Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Linh Tố Sư: Quỷ Ngẫu Chi Chủ

Chương 140: Chương 140: Linh Văn Tổ Hợp

Ngày cập nhật : 2024-11-10 20:52:40
Chương 140: Linh Văn Tổ Hợp

Hơn một tiếng sau, khi đã hoàn thành khâu chế tạo, Mã Tiến liền chuyển sang khâu cuối cùng là điêu khắc mạch linh văn.

Dùng một loại linh mực phối chế mà Nguyễn Trường Sinh chưa thấy bao giờ, chủ tiệm thoăn thoắt khắc hóa từng đường linh văn lên Tạo tác.

Chứng kiến những linh văn này, đôi mắt thâm thúy của thiếu niên phảng phất sáng rực lên.

‘Linh Văn Cấp Trung là đây sao? Cảm giác thật kỳ dị.’

Trông bọn chúng gần giống với phiên bản nâng cấp của Linh Văn Cơ Sở, mà lại phức tạp hơn rất rất nhiều lần.

Từ đường nét của linh văn mà chủ tiệm đang khắc họa, hắn bỗng phát hiện một vấn đề.

Nếu Linh Văn Cơ Sở là một đường nét được vẽ trên một mặt phẳng, thì Linh Văn Cấp Trung chính là đường nét được vẽ trong không gian ba chiều!

Say sưa nhìn lấy mạch văn của Tạo tác dần hình thành và trông như một bức tranh lập thể đa chiều, Nguyễn Trường Sinh bỗng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, váng đầu buồn nôn.

Khuôn mặt trắng bệch, hắn vội nhắm mặt và lùi về phía sau.

Phát giác được thiếu niên bị xây xẩm mặt mày, vừa điêu khắc linh văn, chủ tiệm Mã Tiến vừa nở nụ cười khoái chí:

“Quên không nhắc ngươi một câu.

Thời điểm khắc họa Linh Văn Cấp Trung, bởi vì linh tính của nó đang hiển lộ ra ngoài, nên Linh Tố Sư muốn nhìn rõ thì phải sử dụng tinh thần ngoại phóng mới quan sát được.

Mà Linh Tố Sư level 4 trở lên mới có khả năng ngoại p·hóng t·inh thần, nếu dùng mắt thường quan sát, ngươi sẽ có triệu chứng giống như vậy, hahaha.”

Khẽ lườm lão già khốn nạn này một cái, Nguyễn Trường Sinh nhanh chóng thông qua Chưởng Khống Nhập Vi để điều chỉnh lại trạng thái cơ thể.

Ba phút sau, cơ thể hắn rốt cuộc trở về bình thường.

Không để ý lời cảnh báo của Mã Tiến, hắn lại tiếp tục quan sát kĩ quá trình điêu khắc linh văn.

Cơ hội học hỏi tri thức cao cấp ngàn năm có một như thế, Nguyễn Trường Sinh không thể không liều mạng.

Bất quá, cái khó ló cái khôn, hắn chỉ quan sát trong một thời gian ngắn, sau đó lại nhắm mắt và điều chỉnh trạng thái bản thân rồi mới tiếp tục xem.

Nhìn thêm một lát, Nguyễn Trường Sinh chợt nhận ra một đồ vật quen thuộc.

Trình tự sắp xếp linh văn mà chủ tiệm đang khắc họa, trông khá giống với mạch linh văn mẫu của bản thiết kế rối ngẫu!

Chẳng lẽ lại là Thuật thức cố hóa?

Không kiềm được tính tò mò, thiếu niên liền ngay lập tức hỏi thăm:

“Kỹ thuật sắp xếp trình tự linh văn mà ngài đang dùng là gì vậy?”

Thông qua tinh thần lực “thấy rõ” thái độ hiếu học của hắn, Mã Tiến trả lời:

“Linh Văn Tổ Hợp, một kỹ thuật dùng để cố hóa năng lực cụ thể cho Tạo tác.



Thế nào, lần này có muốn học không?”

“Học!”

Nguyễn Trường Sinh phát ra thanh âm vô cùng dứt khoát mà kiên quyết.

Vốn tưởng thằng ranh con này lại sĩ diện từ chối như vừa nãy, ai ngờ lại đồng ý nhanh gọn đến kinh ngạc.

Suýt nữa vẽ chệch đường linh văn nên phải vội vàng ổn định tâm thần vài giây, chủ tiệm Mã Tiến mới lộ ra vẻ mặt quái dị:

“A! Ranh con! Ngươi không phải là nữ nhân đâu mà cứ sáng nắng chiều mưa trưa ẩm ướt như thế!

Yên lặng theo dõi đi, chút nữa nói chuyện.”

Nửa tiếng trôi qua, Mã Tiến cuối cùng cũng hoàn thành công việc chế luyện Tạo tác Cấp Trung.

Trông tám chiếc chân nhện kim loại cực kỳ “khốc huyễn” trước mặt, khuôn mặt điềm tĩnh của Nguyễn Trường Sinh cũng hiện lên vẻ thán phục.

Những đường vân tuyệt mỹ đã che đi mạch linh văn mã hóa của Tạo tác, khiến từng chiếc chân nhện càng có cảm giác thần bí, rùng rợn,

“Được rồi, đã mở rộng tầm mắt xong thì màu trở lại làm việc của mình đi.”

Thấy hắn vẫn đang hiếu kỳ quan sát, chủ tiệm Mã Tiến liền xua tay đuổi.

“Luyện chế Tạo tác Cấp Trung thật mệt mỏi nha, ta phải đi nghỉ một lát. Buổi chiều sẽ dạy ngươi Linh Văn Tổ Hợp sau.”

Vừa nói xong câu, chủ tiệm liền thoải mái nằm xuống ghế, đeo lên bịt mắt cùng bịt tai rồi ngủ ngay lập tức.

Đã nghe được tiếng ngáy của hắn, Nguyễn Trường Sinh có chút im lặng.

Gần hai tiếng sau, khoảnh khắc ăn trưa vừa điểm, Mã Tiền liền bật dậy một cách tài tình, dù không hề có ai hay đồng hồ đánh thức…

“...”

Cùng thiếu niên mỗi người uống một phần nhỏ Dịch Dinh Dưỡng, hắn mới bắt đầu nói đến chuyện giảng dạy cho Nguyễn Trường Sinh:

“Kỹ thuật Linh Văn Tổ Hợp là một môn tương đối cao cấp và phức tạp.

Nếu dạy cho ngươi, ta sẽ phải tốn rất nhiều thời gian cùng công sức…

Cho nên, tăng thêm ba đơn luyện chế Tạo tác thành năm đơn hàng mỗi ngày!”

Phía đối diện, thiếu niên lắc đầu nguầy nguậy:

“Vẫn hai đơn luyện chế một ngày!”

“Ranh con, đấy không phải là thương lượng, mà là chơi suông cmn rồi!”

Cãi nhau một lát, Nguyễn Trường Sinh cuối cùng chấp nhận luyện chế ba đơn Tạo tác mỗi ngày.



Khuôn tỏ vẻ không hài lòng cho lắm, nhưng chủ tiệm Mã Tiến đã bắt đầu giảng giải.

Người sau liền tập trung tinh thần, nghiêm túc nghe giảng.

“Linh Văn, là một trong những phát minh vĩ đại nhất của thế giới siêu phàm Linh Tố - Elemetus này.

Ý tưởng khởi nguồn của nó được tham khảo từ hệ thống phù văn tế tự Cây Thế Giới của đại vị diện văn minh Divine Tree.

Tuy chưa được hoàn toàn chứng thực, nhưng rất nhiều học giả vĩ đại đã nhận định rằng.

Linh Văn, chính là ngôn ngữ biểu đạt trung gian giữa linh tính và thế giới.

Hay nói cách khác, Linh Văn là hình thái đơn giản hóa của mọi quy luật, pháp tắc siêu phàm.

Nếu coi mỗi một loại Linh Văn Cơ Sở là một chữ cái trong một bảng chữ cái chung, thì Linh Văn Tổ Hợp chính là phương thức sắp xếp bọn chúng thành một từ, một cụm từ có ý nghĩa.

Bởi vậy, các loại tổ hợp Linh Văn hình thành một dạng năng lực, Thuật thức được cố hóa cũng từ đó xuất hiện.”

Phảng phất hào hứng đã qua đi, Mã Tiền liền lấy ra một cuốn sách từ chiếc nhẫn đeo trên tay rồi vứt cho Nguyễn Trường Sinh:

“Tự mình nghiên cứu đi, có vấn đề khó thì hẵng hỏi.”

Mới giảng được một tí mà đã lộ ra bản chất lười biếng rồi, lão già khốn nạn!

Còn nói phải tốn rất nhiều thời gian cùng công sức để dạy ta đâu!?!

Vừa chửi thầm, hắn vừa giơ tay nhận lấy cuốn sách, trên bìa có ghi 《 Ngôn Ngữ Linh Văn Và Phương Pháp Tổ Hợp Cơ Bản 》 bên dưới có ghi tác giả Dennis Ritchy.

Tựa như nhớ ra điều gì, chủ tiệm bỗng nhắc nhở hắn một câu:

“Linh Văn Tổ Hợp có thể sử dụng công khai. Nhưng kỹ xảo Kích Linh vật liệu siêu phàm thì tốt nhất đừng nên để lộ ra ngoài, nếu ngươi không muốn mất đi tự do về cả thân thể lẫn tinh thần, ý chí của bản thân mình.”

Nghe vậy, trong lòng Nguyễn Trường Sinh lờ mờ có suy đoán:

“Là bởi thượng tầng sao?”

Hơi kinh ngạc liếc hắn một cái, Mã Tiến gật đầu:

“Rất nhạy bén, thể nào mới tí tuổi đầu mà đã biết giấu giếm trình độ Tạo Tác Học của bản thân rồi.”

Coi như không nghe thấy lão già này đang cà khịa cái gì, khuôn mặt thiếu niên vẫn lạnh nhạt, điềm tĩnh.

Thấy Nguyễn Trường Sinh không có bất cứ phản ứng nào, ý cười trong ánh mắt chủ tiệm lại càng toát ra vẻ hài lòng.

Da mặt rất dày, lại biết điều, còn có tài năng vượt bậc. Tương lai kẻ này ít nhất sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức cùng những nguy hiểm không đáng có.

Trên đời này, ngu cũng dễ c·hết, khôn cũng dễ c·hết, chỉ có biết điều là khó c·hết.

Còn sống, mới còn tương lai.



Thấp điệu, mới có cơ hội xoay chuyển tình thế, trở thành người thắng cuối cùng.

Không cần nhắc nhở thiếu niên về vấn đề này, nên Mã Tiến vui vẻ nói tiếp:

“Tạo tác loại Hoàn mỹ là một điểm giới hạn đỏ.

Các tổ chức, gia tốc có quy mô, thậm chí là cả chính phủ đều âm thầm kiểm soát, khống chế tất cả những Tạo Tác Sư luyện chế được Tạo tác loại Hoàn mỹ, các nghề phụ trợ còn lại cũng không khác là bao.

Mà một trong những điều kiện để luyện chế được Tạo Tác loại hoàn mỹ chính là kỹ xảo Kích Linh vật liệu siêu phàm.

Thông qua một tháng làm việc cùng, ta liền biết thằng nhóc ngươi là một kẻ cực độ coi trọng tự do cùng ý chí của bản thân. Cho nên đừng có để người khác biết được môn kỹ xảo này, cũng đừng đề cập đến người dạy cho ngươi là ta, nghe rõ chưa?”

Nói đến câu cuối, biểu cảm tản mạn, đồi phế của chủ tiệm Mã Tiến chợt vô cùng nghiêm nghị, khí thế vốn có của Linh Tố Sư cấp trung mạnh mẽ phát tán!

Không khí xung quanh Nguyễn Trường Sinh phảng phất trở nên nặng nề, nhưng thiếu niên vẫn thẳng tắp sống lưng, đôi đồng tử thâm thúy như sao trời vẫn nhìn thẳng vào mắt chủ tiệm.

Nội tâm rõ ràng được lòng tốt cùng ý cảnh cáo của người sau, hắn bèn cúi đầu chân thành và nói:

“Ta đã biết. Cảm ơn ngài.”

Đúng là bạn của thầy giáo Đức mặt sắt có khác, đều rất trong nóng ngoài lạnh.

Ngay lập tức, bầu không khí liền trở về trạng thái ban đầu.

Giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, đôi mắt cùng thần thái của Mã Tiền đã biến về “cá mặn”:

“Xùy xùy, biết cái gì mà biết. Mau hoàn thành công việc của ngày hôm nay đi, nếu không đủ chỉ tiêu là ta trừ lương.”

Mặc kệ lão già lại đột nhiên dở chứng “ngạo kiều” này, thiếu niên đã mang theo cuốn sách trở về bàn làm việc.

Tuy mặt ngoài vẫn là hình thức giao dịch, nhưng Nguyễn Trường Sinh biết, những thứ mình bỏ ra đều không là gì so với những kinh nghiệm, tri thức mà chủ tiệm đã dạy dỗ cả.

Nợ ân tình lại càng ngày càng lớn.

Bất quá không sao, ở thời nay nha, ai nợ ai làm bố.

Mai sau tìm cơ hội trả lại đi…

Đồng thời, tâm lý thiếu niên cũng chính thức coi Mã Tiến thành người thân cận, không cần quá mức cảnh giác như xưa.

Vừa sửa chữa, luyện chế Tạo tác, hằn vừa tranh thủ thời gian rảnh rỗi để học tập Linh Văn Tổ Hợp.

Cho tới thời điểm tan làm, một dòng tri thức mới đã xuất hiện trong bảng trạng thái.

『Học thức』:



Linh Văn Tổ Hợp Cơ Sở (Sơ hiểu) (69%)



Nguyễn Trường Sinh cũng đã ghi nhớ toàn bộ tri thức trong cuốn sách.

Đôi mắt hiện lên vẻ hài lòng, hắn thu dọn đồ vật, chào chủ tiệm cùng Mei một câu rồi nhanh chóng trở về nhà.

Bình Luận

0 Thảo luận