Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạ Ma

Chương 6: Chương 6 lão đạo 3

Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:12:54
Chương 6 lão đạo 3

Buổi sáng hôm sau, ánh nắng đầu tiên chiếu qua khung cửa nhỏ, đánh thức thiếu niên từ giấc ngủ sâu. Thiếu niên ngồi dậy, cảm nhận được cảm giác mệt mỏi sau một đêm suy nghĩ miên man. Tuy nhiên thiếu niên biết rằng hôm nay là một ngày mới, và thiếu niên vẫn phải làm việc để kiếm sống, Lý Thuần tâm chuẩn bị đồ đạc săn bắn, hướng tới khu rừng gần trấn nhỏ,

Trời trong xanh, không khí mát mẻ của mùa hạ buổi sáng sớm mang đến một cảm giác dễ chịu, thiếu niên đi qua con đường nhỏ quen thuộc, xuyên qua ánh đồng đến gần bìa rừng.

Thiếu niên tiến vào khu rừng, nhìn quanh tìm kiếm dấu chân của thú nhỏ. Và bắt đầu tìm giấu vết, sau một lúc tìm dấu vết thiếu niên phát hiện một dấu chân thỏ và bắt đầu theo dõi, cậu cẩn thận bước đi từng bước nhỏ, tránh phát ra tiếng động làm động vật nhỏ hoảng sợ chạy hết, tuy nhiên khi thiếu niên tiến sâu hơn vào trong khu rừng, dấu chân của thỏ dần biến mất, và thiếu niên cũng nhận ra mình đã đi sâu vào trong khu rừng.

Đứng giữa khu rừng, Lý Thuần Tâm ngước nhìn xung quanh, nhận thấy cây cối ngày càng dày đặc và bóng tối cũng dần bao phủ. Thiếu niên cảm nhận có chút lo lắng.

Khi thiếu niên đang ráo rác tìm quanh, thì bất ngờ thấy một cửa hang đá lớn, ẩn mình dưới những tán cây rậm rạp. cửa hang đá trông có vẻ đã khá lâu không có ai lui tới, rêu xanh bám đầy trên mặt đá dây leo chằng chịt bao phủ. Thiếu niên đứng trước cửa hang, cảm nhận thấy sự thôi thúc muốn vào trong.

Thiếu niên hít một hơi sâu, quyết định tiến vào hang, bên trong không khí ẩm ướt, lạnh lẽo, ánh sáng yếu ớt chỉ đủ để cậu thấy con đường trước mắt. thiếu niên cất bước cẩn thận cảm nhận tiếng vang vọng của bước chân mình trong không gian rộng lớn.

Khi dần đi sâu vào hang đá cũng dần mở rộng ra. Để lộ một gian mật thất lớn. ánh sáng từ bên ngoài chỉ còn là một tia mờ nhạt, nhưng đủ để thiếu niên nhìn thấy những gì bên trong gian mật thất này, trước mắt thiếu niên một cảnh tượng hiện lên, một bộ xương nằm gọi dưới sàn, bên cạnh đó một cuốn sách bìa vàng phủ đầy mảng rêu.

Lý Thuần Tâm cảm thấy tim đập nhanh hơn, lòng bàn tay đổ mồ hôi, thiếu niên tiến lại gần bộ xương, mắt nhìn chăm chú vào cuốn sách dưới sàn. cảm thấy một sự kinh ngạc và tò mò, không thể ngăn muốn biết nội dung bên trong.

Thiếu niên cúi người xuống, nhẹ nhàng cầm lấy, thì đột nhiên cuốn sách phát ra một luồng lam sắc sáng chói khiến Lý Thuần Tâm phải che mắt lại. rồi bất chợt cuốn sách hóa thành một luồn lam sắc chui thẳng vào đan điền thiếu niên, thiếu niên vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra, thì một cơn đau từ đan điền đau quặn lên, thiêu niên cảm giác như kinh mạnh bị vỡ toạc ra, lục phủ ngũ tạng như bị thiêu đốt mãnh liệt, đan điền cậu như muốn vỡ tung ra, cậu ngã quỵ xuống ngất lịm đi.

Khi thiếu niên tỉnh lại, không phải nhìn thấy một ánh sáng và cảnh vật như thường lệ, thứ mà cậu thấy lại là một mảnh hư vô, tối đen vô định, bên trong có những dòng chảy màu lam sắc lượn lờ xung quanh, thiếu niên cẩn thận tiến lên phía trước trong thâm tâm thầm hỏi, “nơi này là nơi nào, đây là ở đầu mình chỉ nhớ rằng mình ngất lịm đi sau đó chẳng còn nhớ gì cả, khi mở mắt lại thấy chính là nơi cổ quái này”.

Khi thiếu niên tiến lên một đoạn nữa, trước mắt cậu hiện lên cuốn sách khi nãy, cuốn sách được bao bọc bởi một vầng lam sắc, bên ngoài cùng có những văn tự cổ màu vàng như những phù văn của các đạo sĩ, những văn tự cổ quấn lấy phía ngoài cùng cuốn sách uốn lượn như những con giao long, thiếu niên đưa đôi mắt nhìn xuyên qua cuốn sách lam sắc quỷ dị kia, thì có cảm giác vô cùng khó chịu, như những luồng kiếm khí sắc bén cứa sâu vào tận gốc rễ.

Thiếu niên từ từ tiến lại gần, đưa tay về phía cuốn sách kì lạ kia, đưa tay đến những dòng văn tự cổ, những dòng văn tự như vô hình để thiếu niên chạm xuyên qua, khi chính thức chạm tay vào cuốn sách, thì bất chợt luồng lam sắc trở lên cuồng bạo hơn bao trùm lấy thân thể thiếu niên, cả không gian tối đen như bừng sách trong luồng quang sắc.

khi mở mắt ra lần nữa, thiếu niên thấy bản thân lạc vào một không gian khác, bên trong không gian có vẻ u tối kia khi đưa mắt nhìn rõ, thấy một con đường dẫn lên một đỉnh núi đá, bên rìa của con đường nhỏ có rất nhiều thanh kiếm găm chặt lên. Trên chính giữa đỉnh núi là một thanh kiếm đang phát ra lam quang sắc vô cùng sáng, Lý Thuần Tâm chỉ thấy được hình dạng của một thanh kiếm, còn bộ dạng nó ra sao thì không thể nhìn ra.

Trong lòng thiếu niên trẻ tuổi vô cùng tò mò, vì cậu chưa từng thấy những thứ như thế này một lần nào, cậu quyết định bước lên con đường nhỏ dẫn l·ên đ·ỉnh núi kia. Khi thiếu niên đặt bước chân đầu tiên lên bậc thang nhỏ, thì đ·ã b·ị r·ơi vào một cơn ảo cảnh, cậu thấy máu huyết la liệt trên một chiến trường, những thân thể đang ngã xuống, những thanh kiếm rơi xuống, tiếc chém g·iết điên cuồng vang vọng khắp không gian, tựa như đang diễn ra một trận chiến khốc liện ngay trước mắt Lý Thuần Tâm, mỗi một bước đi là một cảnh tượng hiện ra.

Trong huyễn cảnh những cảnh tượng chém g·iết cứ liên tục hiện lên, những âm thanh của tiếng gáo thét, tiếng binh khí v·a c·hạm, tiếng thân thể đổ gục hòa quyện lại như một bản nhạc phát ra từ âm ti, Lý Thuần Tâm cảm nhận đôi chân của mình như bị kéo lại, mỗi bước đi đều trở nên nặng nề hơn, như muốn làm thiếu niên gục ngã trước sự vô vọng, và tàn bạo của chiến trường.

Khi thiếu niên bước được một nửa của chặng đường, huyễn cảnh lại được thay đổi, cậu thấy cảnh tượng kiếm bay khắp trời, cảnh tượng của một rừng trúc, khi tiếp tục tiến bước cảnh tượng dần trở nên rõ ràng hơn, cậu thấy một bạch y đạo bào cầm một chiếc bát quái âm dương, và một hắc bào kiếm khách cầm kiếm, đang ngự không phi hành, thấy cảnh tượng giao thủ giữa hai thân ảnh, kiếm khí và đạo văn bay khắp trời, rừng trúc đổ rạp.

Khi bước đến cuối con đường tiến gần đến thanh kiếm lam sắc, cạnh tượng trong huyễn cảnh bị vỡ nát như những mảnh gương, thanh kiếm trước mặt thiếu niên trở nên rõ nét hơn bao giờ hết, thanh kiếm có chuôi ngọc, lưỡi kiếm sắc bén, được cắm thẳng trên một tảng đá lớn, có ghi hai dòng chữ khắc dọc theo thân kiếm,

“ nhất vũ kiếm hành phi thập lý

Vọng tận thiên nhai, vọng tận chi”

Nơi hai dòng chữ khắc trên thân kiếm là nơi lam quang sáng rực nhất, khi thiếu niên đưa tay ra chạm vào chuôi kiếm, thì một luồng tam sắc đánh thăng vào linh hồn cậu, thiếu niên cảm giác mình đang rơi tự do, vô định giữa chân không tối đen, khi thiếu niên cố gắng vũng vẫy lại thấy thân thể mình đang rơi nhanh hơn, khi rơi xuống một khoảng nhất định, Lý Thuần Tâm lại cảm thấy mình đang ở trong một hồ nước sâu, không cách nào để hít thở, khi cậu cố gắng ngoi lên lại cảm giác giường như hồ nước này là vô tận không có điểm dừng. giữa hồ nước chân không như không có điểm dừng đó, thiếu niên lại thấy một tia sáng phát ra từ phía dưới như một cách cửa phát thoát ra ngoài, thiếu niên cố gắng bơi tới quang sắc đó, nhưng lại cảm giác càng bơi lại càng xa hơn cho tới khi bơi gần tới tia quang sắc đó, thì thiếu niên nhận ra nó giống một hạt châu nhỏ đang phát sáng.

Bình Luận

0 Thảo luận