Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bóng Đêm Và Công Lý

Chương 12: Chương 12: Gió Thoảng Qua Những Ngày Lặng Lẽ

Ngày cập nhật : 2024-11-10 21:16:22
Chương 12: Gió Thoảng Qua Những Ngày Lặng Lẽ

Sau chuỗi ngày căng thẳng, cả đội kỵ sĩ đen tạm lánh về căn cứ trong vùng núi vắng vẻ, nơi thiên nhiên xanh mát và yên bình như muốn xóa nhòa mọi dấu vết của bão tố. Họ biết rằng sau đợt hành động vừa rồi, Thiên Long đang lùng sục, và từng phút giây yên bình này có thể là cơ hội để củng cố nội lực, chuẩn bị cho các nhiệm vụ tiếp theo.

---

Khung cảnh bình yên

Minh bước ra khỏi phòng, ánh mắt dõi về phía chân trời đang chuyển sắc dưới ánh nắng hoàng hôn. Không gian này như xoa dịu trái tim luôn căng tràn quyết tâm và sức chiến đấu của anh. Những lần quay lại nơi đây luôn là khoảnh khắc đặc biệt, là nơi anh tìm thấy sự cân bằng giữa trách nhiệm và cảm xúc.

Ngay lúc đó, Ngọc – cô gái duy nhất trong nhóm, người luôn trầm lặng nhưng kiên cường – bước ra từ phía sau, cầm theo ly nước trà nóng. Ánh sáng vàng cam lấp lánh phản chiếu trên mái tóc cô, khiến vẻ đẹp dịu dàng mà mạnh mẽ của Ngọc trở nên quyến rũ đến lạ.

“Mọi chuyện ổn cả chứ, Minh?” – Ngọc hỏi, giọng dịu dàng, phá tan bầu không khí yên lặng.

Minh gật đầu, nhưng ánh mắt anh đăm chiêu nhìn về phía trước:

“Chúng ta đã đẩy Thiên Long vào thế phòng thủ, nhưng cũng đồng nghĩa với việc chúng sẽ quay lại trả đũa bất cứ lúc nào. Mỗi lần chiến đấu lại khiến anh nhận ra rằng, dù lý tưởng lớn lao đến đâu, chúng ta cũng không thể lường trước hết mọi thứ.”



Ngọc cười nhẹ, ánh mắt như có gì đó ẩn chứa mà Minh không tài nào nhìn thấu:

“Anh luôn nghĩ nhiều về việc phải làm đúng và bảo vệ mọi người. Nhưng đôi khi, chỉ cần dừng lại để cảm nhận, như khoảnh khắc này… cũng là một phần của lý tưởng.”

Minh ngạc nhiên nhìn Ngọc. Anh nhận ra sự mạnh mẽ từ bên trong cô không chỉ đến từ tinh thần chiến đấu mà còn từ trái tim giàu cảm xúc và niềm tin mãnh liệt vào những gì họ đang làm.

---

Đêm và những lời chưa nói

Đêm xuống, cả nhóm quây quần bên bếp lửa, trò chuyện và chia sẻ những câu chuyện thường nhật. Từng tiếng cười rộn rã như hòa vào ánh lửa bập bùng. Nhưng dường như giữa Minh và Ngọc có một khoảng lặng đầy tâm tư chưa thể thổ lộ. Họ ngồi gần nhau, nhưng dường như có một ngọn núi vô hình chắn ngang.

Trong khoảnh khắc yên tĩnh, Minh chợt hỏi:

“Ngọc… tại sao em lại chọn đi theo con đường này? Có bao giờ em nghĩ đến một cuộc sống bình yên, xa rời những hiểm nguy?”



Ngọc lắc đầu, ánh mắt xa xăm:

“Em đã thấy quá nhiều bất công, thấy những người yếu thế bị bỏ rơi. Nếu em có thể giúp họ, dù chỉ là một chút, thì những mạo hiểm này đều đáng giá. Còn anh? Anh chưa từng hối hận sao?”

Minh khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy:

“Có chứ, Ngọc. Anh đã từng tự hỏi mình hàng trăm lần. Nhưng rồi… mỗi khi anh thấy nụ cười của những người mà chúng ta đã giúp đỡ, anh biết mình không thể dừng lại.”

Ngọc nhìn Minh, không giấu nổi ánh mắt trìu mến. Nhưng rồi, như có một thứ gì đó chặn đứng, cô lặng lẽ quay đi, giấu đi những cảm xúc thật của mình.

---

Một lời hứa trong đêm

Lúc mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Minh vẫn ngồi bên bếp lửa, đôi mắt lơ đãng. Ngọc khẽ đến gần, ngồi xuống bên cạnh.



“Minh, nếu một ngày nào đó, mọi thứ kết thúc, anh có sẵn sàng quay lại sống một cuộc sống bình dị không?”

Minh ngạc nhiên quay sang, nhưng ánh mắt của Ngọc đã nhìn thẳng vào bầu trời, như không chờ đợi câu trả lời.

Anh nhẹ nhàng đáp:

“Có lẽ… nếu ngày đó đến, anh sẽ sẵn lòng. Nhưng anh không chắc là mình còn cơ hội để sống bình yên như vậy.”

Ngọc không đáp lời, nhưng trong lòng cô cảm thấy ấm áp lạ thường. Những lời Minh nói, dù ngắn ngủi, nhưng đó như một lời hứa âm thầm mà cả hai người đều hiểu.

---

Bình yên ngắn ngủi trước giông tố

Cuộc sống yên bình giữa thiên nhiên chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua. Tin tức về Thiên Long chưa bao giờ nguội lạnh, và các hoạt động của tổ chức này vẫn tiếp tục đẩy nhiều người vào nỗi thống khổ.

Minh biết rằng những ngày yên tĩnh này sẽ sớm kết thúc, và khi đó, có lẽ anh và Ngọc sẽ lại lao vào cuộc chiến không có lối thoát. Nhưng trong khoảnh khắc này, chỉ cần ngồi bên nhau dưới bầu trời đầy sao, giữa núi rừng tĩnh lặng, họ đã tìm thấy chút bình yên, như một lời động viên thầm lặng trong hành trình đầy bão tố.

---

Khoảnh khắc này như một điệu valse nhẹ nhàng trong đêm, một sự tĩnh lặng ngắn ngủi trước khi cuốn vào cơn bão của cuộc chiến không hồi kết. Nhưng Minh và Ngọc đã trao cho nhau một lời hứa ngầm – dù ngày mai có bao nhiêu hiểm nguy, họ vẫn sẽ sát cánh, cùng nhau bước qua mọi thử thách.

Bình Luận

0 Thảo luận