Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạ Ma

Chương 5: Chương 5 lão đạo 2

Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:12:54
Chương 5 lão đạo 2

Tiểu khiết cười khúc khích, ánh mắt lấp lánh càng thêm vẻ tò mò khi nghe lão đạo sĩ nói. Thiếu nữ quay đầu về phía Lý Thần Tâm hai tay chọc chọc, nửa như hỏi ý, nửa muốn trêu thiếu niên đứng ngay cạnh.

“ Thuần Thuần, đệ thấy sao, hay là hỏi về đường tình duyên của tỉ nhé”

Thiếu niên có vẻ hơi ngượng ngùng, nhưng lại cũng tò mò về lời tiên đoán của lão đạo sĩ này “Tỉ cứ hỏi đi xem ông lão này nói thế nào”.

Thiếu nữ lại quay đầu lại về phía lão đạo sĩ già, ánh mắt long lanh, cất giọng hỏi, “ đạo sĩ, ông hãy cho tôi biết về đường tình duyên của tôi? liệu sau này tôi có thể gặp một người thích hợp không, và người ấy sẽ ra sao?”

Lão đạo sĩ vuốt nhẹ chòm râu bạc, ánh mắt nhìn vào thiếu nữ, tay áo bào đạo sĩ phất lên qua mặt ánh mắt tỏ vẻ suy tư. Nhìn lão đạo sĩ hiện giờ, ánh mắt trầm ổn, phong thái nho nhã khác hẳn với dáng vẻ điên điên khùng khùng như nãy, rất có phong phạm một cao nhân. Sau vài giây suy tư, lão bỗng ngồi thẳng dậy, ánh mắt càng trở nên sâu hơn, như đã nhìn thấu điều gì đó, rồi lão cất giọng.

“ Nhân duyên thế tục nan tri,

Nhân tại nhã tiền bất tri chi.

Mộng lý truy tầm vô khả đắc,



Chân tình cận kề dị tiêu ly”

Dịch thơ

(nhân duyên đời thường khó đoán

Người ở ngay đây mà chẳng hay

Tìm chi xa xôi trong mộng mị

Chân tình gần gũi dễ phai bay)

Lão đạo sĩ vừa dứt lời, Tiểu Khiết và Lý Thuần Tâm ngẩn ngơ nhìn nhau, như bị cuốn vào lời thơ mơ hồ mà không rõ ý. Ánh mắt lão già vẫn giữ nguyên vẻ sâu xa.

Tiểu Khiết khẽ cười giọng cười có chút ngượng ngùng “lão đạo, ông nói vậy là sao? Chân tình cận kề dị tiêu ly, là như thế nào?”.



Lão chỉ cười rồi tỏ vẻ bí ẩn, tay áo bào đạo sĩ bay bay trong gió, rồi lão nói, “sau này có duyên ắt sẽ hiểu”

Nói xong lão quay mặt lại, nhìn thiếu niên đang đứng cạnh thiếu nữ, rồi cất giọng nói một cách bí ẩn cũng chẳng rõ nghĩa, “ Tiểu huynh đệ tặng ngươi một câu. Thiện là giả, ác là thiện”.

Rồi lão cũng chẳng giữ dáng vẻ cao nhân được bao lâu, bỗng nhiên lão cười lên khanh khách, cầm lấy ba đồng tiền trong bát nói “hôm nay không xem nữa, đủ tiền uống rượu rồi”.

Thiếu nữ thiếu niên vẫn đang ngẩn ngơ khó hiểu, thì lão đã đi được vài chục bước chân, có thể nói với sức đi này so với một thanh niên trai tráng có muốn cũng không đuổi kịp.

Tiểu Khiết bỗng dưng bật cười lên, phá tan bầu không khí trầm lặng “ ông lão đúng thật là kì quặc. nhưng mà những lời lão nói đúng là thú vị thật” nói xong thiếu nữ không ngừng được, vỗ liên tục vào vai của thiếu niên bên cạnh, không ngừng cười lớn. bỏ qua luân giáng vẻ thiếu nữ hằng ngày của mình.

Lý Thuần Tâm cũng gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều điều phải suy nghĩ. Câu nói của lão đạo sĩ “chân tình cận kề” khiến thiếu niên có chút gì đó ám chỉ tới cậu và thiếu nữ đang cười ngay bên cạnh. Dù sao thiếu niên cũng không quá suy nghĩ về điều đó, vì thiếu niên cũng chẳng mấy tin vào lời của lão đạo sĩ đó nói cho lắm.

“thôi chúng ta trở về bán hàng tiếp đi” Lý Thuần Tâm nói, cố gắng không để tâm đến những lời nói bí ẩn của lão đạo sĩ già.

Buổi trưa, khi bóng người trong khu chợ nhỏ bắt đầu thưa thớt, Lý Thuần Tâm, và Tiểu Khiết ngồi nghỉ dưới một gốc cây lớn gần bờ sông. Hai người thả chân nước, để dòng nước mát làm dịu đi cái nóng của mùa hạ.



“Tiểu Khiết tỉ có tin vào những lời nói của lão đạo sĩ không” thiếu niên hỏi giọng nói có chút tò mò.

Tiểu Khiết ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, đôi mắt lấp lánh sự suy tư. “tỉ cũng không biết nữa, Thuần Thuần, có thể ông ta chỉ là một lão già điên, nhưng cũng có thể ông ta biết một điều gì đó mà chúng ta không biết “cô mỉm cười quay sang nhìn thiếu niên bên cạnh, dừng một chút lại nói. “Nhưng mà, cuộc sống à vậy mà. Chúng ta không thể biết trước được mọi điều”.

Lý Thuần Tâm gật đầu đồng ý với những điều thiếu nữ bên cạnh nói. Cuộc sống quả thực đầy những bất ngờ mà không thể đoán trước được. cũng như việc mạc lão đầu ra đi, cũng có thể là việc ngày mai, một tháng sau, một năm sau, hoặc mười năm sau cũng không ai có thể biết được.

Khi hoàng hôn buông xuống, Tiểu Khiết và Lý Thuần Tâm trở về nhà. Hai người tạm biện nhau ở cổng nhà, Thiếu niên chầm chầm bước về căn nhà nhỏ của mình. Trên đường đi đầu óc cậu không ngừng suy nghĩ đến những lời lão đạo sĩ già nói lúc đó. “thiện là giả, ác là thiện”

Đêm hôm đó, thiếu niên lại mơ thấy thanh kiếm tím nhạt, còn tản ra huyết khí, và cánh cửa cổ kính đó nữa. nhưng lần này, khi thiếu niên tiến gần tới thanh kiếm, lại thấy hình ảnh mờ ảo của chính mình, như thể đang đứng đối diện một chiếc gương. Thiếu niên nhìn thấy đôi mắt mình như biến thành đỏ rực, giống như đôi mắt của giấc mơ đêm trước.

Lý Thuần Tâm giật mình thức giấc, mồ hôi ướt đẫm đầy trán, trái tim đập liên hồi, khí huyết như muốn sôi sục, thiếu niên cố gắng thở gấp lòng ngực phập phồng lên liên hồi.

Ánh trăng đã bắt đầu lấp lánh trên bầu trời. thiếu niên không ngừng suy nghĩ đến hình ảnh giấc mơ khi nãy. Thanh kiếm, cánh cửa cổ kính đó vẫn không ngừng xuất hiện trong tâm trí cậu, đặc biệt là đôi mắt đỏ rực đó.

Ngồi ở chiếc bàn nhỏ, thiếu niên rót một ly nước, nhấp từng ngụm nhỏ để bình tĩnh lại. thiếu niên tựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng phản chiếu qua làn nước sông. Cũng làm cho cậu cảm thấy bình yên thêm đôi phần.

Thiếu niên không thể hiểu nổi ý nghĩa của giấc mơ, lão đạo sĩ và những lời tiên đoán của lão. Tuy nhiên, Lý Thuần Tâm biết rằng việc để tâm quá mức vào những điều không rõ ràng, sẽ khiến mình rời xa khỏi thực tại.

Thiếu niên lấy ra một cuốn sách cũ mà mình thường đọc, để lấy lại sự bình yên trong những trang sách, cũng có thể làm mình phân tâm ra khỏi giấc mộng

Bình Luận

0 Thảo luận