Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 7: Chương 7 Kiếm thư 2
Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:12:54Chương 7 Kiếm thư 2
Thiếu niên đưa tay ra, chạm và vầng quang sắc đó, liền cảm thấy thân thể như đang bị luồng quang sắc đó thô bạo hút vào bên trong, khi thiếu niên mở đôi mắt mờ mờ do bị ánh sáng làm chói, thì một cảnh tượng khác lại hiện ra, thiếu niên thấy mình đứng giữa một rừng trúc, những thân trúc đang đong đưa trong gió, lá trúc rơi theo từng cơn gió nhẹ trông rất mỹ cảnh.
Bên giữ rừng rừng trúc có một cái đình nhỏ, khi nheo mắt đưa vào thì thấy thấp thoáng thân ảnh một người, khi thiếu niên chầm chậm tiến lại gần chỉ khi cách một vài bước chân mới có thể nhìn rõ, bên trong là một bạch y lão nhân, đang quay mặt lại, chỉ nhìn ở phía sau lưng thôi đã cảm nhân được rằng, người này rất tiên phong đạo cốt, có cảm giác rất thâm sâu. Khi thiếu niên tiến bước lại gần hơn thì lão nhân mới bắt đầu lên tiếng.
“ ba trăm năm rồi” một câu nói chẳng hề rõ nghĩa.
Lý Thuần Tâm bày ra bộ mặt ngơ ngác, nhưng vẫn cất giọng hỏi “ đây là nơi nào, người là ai”
Nghe xong lời này bạch y lão nhân quay đầu lại, lúc này thiếu niên mới nhìn thấy được dung mạo thật sự của lão nhân kia, một lão nhân có mái tóc bạc dài quá sau lưng, buông xõa tự nhiên, phiêu dật theo từng cơn gió nhẹ, gương mặt lão hằn lên nếp nhăn của thời gian, nhưng không vì về mà mất đi nét trí tuệ. Đôi mắt sâu thẳm như nước mùa thu. Dưới đôi mày bạc dài, ánh mắt lão vừa bình thản, vừa lạnh lùng, nhưng cũng ẩn chứa chút gì đó thấu hiểu lẽ đời.
Lưng lão thẳng tắp, hai tay chắp ra sau lưng, tạo nên một dáng vẻ ung dung, điềm đạm của bậc cao nhân thoát tục, ánh mắt nhàn nhạt xuyên qua rừng trúc, nhìn vào phía thiếu niên trả lời. “ ta là ai, haha lâu lắm rồi chưa được nghe lại câu này”
Thiếu niên nghe xong câu nói này, lại càng khó hiểu hơn. Lão nhân vẫn tiếp tục nói.
“ta là ai ư, ta là chủ nhân của kiếm thư đời trước” lão nhân nói nhưng vẫn giữ nguyên dáng hình của một bậc cao nhân tay chắp sau lưng, ánh mắt sâu thẳm.
Thiếu niên nghe xong lại càng thêm khó hiểu, cất lời “kiếm thư là cái gì”
Lão nhân hơi bất ngờ, hửm lên một tiếng đáp “ tiểu huynh đệ, ngươi không biết kiếm thư ư?”
Thiếu niên vẫn như cũ lắc đầu.
Lão nhân hơi nghi hoặc, rồi tiến lại gần nhìn chăm chú vào thiếu niên rồi bất chợt nói. “ người phàm, sao có thể vượt qua kiếm sơn đến tận đây”
Rồi lão nhân đưa tay cầm lấy cổ tay của thiếu niên, khiến thiếu niên cảm thấy hơi khó chịu, bất chợt một luồng lam sắc sắc bùng lên, thiếu niên chỉ cảm thấy bên trong thân thể kinh mạch mình như có gì chạy qua, nhưng lại chẳng có chút gì là khó chịu, ngược lại lại rất ấm áp thoải mái.
Sau một vài giây, bạch y lão nhân buông tay ra, bộ dạng gật đầu như đã hiểu, cất giọng nói “ ý chí kiên nghị, kiếm tâm thông minh, kiếm ý huyết sát” rồi lão cười lớn nói tiếp. “ hahaha người sinh ra để luyện kiếm mà” lão nhân nói bộ dạng lại hiện lên một chút vui sướng
.
Thiếu niên càng ngày càng khó hiểu, cất giọng.” “ lão nhân, người còn chưa trả lời ta. Nơi này là đâu, còn kiếm thư ngươi nói là cái gì”
Nghe xong câu nói lão nhân mới quay lại nhìn thiếu niên nói, “ đây là kiếm chi cảnh, không gian ý thức của kiếm thư, mà ta chính là chủ nhân của kiếm thư” dừng một chút lão lại nói. “ mà kiếm thư, chính là một trong thiên hạ tam thanh thư, gồm có kiếm thư, đạo thư, và huyết thư, mà cái được gọi là tam thanh thư, chính là ba loại thiên hạ đệ nhất công pháp,”
Dừng thêm một lát, lão nhân lại chậm rãi cất lời, “ kiếm thư chính là một trong ba quyển tam thanh thư, huyền diệu nhất thiên hạ, mỗi quyển chính là tinh hoa của một đạo lớn. Đạo thư chính là con đường thông hiểu vạn vật, từ đó dẫn dắc đạo pháp thiên địa, huyết thư lại chính là con đường sức mạnh tột cùng, tàn bạo nhất, còn kiếm thư… là con đường của kiếm đạo vô thượng”
Thiếu niên nghe xong vẫn, ngơ ngơ như bò đội nón, chẳng hiểu chút gì.
Lão nhân nhìn vẻ mặt này của thiếu niên thì lại cất giọng, “ thiếu niên ngươi có biết có rất nhiều người muốn có được thứ này không, họ tàn sát, họ tranh đoạt, thậm chí đồ sát cả một tòa thành chỉ để tranh đoạt thứ này”
Nói xong lão nhân nhân phất tay áo bạch y một cái, những giọt sương trên lá trúc từ từ rơi xuống nhưng lại bị ngưng đọng lại trong không khí, lão tiếp tục vung tay thêm cái nữa, những giọt sương cũng theo luồng khí kình, hội tụ lại tạo nên một hình chiếu như tấm gương.
Bên trong tấm gương được phản chiếu ngay trước mắt, thiếu niên thấy khung cảnh, một mớ nhân sĩ đang lao vào ẩ·u đ·ả nhau, một tòa thành với những dân chúng vô tội đang b·ị c·hém g·iết, một đám những tên có vẻ đạo mạo đang vang vào nhau để tranh một cuốn sách, cứ thế qua từng đoạn, đến khi chỉ còn một cảnh, máu thây lao lỗ mấy trăm dặm, quạ bay khắc trời, không còn dấu hiệu của sự sống.
Lão nhân phất tay một cái khung cảnh bên trong cũng tan biến, lúc này mới hiện ra gương mặt tái nhợt cẩu thiếu niên.
“ họ là đang tranh giành thứ này sao” thiếu niên cất giọng run run nói.
Lão nhân kia cũng từ tốn đáp lại “đúng vậy, những kẻ bước trên con đường tu hành, sẽ càng ngày càng khao khát sức mạnh, những kẻ đó ngày nào cũng nghĩ cách để đạt được sức mạnh, mà thứ khiến chúng có thể đạt được sức mạnh ngày đêm mong muốn lại chính là tâm tam thanh thư, từ những kẻ tà giáo đến chính giáo, ai nấy đều cố gắng tranh đoạt, cố gắng tìm kiếm, cho dù có phải g·iết người phóng hỏa chúng cũng không chút ghê tay, khi đã có được sức mạnh nhất định, những kẻ đó sẽ xem dân chúng bình thường, những kẻ yếu nhờn hơn chúng, là gà đất chó sành, giá trị của sinh mạng những người đó chính là không đáng nhắc đến”
Thiếu niên lần đầu được tiếp xúc với những thứ ngoài tầm hiểu biết như vậy, trong đầu óc như bị ngưng trệ lại, gương mặt ngẩn ra vẫn còn xen chút bàng hoàng hỏi “ vậy nếu những dân chúng, bình thường đó phản kháng thì sao, họ nhiều người như vậy, chẳng lẽ không thể phản kháng lại số nhân sĩ ít ỏi đó”
Lão nhân chỉ lắc đầu đáp. “phản kháng thì sao, phản kháng với một đám địa cảnh còn có thể, nếu là một đám thiên cảnh thì những dân chúng đó, chính là một đám kiến đang nhảy nhót, giá trị phản kháng hoàn toàn là con số không”
Nghe xong lời của bạch y lão nhân, Lý Thuần Tâm lại càng thêm tò mò hỏi “địa cảnh, thiên cảnh rốt cuộc là cái gì nữa”
Lão nhân nhìn thiếu niên đang đứng trước mặt lại càng thêm không nói lên lời “ngươi đúng là một tên ếch ngồi đáy giếng, hoàn toàn chẳng biết gì về thế giới ngoài kia” lão cất giọng, vẻ mặt như đang nhìn một kẻ ngốc.
Rồi lão tiếp tục nói “cái gọi là địa cảnh chính là người phàm có được sức mạnh, khả năng của bọn chúng có thể hơn người thường rất nhiều, nhưng vẫn là người phàm bình thường, nếu chống lại một sống lượng lớn người thì cũng chỉ có thể tháo chạy hoặc c·hết”
Dừng một chút lão lại tiếp tục nói “còn cái được gọi là thiên cảnh lại hoàn toàn khác, bọn chúng chính là những kẻ được coi là thoát ly khỏi người phàm, những kẻ đó đã có thể điều động sức mạnh thiên địa, đã có thể làm chúa tể của một vùng đất, đứng trên gió mây mà người phàm thường gọi là tiên nhân, vả lại có tuổi thọ rất lâu, có thể lên tới vài trăm năm, thậm trí là vài ngàn năm, Để nói về khác biệt của địa cảnh và thiên cảnh thì là khác biệt rất lớn, có thể nói là như trời và đất sự cách biệt chính là tuyệt đối”
Thiếu niên đưa tay ra, chạm và vầng quang sắc đó, liền cảm thấy thân thể như đang bị luồng quang sắc đó thô bạo hút vào bên trong, khi thiếu niên mở đôi mắt mờ mờ do bị ánh sáng làm chói, thì một cảnh tượng khác lại hiện ra, thiếu niên thấy mình đứng giữa một rừng trúc, những thân trúc đang đong đưa trong gió, lá trúc rơi theo từng cơn gió nhẹ trông rất mỹ cảnh.
Bên giữ rừng rừng trúc có một cái đình nhỏ, khi nheo mắt đưa vào thì thấy thấp thoáng thân ảnh một người, khi thiếu niên chầm chậm tiến lại gần chỉ khi cách một vài bước chân mới có thể nhìn rõ, bên trong là một bạch y lão nhân, đang quay mặt lại, chỉ nhìn ở phía sau lưng thôi đã cảm nhân được rằng, người này rất tiên phong đạo cốt, có cảm giác rất thâm sâu. Khi thiếu niên tiến bước lại gần hơn thì lão nhân mới bắt đầu lên tiếng.
“ ba trăm năm rồi” một câu nói chẳng hề rõ nghĩa.
Lý Thuần Tâm bày ra bộ mặt ngơ ngác, nhưng vẫn cất giọng hỏi “ đây là nơi nào, người là ai”
Nghe xong lời này bạch y lão nhân quay đầu lại, lúc này thiếu niên mới nhìn thấy được dung mạo thật sự của lão nhân kia, một lão nhân có mái tóc bạc dài quá sau lưng, buông xõa tự nhiên, phiêu dật theo từng cơn gió nhẹ, gương mặt lão hằn lên nếp nhăn của thời gian, nhưng không vì về mà mất đi nét trí tuệ. Đôi mắt sâu thẳm như nước mùa thu. Dưới đôi mày bạc dài, ánh mắt lão vừa bình thản, vừa lạnh lùng, nhưng cũng ẩn chứa chút gì đó thấu hiểu lẽ đời.
Lưng lão thẳng tắp, hai tay chắp ra sau lưng, tạo nên một dáng vẻ ung dung, điềm đạm của bậc cao nhân thoát tục, ánh mắt nhàn nhạt xuyên qua rừng trúc, nhìn vào phía thiếu niên trả lời. “ ta là ai, haha lâu lắm rồi chưa được nghe lại câu này”
Thiếu niên nghe xong câu nói này, lại càng khó hiểu hơn. Lão nhân vẫn tiếp tục nói.
“ta là ai ư, ta là chủ nhân của kiếm thư đời trước” lão nhân nói nhưng vẫn giữ nguyên dáng hình của một bậc cao nhân tay chắp sau lưng, ánh mắt sâu thẳm.
Thiếu niên nghe xong lại càng thêm khó hiểu, cất lời “kiếm thư là cái gì”
Lão nhân hơi bất ngờ, hửm lên một tiếng đáp “ tiểu huynh đệ, ngươi không biết kiếm thư ư?”
Thiếu niên vẫn như cũ lắc đầu.
Lão nhân hơi nghi hoặc, rồi tiến lại gần nhìn chăm chú vào thiếu niên rồi bất chợt nói. “ người phàm, sao có thể vượt qua kiếm sơn đến tận đây”
Rồi lão nhân đưa tay cầm lấy cổ tay của thiếu niên, khiến thiếu niên cảm thấy hơi khó chịu, bất chợt một luồng lam sắc sắc bùng lên, thiếu niên chỉ cảm thấy bên trong thân thể kinh mạch mình như có gì chạy qua, nhưng lại chẳng có chút gì là khó chịu, ngược lại lại rất ấm áp thoải mái.
Sau một vài giây, bạch y lão nhân buông tay ra, bộ dạng gật đầu như đã hiểu, cất giọng nói “ ý chí kiên nghị, kiếm tâm thông minh, kiếm ý huyết sát” rồi lão cười lớn nói tiếp. “ hahaha người sinh ra để luyện kiếm mà” lão nhân nói bộ dạng lại hiện lên một chút vui sướng
.
Thiếu niên càng ngày càng khó hiểu, cất giọng.” “ lão nhân, người còn chưa trả lời ta. Nơi này là đâu, còn kiếm thư ngươi nói là cái gì”
Nghe xong câu nói lão nhân mới quay lại nhìn thiếu niên nói, “ đây là kiếm chi cảnh, không gian ý thức của kiếm thư, mà ta chính là chủ nhân của kiếm thư” dừng một chút lão lại nói. “ mà kiếm thư, chính là một trong thiên hạ tam thanh thư, gồm có kiếm thư, đạo thư, và huyết thư, mà cái được gọi là tam thanh thư, chính là ba loại thiên hạ đệ nhất công pháp,”
Dừng thêm một lát, lão nhân lại chậm rãi cất lời, “ kiếm thư chính là một trong ba quyển tam thanh thư, huyền diệu nhất thiên hạ, mỗi quyển chính là tinh hoa của một đạo lớn. Đạo thư chính là con đường thông hiểu vạn vật, từ đó dẫn dắc đạo pháp thiên địa, huyết thư lại chính là con đường sức mạnh tột cùng, tàn bạo nhất, còn kiếm thư… là con đường của kiếm đạo vô thượng”
Thiếu niên nghe xong vẫn, ngơ ngơ như bò đội nón, chẳng hiểu chút gì.
Lão nhân nhìn vẻ mặt này của thiếu niên thì lại cất giọng, “ thiếu niên ngươi có biết có rất nhiều người muốn có được thứ này không, họ tàn sát, họ tranh đoạt, thậm chí đồ sát cả một tòa thành chỉ để tranh đoạt thứ này”
Nói xong lão nhân nhân phất tay áo bạch y một cái, những giọt sương trên lá trúc từ từ rơi xuống nhưng lại bị ngưng đọng lại trong không khí, lão tiếp tục vung tay thêm cái nữa, những giọt sương cũng theo luồng khí kình, hội tụ lại tạo nên một hình chiếu như tấm gương.
Bên trong tấm gương được phản chiếu ngay trước mắt, thiếu niên thấy khung cảnh, một mớ nhân sĩ đang lao vào ẩ·u đ·ả nhau, một tòa thành với những dân chúng vô tội đang b·ị c·hém g·iết, một đám những tên có vẻ đạo mạo đang vang vào nhau để tranh một cuốn sách, cứ thế qua từng đoạn, đến khi chỉ còn một cảnh, máu thây lao lỗ mấy trăm dặm, quạ bay khắc trời, không còn dấu hiệu của sự sống.
Lão nhân phất tay một cái khung cảnh bên trong cũng tan biến, lúc này mới hiện ra gương mặt tái nhợt cẩu thiếu niên.
“ họ là đang tranh giành thứ này sao” thiếu niên cất giọng run run nói.
Lão nhân kia cũng từ tốn đáp lại “đúng vậy, những kẻ bước trên con đường tu hành, sẽ càng ngày càng khao khát sức mạnh, những kẻ đó ngày nào cũng nghĩ cách để đạt được sức mạnh, mà thứ khiến chúng có thể đạt được sức mạnh ngày đêm mong muốn lại chính là tâm tam thanh thư, từ những kẻ tà giáo đến chính giáo, ai nấy đều cố gắng tranh đoạt, cố gắng tìm kiếm, cho dù có phải g·iết người phóng hỏa chúng cũng không chút ghê tay, khi đã có được sức mạnh nhất định, những kẻ đó sẽ xem dân chúng bình thường, những kẻ yếu nhờn hơn chúng, là gà đất chó sành, giá trị của sinh mạng những người đó chính là không đáng nhắc đến”
Thiếu niên lần đầu được tiếp xúc với những thứ ngoài tầm hiểu biết như vậy, trong đầu óc như bị ngưng trệ lại, gương mặt ngẩn ra vẫn còn xen chút bàng hoàng hỏi “ vậy nếu những dân chúng, bình thường đó phản kháng thì sao, họ nhiều người như vậy, chẳng lẽ không thể phản kháng lại số nhân sĩ ít ỏi đó”
Lão nhân chỉ lắc đầu đáp. “phản kháng thì sao, phản kháng với một đám địa cảnh còn có thể, nếu là một đám thiên cảnh thì những dân chúng đó, chính là một đám kiến đang nhảy nhót, giá trị phản kháng hoàn toàn là con số không”
Nghe xong lời của bạch y lão nhân, Lý Thuần Tâm lại càng thêm tò mò hỏi “địa cảnh, thiên cảnh rốt cuộc là cái gì nữa”
Lão nhân nhìn thiếu niên đang đứng trước mặt lại càng thêm không nói lên lời “ngươi đúng là một tên ếch ngồi đáy giếng, hoàn toàn chẳng biết gì về thế giới ngoài kia” lão cất giọng, vẻ mặt như đang nhìn một kẻ ngốc.
Rồi lão tiếp tục nói “cái gọi là địa cảnh chính là người phàm có được sức mạnh, khả năng của bọn chúng có thể hơn người thường rất nhiều, nhưng vẫn là người phàm bình thường, nếu chống lại một sống lượng lớn người thì cũng chỉ có thể tháo chạy hoặc c·hết”
Dừng một chút lão lại tiếp tục nói “còn cái được gọi là thiên cảnh lại hoàn toàn khác, bọn chúng chính là những kẻ được coi là thoát ly khỏi người phàm, những kẻ đó đã có thể điều động sức mạnh thiên địa, đã có thể làm chúa tể của một vùng đất, đứng trên gió mây mà người phàm thường gọi là tiên nhân, vả lại có tuổi thọ rất lâu, có thể lên tới vài trăm năm, thậm trí là vài ngàn năm, Để nói về khác biệt của địa cảnh và thiên cảnh thì là khác biệt rất lớn, có thể nói là như trời và đất sự cách biệt chính là tuyệt đối”
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận