Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Linh Tố Sư: Quỷ Ngẫu Chi Chủ

Chương 137: Chương 137: Siêu Việt

Ngày cập nhật : 2024-11-10 20:52:40
Chương 137: Siêu Việt

Hơn nửa tiếng sau, trận đấu tập đã kết thúc trong một giờ đồng hồ.

Tuy v·ũ k·hí dài ba mươi centimet của Nguyễn Trường Sinh vừa mạnh lại vừa chuẩn, chiêu chiêu chí mạng, nhưng ai ngờ Trần Băng Băng lại móc ra một quả hơn hai mét vừa to vừa dài, lại khủng bố, đáng sợ đến như vậy cơ chứ.

Đã thế kỹ thuật còn cao hơn hắn mấy bậc liền, làm hắn cuối cùng không thể không nhận thua.

Bởi hôm nay chiến đấu bằng năng lực tổng hợp, nên Nguyễn Trường Sinh vẫn còn sót lại chút thể lực, mà linh lực trong Nội Cảnh đã hao sạch trơn.

Rốt cuộc cải thiện được tư thế nằm như chó c·hết sau đấu tập thành đặt mông ngồi nghỉ ngơi trên nền đất, hắn chủ động tăng tần suất hô hấp để tăng tốc độ hồi phục linh lực, đồng thời trong đầu không ngừng tổng kết kinh nghiệm của buổi tập này.

Từ trận chiến ban nãy, Nguyễn Trường Sinh nhận ra được kỹ xảo mượn lực vô cùng khéo léo của thiếu nữ, đặc biệt là những khoảnh khắc v·a c·hạm trực diện với nhau bằng v·ũ k·hí.

Vì sở đoản của bản thân thực sự không quá phù hợp trong chuyện v·a c·hạm chính diện, nên năng lực đỡ đòn của hắn ít khi được trau dồi.

Sở dĩ, hắn cũng không bao giờ nghĩ đến kỹ xảo xử lý thú vị như vậy.

Qua trận đấu này, Nguyễn Trường Sinh học hỏi được khá nhiều kỹ xảo thực dụng từ bạn đấu của mình.

Đồng dạng, Trần Băng Băng cũng từ thiếu niên học được bộ phận kỹ xảo biến hóa hư thực và áp dụng vào đao pháp, tăng thêm một phần huyền ảo khó lường cũng như tỉ lệ xoay chuyển thế cuộc trong chiến đấu.

Ngồi bên cạnh hắn với gò má hồng hào, nét mặt tỏa sáng, thiếu nữ vuốt lại mái tóc đuôi ngựa màu đỏ đã rối bời và nói:

“Trận đấu hôm nay rất thú vị.”

“Ừm.”

“Thuật thức cùng kỹ pháp lưu phái Cường Hóa chủ tu của ngươi đều đã đạt cực giai rồi nha. Không biết lúc nào ta mới có thể đạt tới đây.”

Thấy hắn gật đầu, Trần Băng Băng liền thổn thức.

Nguyễn Trường Sinh liếc nàng một cái:

“Xin lỗi, ta thuộc lưu phái Kích Linh.”

Bởi trực giác mách bảo lời nói của hắn là thật, thiếu nữ liền kinh ngạc nhìn lại, mắt phượng trợn to vô cùng.

Trông thấy biểu cảm đáng yêu của cô nàng, hắn buồn cười:

“Làm sao? Ngươi không thấy trên lớp ta thể hiện ra năng khiếu với Tạo Tác Học à?

Bởi vì bản thân ta chủ tu lưu phái Kích Linh nha!”

‘Tất nhiên, ta còn chủ tu cả ba lưu phái còn lại…’

Nội tâm thiếu niên đồng thời nói thầm.



Khụ khụ.

Vì mặt ngoài muốn đi theo con đường Tạo Tác Sư, nên hắn phải khiến mọi người biết mình thuộc lưu phái Kích Linh.

Thông qua kiến thức mà Nguyễn Trường Sinh học được từ chủ tiệm Mã Tiến, đồng thời thông qua kỹ xảo Kích Linh vật liệu siêu phàm, hắn mới hiểu rằng.

Giai đoạn Kích Linh càng cao, thì năng lực luyện chế Tạo tác mới càng mạnh mẽ, thuận lợi, tiềm lực mới càng lớn.

Chỉ có những Linh Tố Sư có tài năng thiên về Kích Linh Pháp, thì con đường Tạo Tác Sư hoặc Dược Tề Sư phía trước mới rộng mở thênh thang được.

Đã hồi thần trở lại, Trần Băng Băng vội nghi vấn:

“Nhưng rõ ràng Hắc Ám Chi Thủ, Vô Thanh Bộ của ngươi đều đã bước vào cực hạn cơ mà.”

“Do năng lực học tập và khống chế của ta có hơi bất hợp lý thôi, cũng giống như trực giác của ngươi vậy, quá g·ian l·ận đâu!”

Chuyện gì khó vứt cho tài năng tiềm ẩn!

Câu trả lời của hắn vừa ám chỉ để nàng tự mình suy diễn mà lại không phải nói dối, không sợ bị trực giác của nàng phát hiện, một công đôi việc, nhàn nhã mà thoải mái.

Đúng như dự tính, Trần Băng Băng liền lập tức tin lời Nguyễn Trường Sinh.

Vì không cho thiếu nữ thắc mắc thêm nhiều vấn đề, hắn bèn bẻ lái sang chuyện của nàng:

“Ta thấy Kỹ Pháp cùng Thuật thức của ngươi cũng sắp bước vào giai đoạn Hoàn mỹ, cùng lắm vài tháng nữa chứ mấy.

Mà số lượng cùng chất lượng linh lực trong nội cảnh của ngươi đã đủ, làm sao lại không học tập giai đoạn tiếp theo của Cường Hóa Pháp là Nguyên Tố Hóa?”

“Do cực giai của Kỹ Pháp giai đoạn đầu sẽ “mở khóa” năng lực giải phóng hình thái biến hóa Linh Tố. Nếu bỏ qua để nhảy cóc tới giai đoạn hai, thì càng về sau càng khó học được năng lực này, thậm chí không còn khả năng học tập.

Ta không muốn nhảy cóc, mà phải đánh thật tốt cơ sở ban đầu thì mai sau mới có thể tiến xa hơn được. Ba ta cũng nói vậy.”

Quán chủ Trần Bình Bình nói thế sao, dường như đây là một tin tức khá quan trọng mà hắn phải chú ý.

‘Nên nhắc nhở hai thằng kia mới được.’

Vừa nói xong, Trần Băng Băng đã hỏi lại:

“Mặc dù hiểu được phần nào ý nghĩa về từ “giai đoạn Hoàn mỹ” nhưng ngươi có thể giải thích cụ thể cho ta được không?”

“A? Ta chưa nói cho ngươi sao?”

Không đợi nàng trả lời, hắn đã giải thích về hệ thống phân đoạn tri thức của mình.



Hắn đã từng thông qua các loại sách vở cùng nhiều con đường tình báo để tra xem hệ thống này đã được sáng tạo trước đó chưa, nhưng tất cả đều cho ra kết quả là không, nhiều nhất chỉ có giải thích về cực giai của công pháp cũng như Thuật thức.

Nghe Nguyễn Trường Sinh giảng xong, khuôn mặt nghiêm nghị cùng ánh mắt của thiếu nữ khẽ lộ ra vẻ nghĩ ngợi:

“Tuy còn có chút vấn đề, nhưng quy luật chung đã rất chuẩn xác.

Nếu như những gì ngươi thiết lập, thì Hô Hấp Pháp, thể thuật và đao pháp của ta đều đã bước vào giai đoạn Hoàn mỹ, các tri thức kỹ xảo còn lại đều trong giai đoạn từ Thuần thục đến Tinh thông, phân đoạn rất rõ ràng và dễ hiểu.

Trường Sinh, ngươi thật có tài á!”

“Không có gì tài giỏi ở đây cả, ta làm ra thứ này chỉ vì tiện lợi cho việc xác định tiến độ tập luyện của bản thân. Tất cả đều là tình cờ.”

Hắn không quên nhắc nhở Trần Băng Băng:

“Sau này có kể cho ai cũng đừng nêu tên ta ra.”

“Biết tỏng tính “cẩu” của ngươi rồi, không cần phải nhắc.

Chuyện gi gỉ gì gi của ngươi ta cũng giữ bí mật hết đâu.”

Hài lòng nhìn bằng hữu của mình một cái, Nguyễn Trường Sinh không nói thêm nữa.

Vừa ngắm nghía xong vết tích chiến trường, Gỗ Mun đã trở về rồi xoay quanh bọn họ.

“Meow ô!”

Biểu diễn cũng đã biểu diễn, hai con sen mau mang trẫm trở lại sảnh ăn uống tiếp nào!

Hiểu rõ ý nghĩ của hoàng thượng, thiếu niên không nhịn được mà vò đầu nó mấy cái:

“Ăn cái gì mà ăn! Ngươi không phát giác bản thân dạo gần đây đã tăng lên mấy cân rồi à?!?”

“Meow!”

Không tăng cân! Đó gọi là năng lượng dự trữ!

Thấy hắn cùng Gỗ Mun cãi lộn, Trần Băng Băng mỉm cười.

Nàng nhẹ nhàng vuốt gọn tóc mai lên vành tai và nói:

“Chúng ta qua phòng điều trị kiểm tra rồi về sảnh tiếp khách thôi.”



Ở lại nghỉ ngơi, đồng thời để Gỗ Mun chơi đùa thêm một lúc, một người một mèo liền chào tạm biệt thiếu nữ.

Trước khi ra về, phú bà đã đưa một đống đồ ăn vặt cho Gỗ Mun, đồng thời lại đưa cho hắn một túi balo không gian mở rộng, bên trong là một đống sách Thuật thức về tất cả các lưu phái Linh Tố Ám mà nàng thu thập được.



Bởi tấm lòng của phú bà quá nhiệt tình mà bao la rộng lớn, Nguyễn Trường Sinh bèn “miễn cưỡng” tiếp nhận.

Hắn xin được khắc cốt ghi tâm lần hai (gạch bỏ).

Lại tiếp tục “được ăn được nói, được gói mang về” một người một mèo vui vẻ trở về nhà.

Tối hôm đó.

Dưới tầng hầm, khu tập luyện.

Sau khi đã mất cả buổi chiều để luyện tập, Nguyễn Trường Sinh rốt cuộc có thể hoàn mỹ khống chế phản ứng tổ hợp của hai Linh Tố Ám và Không Gian.

Phải mất thêm hai tiếng, hắn mới hoàn thành xong chương trình tu luyện buổi tối và nghỉ ngơi một lát tại sân tập.

Cẩn thận thử khống chế phản ứng tổ hợp của hai Linh Tố lại một vài lần, cuối cùng không có vấn đề gì xảy ra, Nguyễn Trường Sinh liền phấn khởi ngồi xuống, ổn định tâm thần.

Khi khuôn mặt cùng cảm xúc đã trở về với vẻ điềm tĩnh, lý trí như thường lệ, không chần chừ, hắn lập tức phát động Linh Quang Lấp Lóe!

Ting ting!

Bóng đèn trên đầu sáng lên, vô vàn ý nghĩ bùng nổ.

Thuật thức Liễm Tức giai đoạn Hoàn mỹ vốn là hình thái mạng nhện xen kẽ bên trong cơ thể, nay đã dần dần hóa thành một lớp áo lót vô hình, bao phủ, thông thấu toàn bộ thân thể từ trong ra ngoài, đồng thời che chắn cả lớp quần áo đang mặc trên người.

Theo hàng ngàn, hàng vạn thí nghiệm thử lỗi từ trong tinh thần phản hồi lại thân thể, Thuật thức Liễm Tức đang trở thành giàn giáo cơ sở, hấp thu tinh hoa của các loại thuật thức như Vô Thanh Bộ, Hắc Ám Hành, Ám Ảnh Áo Choàng,...sau đó hoàn toàn kết hợp với kỹ xảo điều khiển, che giấu tin tức tố.

Đồng thời, tính chất hư vô, tính vô hình, tính quỹ tích của Linh Tố Không Gian cùng tính chất bí ẩn, tính che giấu, tính hấp thu của Linh Tố Ám bắt đầu xuất hiện tổ hợp lẫn nhau.

Hư vô đan xen với bí ẩn, thật giả khó bề phân biệt.

Vô hình đan xen với ẩn giấu, ngăn cách toàn bộ cảm giác.

Quỹ tích đan xen với hấp thu, xóa bỏ dấu vết tồn tại.

Sáu tính chất chính được phân bố và sắp xếp thành hình lục mang tinh, hóa thành trụ cột của kết cấu Thuật thức, bao quanh là những tính chất còn lại của hai Linh Tố làm phụ trợ.

Ngay khi tâm thần Nguyễn Trường Sinh vừa tiêu hao sạch sẽ, bằng phương thức 1+1 lớn hơn 2, Thuật thức Liễm Tức lập tức thăng hoa thành công và xuất hiện biến hóa cực đại!

Lúc này, trong bảng trạng thái đã xuất hiện tin tức hoàn toàn mới.

『Thuật thức』:



Liễm Tức - Giai Đoạn Một (Hoàn mỹ) → ??? (Siêu việt)

Bình Luận

0 Thảo luận