Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 4: Chương 4 lão đạo
Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:12:54Chương 4 lão đạo
Sáng ngày hôm sau, ánh dương chưa qua đỉnh núi phía đông, từ giọt sương trên từng ngọn cỏ rơi xuống những vũng nước nhỏ, những dân chúng ở trấn nhỏ, đã bắt đầu thức dậy làm những công thường lệ của của mình, lão nông dân,
thương gia, những sạp hàng nhỏ. Những tiếng ra bán huyên náo cả một con chợ dù trời còn chưa sáng hẳn, vẫn còn đọng lại sự mờ sương thường thấy ở các vùng núi phía bắc,
“ ai bánh bao, bánh bao nóng đây “
“ tươi mới đánh, ai mua cá không”
Những tiến huyên náo của một khu chợ nhỏ xưa, như báo hiệu cho một ngày mới.
Lý Thuần Tâm thức dậy từ rất sớm, chuẩn bị đồ đạc để ra chợ bán những con thú hoang mà hôm qua săn được. thiếu niên gói ghém kĩ càng những con thú đã săn được làm sạch vào trong túi vải,cẩn thận buộc chặt miệng túi, trước khi đặt chúng lên xe đẩy nhỏ của mình.
Trước khi bước ra khỏi nhà, thiếu niên nhìn quanh, hít thở không khí trong lành của buổi sáng sớm ở trấn nghèo, những mái nhà tranh, tường đất cứ san sát nằm dọc theo con đường nhỏ chỉ đủ một một cỗ xe ngựa đi qua, và những ngọn cỏ mọc ven con đường dẫn vào trấn, tất cả tạo nên một bức tranh thanh bình, yên ả, nhưng trong lòng thiếu niên vẫn còn tồn tại những sự bất an từ giấc mơ đêm qua để lại trong tâm trí.
Trên đường dẫn vào khu chợ nhỏ, thiếu niên gặp rất nhiều người, trong trấn đang bàn tán, những đứa trẻ đang chơi đùa, tạo nên một khung cảnh khá nhộn nhịp, chính những khung cảnh bình dị đó đã cho thiếu niên cảm thấy vui vẻ hơn đôi phần, vẻ cười cũng đã dần dần quay trở lại trên gương mặt.
Khi đến khu chợ nhỏ, thiếu niên chọn một góc nhỏ gần phía cuối khu chợ, rất nhanh lẹ cậu đã bày xong rạp hàng nhỏ của mình, thiếu niên bày ra những con thú đã săn được, từ thỏ, gà rừng tới những con sóc nhỏ, tất cả đều được bày trên một rạp hàng nhỏ. Lúc đó có một lão bá trung niên đi qua lên tiếng.
“chà nhóc, nay săn được nhiều vậy, cũng đá gần bằng so với Mạc Lão Đầu năm đó rồi đó”
lão bá trung niên đó là lão Trần, thường được người trấn nhỏ gọi là lão tửu, vì lão là một con nghiện rượu luân, lão cất tiếp giọng lè nhè.
“ nửa con gà” một câu cụt lủn.
Thiếu niên cũng chẳng lạ lẫm với cái dáng đi khập khiễng, và cái giọng điệu đó nữa. Thiếu niên cẩn thận cắt nửa con gà, bọc vào giấy rồi đưa cho lão.
“3 văn tiền” thiếu niên cất giọng cũng cụt không kém.
Lão trung niên đưa tay cầm lấy nửa con gà rừng, rồi cất giọng lè nhè “ vẫn như cũng, ghi giấy nợ” nói xong lão vọt chạy đi.
Không hiểu sao một lão bợm rượu nhưng chạy lại rất nhanh. Nếu để một thanh niên tráng kiện mà chạy theo lão chắc cũng chỉ được nửa khắc là chẳng thấy bóng lưng lão nữa.
Thiếu niên cũng biết trước sẽ ra tình ảnh như vậy nhưng vẫn bán cho lão trung niên kia, bởi lão chính là người đầu tiên năm đó, mang Mạc lão đầu từ trên núi về, và lão cũng là người rời đi cuối cùng vào ngày hôm đó, ngày mà chính thức thiếu niên trở thành đứa trẻ cô độc.
Trong lúc đang bận rộn, chào hàng, Lý Thuần Tâm bất chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ xa. Tiểu Khiết, với nhan sắc xinh đẹp và dáng vẻ thanh thoát của một thiếu nữ mới lớn, thu hút mọi ánh nhìn của dân chúng trong khu chợ nhỏ, thật khó để không nhìn ra. Thiếu nữ mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt thêu hoa tinh xảo, mái tóc màu đen buông lơi nhẹ nhàng trên vai. Ánh nắng buổi sáng càng làm tôn lên vẻ đẹp rạng rỡ, khiến mọi người xung quanh đều phải ngoái nhìn.
Cô dạo quanh các quầy hàng khác nhau, có vẻ như đang tìm thứ gì đó. Nhìn thấy thế, thiếu niên giơ tay lên gọi lớn,
“Tiểu Khiết tỉ qua đây”
Nhìn thấy thiếu niên, Thiếu nữ mỉm cười tươi rói chân nhanh thoăn thoắt tiến lại phía sạp hàng của thiếu niên. “Thuần Thuần hôm nay đệ bán được những gì rồi” Thiếu nữ đưa đôi mắt chớp chớp nhìn vào sạp hàng nhỏ.
“ chẳng bán được gì, còn bị mất nửa con gà” dừng một lát thiếu niên lại lên tiếng hỏi “còn tỉ thì sao, đã tìm thấy thứ gì ưng ý chưa”Lý Thuần Tâm đáp lại, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn khi có thiếu nữ bên cạnh.
Tiểu Khiết lắc đầu cười nhẹ “ tỉ chỉ dạo quanh một chút thôi” thiếu nữ nói, rồi bất chợt quay đầu lại nhìn một cách tò mò, một lão đầu ngồi ở phía cuối của góc chợ, không xa quầy hàng của thiếu niên.
Lão già này trông rất đặc biệt. lão mặc một bộ y phục đạo sĩ màu trắng, nhưng đã ngả vàng và rách rưới, đặc biệt là phần dưới và, và trên vai áo. Sau lưng lão đeo một hộp gỗ dài, trông có vẻ khá cũ kĩ và mòn vẹt, giống như một kẻ ăn xin hơn một lão đạo sĩ. Lão ngồi trên một tấm thảm cũ, trước mặt là một chén nhỏ và một tấm biển chữ nôm ghi “ xem tướng số” chỉ ba chữ được ghi thẳng hàng.
Tiếu khiết tò mò quan sát lão đạo sĩ, dân chúng trong trấn nhỏ, thường bán tán rằng lão là một người kỳ lạ. có lúc tự xưng mình là thầy bói, biết mọi chuyện trên trời dưới đất. lão còn hay có cách nói
chuyện không đứng đắn, hay đùa cợt một cách kì quặc, khiến mọi người nghĩ rằng lão bị điên. Dẫu vậy lão không gây phiền hà hay hại gì đến ai, nên người dân trấn nhỏ chỉ nhìn lão như một kẻ đáng thương.
Khi tiểu khiết tiền lại gần, thiếu niên cũng có đôi chút tò mò nên cũng bước theo sau thiếu nữ. Khi gần bước tới trước mặt lão chỉ cách vài bước chân. Lão như có linh cảm ngẩn đầu lên, đôi mắt sáng rực dù gương mặt đã nhiều nếp nhăn. Lão cười một cách tinh quái, rồi nói với giọng khàn khàn nhưng lại có vẻ rất có sức sống.
“ A, tiểu cô nương, và tiểu thiếu niên anh tuấn! đến đây chỉ hai văn tiền, muốn xem quẻ hay tướng số? ta biết mọi điều trong thiên hạ đấy”
Tiểu khiết mỉm cười, ánh mắt tò mò không giấu được “ A, lão đạo sĩ, ta xem tướng số, có phải ông biết mọi việc trong thiên hạ phải không?. Vậy ông có thể cho ta biết tướng công tương lai của ta là ai được không?.” Thiếu nữ hỏi, nửa đùa nửa thật, tay móc vào thắt lưng lấy ra hai văn tiền đặt vào trong bát.
Lão đạo sĩ vuốt chòm râu lưa thưa, gật gù đáp: “đương nhiên là được! nhưng mà nhớ là không được quá tin vào lời kẻ điên như Ta nhé” lão lại cười, giọng cười khàn khàn vang lên trong không khí.
Sáng ngày hôm sau, ánh dương chưa qua đỉnh núi phía đông, từ giọt sương trên từng ngọn cỏ rơi xuống những vũng nước nhỏ, những dân chúng ở trấn nhỏ, đã bắt đầu thức dậy làm những công thường lệ của của mình, lão nông dân,
thương gia, những sạp hàng nhỏ. Những tiếng ra bán huyên náo cả một con chợ dù trời còn chưa sáng hẳn, vẫn còn đọng lại sự mờ sương thường thấy ở các vùng núi phía bắc,
“ ai bánh bao, bánh bao nóng đây “
“ tươi mới đánh, ai mua cá không”
Những tiến huyên náo của một khu chợ nhỏ xưa, như báo hiệu cho một ngày mới.
Lý Thuần Tâm thức dậy từ rất sớm, chuẩn bị đồ đạc để ra chợ bán những con thú hoang mà hôm qua săn được. thiếu niên gói ghém kĩ càng những con thú đã săn được làm sạch vào trong túi vải,cẩn thận buộc chặt miệng túi, trước khi đặt chúng lên xe đẩy nhỏ của mình.
Trước khi bước ra khỏi nhà, thiếu niên nhìn quanh, hít thở không khí trong lành của buổi sáng sớm ở trấn nghèo, những mái nhà tranh, tường đất cứ san sát nằm dọc theo con đường nhỏ chỉ đủ một một cỗ xe ngựa đi qua, và những ngọn cỏ mọc ven con đường dẫn vào trấn, tất cả tạo nên một bức tranh thanh bình, yên ả, nhưng trong lòng thiếu niên vẫn còn tồn tại những sự bất an từ giấc mơ đêm qua để lại trong tâm trí.
Trên đường dẫn vào khu chợ nhỏ, thiếu niên gặp rất nhiều người, trong trấn đang bàn tán, những đứa trẻ đang chơi đùa, tạo nên một khung cảnh khá nhộn nhịp, chính những khung cảnh bình dị đó đã cho thiếu niên cảm thấy vui vẻ hơn đôi phần, vẻ cười cũng đã dần dần quay trở lại trên gương mặt.
Khi đến khu chợ nhỏ, thiếu niên chọn một góc nhỏ gần phía cuối khu chợ, rất nhanh lẹ cậu đã bày xong rạp hàng nhỏ của mình, thiếu niên bày ra những con thú đã săn được, từ thỏ, gà rừng tới những con sóc nhỏ, tất cả đều được bày trên một rạp hàng nhỏ. Lúc đó có một lão bá trung niên đi qua lên tiếng.
“chà nhóc, nay săn được nhiều vậy, cũng đá gần bằng so với Mạc Lão Đầu năm đó rồi đó”
lão bá trung niên đó là lão Trần, thường được người trấn nhỏ gọi là lão tửu, vì lão là một con nghiện rượu luân, lão cất tiếp giọng lè nhè.
“ nửa con gà” một câu cụt lủn.
Thiếu niên cũng chẳng lạ lẫm với cái dáng đi khập khiễng, và cái giọng điệu đó nữa. Thiếu niên cẩn thận cắt nửa con gà, bọc vào giấy rồi đưa cho lão.
“3 văn tiền” thiếu niên cất giọng cũng cụt không kém.
Lão trung niên đưa tay cầm lấy nửa con gà rừng, rồi cất giọng lè nhè “ vẫn như cũng, ghi giấy nợ” nói xong lão vọt chạy đi.
Không hiểu sao một lão bợm rượu nhưng chạy lại rất nhanh. Nếu để một thanh niên tráng kiện mà chạy theo lão chắc cũng chỉ được nửa khắc là chẳng thấy bóng lưng lão nữa.
Thiếu niên cũng biết trước sẽ ra tình ảnh như vậy nhưng vẫn bán cho lão trung niên kia, bởi lão chính là người đầu tiên năm đó, mang Mạc lão đầu từ trên núi về, và lão cũng là người rời đi cuối cùng vào ngày hôm đó, ngày mà chính thức thiếu niên trở thành đứa trẻ cô độc.
Trong lúc đang bận rộn, chào hàng, Lý Thuần Tâm bất chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ xa. Tiểu Khiết, với nhan sắc xinh đẹp và dáng vẻ thanh thoát của một thiếu nữ mới lớn, thu hút mọi ánh nhìn của dân chúng trong khu chợ nhỏ, thật khó để không nhìn ra. Thiếu nữ mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt thêu hoa tinh xảo, mái tóc màu đen buông lơi nhẹ nhàng trên vai. Ánh nắng buổi sáng càng làm tôn lên vẻ đẹp rạng rỡ, khiến mọi người xung quanh đều phải ngoái nhìn.
Cô dạo quanh các quầy hàng khác nhau, có vẻ như đang tìm thứ gì đó. Nhìn thấy thế, thiếu niên giơ tay lên gọi lớn,
“Tiểu Khiết tỉ qua đây”
Nhìn thấy thiếu niên, Thiếu nữ mỉm cười tươi rói chân nhanh thoăn thoắt tiến lại phía sạp hàng của thiếu niên. “Thuần Thuần hôm nay đệ bán được những gì rồi” Thiếu nữ đưa đôi mắt chớp chớp nhìn vào sạp hàng nhỏ.
“ chẳng bán được gì, còn bị mất nửa con gà” dừng một lát thiếu niên lại lên tiếng hỏi “còn tỉ thì sao, đã tìm thấy thứ gì ưng ý chưa”Lý Thuần Tâm đáp lại, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn khi có thiếu nữ bên cạnh.
Tiểu Khiết lắc đầu cười nhẹ “ tỉ chỉ dạo quanh một chút thôi” thiếu nữ nói, rồi bất chợt quay đầu lại nhìn một cách tò mò, một lão đầu ngồi ở phía cuối của góc chợ, không xa quầy hàng của thiếu niên.
Lão già này trông rất đặc biệt. lão mặc một bộ y phục đạo sĩ màu trắng, nhưng đã ngả vàng và rách rưới, đặc biệt là phần dưới và, và trên vai áo. Sau lưng lão đeo một hộp gỗ dài, trông có vẻ khá cũ kĩ và mòn vẹt, giống như một kẻ ăn xin hơn một lão đạo sĩ. Lão ngồi trên một tấm thảm cũ, trước mặt là một chén nhỏ và một tấm biển chữ nôm ghi “ xem tướng số” chỉ ba chữ được ghi thẳng hàng.
Tiếu khiết tò mò quan sát lão đạo sĩ, dân chúng trong trấn nhỏ, thường bán tán rằng lão là một người kỳ lạ. có lúc tự xưng mình là thầy bói, biết mọi chuyện trên trời dưới đất. lão còn hay có cách nói
chuyện không đứng đắn, hay đùa cợt một cách kì quặc, khiến mọi người nghĩ rằng lão bị điên. Dẫu vậy lão không gây phiền hà hay hại gì đến ai, nên người dân trấn nhỏ chỉ nhìn lão như một kẻ đáng thương.
Khi tiểu khiết tiền lại gần, thiếu niên cũng có đôi chút tò mò nên cũng bước theo sau thiếu nữ. Khi gần bước tới trước mặt lão chỉ cách vài bước chân. Lão như có linh cảm ngẩn đầu lên, đôi mắt sáng rực dù gương mặt đã nhiều nếp nhăn. Lão cười một cách tinh quái, rồi nói với giọng khàn khàn nhưng lại có vẻ rất có sức sống.
“ A, tiểu cô nương, và tiểu thiếu niên anh tuấn! đến đây chỉ hai văn tiền, muốn xem quẻ hay tướng số? ta biết mọi điều trong thiên hạ đấy”
Tiểu khiết mỉm cười, ánh mắt tò mò không giấu được “ A, lão đạo sĩ, ta xem tướng số, có phải ông biết mọi việc trong thiên hạ phải không?. Vậy ông có thể cho ta biết tướng công tương lai của ta là ai được không?.” Thiếu nữ hỏi, nửa đùa nửa thật, tay móc vào thắt lưng lấy ra hai văn tiền đặt vào trong bát.
Lão đạo sĩ vuốt chòm râu lưa thưa, gật gù đáp: “đương nhiên là được! nhưng mà nhớ là không được quá tin vào lời kẻ điên như Ta nhé” lão lại cười, giọng cười khàn khàn vang lên trong không khí.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận