Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Diệt Nhân

Chương 379: Chương 379: Bức Tranh Cổ Quái

Ngày cập nhật : 2024-11-10 20:56:05
Chương 379: Bức Tranh Cổ Quái

Một mình ngẩn ngơ giữa dòng người, Đường Lưu Vũ vẫn đang mờ mịt không hiểu vì sao Tố Nhã đột nhiên trở mặt. Nữ nhân vốn là sinh vật khó hiểu nhất trên thế giới, nhận định này đã được các học giả hàng đầu trong giới thừa nhận miễn giải thích, Đường Lưu Vũ cũng học theo những người này, chấp nhận nó như một chân lý thay vì cố gắng tìm hiểu nguyên nhân. Hắn khẽ lắc đầu, tùy ý chọn một phương hướng rồi đi thẳng. Dù sao ngay từ đầu Đường Lưu Vũ đã không có hứng thú với bảo tàng nghệ thuật, hiện tại chỉ cần đi vòng quanh đợi đến giờ ăn tối là được.

Dạo quanh một hồi, bỏ qua những món di sản c·hiến t·ranh trông chẳng ra sao, Đường Lưu Vũ dừng chân trước một bức tranh lớn được đóng khung treo trong lồng kín, xung quanh còn đặt một rào chắn từ trường tương đối mạnh để bảo vệ. Chỉ dựa vào những thứ này cũng đủ biết giá trị của bức tranh cực kỳ cao, khiến Đường Lưu Vũ tò mò dừng chân quan sát lâu hơn một chút.

Đáng tiếc hiểu biết của hắn ở phương diện nghệ thuật hoàn toàn là một con số không tròn trĩnh. Cảm nhận đầu tiên của Đường Lưu Vũ là bức tranh này giống như bị ai đó cầm một đống màu vẽ khác nhau lần lượt ném lên, hỗn loạn, xấu xí không theo một quy tắc nào. Nheo mắt nhìn kỹ hơn, hắn mơ hồ nhận ra được vài thứ trong đống màu sắc sặc sỡ kia, dường như là hình ảnh một con côn trùng khổng lồ đang chỉ huy đám côn trùng nhỏ hơn. Phần dưới bức tranh có tông màu chủ đạo khá tối tăm, xen lẫn với những đường nét màu đỏ như máu tươi. Phải tập trung quan sát mới mơ hồ thấy được đó là vài t·hi t·hể mục rữa không còn rõ nhân dạng. Nổi bật nhất là một người lính tay cầm trọng pháo ở góc bên phải đang hướng mũi pháo về phía côn trùng. Người lính này rất nhỏ bé, giống như đang tôn lên sự to lớn của bầy côn trùng kia. Còn khi thế hiên ngang bất khuất gì đó thì Đường Lưu Vũ không cảm nhận được. Trong mắt hắn đây không phải hành động anh hùng mà là lấy trứng chọi đá. Can đảm là tốt, nhưng ít nhất phải có một tia hi vọng chiến thắng. Nếu biết chắc thất bại mà vẫn lao vào thì chính là ngu ngốc. Ngươi chẳng làm được gì, chẳng bảo vệ được gì, chỉ đang lãng phí sinh mạng một cách vô nghĩa mà thôi.

Sau khi đưa ra nhận định này, Đường Lưu Vũ khẽ lắc đầu, đang định xoay người rời đi thì một lão nhân mặc y phục cũ kỹ đã chống gậy bước đến.

Bình Luận

0 Thảo luận