Cài đặt tùy chỉnh
Sắt Thép Ma Pháp
Chương 672: Chương 671: Yêu cầu.
Ngày cập nhật : 2024-11-10 22:37:06Chương 671: Yêu cầu.
“Đá tới!”
Tiếng hét cảnh báo vang lên giữa chiến hào, không cần tiếng hét này binh lính trong chiến hào cũng biết thứ gì đang tới, bọn hắn vội vã cúi xuống thu hồi cơ thể dưới chiến hào, Trần Trung Dương cũng như vậy hắn trực tiếp bỏ qua khẩu súng máy nằm rạp xuống dưới chiến hào.
Rầm rầm rầm!
Ngay sau đó một tảng đá lớn đập xuống trước chiến hào, có lẽ là do hình dáng cùng sức mạnh của lũ khổng lồ quá lớn tảng đá không dừng lại mà tiếp tục lăn tới thổi bay bụi đất lăn về phía sau chiến hào cho tới khi đâm vào một mô đất cao nó mới dừng lại.
Ló đầu ra khỏi chiến hào Trần Trung Dương có thể thấy được dưới sức mạnh của tảng đá mặt đất bị cày ra một mảng lớn, trên đường cày này không có bất kỳ thức gì nguyên vẹn. Nếu không có chiến hào này không biết bao nhiêu người sẽ nát bấy dưới hòn đá kia.
Không có thời gian sợ hãi Trần Trung Dương tiếp tục cầm vào cò súng khai hỏa, cơn mưa sắt thép từ trong chiến hào bay ra ngăn chặn mọi nỗ lực tiếp cận của kẻ thù.
Thi thoảng lại có một hai đồ vật bay tới như đá, như gốc cây được lũ khổng lồ sử dụng như một v·ũ k·hí tầm xa nhưng nó đã không còn đe dọa được phòng tuyến nữa bởi vì tiểu đội đã từ bỏ những vị trí cao trên các ngôi nhà những vị trí có thể dễ dàng trở thành mục tiêu mặc dù tầm bắn sẽ bị hạn chế nhưng cũng hạn chế được những thiệt hại không cần thiết.
Nhưng đó không phải tất cả, nếu chỉ dựa vào như vậy để ngăn chặn ma quỷ thì đó không còn được gọi là ma quỷ giống loài kinh tởm thậm chí đã hủy diệt tam đại Đế quốc những quốc gia hùng mạnh nhất lịch sử thế giới.
Chỉ thấy chất đống giữa xác của lũ da xanh một ma pháp trận được hình thành, ma pháp trận này hút đi máu chảy ra trên người lũ da xanh dần dần sáng lên.
Trong máu của lũ da xanh có sở hữu ma năng, mặc dù không nhiều nhưng nếu hình thành quy mô thì đây cũng có thể là một nguồn năng lượng rất không tệ. Lũ quỷ rất thích sử dụng máu của da xanh để thực hiện một vài nghi lễ hiến tế cấp thấp. Cũng chỉ có thể sử dụng làm nghi lễ hiến tế cấp thấp triệu hồi ra một số loài sinh vật cấp thấp mà thôi, đối với quỷ cấp cao bọn hắn ghê tởm máu của da xanh sẽ không có loài quỷ nào chấp nhận sử dụng máu của lũ kinh tởm này để thực hiện nghi lễ triệu hồi mình.
Xuất hiện trong ánh sáng của ma pháp trận là loạt bọ t·ự s·át chính là những sinh vật trước kia được sử dụng để t·ấn c·ông trạm gác phòng thủ khi Nam Tinh tiến hành di dời nhà máy.
Chúng vẫn như vậy, cuộn tròn lại giống tê tê rồi bắt đầu lăn về phía phòng tuyến. Không giống như những loài sinh vật có kích thước con người, lũ bọ nhỏ và thấp hơn rất nhiều, vì thế hỏa lực phong tỏa có vè không thể đạt được hiệu quả như mong muốn với chúng.
Rầm!
Chẳng mấy chốc con bọ đầu tiên đã đạp vào bãi mìn ngay trước phòng tuyến, một lẽ hiển nhiên nó bị quả mìn xé xác. Nhưng theo sau đó một loạt bọ khác cũng đạp vào bãi mìn, tiếng mìn p·hát n·ổ vang vọng khắp phòng tuyến nhưng nó lại không mang lại hiệu quả mà những người bố trí mong muốn.
Dựa vào máu của lũ da xanh những ma pháp trận như vậy dần dà xuất hiện khắp chiến trường, từ trong những ma pháp trận lũ bọ tuôn ra hướng về phía phòng tuyến.
“Khốn kiếp! Cối đâu rồi mau dã c·hết cái đống ma pháp trận kia đi.”
Trần Trung Dương điên tiết hét lớn, hắn hiểu được nếu không xử lý đống ma pháp trận đó chẳng mấy chốc vị trí phòng thủ của bọn hắn sẽ bị xuyên thủng.
Có lẽ là nghe được lời cầu xin của hắn đạn cối bắt đầu bao trùm lấy những khu vực có ma pháp trận, có lẽ chưa quen thuộc với tác chiến hiên đại khi ma pháp trận ở trên chiến trường như vậy buộc phải có ma pháp phòng thủ bảo vệ nếu không sẽ bị đạn pháo cùng đạn cối cho biết bài học.
Và hiện tại lũ ma quỷ đang được học một bài học đáng nhớ, ma pháp trận không thể di chuyển cũng đồng nghĩa với việc bọn hắn chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ hứng chịu đạn bay xuống đầu.
Như một lẽ hiển nhiên những ma pháp trận này chẳng mấy chốc bị phá hủy cùng với đó lũ bọ t·ự s·át cũng dần biến mất. Bọ t·ự s·át là một loài sinh vật ngoại lai vô cùng yếu đuối chúng không thể tồn tại lâu ở thế giới này vì thế cách duy nhất chính là triệu hồi chúng ngay trên chiến trường.
Giống như không còn cách nào khác sau khi các ma pháp trận bị tiêu diệt không còn kẻ nào xông lên sau đó nữa, nhưng lũ da xanh xuất hiện trên chiến trường cũng không rút về bọn chúng tiếp tục công việc của mình cho tới khi c·hết và cũng không có ai tiếc nuối khi chúng tổn thất hết.
Khi tên da xanh cuối cùng ngã xuống trong vũng máu chiến trường trở về im ắng nhưng mùi màu tươi cùng xác c·hết chất chồng trên mặt đất cho thấy nơi đây vừa trải qua một trận chiến khốc liệt.
Đứng trên nóc khách sạn cao nhất thành Vĩnh Đông đại tác lữ đoàn trưởng Phùng Ngọc Nhạn dùng ống nhòm quan sát lấy toàn bộ chiến trường.
Nhìn đông xác c·hết của lũ da xanh chất chồng trên mặt đất ông ta không khỏi lo lắng.
“Có cách nào xử lý đống xác c·hết kia không? Nếu để như vậy sợ rằng sẽ bùng phát d·ịch b·ệnh, thời tiết cũng sắp vào hè rồi.”
“Chúng ta có thể thử đốt chúng!”
Tham mưu trả lời.
“Đốt! Chúng ta có nhiều nhiên liệu để đốt như vậy sao?”
“Cái này…ta cũng không rõ ràng.”
“Vậy thì đi kiểm tra đi! Còn nữa chuẩn bị nước muối cùng thuốc sát khuẩn. Đợt viện trợ tới yêu cầu thêm các loại thuốc men và thuốc sát khuẩn.”
Phía bắc Thành Vĩnh đông chính là bến tàu khoảng cách đến bến tàu cũng chỉ có hai kilomeet còn chưa kể sau lưng thành Vĩnh Đông vẫn chưa thất thủ đường sắt kết nối giữa Hải Phong cùng Vĩnh Đông vẫn còn đó hàng hóa cùng người vẫn có thể qua lại giữa hai thành phố mặc dù thi thoảng lũ dơi lửa, chó hay thậm chí da xanh đi lạc nhưng đối với tàu hỏa bọn chúng không phải mối đe dọa.
Trở về bộ chỉ huy của mình Phùng Ngọc Nhạn đưa ánh mắt quan sát lấy sa bàn của toàn bộ phương bắc. Lúc này một tham mưu xuất đi tới đặt một mũi tên màu đỏ lên sa bàn.
Nhìn thấy mũi tên này Phùng Ngọc Nhạn giật mình nhìn tham mưu hỏi.
“Cái gì đây?”
“Vừa mới nhận được thông tin thưa ngài! Có khoảng mười lăm sư đoàn nhân loại đang hướng hướng về phía chúng ta.”
“Có bao nhiêu siêu phàm giả.”
“Khoảng bốn mươi nghìn thưa ngài.”
“Hai mươi nghìn!”
Với một đội quân một trăm năm mươi nghìn người số lượng bốn mươi nghìn siêu phàm giả trong đó là một tỷ lệ lớn, Phùng Ngọc Nhạn cảm giác hơn một trăm ghìn quân còn lại giống như đi theo để phục vụ bốn mươi nghìn người của quân đoàn ma pháp này hơn.
Trầm tư một lúc Phùng Ngọc Nhạn nói.
“Gọi bộ tổng tham mưu.”
Rất nhanh kết nối với bộ tổng tham mưu đã thông, nhận lấy điện thoại Phùng Ngọc Nhạn không dây dưa nói.
“Ta đề nghị t·ấn c·ông boom nguyên tử cánh quân số sáu.”
Cánh quân số sáu chính là mười lăm sư đoàn nhân loại đang hướng tới thành Vĩnh Đông, trên sa bàn của hắn cùng với sa bàn của bộ tổng tham mưu đều được đánh dấu tương tự như vậy.
Phùng Ngọc Nhạn là tướng lĩnh chiến trường hắn hiểu được tình hình chiến trường hiện tại, nếu chỉ là quân phàm nhân hắn không sợ chút nào nhưng nếu đó là bốn mươi nghìn siêu phàm giả nó lại là một vấn đề rất khác, hắn không tự tin phòng tuyến của mình có thể đứng vững trước số lượng này. Tình hình hiện tại đã phi thường căng thẳng rồi.
Lời của hắn khiến bộ chỉ huy của hắn trở nên yên ắng mọi người đều muốn biết rốt cuộc quyết đinh này có được thông qua hay không.
“Đây là cơ hội duy nhất để sử dụng nó, nếu chậm trễ để đội quân này tới gần thành phố sẽ không thể sử dụng boom nguyên tử. Hay là các ngươi muốn sử dụng boom nguyên tử ngay bên cạnh thành phố.”
Phùng Ngọc Nhạn ra sức thuyết phục bộ tham mưu, lý lẽ của hắn rất có lý nếu để đối phương tiếp cận thành phố bọn họ sẽ không thể sử dụng boom nguyên tử.
Sau một lúc Phùng Ngọc Nhạn cúp máy.
“Bọn họ nói gì thưa ngài?”
Bên cạnh tham mưu của Phùng Ngọc Nhạn hỏi.
“Bọn họ cần bàn bạc kỹ hơn.”
“Đá tới!”
Tiếng hét cảnh báo vang lên giữa chiến hào, không cần tiếng hét này binh lính trong chiến hào cũng biết thứ gì đang tới, bọn hắn vội vã cúi xuống thu hồi cơ thể dưới chiến hào, Trần Trung Dương cũng như vậy hắn trực tiếp bỏ qua khẩu súng máy nằm rạp xuống dưới chiến hào.
Rầm rầm rầm!
Ngay sau đó một tảng đá lớn đập xuống trước chiến hào, có lẽ là do hình dáng cùng sức mạnh của lũ khổng lồ quá lớn tảng đá không dừng lại mà tiếp tục lăn tới thổi bay bụi đất lăn về phía sau chiến hào cho tới khi đâm vào một mô đất cao nó mới dừng lại.
Ló đầu ra khỏi chiến hào Trần Trung Dương có thể thấy được dưới sức mạnh của tảng đá mặt đất bị cày ra một mảng lớn, trên đường cày này không có bất kỳ thức gì nguyên vẹn. Nếu không có chiến hào này không biết bao nhiêu người sẽ nát bấy dưới hòn đá kia.
Không có thời gian sợ hãi Trần Trung Dương tiếp tục cầm vào cò súng khai hỏa, cơn mưa sắt thép từ trong chiến hào bay ra ngăn chặn mọi nỗ lực tiếp cận của kẻ thù.
Thi thoảng lại có một hai đồ vật bay tới như đá, như gốc cây được lũ khổng lồ sử dụng như một v·ũ k·hí tầm xa nhưng nó đã không còn đe dọa được phòng tuyến nữa bởi vì tiểu đội đã từ bỏ những vị trí cao trên các ngôi nhà những vị trí có thể dễ dàng trở thành mục tiêu mặc dù tầm bắn sẽ bị hạn chế nhưng cũng hạn chế được những thiệt hại không cần thiết.
Nhưng đó không phải tất cả, nếu chỉ dựa vào như vậy để ngăn chặn ma quỷ thì đó không còn được gọi là ma quỷ giống loài kinh tởm thậm chí đã hủy diệt tam đại Đế quốc những quốc gia hùng mạnh nhất lịch sử thế giới.
Chỉ thấy chất đống giữa xác của lũ da xanh một ma pháp trận được hình thành, ma pháp trận này hút đi máu chảy ra trên người lũ da xanh dần dần sáng lên.
Trong máu của lũ da xanh có sở hữu ma năng, mặc dù không nhiều nhưng nếu hình thành quy mô thì đây cũng có thể là một nguồn năng lượng rất không tệ. Lũ quỷ rất thích sử dụng máu của da xanh để thực hiện một vài nghi lễ hiến tế cấp thấp. Cũng chỉ có thể sử dụng làm nghi lễ hiến tế cấp thấp triệu hồi ra một số loài sinh vật cấp thấp mà thôi, đối với quỷ cấp cao bọn hắn ghê tởm máu của da xanh sẽ không có loài quỷ nào chấp nhận sử dụng máu của lũ kinh tởm này để thực hiện nghi lễ triệu hồi mình.
Xuất hiện trong ánh sáng của ma pháp trận là loạt bọ t·ự s·át chính là những sinh vật trước kia được sử dụng để t·ấn c·ông trạm gác phòng thủ khi Nam Tinh tiến hành di dời nhà máy.
Chúng vẫn như vậy, cuộn tròn lại giống tê tê rồi bắt đầu lăn về phía phòng tuyến. Không giống như những loài sinh vật có kích thước con người, lũ bọ nhỏ và thấp hơn rất nhiều, vì thế hỏa lực phong tỏa có vè không thể đạt được hiệu quả như mong muốn với chúng.
Rầm!
Chẳng mấy chốc con bọ đầu tiên đã đạp vào bãi mìn ngay trước phòng tuyến, một lẽ hiển nhiên nó bị quả mìn xé xác. Nhưng theo sau đó một loạt bọ khác cũng đạp vào bãi mìn, tiếng mìn p·hát n·ổ vang vọng khắp phòng tuyến nhưng nó lại không mang lại hiệu quả mà những người bố trí mong muốn.
Dựa vào máu của lũ da xanh những ma pháp trận như vậy dần dà xuất hiện khắp chiến trường, từ trong những ma pháp trận lũ bọ tuôn ra hướng về phía phòng tuyến.
“Khốn kiếp! Cối đâu rồi mau dã c·hết cái đống ma pháp trận kia đi.”
Trần Trung Dương điên tiết hét lớn, hắn hiểu được nếu không xử lý đống ma pháp trận đó chẳng mấy chốc vị trí phòng thủ của bọn hắn sẽ bị xuyên thủng.
Có lẽ là nghe được lời cầu xin của hắn đạn cối bắt đầu bao trùm lấy những khu vực có ma pháp trận, có lẽ chưa quen thuộc với tác chiến hiên đại khi ma pháp trận ở trên chiến trường như vậy buộc phải có ma pháp phòng thủ bảo vệ nếu không sẽ bị đạn pháo cùng đạn cối cho biết bài học.
Và hiện tại lũ ma quỷ đang được học một bài học đáng nhớ, ma pháp trận không thể di chuyển cũng đồng nghĩa với việc bọn hắn chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ hứng chịu đạn bay xuống đầu.
Như một lẽ hiển nhiên những ma pháp trận này chẳng mấy chốc bị phá hủy cùng với đó lũ bọ t·ự s·át cũng dần biến mất. Bọ t·ự s·át là một loài sinh vật ngoại lai vô cùng yếu đuối chúng không thể tồn tại lâu ở thế giới này vì thế cách duy nhất chính là triệu hồi chúng ngay trên chiến trường.
Giống như không còn cách nào khác sau khi các ma pháp trận bị tiêu diệt không còn kẻ nào xông lên sau đó nữa, nhưng lũ da xanh xuất hiện trên chiến trường cũng không rút về bọn chúng tiếp tục công việc của mình cho tới khi c·hết và cũng không có ai tiếc nuối khi chúng tổn thất hết.
Khi tên da xanh cuối cùng ngã xuống trong vũng máu chiến trường trở về im ắng nhưng mùi màu tươi cùng xác c·hết chất chồng trên mặt đất cho thấy nơi đây vừa trải qua một trận chiến khốc liệt.
Đứng trên nóc khách sạn cao nhất thành Vĩnh Đông đại tác lữ đoàn trưởng Phùng Ngọc Nhạn dùng ống nhòm quan sát lấy toàn bộ chiến trường.
Nhìn đông xác c·hết của lũ da xanh chất chồng trên mặt đất ông ta không khỏi lo lắng.
“Có cách nào xử lý đống xác c·hết kia không? Nếu để như vậy sợ rằng sẽ bùng phát d·ịch b·ệnh, thời tiết cũng sắp vào hè rồi.”
“Chúng ta có thể thử đốt chúng!”
Tham mưu trả lời.
“Đốt! Chúng ta có nhiều nhiên liệu để đốt như vậy sao?”
“Cái này…ta cũng không rõ ràng.”
“Vậy thì đi kiểm tra đi! Còn nữa chuẩn bị nước muối cùng thuốc sát khuẩn. Đợt viện trợ tới yêu cầu thêm các loại thuốc men và thuốc sát khuẩn.”
Phía bắc Thành Vĩnh đông chính là bến tàu khoảng cách đến bến tàu cũng chỉ có hai kilomeet còn chưa kể sau lưng thành Vĩnh Đông vẫn chưa thất thủ đường sắt kết nối giữa Hải Phong cùng Vĩnh Đông vẫn còn đó hàng hóa cùng người vẫn có thể qua lại giữa hai thành phố mặc dù thi thoảng lũ dơi lửa, chó hay thậm chí da xanh đi lạc nhưng đối với tàu hỏa bọn chúng không phải mối đe dọa.
Trở về bộ chỉ huy của mình Phùng Ngọc Nhạn đưa ánh mắt quan sát lấy sa bàn của toàn bộ phương bắc. Lúc này một tham mưu xuất đi tới đặt một mũi tên màu đỏ lên sa bàn.
Nhìn thấy mũi tên này Phùng Ngọc Nhạn giật mình nhìn tham mưu hỏi.
“Cái gì đây?”
“Vừa mới nhận được thông tin thưa ngài! Có khoảng mười lăm sư đoàn nhân loại đang hướng hướng về phía chúng ta.”
“Có bao nhiêu siêu phàm giả.”
“Khoảng bốn mươi nghìn thưa ngài.”
“Hai mươi nghìn!”
Với một đội quân một trăm năm mươi nghìn người số lượng bốn mươi nghìn siêu phàm giả trong đó là một tỷ lệ lớn, Phùng Ngọc Nhạn cảm giác hơn một trăm ghìn quân còn lại giống như đi theo để phục vụ bốn mươi nghìn người của quân đoàn ma pháp này hơn.
Trầm tư một lúc Phùng Ngọc Nhạn nói.
“Gọi bộ tổng tham mưu.”
Rất nhanh kết nối với bộ tổng tham mưu đã thông, nhận lấy điện thoại Phùng Ngọc Nhạn không dây dưa nói.
“Ta đề nghị t·ấn c·ông boom nguyên tử cánh quân số sáu.”
Cánh quân số sáu chính là mười lăm sư đoàn nhân loại đang hướng tới thành Vĩnh Đông, trên sa bàn của hắn cùng với sa bàn của bộ tổng tham mưu đều được đánh dấu tương tự như vậy.
Phùng Ngọc Nhạn là tướng lĩnh chiến trường hắn hiểu được tình hình chiến trường hiện tại, nếu chỉ là quân phàm nhân hắn không sợ chút nào nhưng nếu đó là bốn mươi nghìn siêu phàm giả nó lại là một vấn đề rất khác, hắn không tự tin phòng tuyến của mình có thể đứng vững trước số lượng này. Tình hình hiện tại đã phi thường căng thẳng rồi.
Lời của hắn khiến bộ chỉ huy của hắn trở nên yên ắng mọi người đều muốn biết rốt cuộc quyết đinh này có được thông qua hay không.
“Đây là cơ hội duy nhất để sử dụng nó, nếu chậm trễ để đội quân này tới gần thành phố sẽ không thể sử dụng boom nguyên tử. Hay là các ngươi muốn sử dụng boom nguyên tử ngay bên cạnh thành phố.”
Phùng Ngọc Nhạn ra sức thuyết phục bộ tham mưu, lý lẽ của hắn rất có lý nếu để đối phương tiếp cận thành phố bọn họ sẽ không thể sử dụng boom nguyên tử.
Sau một lúc Phùng Ngọc Nhạn cúp máy.
“Bọn họ nói gì thưa ngài?”
Bên cạnh tham mưu của Phùng Ngọc Nhạn hỏi.
“Bọn họ cần bàn bạc kỹ hơn.”
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận