dùng sức mạnh đó để làm gì. Nhiều kẻ lầm tưởng rằng chỉ cần có sức mạnh là có thể thống trị, kiểm soát tất cả, nhưng cuối cùng lại trở thành nô lệ cho chính tham vọng của chính mình, sau cùng lại ngụm lặn giữa dòng huyết thây, tới lúc c·hết cũng không biết lý tưởng của mình rốt cuộc là gì”.
Tay áo bạch y được gió thổi bay phất phới lên từng nhịp, lão nhân dừng một lát lại cất giọng nói tiếp
“mà ngươi muốn trở thành võ giả, trước hết phải tự hỏi bản thân, ngươi có đủ kiên nhẫn đủ, đủ lòng nhân từ để không đánh mất bản thân trên con đường này không. Đạo của võ giả không phải là kẻ mạnh đàn áp kẻ yếu, mà là dùng sức mạnh để bảo vệ thứ mình cho là quan trọng, để giữ vững bản tâm, đạp trên con đường này nếu đi sai một bước chính là vạn kiếp bất phục”.
Nói xong lão đưa đôi tay nhăn nheo, vỗ nhẹ vào vai thiếu niên nói “ nhớ kĩ, thiên địa bao la, sức mạnh có lớn đến đâu cũng có giới hạn. kẻ mạnh sẽ có kẻ mạnh hơn, kẻ tàn ác sẽ có kẻ tàn ác hơn tiêu diệt”
Lý Thuần Tâm, lặng lẽ nghe từng lời bạch y lão nhân nói, trong mắt hiện lên sự suy tư, hắn muốn có được sức mạnh để bảo vệ người thân, hắn muốn như giao long giữa bầu trời, chẳng nguyện làm chú ếch nhỏ chỉ biết ngắm nhìn bầu trời thông qua miệng giếng.
Sau một lúc trầm tư thiếu niên trẻ tuổi gật đầu một cái chắc nịch, “có, ta muốn trở thành võ giả”
Lão nhân nghe xong cũng chẳng mấy bất ngờ, như đã đoán trước được câu trả lời, lão nhân nhẹ nhàng phất tay áo bạch y đạo bào, trên tay luồng khí cơ tụ lại hóa ra hình ảnh của một thanh kiếm. là thanh kiếm được găm trên đỉnh núi đó.
Thiếu niên nhìn thanh kiếm tò mò “ đây là?”
Lão nhân từ tốn đáp, “đây là lưu ly kiếm, một trong An Nam tứ đại khí, nó là kiếm tâm bản mệnh của ta lúc còn sống, hiện giời trao lại cho ngươi như phần quà của truyền nhân kiếm thư, nó sẽ ở trong thể nội của ngươi, chờ tới lúc ngươi đạt thiên cảnh thì nó sẽ trở thành kiếm tâm bản mệnh của ngươi”.
lão nói xong nhẹ nhàng đưa hai ngón tay, vuốt từ cuối thân kiếm đến mũi kiếm. Rồi lão bước từng bước đi nhẹ nhàng, múa một một bài kiếm pháp, bước chân rất nhẹ nhàng nhưng lại cực kì nhanh, ánh mắt Lý Thuần Tâm phải cực kỳ thận trọng mới có thể miễn cưỡng theo bước lão nhân già nua kia.
Vừa múa kiếm lão vừa nói, “đây là kiếm kinh đệ nhất công pháp của kiếm sơn, chỉ truyền cho đệ tử thân truyền, hôm nay ta và ngươi coi như cũng là một nửa thân truyền nên truyền cho ngươi, nhìn cho kỹ vào”
Khi lão múa xong đường kiếm, Lý Thuần Tâm, trong đầu vẫn còn đọng lại những bóng hình đó, nhưng cũng chẳng ngẩn ngơ được lâu lão đã tiến lại gần đặt thanh kiếm vừa cầm lên tay thiếu niên đang ngẩn ngơ kia,
“cầm lấy sau khi ngươi đạt tới thiên cảnh thì thanh kiếm này sẽ trở thành kiếm tâm bản mệnh của ngươi, còn về kiếm thư mỗi lần ngươi đạt tới một phẩm cấp thì sẽ có một bộ pháp quyết hiện ra trong tâm thức, phẩm cấp càng cao kiếm pháp càng tinh xảo, càng mãnh liệt”
Dừng một lát lão nói, “dưới t·hi t·hể ta có một cuốn sách đó là kiếm kinh, coi như là quà tặng sư đồ”
Rồi lão nhân lại nói thêm “nếu chưa có sức mạnh tự bảo vệ mình, thì đừng sự dụng công pháp kiếm thư quá lộ liễu, nếu để mấy lão đầu kiếm sơn kia biết sẽ dẫn tới họa sát thân”
Thiếu niên chỉ gật đầu nghe như đã hiểu “ vâng con sẽ nhớ kĩ”.
lão nhân như chỉ đợi nghe thấy lời này, bàn tay đang đặt trên vai thiếu niên dần dần mờ nhạt đi, “tới lúc ta phải đi rồi, nhớ kĩ hãy cho thiên hạ thấy được đệ tử của Mạc Vô Song ta, sau này sẽ phong quang tuyệt đại như thế nào, đứng trên vạn người ra làm sao”
thấy thân thể của bạch y lão nhân đang mờ nhạt dần đi thiếu niên có chút sốt ruột hỏi “thân thể người?”
Lão nhân chỉ lắc đầu đáp, “tâm nguyện đã hoàn thành, tới lúc rời đi rồi, sở dĩ hồn tâm của ta không bị tan biến là do lưu ly kiếm bảo trợ hồn phách, khi ta rời khỏi kiếm, đó cũng chính là lúc thời gian đếm ngược rồi”
“tiểu tử, con đường sau này của con phải tự con đi rồi”
Lão nhân nói xong, thân thể cũng từ từ ta biến hóa thành một luồng lam sắc từ từ tàn biến thành luồng sương trắng rồi biến mất hẳn.
Thiếu niên cố gắng với đôi bàn tay gầy gò cố níu dữ lại, nhưng mọi nỗ lực giường như vô nghĩa, bàn tay thiếu niên cố gắng đưa ra, nhưng lại xuyên qua thân thể lão nhân, cứ như vậy cho tới lúc lão nhân ta biến hẳn.
Khi tới lúc lão nhân kì tan biến hẳng, Lý Thuần Tâm bị một luồng khí kình thô bạo đẩy ra bên ngoài, khi một lần nữa mở mắt ra thiếu niên đã thấy mình lại ở trong gian mật thất lúc trước, mùi ẩm thấp lại sọc bào trong mũi, trước mặt thiếu niên vẫn là bộ hài cốt đạo bào đó, thiếu niên chậm rã đứng dậy, phủi bụi trên quần áo, tiến lại phía bô hài cốt đang ngồi kia, nhẹ nhàng gập hai gối xuống, bái ba lạy.
“ sư phụ, ta chưa kịp tế bái người một cách tử tế, hiện giới chỉ có thể lạy trước gì di hài của người, ba bái nhận sư này người nhận trước, khi nào ta thành đại sự sẽ tới bái ba bái trả hiếu”
Nói xong lời, thiếu niên cẩn thận lật hài cốt kia lên, nhẹ nhàng không làm tổn hại, khi lật bộ hài cốt kia lên, bên bên dưới quả thật có một cuốn sách bìa nâu, dòng chữ kiếm kinh trên đó đã bị phai mờ phần nào, nhưng vẫn thấy rõ. thiếu niên đưa đôi tay với lấy cuốn sách, cẩn thật lật ra, nhưng bên trong lại chẳng có một chút đồng nhất với bên ngoài. bên trong cuốn sách những dòng chữ viết tay, những hình vẽ vấn còn rất sắc nét, cứ như là mới viết mới đây.
Sau khi cẩn thận cấn giữ cuốn sách, thiếu niên cần thận đào một huyệt mộ ngay chính giữa gian mật thất, chôn hài cốt lão nhân kia, khắc một chiếc bia mộ gỗ nghi ba chứ “Mạc Vô Song.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận