Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Linh Tố Sư: Quỷ Ngẫu Chi Chủ

Chương 162: Chương 162: Tạo Tác Sáo Trang & Tái Chiến Phú Bà

Ngày cập nhật : 2024-11-10 20:53:05
Chương 162: Tạo Tác Sáo Trang & Tái Chiến Phú Bà

Nhìn thứ tự xếp hạng, Nguyễn Trường Sinh có chút đáng tiếc cho Lôi Bạo Chiến Cơ - Võ Yến Linh.

Cùng là Đặc Chất cấp B Chưởng Khống Nhập Vi, cùng là Linh Tố Sư chơi tạo tác Tổ Hợp Hình, cho nên trong lòng hắn vẫn mong nàng có thứ hạng cao hơn.

Nếu không phải bởi vì thiếu nữ quá cứng đầu, nhất quyết khô máu tới cùng với Trương Diệu Minh thì Scarlet Burster cũng không tàn tạ đến như vậy, khiến những trận sau đó của nàng trở nên yếu thế rất nhiều.

Cho dù tạo tác đã được sửa chữa khẩn cấp, nhưng trong thời gian ngắn ngủi cũng chỉ có thể hồi phục nhiều lắm bảy, tám phần.

Đây cũng là một tai hại cũng như điểm yếu của Linh Tố Sư lưu phái Kích Linh, chiến lực quá phụ thuộc vào tạo tác.

Sau khi ăn xong bữa tối, Nguyễn Trường Sinh lập tức tống cổ hai thằng bạn để bắt đầu chương trình học tập, tu luyện như thường lệ.

Thông qua việc quan sát những trận chiến đấu vô cùng kịch tính của Thập Nhân Chúng, hắn thấy được phong cách cùng con đường siêu phàm của bọn họ đều rất đặc sắc, đa dạng mà không kém phần mạnh mẽ, làm mạch suy nghĩ Nguyễn Trường Sinh được dẫn dắt rất nhiều, khiến nội tâm hắn dần dần cấu tứ ra một số ý tưởng tương đối không thành thục mà lại thú vị…



Sáng hôm sau, trong lúc đang làm việc tại tiệm Tạp Hóa, Nguyễn Trường Sinh tiện thể dò hỏi chủ tiệm Mã Tiến về kỹ thuật luyện chế cơ sở của tạo tác Ám Năng Nam Đẩu Hạp.

“Ranh con, ta biết ngươi có ý định gì, nhưng không phải bây giờ.

Mặc dù tạo tác Sáo Trang có tác dụng không kém với tạo tác Tổ Hợp Hình là bao, nhưng tính phổ cập của nó lại rất cao, chi phí phải chăng mà còn dễ điều khiển hơn cái sau rất nhiều, đồng thời còn dễ dàng luyện chế mà không cần phải có bản thiết kế phức tạp như tạo tác Tổ Hợp Hình mới có thể chế tạo.

Thế nên thượng tầng quản khống loại tri thức này rất chặt chẽ, không phải nói học là có thể học.

Đúng là ta có loại kỹ thuật đấy, nhưng do Tâm Linh Chế Ước nên không thể dạy cho ngươi được. Chờ đến khi thi vào học viện khoa Tạo Tác Học, lúc ấy khác có người dạy ngươi.”

Liếc hắn một cái và giảng giải kỹ càng, Mã Tiến lại tiếp tục chơi kính AR.

‘Tạo tác Sáo Trang sao…’

Nghe câu đoán ý, thiếu niên biết hiện tại mình không thể học, vì thế đành tạm thời gác lại, sau đó tiếp tục tập trung làm việc.

Bản thân là người chưởng khống tạo tác Tổ Hợp Hình - rối ngẫu, hắn hiểu rõ uy lực của nó so với tạo tác bình thường đáng sợ đến nhường nào, có thể khiến hắn dễ dàng vượt cấp chiến đấu mà không phải đánh đổi bất kỳ giá lớn nào ngoài yêu cầu cao về năng lực luyện chế, tiền vật liệu đắt đỏ cùng độ khó khi điều khiển.

Nếu tạo tác Sáo Trang cũng có tác dụng không kém là bao, mà chi phí về kỹ thuật cùng vật liệu lại dễ dàng hơn mấy bậc, thì việc bị thượng tầng quản khống là điều tất nhiên.

Nhưng ít nhất kỹ thuật này vẫn được truyền dạy tại các học viện hay tổ chức lớn với điều kiện phải chấp nhận tuân theo Tâm Linh Chế Ước, không thể tiết lộ tri thức cho bất kỳ ai.

Tuy rất nóng lòng với những tri thức siêu phàm, đặc biệt là tri thức Tạo Tác Học, Nguyễn Trường Sinh cũng không vội vàng.

Bây giờ có tạo tác Tổ Hợp Hình cùng Linh Văn hoàn mỹ là đã đủ dùng, không cần gây thêm rắc rối không cần thiết.

Chỉ cần vượt qua được kiếp nạn thứ 82 là Tro Tàn Giới, thì kiểu gì sau này hắn sẽ có cơ hội học tập.



Thời gian trôi đi lặng lẽ, một ngày làm việc “mò cá dưỡng sinh” của Nguyễn Trường Sinh đã kết thúc.

Vừa thu dọn đồ đạc, hắn vừa lễ phép báo nghỉ với chủ tiệm:

“Ta còn hai ngày được nghỉ phép, nên ngày mai với ngày kia lão già ngươi nhớ tự thân vận động.”

“...Biết rồi, lăn.”

Mặc kệ Mã Tiến, thiếu niên bước xuống tầng một.

Trước khi rời đi, Nguyễn Trường Sinh khẽ chào Mei:

“Tháng sau gặp lại, Mei.”

“Tạm biệt ngài Trường Sinh, tháng sau gặp lại á!”

Theo thanh âm chào hỏi ngọt ngào cùng động tác vẫy tay điềm đạm của Mei, bóng dáng thiếu niên dần dần biến mất.

Tháng Tám chỉ còn lại hai ngày, nên hôm sau, hắn bèn dành ra một buổi sáng, lại mang Gỗ Mun tới trước cổng võ quán của Trần Băng Băng.

“Lâu rồi không gặp.”

Nàng gật đầu chào hỏi một câu, mắt phượng màu hồng ngọc phảng phất lóe lên quang mang long lanh của tia nắng.

Nguyễn Trường Sinh bước vào, gật đầu nói:

“Lâu sao, ta cũng không để ý.”

“Biệt danh Cục Đá của ngươi không sai mà.”

“...”

Lịch trình hàng ngày của hắn vẫn luôn kín mít, có rất nhiều thứ thú vị mà hắn muốn học tập, nghiên cứu và tu luyện, cho nên quan niệm của Nguyễn Trường Sinh đối với thời gian liền rất nhạt.

Đối với hắn, một ngày gặp lại, một tuần gặp lại, một tháng gặp lại hay một năm gặp lại cũng đều giống như nhau, tâm thái của hắn dành cho một ai đó đều sẽ không vì thời gian mà dễ dàng bị mai một, sau đó trở nên lạnh nhạt.

Đa phần vẫn là người khác dần lạnh nhạt với hắn.

Nghe Trần Băng Băng nói thế, vừa đi theo sau nửa nhịp, Nguyễn Trường Sinh mới vừa xem kỹ nàng một lần.

Một tháng không gặp, đường nét trên khuôn mặt cùng thân thể của thiếu nữ lại thành thục thêm một phần, mùi vị nguy hiểm cũng tăng lên một phần.



Vẫn thần thái thanh lãnh mà mỹ lệ ấy, nàng đã dẫn bọn hắn vào sảnh tiếp khách, một màn “hối lộ mèo” cực kỳ quen thuộc lại được diễn ra…

Mười lăm phút sau, hai người đã bắt đầu luyện tập thực chiến.

Nhìn đôi găng tay chiến đấu cùng cây thủ trượng của hắn, Trần Băng Băng khẽ cười:

“Cuối cùng cũng chịu lấy bài tủ của mình ra đánh.”

“Không có, đều là tạo tác mới luyện, ngươi đừng có lúc nào cũng nghĩ ta thâm trầm, âm hiểm như vậy.”

Nguyễn Trường Sinh nhẹ nhàng lắc đầu, đáp.

“Không phải ư?”

“Không phải.”

“Nhưng trực giác mách bảo ta rằng ngươi đang nói dối. Đồ âm hiểm Nguyễn Trường Sinh!”

“...”

“Phỉ báng!”

A! Nữ nhân!

Hắn là cẩn thận, thấp điệu. Không phải thâm trầm, âm hiểm!

Thiếu niên bắt đầu có chút điên tiết với cái thứ “trực giác nữ nhân” của cô nàng Trần Băng Băng rồi đấy!

Sâu trong ánh mắt nghiêm nghị của thiếu nữ chợt hiện ra ý cười, lóe cái rồi biến mất, nàng nâng lên đại thái đao đang từ từ tỏa ra gợn sóng linh tính, động tác chuyển thành hoành đao nghiêng góc, đôi môi anh đào hô khẽ:

“Nếu thực sự cho là ta đang phỉ báng, vậy liền đánh thắng ta đi!”

Mặc dù không bị trò khích tướng của nàng đạt được mục đích, nhưng đôi đồng tử thâm thúy của Nguyễn Trường Sinh cũng đột lên chiến ý.

Thắt lấy thủ trượng Trường Dạ vào hông, hai tay hắn tựa như thoải mái thõng xuống.

Khi hình chiếu đếm giây về không, cả hai đã hóa thành tàn ảnh lao vào nhau!

Đông!

Ánh đao v·a c·hạm với găng tay Kim Huyền tạo ra thanh âm chát chúa!

Với tạo tác bảo vệ được hai bàn tay cùng cẳng tay, hắn rốt cuộc đã có khả năng chọi cứng với Trần Băng Băng.

Theo lực lượng siêu cường của đối thủ tác động đến, Nguyễn Trường Sinh thuận thế lùi lại, thân thể hơi nghiêng trái, né được lưỡi đao dài sượt qua gang tấc!



Tiếng sóng nước chợt hiện lên, theo bước di chuyển linh động của thiếu nữ, một đòn Bán Nguyệt Trảm lập tức cắt thân thể thiếu niên ra làm đôi!

Cảm nhận được lưỡi đao chỉ xẹt qua không khí, thần thái bất biến, vẫn giữ lại ba phần lực lượng phòng bị nãy giờ, nàng cấp tốc mượn lực xoay tròn cùng quán tính của nhát chém, mạnh mẽ đạp bước rồi nâng đao, chuyển về thế thủ!

Keng!

Đột ngột giải phóng tính chất biến hóa của Thuật thức Vô Thanh Bộ để tăng lên tính cực tốc của Linh Tố Ám nhằm tập kích bất ngờ, nhưng cuối cùng hắn vẫn bị Chấn Đao Bạo đánh bật ra xa.

Bất quá, nhờ có thủ sáo hấp thu bộ phận chấn động nên Nguyễn Trường Sinh chỉ lùi lại ba mét.

Màn dạo đầu làm nóng người đôi chút kết thúc ở đây, Trần Băng Băng liền phát động Xung Cực Bộ, như t·ên l·ửa bắn vọt!

Mượn nguyên lý thủy hỏa tương xung mà tương hỗ tạo thành động lực của Thuật Thức Xung Cực Bộ, theo động tác biến hóa của kẻ địch cùng trực giác của bản thân, hai tay nắm lấy cán đao của nàng từ đâm thẳng thành mạnh mẽ chém ngang!

Bọt nước của tia lửa hỗn hợp hình thái, hóa thành một chiêu Xung Cực Bán Nguyệt Trảm có uy lực cực kỳ đáng sợ trảm kích tới đối thủ!

Phảng phất ăn ý vô cùng, thiếu niên cũng thay đổi Thuật thức Liễm Tức trong bộ kỹ xảo Hư Thực Giao Thái thành Hữu Vô Hư Thực, xung quanh thủ sáo Kim Huyền cũng lập tức bao bọc bởi một lớp giáp đen nhánh của Hắc Ám Chi Thủ.

Xoẹt!

Không khí bị ánh đao màu đỏ lam giao thoa cắt làm đôi!

Nhưng một lần nữa, đòn trảm kích của Trần Băng Băng lại thất bại.

Không biết từ lúc nào, thân ảnh đang bật lùi của Nguyễn Trường Sinh đã biến mất trong tầm cảm giác, thậm chí vượt quá trực giác cùng kinh nghiệm vốn có của nàng!

Con ngươi co rút, thiếu nữ chỉ kịp thời xoay người, đem sống đao cưỡng ép lật về trước người!

Thanh âm trầm vang, một bàn tay đen nhánh hình thành gợn sóng nhợt nhạt đánh tới thân đao!

Tứ Hợp Thức • Điệp Vũ Ám Miên Chưởng!

Cảm nhận được lực lượng mềm mại nào đó đột ngột truyền vào thân đao rồi truyền đến cánh tay nàng, sau đó như liên miên không dứt, không ngừng mạnh mẽ cắn nuốt Linh Tố p·há h·oại vật chất, thân thể Trần Băng Băng hơi run lên.

Nhưng tuân theo bản năng chiến đấu của mình, nàng tiếp tục cấp tốc vung đao chém xéo một đòn Bán Nguyệt Trảm, nhằm khiến thiếu niên phải bận tâm né tránh, nhờ đó bản thân mới có thời gian để khu trục lượng lượng dị loại ra ngoài.

Dường như nhìn thấu ý đồ của nàng, Nguyễn Trường Sinh bèn sáp lá cà, từng đòn Ám Miên Chưởng lấy uy lực khuếch đại của tạo tác cơ sở loại Hoàn Mỹ lại được liên tiếp đánh ra!

Đặc Chất cấp S Phục Hồi Siêu Tốc tuy có thể cấp tốc hồi phục thương thế, thể lực cùng linh lực, nhưng trừ khi bài trừ hầu hết chưởng kình của Ám Miên Chưởng, nếu không Thuật Thức của hắn cũng sẽ không ngừng hấp thụ mọi thứ của nàng để tăng cường uy lực p·há h·oại nha!

Đã thế hiện tại hắn còn vận dụng kỹ xảo Hư Thực Giao Thái bản nâng cấp dễ dàng lừa gạt được cảm giác của Trần Băng Băng.

Sau đó Ám Miên Chưởng liên tiếp đánh thêm chưởng kình, một tầng lại chồng lên một tầng, càng làm thiếu nữ sứt đầu mẻ trán.

Bị chưởng kình quấy phá, khả năng khống chế thân thể cùng Linh Tố của nàng càng ngày càng kém cỏi…

Bình Luận

0 Thảo luận