Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Diệt Nhân

Chương 234: Chương 234: Hổ Yêu

Ngày cập nhật : 2024-11-10 20:54:23
Chương 234: Hổ Yêu

Sẽ có người nói Đường Lưu Vũ vô cảm, không quan tâm đến sự sống c·hết của đồng loại. Người hiểu chuyện hơn một chút sẽ cho rằng yêu tộc hùng mạnh đổ bộ, giữ mạng còn khó chứ đừng nói là bảo vệ người khác. Đường Lưu Vũ chẳng quan tâm đến những nhận định về mình, hắn chỉ là điều mình muốn làm và ngược lại. Ngay từ khi ở cô nhi viện Đường Lưu Vũ hầu như đã chẳng quan tâm đến ai ngoài bản thân, cùng lắm là có thêm Chu Hiểu Hiểu…Cho nên nói hắn vô cảm cũng chẳng sai, Đường Lưu Vũ sẽ hài lòng với nhận định này.

Mọi người nói rằng hoạt động nhóm hiệu quả sẽ tăng sức mạnh của từng cá nhân lên tối đa nhưng Đường Lưu Vũ lại không nghĩ vậy. Hắn cảm giác mình mạnh nhất là khi hành động đơn độc, xử lý tình huống theo kinh nghiệm và bản năng, không cần phân tâm bảo vệ bất kỳ ai. Lao đi trong bóng tối, lẫn vào những hẻm nhỏ ít bị chú ý, thỉnh thoảng chém g·iết một ít yêu thú không may xuất hiện trước mặt, Đường Lưu Vũ nhanh chóng đến được ngoại ô thành phố.

Đứng trên nóc một tòa nhà cao, ẩn mình dưới bồn chứa nước, Đường Lưu Vũ đưa mắt nhìn về khung cảnh trước mặt, trong đầu có điều suy ngẫm. Gọi cảnh tượng phía trước là địa ngục trần gian thì có hơi quá nhưng cũng không kém quá nhiều. Nhân lực của cảnh sát và dân quân có hạn, không thể bảo vệ toàn bộ dân chúng trong thành phố. Đặc biệt là ở vùng ngoại ô, khi số người có năng lực chiến đấu mạnh mẽ đều đã rút vào những khu vực có công sự kiên cố phòng ngự, dân thường ở nơi đây trở thành miếng mồi ngon cho yêu thú.

Khi Đường Lưu Vũ đến thì nhưng tiếng kêu gào đã gần như tắt hắn, chỉ còn vài người thân mang trọng thương, cố gắng di chuyển qua những con hẻm hoặc góc tối. Khắp nơi đều là xác người, máu nhuộm đỏ cả một khu thành thị. Những tòa nhà lớn sụp đổ, mặt đường đầy những hố sâu, từng đàn yêu thú di chuyển qua lại, cắn xé những t·hi t·hể trên mặt đất. Cảm giác của Đường Lưu Vũ…hệt như khi tại Tô Vân Quốc, lúc nhìn thấy t·hi t·hể binh lính của Cao Cần bị Ảnh Vũ s·át h·ại, hắn vẫn chẳng có cảm giác gì. Sinh mệnh với Đường Lưu Vũ giống như bông tuyết, có thể tan thành nước và bốc hơi bất cứ lúc nào. Đối với một thứ mong manh như vậy, dường như hắn chẳng có chút cảm xúc nào về nó. Đấy là kết quả của sự vô cảm tích lũy trong nhiều năm hay nội tâm của hắn đang gặp phải vấn đề gì đó? Có lẽ bóng đen trong không gian ý thức sẽ có câu trả lời…

Bình Luận

0 Thảo luận