Cài đặt tùy chỉnh
Linh Tố Sư: Quỷ Ngẫu Chi Chủ
Chương 138: Chương 138: Như Có Mà Không, Như Giả Mà Thực
Ngày cập nhật : 2024-11-10 20:52:40Chương 138: Như Có Mà Không, Như Giả Mà Thực
Nguyễn Trường Sinh khẽ mở mắt, đồng thời cảm nhận được vô số tin tức và kinh nghiệm nghiên cứu truyền vào trong đầu.
Mất một thời gian ngắn nghĩ hóa bọn chúng thành từng cuốn sách để hấp thu vào trong Cung Điện Ký Ức, hắn mới tiêu xong hóa tất cả thông tin, bao gồm giai đoạn Siêu việt xuất hiện trong bảng trạng thái.
Sở dĩ Thuật thức Liễm Tức hóa thành dấu chấm hỏi là bởi vì, nó đã hoàn toàn thoát ra và vượt qua khỏi giàn khung ban đầu của Thuật thức Liễm Tức.
Có thể nói rằng, Nguyễn Trường Sinh đã từ Liễm Tức sáng tạo ra một Thuật thức mới tinh, và Siêu việt không phải là một giai đoạn mới, nó chỉ là dấu mốc quá độ để biểu hiện cho thành quả thăng hoa từ Thuật thức cũ.
Những tác dụng Liễm Tức có, Thuật thức mới đều có, mà còn mạnh hơn rất nhiều.
Những tác dụng Liễm Tức còn thiếu sót, Thuật thức mới đã cải tiến và bù đắp hoàn chỉnh.
Bởi sử dụng phương thức phản ứng tổ hợp của cả hình thái lẫn tính chất giữa hai Linh Tố Ám và Không Gian, nên căn cơ uy lực của Thuật thức được chia đều cho R2 của cả hai.
Ngoài ra, mỗi Linh Tố đều có những tính chất khá riêng biệt, nhưng lại rất tương hỗ và đối xứng cùng nhau, một khi kết hợp sẽ có thể phát huy ra năng lực cực kỳ đáng sợ.
Thế nên, Thuật thức tổ hợp hai Linh Tố mà hắn mới khai phá liền có tác dụng mạnh mẽ hơn Thuật thức Liễm Tức đến mấy bậc.
Nguyễn Trường Sinh không hề biết rằng, bản thân hắn trong lúc vô tình đã tạo ra được Thuật Thức Tổ Hợp Thái của Linh Tố, một loại Thuật thức vô cùng khó khăn và phức tạp.
Mà khó khăn, phức tạp vẫn thường đi liền với mạnh mẽ, khủng bố.
Không chần chờ thêm một giây phút nào, hắn lập tức đứng dậy và thử nghiệm Thuật thức mới.
Vì là lần đầu tiên sử dụng, Nguyễn Trường Sinh mất hơn hai giây mới thành công thực hiện quá trình gồm ba phân đoạn: vận chuyển linh lực hóa hai Linh Tố Ám và Không Gian ra cùng lúc, tiếp theo ngưng tụ bọn chúng thành một dạng kết cấu tổ hợp lục mang tinh phức tạp đến cùng cực, phải nói là phức tạp nhất trong tất cả các Thuật thức mà hắn từng học.
Sau khi kết cấu Thuật thức đã hoàn toàn thành hình, hắn mới chuyển sang phân đoạn cuối cùng: kích phát!
Theo tâm niệm của Nguyễn Trường Sinh, toàn bộ thân thể đã được bao bọc trong một lớp màng che chắn vô hình lại thông thấu từ trong ra ngoài.
Lập tức, thân ảnh của hắn bỗng trở nên mờ ảo, bí ẩn, tựa như tất cả những gì liên quan đến sự tồn tại chính mình đã gần như biến mất.
Hấp thu ý tưởng từ Ám Ảnh Áo Choàng, khuôn mặt cùng thân hình của Nguyễn Trường Sinh đều đã được lớp màng vô hình vặn vẹo và che giấu đi.
Bởi tác dụng tiêu trừ, lừa gạt cảm giác tồn tại của bản thân cần một đối tượng thí nghiệm, hắn bèn rời khỏi tầng hầm trong khi vẫn đang sử dụng Thuật thức.
Di chuyển tới gần ghế sofa, nơi Gỗ Mun đang nằm xem TV, thiếu niên thử lấy tay khua khua tới trước mặt mèo đen.
Phảng phất Nguyễn Trường Sinh không tồn tại, Gỗ Mun vẫn tiếp tục ngước mắt về TV mà không hề hay biết.
Đến khi thử dùng toàn bộ thân thể chắn ngang tầm mắt, hoàng thượng mới nhận ra con sen đang đứng trước mình.
“Meow!”
Làm gì vậy, mau lăn sang bên cho trẫm xem TV!
Thấy thế, hắn liền im lặng lui ra nhưng vẫn nằm trong tầm quan sát của Gỗ Mun.
Ba giây sau, Nguyễn Trường Sinh thử tiếp tục bước tới gần hoàng thượng và khua tay một lần nữa.
Mới chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hoàng thượng đã lại quên đi sự tồn tại của hắn.
Thiếu niên đổi phương thức thí nghiệm, đó là lấy ngón tay dí vào nút tắt TV của chiếc điều khiển đang nằm trên ghế, sau đó lập tức lùi ra xa, nhưng vẫn trong tầm quan sát của Gỗ Mun.
Phụt!
Hình chiếu trên tường đột ngột biến mất, làm hoàng thượng phải ngạc nhiên bật dậy.
Vẫn không để ý đến hắn, thậm chí không nghĩ rằng hắn là người vừa gây ra vụ việc, Gỗ Mun liền thử bấm vào nút bật trên điều khiển TV.
Thấy hình chiếu đã hiện trở về, nó tiếp tục an tâm xem hoạt hình Happy Troll Friends tập 1088 đang chiếu dở.
Nguyễn Trường Sinh đã dần dần hiểu rõ năng lực đáng sợ của Thuật thức mới này.
Chuyển sang giai đoạn thí nghiệm tiếp theo, hắn lấy tay điểm nhẹ vào đệm thịt của mèo đen.
Không có phản ứng.
Sự tồn tại của hắn vẫn không được Gỗ Mun quan tâm.
Trong lòng cảm thấy thú vị, Nguyễn Trường Sinh liền chuyển sang vuốt ve bộ lông đen nhu thuận.
Đột nhiên cảm thấy thoải mái vô cùng, hoàng thượng ngẩng đầu nhìn sang phía hắn.
“Meow~?”
Làm gì nha, ngươi chưa đi sao?
“Đi đây.”
Hút mèo thêm vài lần, hắn đứng dậy rồi lùi ra xa.
Vài giây sau, Gỗ Mun một lần nữa lại quên đi sự tồn tại của con sen.
Sau khi thí nghiệm kỹ càng thêm vài lần, Nguyễn Trường Sinh đã tổng kết rõ ràng năng lực của Thuật thức mới.
Mọi hành động mà hắn gây ra đều không phát ra bất kỳ âm thanh, không khiến bất kỳ ai chú ý cho dù gián tiếp tác động đến.
Chỉ trừ phi, hắn trực tiếp tác động tương đối mạnh hoặc gây tổn thương đến đối tượng.
Ngoài ra, tác dụng phản trinh sát Thuật thức cũng như các loại năng lực siêu phàm đều được tăng cường rất lớn.
Đã kiểm tra xong, Nguyễn Trường Sinh liền thử nghiệm hình thái thứ hai của Thuật thức.
Đúng vậy, nó còn có một hình thái khác.
Cảm nhận kết cấu của Thuật thức, hắn tức tốc điều khiển và tái phát động.
Trong khoảnh khắc, giữa ánh đèn phòng khách, thân hình Nguyễn Trường Sinh đã biến mất.
Là một Thuật thức hoàn toàn tổng hợp từ cả ba Kỹ Pháp Cường hóa, Tố hình và Phóng xạ, hình thái thứ nhất của nó vận dụng tới Cường hóa và Tố Hình để che giấu, lẫn lộn đủ loại cảm giác tồn tại của bản thân.
Còn hình thái thứ hai lại vận dụng thêm cả Phóng xạ pháp, lấy ý tưởng từ Hắc Ám Hành phát tán và đồng hóa Linh Tố Ám, Không Gian trong môi trường để hòa mình vào xung quanh, chính thức làm được một điều:
Vô hình!
Thực sự vô hình, mà lại là di động bình thường trong trạng thái vô hình, không ai có thể nhìn thấy hay cảm giác được Nguyễn Trường Sinh, mặc cho sử dụng bất kỳ Thuật thức trinh sát cấp thấp nào.
Tuy nhiên, tốc độ tiêu hao linh lực có chút lớn.
Mới không đến mười phút, cho dù đã có Hô Hấp Pháp giai đoạn Tinh thông và Hoàn mỹ bị động hồi phục, nhưng Nội cảnh của hắn đã trống trơn.
Mệt mỏi ngồi xuống nền nhà, nội tâm hắn vui vẻ tới cực điểm.
Rốt cuộc, kỹ năng hạch tâm (core skill) của “cẩu đạo” “lão âm bức” đã được nâng cấp và hoàn thiện.
Tất cả tình báo từ bản thân hắn đều có thể ẩn giấu, lừa gạt cùng lẫn lộn.
Vô cùng hài lòng nhìn dòng Thuật thức ??? trong bảng trạng thái, Nguyễn Trường Sinh bỗng nhiên nhớ ra.
Hắn quên mất chưa đặt tên cho nó.
Lần này hắn phải nghiêm túc suy nghĩ mới được.
Hồi ức lại toàn bộ năng lực của Thuật thức, Nguyễn Trường Sinh liền nhớ đến một câu:
Như hữu nhi vô, như hư nhi thực.
Chính là như có mà không, như giả mà thực. Ý chỉ thật giả lẫn lộn, thật thật giả giả, giả giả thật thật, tồn tại như không tồn tại, khó bề phân biệt nổi.
Vậy thì…
Đặt tên Thuật thức mới là Hữu Vô Hư Thực đi.
Ngay lập tức, bảng trạng thái thay đổi.
『Thuật thức』:
…
??? (Siêu việt) → Hữu Vô Hư Thực (Thuần thục) (5%)
…
Được thừa hưởng bộ phận kinh nghiệm từ Liễm Tức, Hữu Vô Hư Thực đã lập tức nhảy vọt qua giai đoạn Sở hiểu, Khả dụng mà đạt ngay Thuần thục 5% khiến hắn có thể vận dụng Thuật thức mới này một cách thành thạo, suôn sẻ và phát huy ra uy lực cực đại của nó.
Mới chỉ ở giai đoạn Thuần thục, Hữu Vô Hư Thực đã có tác dụng ẩn giấu tin tức của bản thân gần như sánh ngang với uy lực khi Liễm Tức mở song trọng giải phóng.
Có lẽ khi lên giai đoạn Tinh thông, Hữu Vô Hư Thực sẽ chính thức ngang bằng.
Tuy nhiên, có được thường phải có mất.
Mặc dù là Thuật thức Cơ Sở giai đoạn một, nhưng độ khó và độ phức tạp của Hữu Vô Hư Thực lại vô cùng kinh khủng, thậm chí còn phức tạp hơn một bậc so với Thuật thức giai đoạn hai của Kỹ Pháp.
Nếu như năng lực học tập của Nguyễn Trường Sinh không được Siêu Trí Lực tăng cường, thì có vứt Thuật thức này cho hắn học, hắn cũng khó mà học nổi.
Có lẽ phải chờ thăng cấp Linh Tố Sư level cao hơn, khi tinh thần tăng theo cấp bậc sinh mệnh, trí lực cũng nhờ đó được nâng cao thì may ra…
Mặc dù độ khó của nó cao hơn Thuật thức giai đoạn hai, nhưng rất may là Hữu Vô Hư Thực vẫn thuộc phạm vi của Kỹ Pháp giai đoạn đầu nên hiện tại không bị áp chế hạn mức thuần thục cao nhất trong tu luyện như Ám Linh Tuyến.
Hắn có khả năng luyện nó đến giai đoạn Hoàn mỹ mới thôi.
Ngoài ra, Hữu Vô Hư Thực cũng được Nguyễn Trường Sinh suy tính ra một bộ phận Thuật thức của Kỹ Pháp giai đoạn thứ hai.
Sau này có thể dựa theo dàn khung đó mà tiếp tục khai phát, sáng tạo.
Thỏa mãn kết thúc buổi tu luyện tối nay, thiếu niên vui vẻ rời khỏi tầng hầm.
…
Đầu tháng Tám đã qua được gần một tuần.
Tiết Đại Thử kết thúc, tiết Lập Thu vừa mở ra.
Thời gian đầu của những ngày thu đã manh nha xuất hiện, không khí oi nóng trong thành phố Vĩnh Hằng cũng dịu đi phần nào.
Đầu tháng đến hẹn lại lên, Nguyễn Trường Sinh giữ đúng trách nhiệm của bản thân.
Đó là tắm cho meo meo.
Sau khi hoàn thành “monthly quest” hắn lại tiếp tục lịch trình đi làm, học tập, tu luyện và nghiên cứu không ngừng nghỉ của chính mình.
Thời gian có hạn, mà tri thức vô hạn.
Bởi vậy, lãng phí thời gian là một điều cực kỳ không tốt, nên g·iết!
Trong tháng Tám này, một sự kiện cực kỳ nổi bật và được toàn bộ người dân Nam Ninh mong chờ đã sắp đến.
Cuộc c·hiến t·ranh đoạt danh hiệu Thập Nhân Chúng của nước Nam Ninh chuẩn bị được khai mạc!
Đủ loại hình chiếu áp phích, quảng cáo 3D đã giăng đầy trên các con đường của thành phố, không khí của dòng người qua lại cũng nhộn nhịp hơn hẳn.
Vì không để thời gian diễn ra sự kiện xuất hiện t·ai n·ạn hay bất cứ âm mưu p·há h·oại nào, lực lượng cảnh sát liền được điều động hết công suất, đến cả cơ quan chấp pháp đặc biệt của chính phủ cũng được phải ra để hỗ trợ duy trì an ninh trên từng ngõ ngách.
Mặc dù không khí bên ngoài rất náo nhiệt, Nguyễn Trường Sinh vẫn trầm tĩnh làm việc của mình.
Sáng sớm.
Trên thân mặc một bộ đồ bó màu đen viền đỏ vừa mới lấp lóe gợn sóng linh tính, hắn đã hoàn thành quá trình tu luyện Hô Hấp Pháp.
Mở mắt rồi nhanh chóng cởi Đồ Bó Hấp Linh ra, Nguyễn Trường Sinh vừa nhìn lướt qua bảng trạng thái tổng hợp.
Nguyễn Trường Sinh khẽ mở mắt, đồng thời cảm nhận được vô số tin tức và kinh nghiệm nghiên cứu truyền vào trong đầu.
Mất một thời gian ngắn nghĩ hóa bọn chúng thành từng cuốn sách để hấp thu vào trong Cung Điện Ký Ức, hắn mới tiêu xong hóa tất cả thông tin, bao gồm giai đoạn Siêu việt xuất hiện trong bảng trạng thái.
Sở dĩ Thuật thức Liễm Tức hóa thành dấu chấm hỏi là bởi vì, nó đã hoàn toàn thoát ra và vượt qua khỏi giàn khung ban đầu của Thuật thức Liễm Tức.
Có thể nói rằng, Nguyễn Trường Sinh đã từ Liễm Tức sáng tạo ra một Thuật thức mới tinh, và Siêu việt không phải là một giai đoạn mới, nó chỉ là dấu mốc quá độ để biểu hiện cho thành quả thăng hoa từ Thuật thức cũ.
Những tác dụng Liễm Tức có, Thuật thức mới đều có, mà còn mạnh hơn rất nhiều.
Những tác dụng Liễm Tức còn thiếu sót, Thuật thức mới đã cải tiến và bù đắp hoàn chỉnh.
Bởi sử dụng phương thức phản ứng tổ hợp của cả hình thái lẫn tính chất giữa hai Linh Tố Ám và Không Gian, nên căn cơ uy lực của Thuật thức được chia đều cho R2 của cả hai.
Ngoài ra, mỗi Linh Tố đều có những tính chất khá riêng biệt, nhưng lại rất tương hỗ và đối xứng cùng nhau, một khi kết hợp sẽ có thể phát huy ra năng lực cực kỳ đáng sợ.
Thế nên, Thuật thức tổ hợp hai Linh Tố mà hắn mới khai phá liền có tác dụng mạnh mẽ hơn Thuật thức Liễm Tức đến mấy bậc.
Nguyễn Trường Sinh không hề biết rằng, bản thân hắn trong lúc vô tình đã tạo ra được Thuật Thức Tổ Hợp Thái của Linh Tố, một loại Thuật thức vô cùng khó khăn và phức tạp.
Mà khó khăn, phức tạp vẫn thường đi liền với mạnh mẽ, khủng bố.
Không chần chờ thêm một giây phút nào, hắn lập tức đứng dậy và thử nghiệm Thuật thức mới.
Vì là lần đầu tiên sử dụng, Nguyễn Trường Sinh mất hơn hai giây mới thành công thực hiện quá trình gồm ba phân đoạn: vận chuyển linh lực hóa hai Linh Tố Ám và Không Gian ra cùng lúc, tiếp theo ngưng tụ bọn chúng thành một dạng kết cấu tổ hợp lục mang tinh phức tạp đến cùng cực, phải nói là phức tạp nhất trong tất cả các Thuật thức mà hắn từng học.
Sau khi kết cấu Thuật thức đã hoàn toàn thành hình, hắn mới chuyển sang phân đoạn cuối cùng: kích phát!
Theo tâm niệm của Nguyễn Trường Sinh, toàn bộ thân thể đã được bao bọc trong một lớp màng che chắn vô hình lại thông thấu từ trong ra ngoài.
Lập tức, thân ảnh của hắn bỗng trở nên mờ ảo, bí ẩn, tựa như tất cả những gì liên quan đến sự tồn tại chính mình đã gần như biến mất.
Hấp thu ý tưởng từ Ám Ảnh Áo Choàng, khuôn mặt cùng thân hình của Nguyễn Trường Sinh đều đã được lớp màng vô hình vặn vẹo và che giấu đi.
Bởi tác dụng tiêu trừ, lừa gạt cảm giác tồn tại của bản thân cần một đối tượng thí nghiệm, hắn bèn rời khỏi tầng hầm trong khi vẫn đang sử dụng Thuật thức.
Di chuyển tới gần ghế sofa, nơi Gỗ Mun đang nằm xem TV, thiếu niên thử lấy tay khua khua tới trước mặt mèo đen.
Phảng phất Nguyễn Trường Sinh không tồn tại, Gỗ Mun vẫn tiếp tục ngước mắt về TV mà không hề hay biết.
Đến khi thử dùng toàn bộ thân thể chắn ngang tầm mắt, hoàng thượng mới nhận ra con sen đang đứng trước mình.
“Meow!”
Làm gì vậy, mau lăn sang bên cho trẫm xem TV!
Thấy thế, hắn liền im lặng lui ra nhưng vẫn nằm trong tầm quan sát của Gỗ Mun.
Ba giây sau, Nguyễn Trường Sinh thử tiếp tục bước tới gần hoàng thượng và khua tay một lần nữa.
Mới chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hoàng thượng đã lại quên đi sự tồn tại của hắn.
Thiếu niên đổi phương thức thí nghiệm, đó là lấy ngón tay dí vào nút tắt TV của chiếc điều khiển đang nằm trên ghế, sau đó lập tức lùi ra xa, nhưng vẫn trong tầm quan sát của Gỗ Mun.
Phụt!
Hình chiếu trên tường đột ngột biến mất, làm hoàng thượng phải ngạc nhiên bật dậy.
Vẫn không để ý đến hắn, thậm chí không nghĩ rằng hắn là người vừa gây ra vụ việc, Gỗ Mun liền thử bấm vào nút bật trên điều khiển TV.
Thấy hình chiếu đã hiện trở về, nó tiếp tục an tâm xem hoạt hình Happy Troll Friends tập 1088 đang chiếu dở.
Nguyễn Trường Sinh đã dần dần hiểu rõ năng lực đáng sợ của Thuật thức mới này.
Chuyển sang giai đoạn thí nghiệm tiếp theo, hắn lấy tay điểm nhẹ vào đệm thịt của mèo đen.
Không có phản ứng.
Sự tồn tại của hắn vẫn không được Gỗ Mun quan tâm.
Trong lòng cảm thấy thú vị, Nguyễn Trường Sinh liền chuyển sang vuốt ve bộ lông đen nhu thuận.
Đột nhiên cảm thấy thoải mái vô cùng, hoàng thượng ngẩng đầu nhìn sang phía hắn.
“Meow~?”
Làm gì nha, ngươi chưa đi sao?
“Đi đây.”
Hút mèo thêm vài lần, hắn đứng dậy rồi lùi ra xa.
Vài giây sau, Gỗ Mun một lần nữa lại quên đi sự tồn tại của con sen.
Sau khi thí nghiệm kỹ càng thêm vài lần, Nguyễn Trường Sinh đã tổng kết rõ ràng năng lực của Thuật thức mới.
Mọi hành động mà hắn gây ra đều không phát ra bất kỳ âm thanh, không khiến bất kỳ ai chú ý cho dù gián tiếp tác động đến.
Chỉ trừ phi, hắn trực tiếp tác động tương đối mạnh hoặc gây tổn thương đến đối tượng.
Ngoài ra, tác dụng phản trinh sát Thuật thức cũng như các loại năng lực siêu phàm đều được tăng cường rất lớn.
Đã kiểm tra xong, Nguyễn Trường Sinh liền thử nghiệm hình thái thứ hai của Thuật thức.
Đúng vậy, nó còn có một hình thái khác.
Cảm nhận kết cấu của Thuật thức, hắn tức tốc điều khiển và tái phát động.
Trong khoảnh khắc, giữa ánh đèn phòng khách, thân hình Nguyễn Trường Sinh đã biến mất.
Là một Thuật thức hoàn toàn tổng hợp từ cả ba Kỹ Pháp Cường hóa, Tố hình và Phóng xạ, hình thái thứ nhất của nó vận dụng tới Cường hóa và Tố Hình để che giấu, lẫn lộn đủ loại cảm giác tồn tại của bản thân.
Còn hình thái thứ hai lại vận dụng thêm cả Phóng xạ pháp, lấy ý tưởng từ Hắc Ám Hành phát tán và đồng hóa Linh Tố Ám, Không Gian trong môi trường để hòa mình vào xung quanh, chính thức làm được một điều:
Vô hình!
Thực sự vô hình, mà lại là di động bình thường trong trạng thái vô hình, không ai có thể nhìn thấy hay cảm giác được Nguyễn Trường Sinh, mặc cho sử dụng bất kỳ Thuật thức trinh sát cấp thấp nào.
Tuy nhiên, tốc độ tiêu hao linh lực có chút lớn.
Mới không đến mười phút, cho dù đã có Hô Hấp Pháp giai đoạn Tinh thông và Hoàn mỹ bị động hồi phục, nhưng Nội cảnh của hắn đã trống trơn.
Mệt mỏi ngồi xuống nền nhà, nội tâm hắn vui vẻ tới cực điểm.
Rốt cuộc, kỹ năng hạch tâm (core skill) của “cẩu đạo” “lão âm bức” đã được nâng cấp và hoàn thiện.
Tất cả tình báo từ bản thân hắn đều có thể ẩn giấu, lừa gạt cùng lẫn lộn.
Vô cùng hài lòng nhìn dòng Thuật thức ??? trong bảng trạng thái, Nguyễn Trường Sinh bỗng nhiên nhớ ra.
Hắn quên mất chưa đặt tên cho nó.
Lần này hắn phải nghiêm túc suy nghĩ mới được.
Hồi ức lại toàn bộ năng lực của Thuật thức, Nguyễn Trường Sinh liền nhớ đến một câu:
Như hữu nhi vô, như hư nhi thực.
Chính là như có mà không, như giả mà thực. Ý chỉ thật giả lẫn lộn, thật thật giả giả, giả giả thật thật, tồn tại như không tồn tại, khó bề phân biệt nổi.
Vậy thì…
Đặt tên Thuật thức mới là Hữu Vô Hư Thực đi.
Ngay lập tức, bảng trạng thái thay đổi.
『Thuật thức』:
…
??? (Siêu việt) → Hữu Vô Hư Thực (Thuần thục) (5%)
…
Được thừa hưởng bộ phận kinh nghiệm từ Liễm Tức, Hữu Vô Hư Thực đã lập tức nhảy vọt qua giai đoạn Sở hiểu, Khả dụng mà đạt ngay Thuần thục 5% khiến hắn có thể vận dụng Thuật thức mới này một cách thành thạo, suôn sẻ và phát huy ra uy lực cực đại của nó.
Mới chỉ ở giai đoạn Thuần thục, Hữu Vô Hư Thực đã có tác dụng ẩn giấu tin tức của bản thân gần như sánh ngang với uy lực khi Liễm Tức mở song trọng giải phóng.
Có lẽ khi lên giai đoạn Tinh thông, Hữu Vô Hư Thực sẽ chính thức ngang bằng.
Tuy nhiên, có được thường phải có mất.
Mặc dù là Thuật thức Cơ Sở giai đoạn một, nhưng độ khó và độ phức tạp của Hữu Vô Hư Thực lại vô cùng kinh khủng, thậm chí còn phức tạp hơn một bậc so với Thuật thức giai đoạn hai của Kỹ Pháp.
Nếu như năng lực học tập của Nguyễn Trường Sinh không được Siêu Trí Lực tăng cường, thì có vứt Thuật thức này cho hắn học, hắn cũng khó mà học nổi.
Có lẽ phải chờ thăng cấp Linh Tố Sư level cao hơn, khi tinh thần tăng theo cấp bậc sinh mệnh, trí lực cũng nhờ đó được nâng cao thì may ra…
Mặc dù độ khó của nó cao hơn Thuật thức giai đoạn hai, nhưng rất may là Hữu Vô Hư Thực vẫn thuộc phạm vi của Kỹ Pháp giai đoạn đầu nên hiện tại không bị áp chế hạn mức thuần thục cao nhất trong tu luyện như Ám Linh Tuyến.
Hắn có khả năng luyện nó đến giai đoạn Hoàn mỹ mới thôi.
Ngoài ra, Hữu Vô Hư Thực cũng được Nguyễn Trường Sinh suy tính ra một bộ phận Thuật thức của Kỹ Pháp giai đoạn thứ hai.
Sau này có thể dựa theo dàn khung đó mà tiếp tục khai phát, sáng tạo.
Thỏa mãn kết thúc buổi tu luyện tối nay, thiếu niên vui vẻ rời khỏi tầng hầm.
…
Đầu tháng Tám đã qua được gần một tuần.
Tiết Đại Thử kết thúc, tiết Lập Thu vừa mở ra.
Thời gian đầu của những ngày thu đã manh nha xuất hiện, không khí oi nóng trong thành phố Vĩnh Hằng cũng dịu đi phần nào.
Đầu tháng đến hẹn lại lên, Nguyễn Trường Sinh giữ đúng trách nhiệm của bản thân.
Đó là tắm cho meo meo.
Sau khi hoàn thành “monthly quest” hắn lại tiếp tục lịch trình đi làm, học tập, tu luyện và nghiên cứu không ngừng nghỉ của chính mình.
Thời gian có hạn, mà tri thức vô hạn.
Bởi vậy, lãng phí thời gian là một điều cực kỳ không tốt, nên g·iết!
Trong tháng Tám này, một sự kiện cực kỳ nổi bật và được toàn bộ người dân Nam Ninh mong chờ đã sắp đến.
Cuộc c·hiến t·ranh đoạt danh hiệu Thập Nhân Chúng của nước Nam Ninh chuẩn bị được khai mạc!
Đủ loại hình chiếu áp phích, quảng cáo 3D đã giăng đầy trên các con đường của thành phố, không khí của dòng người qua lại cũng nhộn nhịp hơn hẳn.
Vì không để thời gian diễn ra sự kiện xuất hiện t·ai n·ạn hay bất cứ âm mưu p·há h·oại nào, lực lượng cảnh sát liền được điều động hết công suất, đến cả cơ quan chấp pháp đặc biệt của chính phủ cũng được phải ra để hỗ trợ duy trì an ninh trên từng ngõ ngách.
Mặc dù không khí bên ngoài rất náo nhiệt, Nguyễn Trường Sinh vẫn trầm tĩnh làm việc của mình.
Sáng sớm.
Trên thân mặc một bộ đồ bó màu đen viền đỏ vừa mới lấp lóe gợn sóng linh tính, hắn đã hoàn thành quá trình tu luyện Hô Hấp Pháp.
Mở mắt rồi nhanh chóng cởi Đồ Bó Hấp Linh ra, Nguyễn Trường Sinh vừa nhìn lướt qua bảng trạng thái tổng hợp.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận