Cài đặt tùy chỉnh
Linh Tố Sư: Quỷ Ngẫu Chi Chủ
Chương 161: Chương 161: Hồi Kết
Ngày cập nhật : 2024-11-10 20:53:05Chương 161: Hồi Kết
Thời điểm bước vào trận thế của giấy binh, linh lực Linh Tố Sấm lại một lần nữa ngưng tụ thành Thuật Thức truyền vào đôi đồng tử sapphire của Đỗ Hy Vi.
Nh·iếp Linh!
Lấy ánh mắt nàng làm điểm phóng xạ kết hợp với Bá Khí, một tầng chấn nh·iếp tinh thần chợt tác động tới những sinh vật xung quanh!
Tuy nhiên, một tầng lá chắn Tâm Linh Bình Chướng vô hình đã giúp Nguyễn Mặc Vũ dễ dàng đón đỡ, nhưng động tác của tất cả người giấy đều bị khựng lại trong giây lát.
Nhân cơ hội, Đỗ Hy Vi tiếp tục hóa thành tia chớp áp sát đối thủ.
Khi khoảng cách giữa hai bên còn không đến năm mươi mét, đã gần sát cánh phòng vệ của giấy binh, chân trước ghì xuống mặt đất, Chấn Phách Kình theo găng tay khổng lồ của nàng liền cấp tốc đấm ra!
Không trung phảng phất nứt vỡ thành từng mảnh, sóng chấn động lập tức đâm thủng hàng giấy binh phía trước, sau đó đánh cho đội cung binh, nỏ binh phía sau bay tứ tung và tiếp tục lao về phía Nguyễn Mặc Vũ cùng Tứ Đại Thiên Vương!
Đứng bất động nãy giờ mà không hề bị Thuật Thức cùng Bá Khí cùng Đỗ Hy Vi chấn nh·iếp, Tứ Đại Thiên Vương rốt cuộc động thân.
Đa Văn Thiên Vương đã bật tán dù lên, một màn nước xoáy khổng lồ chợt bao phủ lên đằng trước, giúp Nguyễn Mặc Vũ cùng ba Thiên Vương nhẹ nhàng đỡ được sóng xung chấn của đối thủ.
Bên cạnh thần, Trì Quốc Thiên Vương cũng bắt đầu khảy đàn, Linh Tố Âm Thanh vô hình vô chất men theo tinh thần lực khuếch tán, như tiếng bén nhọn của sắt thép truyền vào tai kẻ địch, khiến Đỗ Hy Vi đau đớn ôm lấy đầu.
Cùng với đó, hai thân ảnh vĩ ngạn của Tăng Trưởng Thiên Vương và Quảng Mục Thiên Vương đã phóng tới gần nàng, mũi kiếm cùng nắm đấm khổng lồ đã đồng thời đánh tới, mang theo tính sắc bén cùng uy lực kinh khủng đến rợn người!
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng vang rền như sấm đánh bỗng phát ra từ lồng ngực Đỗ Hy Vi.
Thuật Thức:
Sấm Động Cửu Thiên!
Khi tinh thần đang thác loạn, bản năng của nàng cảm giác được nguy hiểm nên đã kịp thời phát động át chủ bài của chính mình, khiến bản thân thoát khỏi và miễn nhiễm tất cả trạng thái bất lợi từ bên ngoài.
Ngoài ra, mỗi một tiếng sấm liên tiếp nhảy lên, tiềm năng cũng như chiến lực của Đỗ Hy Vi lập tức được kích thích và tăng trưởng năm phần, mãi cho đến một giây sau khi tiếng sấm thứ chín đi qua, Linh Tố Sư sử dụng Thuật Thức này sẽ bị bạo thể mà c·hết.
Vì vậy, nàng chỉ có thể vận dụng Thuật Thức này làm quân bài tẩy.
Tỷ như hiện tại!
Đôi mắt ngọc lóe lên điện quang kh·iếp người, Đỗ Hy Vi khẽ hét lên một tiếng mạnh mẽ, hòa cùng tiếng sấm thứ hai nổ vang!
Theo động tác chuyển động của thân thể cùng cánh tay, Bá Khí đang khuếch tán xung quanh chợt thu về, nén ép và quấn quanh đôi găng tay Lôi Đình Khủng Cụ!
Nếu như nói Chấn Phách Kình là Thuật Thức chủ ngoại mà nàng thường dùng để chiến đấu trong khoảng cách tầm trung với phạm vi sát thương rộng, thì bây giờ, một môn Thuật Thức chủ nội sở trường, đặc trưng của nàng đã hiện ra:
Hạo Thiên Thủ!
Cánh tay cùng tạo tác nhanh chóng bọc lên một lớp màn xanh trắng không ngừng vặn vẹo bởi Bá Khí, hai nắm đấm của Đỗ Hy Vi dứt khoát giơ lên, chọi cứng với hai vị Thiên Vương!
Đông!
Khói bụi nổ tung, đòn v·a c·hạm làm người trước b·ị đ·ánh bay về phía xa, để lại một đường máu trên không trung!
Cho dù Hạo Thiên Thủ tạo ra chấn động ngầm không thể đánh xuyên phòng thủ của kẻ địch, bất quá có Bá Khí cô đặc kết hợp đã khiến hai vị Thiên Vương bị chấn nh·iếp trong thoáng chốc, giúp bản thân Đỗ Hy Vi có cơ hội tiếp tục ứng đối.
Trên không trung, không quản khóe miệng dính máu cùng cơ thể đang dấy lên từng cơn đau đớn dữ dội, nàng cưỡng chế xoay người trùng gối, dùng hai chân cày đất, mạnh mẽ phanh lại và thảo bỏ phản lực đang tác động!
Đối thủ cũng biết tiếng đàn tì bà không thể q·uấy n·hiễu được nàng, nên đã điều khiển Trì Quốc Thiên Vương biến đổi chiêu thức, sóng âm lập tức hóa thành hàng ngàn, hàng vạn lưỡi đao bắn tới!
Biểu cảm vẫn vô cùng cuồng dã mà kiên định, theo tiếng sấm thứ ba của trái tim vang lên, thiếu nữ lại đạp mạnh mặt đất, một lần nữa hóa thành ánh chớp lao v·út!
Chấn Phách Kình!
Phanh!
Nắm đấm vỡ nứt vỡ toàn bộ không khí xung quanh, khiến hàng vạn lưỡi đao âm thanh trước mặt hoàn toàn b·ị đ·ánh tán!
Không dừng lại, Đỗ Hy Vi vẫn cấp tốc đạp bước, nắm đấm trên cánh tay còn lại đã vận lên Hạo Thiên Thủ, tiếp tục chọi cứng với hai người giấy khổng lồ đang áp sát!
Ầm! Phanh! Phanh!
Chấn động không ngừng vang vọng sân thi đấu, bóng dáng của nàng lại một lần nữa b·ị đ·ánh bay, sau đó lại một lần nữa theo tiếng sấm thứ tư mà ngoan cường lao vào!
Mặc dù đã tìm mọi cách tiếp cận kẻ đầu têu là Nguyễn Mặc Vũ, nàng vẫn không thể nào thoát khỏi vòng vây chiến trận của Tứ Đại Thiên Vương cùng quân giấy binh.
Thời gian càng kéo dài, thương thế trên người Đỗ Hy Vi lại một nhiều thêm, bất quá nàng vẫn kiên cường chống cự tới cùng!
Mãi cho đến khi trái tim phát ra tiếng sấm thứ chín!
Thời điểm chiến lực được kích thích đến mức độ mạnh nhất, một đòn Hạo Thiên Thủ rốt cuộc đã tạo ra thương tổn cho Tăng Trưởng Thiên Vương cùng Quảng Mục Thiên Vương, đánh cho hai thần thụt lùi về sau!
Ngay sau đó, ánh mắt Đỗ Hy Vi nhìn về Nguyễn Mặc Vũ, hai bắp chân căng phồng chợt đạp mạnh mà lao v·út tới!
Tuy nhiên, không biết từ lúc nào mà khoảng cách giữa nàng và kẻ địch lại dài hơn trăm mét, Sấm Động Cửu Thiên cũng chỉ còn không đến một giây hiệu lực.
Từ đầu trận cho tới giờ, ngoại trừ xuất sử hai môn Thuật Thức là Giấy Mô Phỏng, Tâm Linh Bình Chướng cùng Đặc Chất Tự Linh, Nguyễn Mặc Vũ vẫn lặng thinh, chỉ dùng đôi đồng tử màu lục tĩnh lặng đến cực điểm của mình để quan sát sự chật vật của nàng.
Chứng kiến vẻ mặt nhẹ nhàng, hờ hững của hắn, phảng phất coi nàng chẳng khác nào không khí, phảng phất coi chuyện chiến đấu chỉ là một trò đùa, ánh mắt Đỗ Hy Vi lộ ra vẻ không cam lòng.
Niềm kiêu hãnh của bản thân giống như đã bị chà đạp không còn mảnh giáp, nàng kêu to:
“Nguyễn Mặc Vũ! Có ai từng chỉ ra rằng ngươi quá ngạo mạn chưa?!?”
Chỉ còn không phẩy năm giây.
Cùng với tiếng nói của mình, nàng đã cấp tốc bước vào phạm vi một trăm mét.
Mặc dù không kịp cận thân để phát huy ra chiến lực đỉnh cao nhất, Đỗ Hy Vi vẫn không bỏ cuộc.
Nàng chỉ còn một đòn công kích trong phạm vi tầm trung!
Không phẩy bốn giây.
“Vậy để ta giúp ngươi—”
Tiếng nói mang theo cảm xúc dâng trào tới cực điểm.
Không phẩy ba giây.
“ —vạch rõ sự ngạo mạn thái quá của mình đi!”
Không phẩy hai giây.
Thuật Thức song trọng giải phóng!
“Chấn Phách Kình • Phách Toái Thương Khung!”
Không phẩy một giây.
Oanh!
Trùng quyền tỏa ra gợn sóng mãnh liệt màu trắng xóa, như bài sơn đào hải tạo thành một đường nón đánh tới Nguyễn Mặc Vũ!
Những nơi sóng chấn động đi qua, không khí cùng mặt đất đều vỡ vụn thành từng mảnh!
Màn nước xoáy do Đa Văn Thiên Vương vừa hình thành trong khoảnh khắc đã bị đập tan, Chấn Phách Kình tựa s·óng t·hần, tiếp tục đánh vào màn chắn Tâm Linh Bình Chướng vô hình của hắn.
Không giây.
Răng rắc!
Sấm Động Cửu Thiên đạt giới hạn, cũng là thời điểm trận chiến đã kết thúc.
Thấy linh lực của Đỗ Hy Vi b·ạo đ·ộng, thân thể có dấu hiệu nổ tung đến nơi, trọng tại vội vàng phi thân vào can thiệp.
Nhanh chóng khống chế thương thế của nàng xong xuôi, trọng tài liền nhìn về Nguyễn Mặc Vũ.
Người sau vẫn lặng yên đứng đó, thân thể chưa hề suy chuyển, biểu cảm chưa hề đổi thay.
Tuy nhiên, màn chắn Tâm Linh Bình Chướng đã hoàn toàn vỡ vụn, tan biến.
Tầm mắt chiếu rõ thần thái thất bại cùng vẻ mặt bất cam của thiếu nữ, Nguyễn Mặc Vũ khẽ nói:
“Uy lực vừa đủ để chấn vỡ màn chắn tâm linh. Không có gì ngạc nhiên, thật đáng tiếc.”
Lại một câu thầm nhủ mà như tự sự, hắn liền tán đi người giấy, quay đầu rời khỏi sân thi đấu trong tiếng hô của trọng tài:
“Người chiến thắng, Nguyễn Mặc Vũ!”
…
Tiếp sau, Thập Nhân Chúng lại một lần nữa xếp trận khiêu chiến.
Bởi thời gian đã đến buổi trưa, Nguyễn Trường Sinh liền vào bếp làm một bữa tiệc để cả bọn ăn uống vui vẻ.
Sau đó lại tiếp tục xem TV.
Lần này là Trần Khôi khiêu chiến Bạch Trà.
Bởi chiến thuật rừng hoa của bị Linh Tố Phong, Hỏa cùng tốc độ đáng sợ của Trần Khôi khắc chế cực mạnh, quân bài tẩy mê hương cũng đã lộ ra, nên cuối cùng Bạch Trà thua trận.
Kế tiếp, những người khác cũng lục tục lên thi đấu.
Thấy bọn họ liên tục phát động Thuật Thức hoàn mỹ song trọng giải phóng cho tới các loại Thuật Thức Tổ Hợp Thái, hợp kích cùng liên động không ngừng biến hoá mượt mà như ăn cơm uống nước, Nguyễn Trường Sinh có chút c·hết lặng.
Nội tâm hắn thầm nhủ:
‘So với các thiên tài tuổi trẻ đỉnh cao của Nam Ninh, ta còn kém nhiều lắm…’
Trong các cuộc chiến, đặc sắc nhất phải kể đến vẫn là trận đấu giữa Nguyễn Mặc Vũ và Trương Diệu Minh.
Trước bộ chiến thuật dịch chuyển tức thời kết hợp tập kích á·m s·át của người sau, Nguyễn Mặc Vũ rốt cuộc lấy ra một loại Thuật Thức hệ Giấy có tên Thiên Phù, phối hợp với Tự Linh tạo thành tác dụng áp chế vùng không gian xung quanh.
Để ứng đối, Trương Diệu Minh cũng phải sử dụng đến năng lực chân chính của Đặc Chất cấp S Lưỡng Cực Hoán Vị.
Không phải tự nhiên Đặc Chất này lại có danh là Lưỡng Cực Hoán Vị, mà không phải Không Gian Hoán Vị.
Sở dĩ là Lưỡng Cực, cũng vì tác dụng cuối cùng của Đặc Chất chính là hoán đổi chỉ số chênh lệch hoặc trạng thái chênh lệch theo chỉ định của bản thân với đối tượng khi tiếp xúc, thời gian hiệu lực năm phút, thời gian làm lạnh hai mươi tư tiếng.
Nhờ đó, Trương Diệu Minh có khả năng hoán đổi chỉ số tốc độ, chỉ số sức mạnh, tình trạng R2 hay thậm chí tình trạng sinh mệnh với đối tượng, miễn là cả hai đều cùng tồn tại loại chỉ số, tình trạng đó.
Hắn cũng tính tiếp cận Nguyễn Mặc Vũ để hoán đổi, sau đó ra đòn tất sát, nhưng mà kẻ sau không cho hắn bất kỳ cơ hội đến gần, đã vận dụng Thuật Thức Niệm Lực Phi Hành của Linh Tố Biệt Dị - Tâm Linh để bay lên và không ngừng thay đổi vị trí.
Không còn cách nào, nếu không liều thì trước sau gì cũng thua, nên Trương Diệu Minh đã phát động năng lực, hoán đổi với linh tính với tạo tác Tiêm Nhận (kunai) của bản thân, mượn linh tính thân hòa với Linh Tố Không Gian cùng đặc tính kiên cố mà mạnh mẽ phá tan phong tỏa của kẻ địch!
Sau đó hắn hóa thành binh khí hình người tả xung hữu đột, đao pháp Tiêm Nhận Lưu như mũi nhọn đâm thủng tất cả thế công của quân địch, suýt chút nữa làm cho Nguyễn Mặc Vũ ăn quả đắng, lật bàn g·iết ngược một phen, khiến người sau phải bắt đầu nghiêm túc chiến đấu.
Nguyên nhân vì thế, nên khán giả cuối cùng cũng được chiêm ngưỡng toàn bộ chiến lực của vị thiên tài có Đặc Chất trên cấp S này.
Nguyễn Mặc Vũ đã cấp tốc phát động một bộ hợp kích, tăng cường sức chiến đấu cho người giấy bao gồm: Tâm Linh Giao Phó tăng lên tính linh động, Tâm Linh Liên Kết khiến toàn bộ người giấy trở thành một cỗ máy c·hiến t·ranh tinh vi, Tâm Linh Cộng Toán cộng dồn và chuyển giao toàn bộ tính lực cho chủ thể chỉ huy, Tâm Linh Phụ Ma tăng phúc uy lực người giấy,...
Và sau đó lấy tất cả Thuật Thức trên làm tiền đề liên động cho một Thuật Thức Tổ Hợp Thái giữa hệ Giấy và hệ Tâm Linh mà tự thân hắn sáng tạo ra:
Thiên Binh Thiên Tướng!
Chứng kiến khung cảnh đồ sộ cùng uy thế kh·iếp người của quân đoàn người giấy, không đến ba giây, Trương Diệu Minh liền héo.
Trận thi đấu cũng kết thúc bởi chiến thắng áp đảo của Nguyễn Mặc Vũ.
…
Cứ như thế đến tối, xếp hạng Thập Nhân Chúng rốt cuộc được xác định và đặt cho danh hiệu.
Top 1 - Thiên Soái • Nguyễn Mặc Vũ
Top 2 - Tinh Võ • Trương Diệu Minh
Top 3 - Tử Linh Chưởng Khống Giả • Nguyễn Văn Hùng
Top 4 - Nam Đẩu Sát Sinh Giả • Mạc Đạo Tầm
Top 5 - Bá Vương Yêu Cơ • Đỗ Hy Vi
Top 6 - Hoa Trung Tiên • Lê Bạch Trà
Top 7 - Thiên Huyễn Quang Lăng • Đặng Thế
Top 8 - Phong Hỏa Tốc Hành • Trần Khôi
Top 9 - Thuẫn Bạo • Phan Sơn Kiệt
Top 10 - Lôi Bạo Chiến Cơ • Võ Yến Linh
Khi cuộc c·hiến t·ranh đoạt danh hiệu Nam Ninh Thập Nhân Chúng bế mạc, Nguyễn Trường Sinh khẽ thở phào.
Rất nhiều người cũng đồng thời thở phào một hơi. (vạch mất)
Thời điểm bước vào trận thế của giấy binh, linh lực Linh Tố Sấm lại một lần nữa ngưng tụ thành Thuật Thức truyền vào đôi đồng tử sapphire của Đỗ Hy Vi.
Nh·iếp Linh!
Lấy ánh mắt nàng làm điểm phóng xạ kết hợp với Bá Khí, một tầng chấn nh·iếp tinh thần chợt tác động tới những sinh vật xung quanh!
Tuy nhiên, một tầng lá chắn Tâm Linh Bình Chướng vô hình đã giúp Nguyễn Mặc Vũ dễ dàng đón đỡ, nhưng động tác của tất cả người giấy đều bị khựng lại trong giây lát.
Nhân cơ hội, Đỗ Hy Vi tiếp tục hóa thành tia chớp áp sát đối thủ.
Khi khoảng cách giữa hai bên còn không đến năm mươi mét, đã gần sát cánh phòng vệ của giấy binh, chân trước ghì xuống mặt đất, Chấn Phách Kình theo găng tay khổng lồ của nàng liền cấp tốc đấm ra!
Không trung phảng phất nứt vỡ thành từng mảnh, sóng chấn động lập tức đâm thủng hàng giấy binh phía trước, sau đó đánh cho đội cung binh, nỏ binh phía sau bay tứ tung và tiếp tục lao về phía Nguyễn Mặc Vũ cùng Tứ Đại Thiên Vương!
Đứng bất động nãy giờ mà không hề bị Thuật Thức cùng Bá Khí cùng Đỗ Hy Vi chấn nh·iếp, Tứ Đại Thiên Vương rốt cuộc động thân.
Đa Văn Thiên Vương đã bật tán dù lên, một màn nước xoáy khổng lồ chợt bao phủ lên đằng trước, giúp Nguyễn Mặc Vũ cùng ba Thiên Vương nhẹ nhàng đỡ được sóng xung chấn của đối thủ.
Bên cạnh thần, Trì Quốc Thiên Vương cũng bắt đầu khảy đàn, Linh Tố Âm Thanh vô hình vô chất men theo tinh thần lực khuếch tán, như tiếng bén nhọn của sắt thép truyền vào tai kẻ địch, khiến Đỗ Hy Vi đau đớn ôm lấy đầu.
Cùng với đó, hai thân ảnh vĩ ngạn của Tăng Trưởng Thiên Vương và Quảng Mục Thiên Vương đã phóng tới gần nàng, mũi kiếm cùng nắm đấm khổng lồ đã đồng thời đánh tới, mang theo tính sắc bén cùng uy lực kinh khủng đến rợn người!
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng vang rền như sấm đánh bỗng phát ra từ lồng ngực Đỗ Hy Vi.
Thuật Thức:
Sấm Động Cửu Thiên!
Khi tinh thần đang thác loạn, bản năng của nàng cảm giác được nguy hiểm nên đã kịp thời phát động át chủ bài của chính mình, khiến bản thân thoát khỏi và miễn nhiễm tất cả trạng thái bất lợi từ bên ngoài.
Ngoài ra, mỗi một tiếng sấm liên tiếp nhảy lên, tiềm năng cũng như chiến lực của Đỗ Hy Vi lập tức được kích thích và tăng trưởng năm phần, mãi cho đến một giây sau khi tiếng sấm thứ chín đi qua, Linh Tố Sư sử dụng Thuật Thức này sẽ bị bạo thể mà c·hết.
Vì vậy, nàng chỉ có thể vận dụng Thuật Thức này làm quân bài tẩy.
Tỷ như hiện tại!
Đôi mắt ngọc lóe lên điện quang kh·iếp người, Đỗ Hy Vi khẽ hét lên một tiếng mạnh mẽ, hòa cùng tiếng sấm thứ hai nổ vang!
Theo động tác chuyển động của thân thể cùng cánh tay, Bá Khí đang khuếch tán xung quanh chợt thu về, nén ép và quấn quanh đôi găng tay Lôi Đình Khủng Cụ!
Nếu như nói Chấn Phách Kình là Thuật Thức chủ ngoại mà nàng thường dùng để chiến đấu trong khoảng cách tầm trung với phạm vi sát thương rộng, thì bây giờ, một môn Thuật Thức chủ nội sở trường, đặc trưng của nàng đã hiện ra:
Hạo Thiên Thủ!
Cánh tay cùng tạo tác nhanh chóng bọc lên một lớp màn xanh trắng không ngừng vặn vẹo bởi Bá Khí, hai nắm đấm của Đỗ Hy Vi dứt khoát giơ lên, chọi cứng với hai vị Thiên Vương!
Đông!
Khói bụi nổ tung, đòn v·a c·hạm làm người trước b·ị đ·ánh bay về phía xa, để lại một đường máu trên không trung!
Cho dù Hạo Thiên Thủ tạo ra chấn động ngầm không thể đánh xuyên phòng thủ của kẻ địch, bất quá có Bá Khí cô đặc kết hợp đã khiến hai vị Thiên Vương bị chấn nh·iếp trong thoáng chốc, giúp bản thân Đỗ Hy Vi có cơ hội tiếp tục ứng đối.
Trên không trung, không quản khóe miệng dính máu cùng cơ thể đang dấy lên từng cơn đau đớn dữ dội, nàng cưỡng chế xoay người trùng gối, dùng hai chân cày đất, mạnh mẽ phanh lại và thảo bỏ phản lực đang tác động!
Đối thủ cũng biết tiếng đàn tì bà không thể q·uấy n·hiễu được nàng, nên đã điều khiển Trì Quốc Thiên Vương biến đổi chiêu thức, sóng âm lập tức hóa thành hàng ngàn, hàng vạn lưỡi đao bắn tới!
Biểu cảm vẫn vô cùng cuồng dã mà kiên định, theo tiếng sấm thứ ba của trái tim vang lên, thiếu nữ lại đạp mạnh mặt đất, một lần nữa hóa thành ánh chớp lao v·út!
Chấn Phách Kình!
Phanh!
Nắm đấm vỡ nứt vỡ toàn bộ không khí xung quanh, khiến hàng vạn lưỡi đao âm thanh trước mặt hoàn toàn b·ị đ·ánh tán!
Không dừng lại, Đỗ Hy Vi vẫn cấp tốc đạp bước, nắm đấm trên cánh tay còn lại đã vận lên Hạo Thiên Thủ, tiếp tục chọi cứng với hai người giấy khổng lồ đang áp sát!
Ầm! Phanh! Phanh!
Chấn động không ngừng vang vọng sân thi đấu, bóng dáng của nàng lại một lần nữa b·ị đ·ánh bay, sau đó lại một lần nữa theo tiếng sấm thứ tư mà ngoan cường lao vào!
Mặc dù đã tìm mọi cách tiếp cận kẻ đầu têu là Nguyễn Mặc Vũ, nàng vẫn không thể nào thoát khỏi vòng vây chiến trận của Tứ Đại Thiên Vương cùng quân giấy binh.
Thời gian càng kéo dài, thương thế trên người Đỗ Hy Vi lại một nhiều thêm, bất quá nàng vẫn kiên cường chống cự tới cùng!
Mãi cho đến khi trái tim phát ra tiếng sấm thứ chín!
Thời điểm chiến lực được kích thích đến mức độ mạnh nhất, một đòn Hạo Thiên Thủ rốt cuộc đã tạo ra thương tổn cho Tăng Trưởng Thiên Vương cùng Quảng Mục Thiên Vương, đánh cho hai thần thụt lùi về sau!
Ngay sau đó, ánh mắt Đỗ Hy Vi nhìn về Nguyễn Mặc Vũ, hai bắp chân căng phồng chợt đạp mạnh mà lao v·út tới!
Tuy nhiên, không biết từ lúc nào mà khoảng cách giữa nàng và kẻ địch lại dài hơn trăm mét, Sấm Động Cửu Thiên cũng chỉ còn không đến một giây hiệu lực.
Từ đầu trận cho tới giờ, ngoại trừ xuất sử hai môn Thuật Thức là Giấy Mô Phỏng, Tâm Linh Bình Chướng cùng Đặc Chất Tự Linh, Nguyễn Mặc Vũ vẫn lặng thinh, chỉ dùng đôi đồng tử màu lục tĩnh lặng đến cực điểm của mình để quan sát sự chật vật của nàng.
Chứng kiến vẻ mặt nhẹ nhàng, hờ hững của hắn, phảng phất coi nàng chẳng khác nào không khí, phảng phất coi chuyện chiến đấu chỉ là một trò đùa, ánh mắt Đỗ Hy Vi lộ ra vẻ không cam lòng.
Niềm kiêu hãnh của bản thân giống như đã bị chà đạp không còn mảnh giáp, nàng kêu to:
“Nguyễn Mặc Vũ! Có ai từng chỉ ra rằng ngươi quá ngạo mạn chưa?!?”
Chỉ còn không phẩy năm giây.
Cùng với tiếng nói của mình, nàng đã cấp tốc bước vào phạm vi một trăm mét.
Mặc dù không kịp cận thân để phát huy ra chiến lực đỉnh cao nhất, Đỗ Hy Vi vẫn không bỏ cuộc.
Nàng chỉ còn một đòn công kích trong phạm vi tầm trung!
Không phẩy bốn giây.
“Vậy để ta giúp ngươi—”
Tiếng nói mang theo cảm xúc dâng trào tới cực điểm.
Không phẩy ba giây.
“ —vạch rõ sự ngạo mạn thái quá của mình đi!”
Không phẩy hai giây.
Thuật Thức song trọng giải phóng!
“Chấn Phách Kình • Phách Toái Thương Khung!”
Không phẩy một giây.
Oanh!
Trùng quyền tỏa ra gợn sóng mãnh liệt màu trắng xóa, như bài sơn đào hải tạo thành một đường nón đánh tới Nguyễn Mặc Vũ!
Những nơi sóng chấn động đi qua, không khí cùng mặt đất đều vỡ vụn thành từng mảnh!
Màn nước xoáy do Đa Văn Thiên Vương vừa hình thành trong khoảnh khắc đã bị đập tan, Chấn Phách Kình tựa s·óng t·hần, tiếp tục đánh vào màn chắn Tâm Linh Bình Chướng vô hình của hắn.
Không giây.
Răng rắc!
Sấm Động Cửu Thiên đạt giới hạn, cũng là thời điểm trận chiến đã kết thúc.
Thấy linh lực của Đỗ Hy Vi b·ạo đ·ộng, thân thể có dấu hiệu nổ tung đến nơi, trọng tại vội vàng phi thân vào can thiệp.
Nhanh chóng khống chế thương thế của nàng xong xuôi, trọng tài liền nhìn về Nguyễn Mặc Vũ.
Người sau vẫn lặng yên đứng đó, thân thể chưa hề suy chuyển, biểu cảm chưa hề đổi thay.
Tuy nhiên, màn chắn Tâm Linh Bình Chướng đã hoàn toàn vỡ vụn, tan biến.
Tầm mắt chiếu rõ thần thái thất bại cùng vẻ mặt bất cam của thiếu nữ, Nguyễn Mặc Vũ khẽ nói:
“Uy lực vừa đủ để chấn vỡ màn chắn tâm linh. Không có gì ngạc nhiên, thật đáng tiếc.”
Lại một câu thầm nhủ mà như tự sự, hắn liền tán đi người giấy, quay đầu rời khỏi sân thi đấu trong tiếng hô của trọng tài:
“Người chiến thắng, Nguyễn Mặc Vũ!”
…
Tiếp sau, Thập Nhân Chúng lại một lần nữa xếp trận khiêu chiến.
Bởi thời gian đã đến buổi trưa, Nguyễn Trường Sinh liền vào bếp làm một bữa tiệc để cả bọn ăn uống vui vẻ.
Sau đó lại tiếp tục xem TV.
Lần này là Trần Khôi khiêu chiến Bạch Trà.
Bởi chiến thuật rừng hoa của bị Linh Tố Phong, Hỏa cùng tốc độ đáng sợ của Trần Khôi khắc chế cực mạnh, quân bài tẩy mê hương cũng đã lộ ra, nên cuối cùng Bạch Trà thua trận.
Kế tiếp, những người khác cũng lục tục lên thi đấu.
Thấy bọn họ liên tục phát động Thuật Thức hoàn mỹ song trọng giải phóng cho tới các loại Thuật Thức Tổ Hợp Thái, hợp kích cùng liên động không ngừng biến hoá mượt mà như ăn cơm uống nước, Nguyễn Trường Sinh có chút c·hết lặng.
Nội tâm hắn thầm nhủ:
‘So với các thiên tài tuổi trẻ đỉnh cao của Nam Ninh, ta còn kém nhiều lắm…’
Trong các cuộc chiến, đặc sắc nhất phải kể đến vẫn là trận đấu giữa Nguyễn Mặc Vũ và Trương Diệu Minh.
Trước bộ chiến thuật dịch chuyển tức thời kết hợp tập kích á·m s·át của người sau, Nguyễn Mặc Vũ rốt cuộc lấy ra một loại Thuật Thức hệ Giấy có tên Thiên Phù, phối hợp với Tự Linh tạo thành tác dụng áp chế vùng không gian xung quanh.
Để ứng đối, Trương Diệu Minh cũng phải sử dụng đến năng lực chân chính của Đặc Chất cấp S Lưỡng Cực Hoán Vị.
Không phải tự nhiên Đặc Chất này lại có danh là Lưỡng Cực Hoán Vị, mà không phải Không Gian Hoán Vị.
Sở dĩ là Lưỡng Cực, cũng vì tác dụng cuối cùng của Đặc Chất chính là hoán đổi chỉ số chênh lệch hoặc trạng thái chênh lệch theo chỉ định của bản thân với đối tượng khi tiếp xúc, thời gian hiệu lực năm phút, thời gian làm lạnh hai mươi tư tiếng.
Nhờ đó, Trương Diệu Minh có khả năng hoán đổi chỉ số tốc độ, chỉ số sức mạnh, tình trạng R2 hay thậm chí tình trạng sinh mệnh với đối tượng, miễn là cả hai đều cùng tồn tại loại chỉ số, tình trạng đó.
Hắn cũng tính tiếp cận Nguyễn Mặc Vũ để hoán đổi, sau đó ra đòn tất sát, nhưng mà kẻ sau không cho hắn bất kỳ cơ hội đến gần, đã vận dụng Thuật Thức Niệm Lực Phi Hành của Linh Tố Biệt Dị - Tâm Linh để bay lên và không ngừng thay đổi vị trí.
Không còn cách nào, nếu không liều thì trước sau gì cũng thua, nên Trương Diệu Minh đã phát động năng lực, hoán đổi với linh tính với tạo tác Tiêm Nhận (kunai) của bản thân, mượn linh tính thân hòa với Linh Tố Không Gian cùng đặc tính kiên cố mà mạnh mẽ phá tan phong tỏa của kẻ địch!
Sau đó hắn hóa thành binh khí hình người tả xung hữu đột, đao pháp Tiêm Nhận Lưu như mũi nhọn đâm thủng tất cả thế công của quân địch, suýt chút nữa làm cho Nguyễn Mặc Vũ ăn quả đắng, lật bàn g·iết ngược một phen, khiến người sau phải bắt đầu nghiêm túc chiến đấu.
Nguyên nhân vì thế, nên khán giả cuối cùng cũng được chiêm ngưỡng toàn bộ chiến lực của vị thiên tài có Đặc Chất trên cấp S này.
Nguyễn Mặc Vũ đã cấp tốc phát động một bộ hợp kích, tăng cường sức chiến đấu cho người giấy bao gồm: Tâm Linh Giao Phó tăng lên tính linh động, Tâm Linh Liên Kết khiến toàn bộ người giấy trở thành một cỗ máy c·hiến t·ranh tinh vi, Tâm Linh Cộng Toán cộng dồn và chuyển giao toàn bộ tính lực cho chủ thể chỉ huy, Tâm Linh Phụ Ma tăng phúc uy lực người giấy,...
Và sau đó lấy tất cả Thuật Thức trên làm tiền đề liên động cho một Thuật Thức Tổ Hợp Thái giữa hệ Giấy và hệ Tâm Linh mà tự thân hắn sáng tạo ra:
Thiên Binh Thiên Tướng!
Chứng kiến khung cảnh đồ sộ cùng uy thế kh·iếp người của quân đoàn người giấy, không đến ba giây, Trương Diệu Minh liền héo.
Trận thi đấu cũng kết thúc bởi chiến thắng áp đảo của Nguyễn Mặc Vũ.
…
Cứ như thế đến tối, xếp hạng Thập Nhân Chúng rốt cuộc được xác định và đặt cho danh hiệu.
Top 1 - Thiên Soái • Nguyễn Mặc Vũ
Top 2 - Tinh Võ • Trương Diệu Minh
Top 3 - Tử Linh Chưởng Khống Giả • Nguyễn Văn Hùng
Top 4 - Nam Đẩu Sát Sinh Giả • Mạc Đạo Tầm
Top 5 - Bá Vương Yêu Cơ • Đỗ Hy Vi
Top 6 - Hoa Trung Tiên • Lê Bạch Trà
Top 7 - Thiên Huyễn Quang Lăng • Đặng Thế
Top 8 - Phong Hỏa Tốc Hành • Trần Khôi
Top 9 - Thuẫn Bạo • Phan Sơn Kiệt
Top 10 - Lôi Bạo Chiến Cơ • Võ Yến Linh
Khi cuộc c·hiến t·ranh đoạt danh hiệu Nam Ninh Thập Nhân Chúng bế mạc, Nguyễn Trường Sinh khẽ thở phào.
Rất nhiều người cũng đồng thời thở phào một hơi. (vạch mất)
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận