Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 1: Chương 1 đứa trẻ
Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:12:54Chương 1 đứa trẻ
Dưới ánh trăng tròn khuyết, Vĩnh Hà trấn nằm im bên dòng sông êm đềm, những mái nhà tranh xưa nằm cạnh nhau cứ như đang thôi thúc một câu chuyện cổ tích chưa kể xong.
Trong một căn nhà gỗ nằm sát bờ sông, thiếu niên họ Lý tên Thuần Tâm, một thiếu niên mười lăm tuổi dáng vẻ có phần nhỏ nhắn, ngồi dậy trên chiếc ghế thô với đôi mắt sâu thẳm nhìn ra xa, gương mặt cậu mang dấu vết thử thách và sự cô đơn.
thiếu niên là một đứa trẻ mồ côi không có cha mẹ được một lão bách tính, thường được người dân trong trấn nhỏ gọi là mạc lão đầu nhận nuôi.
Mười lăm năm trước, vào một ngày cận lập đông mạc lão đầu như thường lệ đi săn ở sau núi gần trấn nhỏ, để chuẩn bị lương thực dự trữ cho mùa đông năm này, cũng bởi mùa đông ở vùng núi vô cùng lạnh lẽo tuyết phủ cả ngàn dặm nếu không có lương thực thì cũng chẳng thể sống sót nổi qua mùa đông năm này.
Mạc lão đầu năm đó cũng đã hơn năm mươi vào độ tuổi này cũng đã có thể sai con bế cháu rồi, nhưng mạc lão đầu đúng là một kẻ cô độc đúng nghĩa, lại chẳng có con cái gì cả bởi vẻ mặt xấu xí do ngày xưa bị cọp vồ tới giờ vẫn còn một vết sẹo dài trên mặt, nên cũng chẳng thiếu nữ nào để mắt tới lão, cũng vì lẽ đó lão cứ cô đơn sống qua mấy mươi năm cuộc đời.
Nhưng vào cuối thu năm đó mạc lão đầu vẫn đi săn bình thường như mọi ngày, chỉ khác là hôm nay lão săn không được thú, nhưng lại lời được một tiểu hài tử.
Vào cuối thu năm đó thời tiết đã rất lạnh nên thú nhỏ phần lớn đã ngủ đông hoặc chốn trong hang, vì lẽ đó đi săn đã khó giờ lại càng thêm khó.
Lúc nghỉ chân ở cạnh rìa một con sông, đang nghỉ chân uống nước thì lão để ý thấy trong một đám cây lau sậy có một chiếc rọ nhỏ, lão tò mò tiến lại gần xem thử, thì thấy trong chiếc rọ có một tiểu hài tử mặt mày sáng sủa, giữa trán còn mơ hồ cảm giác toát ra một vầng huyết sắc, chắc khoảng tầm một tháng tuổi quấn một chiếc khăn mỏng manh.
Điều kì lạ là bất chấp thời tiết lạnh giá tuy lạnh như vậy, mà trong mặt đứa bé lại rất hồng hào không có giáng vẻ chi là rất lạnh, và trong chiếc chăn mỏng có một mảnh giấy chỉ ghi một chữ "Lý" lão đưa tay chạm vào mặt tiểu hài tử thì bỗng nó mở mắt tỉnh dậy.
Đứa nhỏ không khóc tiếng nào còn đùa nghịch với bàn tay của lão, và Mạc Lão Đầu tuổi đã gần xế chiều bỗng nhiên lại có một đứa con, lão bế tiểu hài tử về trấn đặt tên là Lý Thuần Tâm.
Những năm đầu nuôi dưỡng Thuần Tâm thật sự không dễ dàng, Mạc lão đầu dù đã trải qua biết bao khổ nạn nhưng việc nuôi dưỡng một đứa bé quả thật không dễ dàng, lão phải học cách làm mọi thứ từ đầu, ban đầu lão cảm thấy vô cùng lúng túng và mệt mỏi, như sự hiện diện của đứa bé như xua tan đi sự lãnh lão trong cuộc đời của lão.
Thời gian trôi qua Lý Thuần Tâm dần lớn lên trong vòng tay của mạc lão đầu. dù sống vất vả nhưng lão vẫn cố gắng dành thiếu niên những điều tốt đẹp nhất, Lão dạy thiếu niên cách săn bắn, cách sống tự lập nơi hoang dã, mặc dù cuộc sống khó khăn lão vẫn cố gắng cho thiếu niên đi học chữ cuộc sống của họ cứ trôi qua yên bình như thế.
Nhưng vào năm thiếu niên mười ba tuổi, cũng vào một dịp cuối thu như ngày đầu tiên lão nhặt được đứa bé, lão đầu vẫn đi săn như mọi năm, nhưng năm nay có lẽ là năm cuối cùng.
Thiếu niên vẫn còn nhớ rõ hôm đó, khi hoàng hôn đã dần buông xuống, ánh chiều tà nhuộm đỏ cả bầu trời, một nhóm thợ săn trên núi trở về, gương mặt ai nấy đều có vẻ đượm buồn.
Toán người mang theo một chiếc cáng tre, năm trên đó là thân hình bất động của mạc lão đầu, quần áo đã nhiễm một màu đỏ tươi của máu, gương mặt lão trắng bệch hơi thở chỉ còn thoi thóp được đưa vào nhà, khi cậu thấy cảnh tượng đó không cần ai nói cậu đã biết tình hình nghiêm trọng tới mức nào.
Những người thợ săn nhẹ nhàng đặt đặt cáng tre xuống sàn, ánh mặt họ ánh lên sự thương cảm. một trong số họ vỗ vào vai thiếu niên nói bằng giọng trầm buồn "Tiểu tâm à lão không còn nhiều thời gian nữa... hãy ở bên lão, tiễn lão một đoạn đường cuối đi".
Khi ánh dương dần tắt, trong căn nhà gỗ nhỏ nằm cạnh bờ sông, không gian như bao trùm trong sự im lặng đáng sợ, Mạc lão nằm trên giường, hơi thở yếu ớt, đôi mắt khép hờ, gương mặt già nua mang dấu vết của thời gian lại càng thêm phần tiều tụy.
Cơn đau từ v·ết t·hương trên người cứa sâu vào thân xác lão, nhưng điều lão trăn trở không phải là cơn đau thể xác, mà là tương lai của đứa trẻ lão đã nuôi dưỡng mười ba năm.
Thiếu niên ngồi bên giường, đôi mắt đã đỏ hoe vì khóc, nắm chặt tay lão đầu, cảm nhận rõ ràng từ nhịp đập yếu ớt của người gia gia mà cậu yêu quý. Từng hơi thở nặng nhọc của lão như tiếng thì thầm của cõi u minh, báo hiệu ngày chia lìa đã không còn xa.
Mạc lão đầu từ từ mở mắt, đôi đồng tử đục ngầu cố gắng nhìn rõ khuôn mặt thiếu niên trước mắt, lão biết thời gian của mình không còn nhiều nên cố dùng hết hơi tàn của mình nói những lời cuối cùng.
Giọng lão khàn khàn yết ớt.
"Thuần Tâm... à"
Lão cố gắng hít thở ngực lão phập phồng nhưng không sao lấy đủ khí
"Thuần Tâm à đời người như ngọn đèn trước gió...sáng tối chẳng biết ta đã sống qua mấy chục năm. sinh linh tử biệt cũng là chuyện thường tình trên đời, đầu bạc đi đầu xanh tiễn lại là càng thường tình hơn,"
Nước mắt thiếu niên rơi trên bàn tay nhăn nheo của lão.
Lão đầu vẫn tiếp tục nói" con à cuộc đời gian truân này, không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. có lúc con sẽ phải cảm thấy khó khăn, có khi con sẽ cảm thấy mình đơn độc giữa biển người bao la. Nhưng ông trời vốn không mở mắt, đã khổi thì phải khổ tận cam lai, đã sang thì phải nhung gấm đầy mình, chắc có lẽ đã là quy luật của trời đất rồi, giống như sinh rồi tử, hoàn toàn chính là số phận"
Lão dừng lại hơi thở mỏng manh như gió thoảng, nhưng vẫn cố gắng nói thêm "Thuần Tâm à đời ta đã đủ dài rồi... tới lúc phải trả lại mạng cho diêm vương rồi".
Nói đến đây, ánh mắt lão dần mờ đi, cơ thể già cỗi chẳng thể kháng cự lại sự lạnh lẽo đang bao trùm. Hơi thở của lão yếu dần, rồi tan biến vào hư không.
Đôi tay gầy guộc buông thõng, lão đã ra đi, bỏ lại thế gian, bỏ lại đứa trẻ mà lão đã yêu thương suốt mười ba năm.
Lý Thuần Tâm ôm lấy thân hình lạnh giá của Mạc lão đầu, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Căn nhà gỗ nhỏ trở nên lạnh lẽo và ảm đạm hơn bao giờ hết. Ánh trăng bên ngoài cửa sổ soi rọi vào, chiếu lên thân ảnh cô đơn của thiếu niên, lặng lẽ tiễn đưa một con người về cõi vĩnh hằng.
Lý Thuần Tâm quỳ bên giường Mạc lão đầu, từng giọt lệ nóng hổi, rơi trên bàn tay của Mạc lão. Thiếu Niên không nhớ rõ mình đã ngồi bên cạnh lão bao lâu, cậu chỉ nhớ rằng căn nhà gỗ nhỏ bé giờ đây trở nên lạnh lẽo và tĩnh mịch hơn bao giờ hết.
Hai năm qua kể từ ngày Mạc lão đầu q·ua đ·ời, thiếu niên trẻ tuổi đã dần quen với việc tự lực cánh sinh, như cây cỏ lau biết vươn mình trong gió, những ngày đầu thiếu niên tập tành săn bắn một mình, học cách bắt con mồi.
Tuy vậy những bước đầu tiên đầy khó khăn, không ít lần thiếu niên trở về tay không, bụng đói cồn cào.
Thời gian dần trôi thiếu niên không còn là cậu bé mỏng manh mềm yếu như xưa nữa. Những vết trai sạn trên đôi bàn tay gầy guộc, những vết sẹo trên da thịt chính là minh chứng cho sự trưởng thành của thiếu niên năm đó.
Dưới ánh trăng tròn khuyết, Vĩnh Hà trấn nằm im bên dòng sông êm đềm, những mái nhà tranh xưa nằm cạnh nhau cứ như đang thôi thúc một câu chuyện cổ tích chưa kể xong.
Trong một căn nhà gỗ nằm sát bờ sông, thiếu niên họ Lý tên Thuần Tâm, một thiếu niên mười lăm tuổi dáng vẻ có phần nhỏ nhắn, ngồi dậy trên chiếc ghế thô với đôi mắt sâu thẳm nhìn ra xa, gương mặt cậu mang dấu vết thử thách và sự cô đơn.
thiếu niên là một đứa trẻ mồ côi không có cha mẹ được một lão bách tính, thường được người dân trong trấn nhỏ gọi là mạc lão đầu nhận nuôi.
Mười lăm năm trước, vào một ngày cận lập đông mạc lão đầu như thường lệ đi săn ở sau núi gần trấn nhỏ, để chuẩn bị lương thực dự trữ cho mùa đông năm này, cũng bởi mùa đông ở vùng núi vô cùng lạnh lẽo tuyết phủ cả ngàn dặm nếu không có lương thực thì cũng chẳng thể sống sót nổi qua mùa đông năm này.
Mạc lão đầu năm đó cũng đã hơn năm mươi vào độ tuổi này cũng đã có thể sai con bế cháu rồi, nhưng mạc lão đầu đúng là một kẻ cô độc đúng nghĩa, lại chẳng có con cái gì cả bởi vẻ mặt xấu xí do ngày xưa bị cọp vồ tới giờ vẫn còn một vết sẹo dài trên mặt, nên cũng chẳng thiếu nữ nào để mắt tới lão, cũng vì lẽ đó lão cứ cô đơn sống qua mấy mươi năm cuộc đời.
Nhưng vào cuối thu năm đó mạc lão đầu vẫn đi săn bình thường như mọi ngày, chỉ khác là hôm nay lão săn không được thú, nhưng lại lời được một tiểu hài tử.
Vào cuối thu năm đó thời tiết đã rất lạnh nên thú nhỏ phần lớn đã ngủ đông hoặc chốn trong hang, vì lẽ đó đi săn đã khó giờ lại càng thêm khó.
Lúc nghỉ chân ở cạnh rìa một con sông, đang nghỉ chân uống nước thì lão để ý thấy trong một đám cây lau sậy có một chiếc rọ nhỏ, lão tò mò tiến lại gần xem thử, thì thấy trong chiếc rọ có một tiểu hài tử mặt mày sáng sủa, giữa trán còn mơ hồ cảm giác toát ra một vầng huyết sắc, chắc khoảng tầm một tháng tuổi quấn một chiếc khăn mỏng manh.
Điều kì lạ là bất chấp thời tiết lạnh giá tuy lạnh như vậy, mà trong mặt đứa bé lại rất hồng hào không có giáng vẻ chi là rất lạnh, và trong chiếc chăn mỏng có một mảnh giấy chỉ ghi một chữ "Lý" lão đưa tay chạm vào mặt tiểu hài tử thì bỗng nó mở mắt tỉnh dậy.
Đứa nhỏ không khóc tiếng nào còn đùa nghịch với bàn tay của lão, và Mạc Lão Đầu tuổi đã gần xế chiều bỗng nhiên lại có một đứa con, lão bế tiểu hài tử về trấn đặt tên là Lý Thuần Tâm.
Những năm đầu nuôi dưỡng Thuần Tâm thật sự không dễ dàng, Mạc lão đầu dù đã trải qua biết bao khổ nạn nhưng việc nuôi dưỡng một đứa bé quả thật không dễ dàng, lão phải học cách làm mọi thứ từ đầu, ban đầu lão cảm thấy vô cùng lúng túng và mệt mỏi, như sự hiện diện của đứa bé như xua tan đi sự lãnh lão trong cuộc đời của lão.
Thời gian trôi qua Lý Thuần Tâm dần lớn lên trong vòng tay của mạc lão đầu. dù sống vất vả nhưng lão vẫn cố gắng dành thiếu niên những điều tốt đẹp nhất, Lão dạy thiếu niên cách săn bắn, cách sống tự lập nơi hoang dã, mặc dù cuộc sống khó khăn lão vẫn cố gắng cho thiếu niên đi học chữ cuộc sống của họ cứ trôi qua yên bình như thế.
Nhưng vào năm thiếu niên mười ba tuổi, cũng vào một dịp cuối thu như ngày đầu tiên lão nhặt được đứa bé, lão đầu vẫn đi săn như mọi năm, nhưng năm nay có lẽ là năm cuối cùng.
Thiếu niên vẫn còn nhớ rõ hôm đó, khi hoàng hôn đã dần buông xuống, ánh chiều tà nhuộm đỏ cả bầu trời, một nhóm thợ săn trên núi trở về, gương mặt ai nấy đều có vẻ đượm buồn.
Toán người mang theo một chiếc cáng tre, năm trên đó là thân hình bất động của mạc lão đầu, quần áo đã nhiễm một màu đỏ tươi của máu, gương mặt lão trắng bệch hơi thở chỉ còn thoi thóp được đưa vào nhà, khi cậu thấy cảnh tượng đó không cần ai nói cậu đã biết tình hình nghiêm trọng tới mức nào.
Những người thợ săn nhẹ nhàng đặt đặt cáng tre xuống sàn, ánh mặt họ ánh lên sự thương cảm. một trong số họ vỗ vào vai thiếu niên nói bằng giọng trầm buồn "Tiểu tâm à lão không còn nhiều thời gian nữa... hãy ở bên lão, tiễn lão một đoạn đường cuối đi".
Khi ánh dương dần tắt, trong căn nhà gỗ nhỏ nằm cạnh bờ sông, không gian như bao trùm trong sự im lặng đáng sợ, Mạc lão nằm trên giường, hơi thở yếu ớt, đôi mắt khép hờ, gương mặt già nua mang dấu vết của thời gian lại càng thêm phần tiều tụy.
Cơn đau từ v·ết t·hương trên người cứa sâu vào thân xác lão, nhưng điều lão trăn trở không phải là cơn đau thể xác, mà là tương lai của đứa trẻ lão đã nuôi dưỡng mười ba năm.
Thiếu niên ngồi bên giường, đôi mắt đã đỏ hoe vì khóc, nắm chặt tay lão đầu, cảm nhận rõ ràng từ nhịp đập yếu ớt của người gia gia mà cậu yêu quý. Từng hơi thở nặng nhọc của lão như tiếng thì thầm của cõi u minh, báo hiệu ngày chia lìa đã không còn xa.
Mạc lão đầu từ từ mở mắt, đôi đồng tử đục ngầu cố gắng nhìn rõ khuôn mặt thiếu niên trước mắt, lão biết thời gian của mình không còn nhiều nên cố dùng hết hơi tàn của mình nói những lời cuối cùng.
Giọng lão khàn khàn yết ớt.
"Thuần Tâm... à"
Lão cố gắng hít thở ngực lão phập phồng nhưng không sao lấy đủ khí
"Thuần Tâm à đời người như ngọn đèn trước gió...sáng tối chẳng biết ta đã sống qua mấy chục năm. sinh linh tử biệt cũng là chuyện thường tình trên đời, đầu bạc đi đầu xanh tiễn lại là càng thường tình hơn,"
Nước mắt thiếu niên rơi trên bàn tay nhăn nheo của lão.
Lão đầu vẫn tiếp tục nói" con à cuộc đời gian truân này, không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. có lúc con sẽ phải cảm thấy khó khăn, có khi con sẽ cảm thấy mình đơn độc giữa biển người bao la. Nhưng ông trời vốn không mở mắt, đã khổi thì phải khổ tận cam lai, đã sang thì phải nhung gấm đầy mình, chắc có lẽ đã là quy luật của trời đất rồi, giống như sinh rồi tử, hoàn toàn chính là số phận"
Lão dừng lại hơi thở mỏng manh như gió thoảng, nhưng vẫn cố gắng nói thêm "Thuần Tâm à đời ta đã đủ dài rồi... tới lúc phải trả lại mạng cho diêm vương rồi".
Nói đến đây, ánh mắt lão dần mờ đi, cơ thể già cỗi chẳng thể kháng cự lại sự lạnh lẽo đang bao trùm. Hơi thở của lão yếu dần, rồi tan biến vào hư không.
Đôi tay gầy guộc buông thõng, lão đã ra đi, bỏ lại thế gian, bỏ lại đứa trẻ mà lão đã yêu thương suốt mười ba năm.
Lý Thuần Tâm ôm lấy thân hình lạnh giá của Mạc lão đầu, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Căn nhà gỗ nhỏ trở nên lạnh lẽo và ảm đạm hơn bao giờ hết. Ánh trăng bên ngoài cửa sổ soi rọi vào, chiếu lên thân ảnh cô đơn của thiếu niên, lặng lẽ tiễn đưa một con người về cõi vĩnh hằng.
Lý Thuần Tâm quỳ bên giường Mạc lão đầu, từng giọt lệ nóng hổi, rơi trên bàn tay của Mạc lão. Thiếu Niên không nhớ rõ mình đã ngồi bên cạnh lão bao lâu, cậu chỉ nhớ rằng căn nhà gỗ nhỏ bé giờ đây trở nên lạnh lẽo và tĩnh mịch hơn bao giờ hết.
Hai năm qua kể từ ngày Mạc lão đầu q·ua đ·ời, thiếu niên trẻ tuổi đã dần quen với việc tự lực cánh sinh, như cây cỏ lau biết vươn mình trong gió, những ngày đầu thiếu niên tập tành săn bắn một mình, học cách bắt con mồi.
Tuy vậy những bước đầu tiên đầy khó khăn, không ít lần thiếu niên trở về tay không, bụng đói cồn cào.
Thời gian dần trôi thiếu niên không còn là cậu bé mỏng manh mềm yếu như xưa nữa. Những vết trai sạn trên đôi bàn tay gầy guộc, những vết sẹo trên da thịt chính là minh chứng cho sự trưởng thành của thiếu niên năm đó.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận