Cài đặt tùy chỉnh
Linh Tố Sư: Quỷ Ngẫu Chi Chủ
Chương 134: Chương 134: Hạn Chế Của Linh Quang Lấp Lóe
Ngày cập nhật : 2024-11-10 20:52:40Chương 134: Hạn Chế Của Linh Quang Lấp Lóe
Tương tự với Tạo Tác Học Cơ Sở giai đoạn Hoàn mỹ, Nguyễn Trường Sinh cảm nhận được khả năng phân tích và khống chế các loại dược liệu đã trở thành bản năng in dấu vào tận sâu trong thân thể cùng tâm hồn.
Tựa như bọn chúng vốn dĩ là tài năng thiên bẩm của chính mình vậy.
Thêm vào đó, tiến độ Đạo Chủng cũng tăng lên gần 2%.
Rèn sắt khi còn nóng, hắn lập tức từ tủ đựng cầm ra vài tổ dược liệu của Cộng Linh Tề.
Sau khi xử lý sơ qua, Nguyễn Trường Sinh mới bắt đầu đổ dung môi hòa tan chuyên dụng vào vạc luyện dược và đun nóng lên.
Tới thời cơ thích hợp, từng loại dược liệu khác biệt được hắn vận dụng Kích Linh Pháp hoạt hóa linh tính rồi chậm rãi thả vào vạc.
Quá trình chế dược tiếp theo đó liền trở nên khó khăn, phức tạp hơn rất nhiều.
Phải thất bại qua hai lần, đến thời điểm luyện chế dược tề lần thứ ba, hắn mới thành công khiến linh tính trong từng dược liệu hòa hợp làm một với nhau.
Cuối cùng, sau khi kích phát linh lực Linh Tố Ám gây ra phản ứng xúc tác tại khâu cuối như thường lệ, Cộng Linh Tề loại Hoàn mỹ mới chính thức ra khỏi lò.
Vừa rót dược tề vào mười chiếc lọ nhỏ trong suốt, Nguyễn Trường Sinh vừa say mê ngắm nhìn màu sắc của bọn chúng.
Khác biệt với Cộng Linh Tề loại ưu trở xuống chỉ có một màu xám vẩn đục, dược tề loại Hoàn mỹ trước mặt hắn lại có màu xám trong veo, từng đường vân phảng phất dòng ngân hà xuất hiện, chậm rãi trôi nổi bên trong chiếc lọ.
Đặt thử một lọ vào máy kiểm tra, thông tin chi tiết từ dược tề lập tức được thông báo lên màn hình:
『 Tên thuốc: Cộng Linh Tề 』
『 Cấp bậc: Cơ Sở 』
『 Dược hiệu: 100% 』
『 Tỉ lệ kháng thuốc: 0.01% 』
『 Đánh giá: Loại Hoàn Mỹ 』
Tuy bản thân đã rõ ràng từ trước, nhưng đến khi nhìn vào kết quả của máy kiểm tra, nội tâm hắn vẫn không kiềm được vui mừng.
Không nói đến dược hiệu đạt tới cực hạn, tỷ lệ kháng thuốc mới là yếu tố quan trọng và làm nên tên tuổi của Dược tề loại Hoàn mỹ.
Bởi quá trình thích ứng với tất cả các tác nhân ngoại cảnh gây ra những biến đổi đột ngột, con người hay bất kỳ sinh vật nào cũng đều sẽ sinh ra tính trơ và kháng thể để chống chọi các tác nhân ngoại cảnh đó.
Đây là một chuyện rất tốt, nhưng đôi khi cũng là chuyện xấu.
Dù dược tề, hay nói chuẩn xác là chi nhánh dược tề Bạch Dược đều có tác dụng tốt đối với bản thân con người, nhưng chung quy nó vẫn là tác nhân ngoại cảnh gây ra biến đổi, cho nên việc xuất hiện tỉ lệ kháng là điều dễ hiểu.
Nhưng dược tề loại Hoàn mỹ lại ở một phạm trù hoàn toàn khác biệt.
Tuy tỷ lệ kháng thuộc vẫn còn có 0.01% tức là sử dụng liên tục mười ngàn lọ Cộng Linh Tề loại hoàn mỹ mới sinh ra kháng thuốc hoàn toàn.
Mà “liên tục” ở đây phải tính theo tuần, theo tháng.
Bởi vậy tất cả cũng chỉ là lý thuyết, chứ chẳng có ai bị điên đi uống hết mười ngàn lọ dược tề trong một tuần hết.
Nếu biết giãn cách khoảng thời gian sử dụng sao cho hợp lý, thì dược tề loại hoàn mỹ sẽ chính thức không còn bất kỳ trạng thái kháng thuốc hay tích độc nào nữa cả.
Đó cũng là lý do vì sao dược tề loại Hoàn mỹ cũng như Dược Tề Sư luyện chế ra dược tề loại Hoàn mỹ lại được săn đón cuồng liệt đến như vậy, thậm chí còn bị các tổ chức, gia tộc khống chế trong lòng bàn tay một cách cực kỳ chặt chẽ.
Mỗi lần chợ đen tuôn ra dược tề Hoàn mỹ, bọn chúng đều được bán với giá thành vô cùng đắt đỏ, khiến Nguyễn Trường Sinh nóng mắt ghê gớm.
Tuy nhiên, hắn chỉ có thể luyện chế và sử dụng cho tự bản thân nếu không muốn tầm mắt của thượng tầng chú ý tới.
Việc giao dịch dược tề loại Hoàn mỹ mà không có người chống lưng liền chẳng khác nào đang tự tìm đường c·hết.
Tiếp tục luyện chế thêm hàng loạt dược tề khác, Nguyễn Trường Sinh mới nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, trong quá trình tu luyện Hô Hấp Pháp, hắn liền lập tức thử uống Cộng Linh Tề loại Hoàn mỹ.
Theo mùi vị kỳ dị từ thanh quan chui xuống dạ dày, thấm vào ruột gan, hiệu suất hấp thu Linh Tố xung quanh bỗng chốc tăng vọt dữ dội.
Dù sự cách biệt về hiệu năng thuốc chỉ có vài phần trăm so với loại ưu, nhưng tốc độ tu luyện của hắn lại tăng tới hai phần mười!.
Kết hợp với Hô Hấp Pháp hoàn mỹ cùng Đồ Bó Hấp Linh thì cứ đà này, thời gian tấn cấp Linh Tố Sư level 2 của Nguyễn Trường Sinh sẽ được rút ngắn thêm một chút, khả năng cao tấn cấp vào tháng mười tới đây.
Nội tâm thỏa mãn vô cùng, hắn liền tiếp tục chương trình tu luyện của buổi sáng.
…
Thời gian trôi mau, nửa tháng lại biến mất một cách kỳ lạ…
Lịch trình hàng ngày của thiếu niên vẫn kín mít như thường lệ, bận rộn nhưng luôn luôn phong phú.
Cuối tháng Bảy, tiết Đại Thử vô cùng nóng nực và oi bức.
Ánh nắng trên bầu trời chiếu xuống như thiêu đốt toàn bộ không khí, khiến số lượng người đi bộ trên đường trở nên vắng vẻ hơn rất nhiều.
Trong cửa hàng Tạp Hóa, điều hòa mát lạnh.
Nguyễn Trường Sinh đang bao cáo với chủ tiệm Mã Tiến rằng hắn đã thành công học tập xong kỹ xảo Kích Linh vật liệu siêu phàm.
“...Vậy sao?”
Mặc dù trong lòng chủ tiệm thầy kỳ, bất quá mặt ngoài vẫn tỏ vẻ lười biếng:
“Thế thử dùng kỹ xảo ấy hợp thành một loại vật liệu siêu phàm cho ta xem.”
Quan sát được Mã Tiến có vẻ không tin, thiếu niên bèn gật đầu, đứng dậy và đi lấy nguyên liệu trong tủ đựng.
Mười phút sau, đã chứng kiến Nguyễn Trường Sinh thuần thục khống chế các vật liệu siêu phàm đã kích hoạt linh tính phối trộn mượt mà với nhau, nội tâm Mã Tiến rung động tột đỉnh.
Phải mất hơn ba tháng hắn mới đạt trình độ tương tự, mà thiếu niên trước mặt chỉ mất có nửa tháng thời gian.
Thấy Nguyễn Trường Sinh muốn đưa vật liệu cho bản thân kiểm tra, chủ tiệm Mã Tiến vội tằng hắng một cái rồi khoát tay:
“Không cần, ta đã nhìn rõ cả quá trình.
Cũng không tệ lắm, vận dụng kỹ xảo rất mượt mà, nhưng thời gian học tập vẫn hơi dài.
Ta nhớ khi xưa mình chỉ mất có một tuần là đã thành công học được.”
Để tránh việc thiến niên quá tự tin mà biến thành ngạo mạn, mất đi chí tiến thủ, Mã Tiến bèn làm bộ làm tịch đánh giá qua loa.
Quan sát bộ mặt đơ cùng ánh mắt vô cùng điềm tĩnh của hắn, chủ tiệm phát hiện chiêu trò của mình có chút thừa thãi.
Biểu cảm thỏa mãn với tâm tính của kẻ này, hắn gật đầu, ánh mắt cá mặn tựa như vừa nghĩ ra thứ gì:
“Nếu đã học tốt như vậy thì bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ giao phó cho ngươi thêm một số đơn hàng luyện chế Tạo tác…”
Thấy Nguyễn Trường Sinh lại có dấu hiệu lật bàn, Mã Tiến vội nói tiếp:
“Từ từ, ta đã nói hết đâu, đừng có nóng vội như thế chứ!
Tháng sau tăng lương gấp đôi!”
Nghe đến tăng lương, tâm tình của thiếu niên liền an ổn.
Năm phút sau đó, cả hai mới âm thầm thỏa thuận xong xuôi.
Mỗi ngày Nguyễn Trường Sinh phải luyện chế hai đơn Tạo tác Cơ Sở loại từ loại chuẩn đến loại ưu, nhưng lương tháng lại tăng gấp bốn, đạt tới hai trăm nghìn điểm khoán.
Nghe thì to, chứ thực ra lợi nhuận từ việc bán Tạo tác còn đáng sợ hơn nhiều.
Tiền vật liệu chế tạo một Tạo tác cơ sở sẽ giao động từ năm mươi ngàn cho tới mấy triệu điểm khoán.
Trừ tạo tác loại kém không ai thèm mua, thì một tạo tác cơ sở thông dụng loại thường trở lên đều có thể thu lời ít nhất từ mười đến hai mươi phần trăm.
Mà tạo tác cơ sở loại chuẩn, loại ưu còn thu lời lên tới gấp hai, gấp ba, thậm chí gấp năm lần!
Cho dù hiện tại chủ tiệm có tăng lương Nguyễn Trường Sinh lên năm trăm ngàn điểm khoán, thì lão già khốn nạn này vẫn kiếm lời to.
Tất cả cũng chỉ vì hắn vẫn chưa có bằng cấp Tạo Tác Sư.
Làm “thiên tài” xuất thân bình thân thật khổ mà, có năng lực cũng không dám thể hiện toàn bộ ra bên ngoài, trừ phi muốn đánh đổi tự do và hạn mức tương lai bản thân.
Bởi vậy, Mã Tiến cũng bị yêu cầu phải giữ kín bí mật về trình độ chế tác của thiếu niên, đồng thời tiếp tục truyền dạy kinh nghiệm Tạo Tác Học nhiều hơn nữa.
Vừa mới thỏa thuận với chủ tiệm được vài phút, tin nhắn gọi đấu tập của Trần Băng Băng đã gửi tới điện thoại của hắn.
Trả lời nhanh gọn bằng một câu chấp thuận, Nguyễn Trường Sinh liền hướng mắt về phía lão già mắc dịch đang thoải mái chơi đùa bằng kính AR trên ghế dài:
“Ngày mai ta xin nghỉ phép một hôm.”
“...Tùy ngươi, sau ngày nghỉ nhớ đi làm là được.”
Nghe thấy thiếu niên xin nghỉ, Mã Tiến khua tay một cách miễn cưỡng.
Ai… không có culi cáng đáng nên ngày mai lại phải bận rộn, thật chán!
“...”
Dù không thể hiện thành lời nói, Nguyễn Trường Sinh biết tỏng lão già này đang nghĩ thứ quỷ gì.
Hoàn thành công việc tại tiệm, hắn liền chào tạm biệt Mei và trở về nhà.
Sáng hôm sau, ngày cuối cùng của tháng Bảy.
Việc học tập, tu luyện và nghiên cứu được thực hiện như thường lệ.
Công trình nâng cấp, cải tiến Đồ Bó Hấp Linh và rối ngẫu đang được diễn ra, nhưng vẫn chưa hề có tiến triển gì đáng nói.
Rất may là, ngoài hai công trình nghiên cứu trên, kế hoạch cải tiến, sáng tạo Thuật thức phản trinh sát mới từ kết hợp từ hai loại Linh Tố Ám và Không Gian đã gần đi tới hồi cuối.
Hắn đã thất bại một lần khi sử dụng năng lực Linh Quang Lấp Lóe tại tuần trước.
Việc thất bại không phải do sai lầm đến từ ý tưởng hay phương hướng, mà chính bởi tri thức dự trữ và năng lực khống chế của bản thân Nguyễn Trường Sinh.
Mặc dù tri thức dự trữ đã vô cùng đầy đủ, nhưng năng lực khống chế quá trình tổ hợp hai loại Linh Tố Ám và Không Gian của hắn vẫn còn thiếu sót.
Không phải Nguyễn Trường Sinh không muốn ngay lập tức sử dụng Linh Quang Lấp Loé để rút gọn thời gian thí nghiệm, thử lỗi việc khống chế tổ hợp hai loại Linh Tố, mà là không thể làm được.
Linh Quang Lấp Lóe chỉ có thể tăng tốc tiến độ sáng tạo tri thức dựa trên khả năng và kiến thức vốn có của bản thân hắn, chứ không thể thay hắn tăng lên năng lực khống chế, điều khiển được quá trình phản ứng của hai loại Linh Tố tổ hợp.
Nó giống như việc sáng tạo ra một bức tranh nghệ thuật đỉnh cao, muốn làm được thì trước đó kỹ năng hội họa phải đạt tiêu chuẩn đầy đủ cái đã.
Tương tự, chỉ khi khả năng khống chế phản ứng tổ hợp cả hình thái và tính chất hai Linh Tố của Nguyễn Trường Sinh đạt chuẩn, thì Linh Quang Lấp Loé mới có tác dụng và cho ra kết quả khả thi.
Mà năng lực khống chế quá trình tổ hợp hai loại Linh Tố Ám và Không Gian trong một tuần này đã được hắn nắm giữ gần đủ rồi, khả năng cao chỉ cần buổi một chiều tối hôm nay nữa là xong!
Tương tự với Tạo Tác Học Cơ Sở giai đoạn Hoàn mỹ, Nguyễn Trường Sinh cảm nhận được khả năng phân tích và khống chế các loại dược liệu đã trở thành bản năng in dấu vào tận sâu trong thân thể cùng tâm hồn.
Tựa như bọn chúng vốn dĩ là tài năng thiên bẩm của chính mình vậy.
Thêm vào đó, tiến độ Đạo Chủng cũng tăng lên gần 2%.
Rèn sắt khi còn nóng, hắn lập tức từ tủ đựng cầm ra vài tổ dược liệu của Cộng Linh Tề.
Sau khi xử lý sơ qua, Nguyễn Trường Sinh mới bắt đầu đổ dung môi hòa tan chuyên dụng vào vạc luyện dược và đun nóng lên.
Tới thời cơ thích hợp, từng loại dược liệu khác biệt được hắn vận dụng Kích Linh Pháp hoạt hóa linh tính rồi chậm rãi thả vào vạc.
Quá trình chế dược tiếp theo đó liền trở nên khó khăn, phức tạp hơn rất nhiều.
Phải thất bại qua hai lần, đến thời điểm luyện chế dược tề lần thứ ba, hắn mới thành công khiến linh tính trong từng dược liệu hòa hợp làm một với nhau.
Cuối cùng, sau khi kích phát linh lực Linh Tố Ám gây ra phản ứng xúc tác tại khâu cuối như thường lệ, Cộng Linh Tề loại Hoàn mỹ mới chính thức ra khỏi lò.
Vừa rót dược tề vào mười chiếc lọ nhỏ trong suốt, Nguyễn Trường Sinh vừa say mê ngắm nhìn màu sắc của bọn chúng.
Khác biệt với Cộng Linh Tề loại ưu trở xuống chỉ có một màu xám vẩn đục, dược tề loại Hoàn mỹ trước mặt hắn lại có màu xám trong veo, từng đường vân phảng phất dòng ngân hà xuất hiện, chậm rãi trôi nổi bên trong chiếc lọ.
Đặt thử một lọ vào máy kiểm tra, thông tin chi tiết từ dược tề lập tức được thông báo lên màn hình:
『 Tên thuốc: Cộng Linh Tề 』
『 Cấp bậc: Cơ Sở 』
『 Dược hiệu: 100% 』
『 Tỉ lệ kháng thuốc: 0.01% 』
『 Đánh giá: Loại Hoàn Mỹ 』
Tuy bản thân đã rõ ràng từ trước, nhưng đến khi nhìn vào kết quả của máy kiểm tra, nội tâm hắn vẫn không kiềm được vui mừng.
Không nói đến dược hiệu đạt tới cực hạn, tỷ lệ kháng thuốc mới là yếu tố quan trọng và làm nên tên tuổi của Dược tề loại Hoàn mỹ.
Bởi quá trình thích ứng với tất cả các tác nhân ngoại cảnh gây ra những biến đổi đột ngột, con người hay bất kỳ sinh vật nào cũng đều sẽ sinh ra tính trơ và kháng thể để chống chọi các tác nhân ngoại cảnh đó.
Đây là một chuyện rất tốt, nhưng đôi khi cũng là chuyện xấu.
Dù dược tề, hay nói chuẩn xác là chi nhánh dược tề Bạch Dược đều có tác dụng tốt đối với bản thân con người, nhưng chung quy nó vẫn là tác nhân ngoại cảnh gây ra biến đổi, cho nên việc xuất hiện tỉ lệ kháng là điều dễ hiểu.
Nhưng dược tề loại Hoàn mỹ lại ở một phạm trù hoàn toàn khác biệt.
Tuy tỷ lệ kháng thuộc vẫn còn có 0.01% tức là sử dụng liên tục mười ngàn lọ Cộng Linh Tề loại hoàn mỹ mới sinh ra kháng thuốc hoàn toàn.
Mà “liên tục” ở đây phải tính theo tuần, theo tháng.
Bởi vậy tất cả cũng chỉ là lý thuyết, chứ chẳng có ai bị điên đi uống hết mười ngàn lọ dược tề trong một tuần hết.
Nếu biết giãn cách khoảng thời gian sử dụng sao cho hợp lý, thì dược tề loại hoàn mỹ sẽ chính thức không còn bất kỳ trạng thái kháng thuốc hay tích độc nào nữa cả.
Đó cũng là lý do vì sao dược tề loại Hoàn mỹ cũng như Dược Tề Sư luyện chế ra dược tề loại Hoàn mỹ lại được săn đón cuồng liệt đến như vậy, thậm chí còn bị các tổ chức, gia tộc khống chế trong lòng bàn tay một cách cực kỳ chặt chẽ.
Mỗi lần chợ đen tuôn ra dược tề Hoàn mỹ, bọn chúng đều được bán với giá thành vô cùng đắt đỏ, khiến Nguyễn Trường Sinh nóng mắt ghê gớm.
Tuy nhiên, hắn chỉ có thể luyện chế và sử dụng cho tự bản thân nếu không muốn tầm mắt của thượng tầng chú ý tới.
Việc giao dịch dược tề loại Hoàn mỹ mà không có người chống lưng liền chẳng khác nào đang tự tìm đường c·hết.
Tiếp tục luyện chế thêm hàng loạt dược tề khác, Nguyễn Trường Sinh mới nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, trong quá trình tu luyện Hô Hấp Pháp, hắn liền lập tức thử uống Cộng Linh Tề loại Hoàn mỹ.
Theo mùi vị kỳ dị từ thanh quan chui xuống dạ dày, thấm vào ruột gan, hiệu suất hấp thu Linh Tố xung quanh bỗng chốc tăng vọt dữ dội.
Dù sự cách biệt về hiệu năng thuốc chỉ có vài phần trăm so với loại ưu, nhưng tốc độ tu luyện của hắn lại tăng tới hai phần mười!.
Kết hợp với Hô Hấp Pháp hoàn mỹ cùng Đồ Bó Hấp Linh thì cứ đà này, thời gian tấn cấp Linh Tố Sư level 2 của Nguyễn Trường Sinh sẽ được rút ngắn thêm một chút, khả năng cao tấn cấp vào tháng mười tới đây.
Nội tâm thỏa mãn vô cùng, hắn liền tiếp tục chương trình tu luyện của buổi sáng.
…
Thời gian trôi mau, nửa tháng lại biến mất một cách kỳ lạ…
Lịch trình hàng ngày của thiếu niên vẫn kín mít như thường lệ, bận rộn nhưng luôn luôn phong phú.
Cuối tháng Bảy, tiết Đại Thử vô cùng nóng nực và oi bức.
Ánh nắng trên bầu trời chiếu xuống như thiêu đốt toàn bộ không khí, khiến số lượng người đi bộ trên đường trở nên vắng vẻ hơn rất nhiều.
Trong cửa hàng Tạp Hóa, điều hòa mát lạnh.
Nguyễn Trường Sinh đang bao cáo với chủ tiệm Mã Tiến rằng hắn đã thành công học tập xong kỹ xảo Kích Linh vật liệu siêu phàm.
“...Vậy sao?”
Mặc dù trong lòng chủ tiệm thầy kỳ, bất quá mặt ngoài vẫn tỏ vẻ lười biếng:
“Thế thử dùng kỹ xảo ấy hợp thành một loại vật liệu siêu phàm cho ta xem.”
Quan sát được Mã Tiến có vẻ không tin, thiếu niên bèn gật đầu, đứng dậy và đi lấy nguyên liệu trong tủ đựng.
Mười phút sau, đã chứng kiến Nguyễn Trường Sinh thuần thục khống chế các vật liệu siêu phàm đã kích hoạt linh tính phối trộn mượt mà với nhau, nội tâm Mã Tiến rung động tột đỉnh.
Phải mất hơn ba tháng hắn mới đạt trình độ tương tự, mà thiếu niên trước mặt chỉ mất có nửa tháng thời gian.
Thấy Nguyễn Trường Sinh muốn đưa vật liệu cho bản thân kiểm tra, chủ tiệm Mã Tiến vội tằng hắng một cái rồi khoát tay:
“Không cần, ta đã nhìn rõ cả quá trình.
Cũng không tệ lắm, vận dụng kỹ xảo rất mượt mà, nhưng thời gian học tập vẫn hơi dài.
Ta nhớ khi xưa mình chỉ mất có một tuần là đã thành công học được.”
Để tránh việc thiến niên quá tự tin mà biến thành ngạo mạn, mất đi chí tiến thủ, Mã Tiến bèn làm bộ làm tịch đánh giá qua loa.
Quan sát bộ mặt đơ cùng ánh mắt vô cùng điềm tĩnh của hắn, chủ tiệm phát hiện chiêu trò của mình có chút thừa thãi.
Biểu cảm thỏa mãn với tâm tính của kẻ này, hắn gật đầu, ánh mắt cá mặn tựa như vừa nghĩ ra thứ gì:
“Nếu đã học tốt như vậy thì bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ giao phó cho ngươi thêm một số đơn hàng luyện chế Tạo tác…”
Thấy Nguyễn Trường Sinh lại có dấu hiệu lật bàn, Mã Tiến vội nói tiếp:
“Từ từ, ta đã nói hết đâu, đừng có nóng vội như thế chứ!
Tháng sau tăng lương gấp đôi!”
Nghe đến tăng lương, tâm tình của thiếu niên liền an ổn.
Năm phút sau đó, cả hai mới âm thầm thỏa thuận xong xuôi.
Mỗi ngày Nguyễn Trường Sinh phải luyện chế hai đơn Tạo tác Cơ Sở loại từ loại chuẩn đến loại ưu, nhưng lương tháng lại tăng gấp bốn, đạt tới hai trăm nghìn điểm khoán.
Nghe thì to, chứ thực ra lợi nhuận từ việc bán Tạo tác còn đáng sợ hơn nhiều.
Tiền vật liệu chế tạo một Tạo tác cơ sở sẽ giao động từ năm mươi ngàn cho tới mấy triệu điểm khoán.
Trừ tạo tác loại kém không ai thèm mua, thì một tạo tác cơ sở thông dụng loại thường trở lên đều có thể thu lời ít nhất từ mười đến hai mươi phần trăm.
Mà tạo tác cơ sở loại chuẩn, loại ưu còn thu lời lên tới gấp hai, gấp ba, thậm chí gấp năm lần!
Cho dù hiện tại chủ tiệm có tăng lương Nguyễn Trường Sinh lên năm trăm ngàn điểm khoán, thì lão già khốn nạn này vẫn kiếm lời to.
Tất cả cũng chỉ vì hắn vẫn chưa có bằng cấp Tạo Tác Sư.
Làm “thiên tài” xuất thân bình thân thật khổ mà, có năng lực cũng không dám thể hiện toàn bộ ra bên ngoài, trừ phi muốn đánh đổi tự do và hạn mức tương lai bản thân.
Bởi vậy, Mã Tiến cũng bị yêu cầu phải giữ kín bí mật về trình độ chế tác của thiếu niên, đồng thời tiếp tục truyền dạy kinh nghiệm Tạo Tác Học nhiều hơn nữa.
Vừa mới thỏa thuận với chủ tiệm được vài phút, tin nhắn gọi đấu tập của Trần Băng Băng đã gửi tới điện thoại của hắn.
Trả lời nhanh gọn bằng một câu chấp thuận, Nguyễn Trường Sinh liền hướng mắt về phía lão già mắc dịch đang thoải mái chơi đùa bằng kính AR trên ghế dài:
“Ngày mai ta xin nghỉ phép một hôm.”
“...Tùy ngươi, sau ngày nghỉ nhớ đi làm là được.”
Nghe thấy thiếu niên xin nghỉ, Mã Tiến khua tay một cách miễn cưỡng.
Ai… không có culi cáng đáng nên ngày mai lại phải bận rộn, thật chán!
“...”
Dù không thể hiện thành lời nói, Nguyễn Trường Sinh biết tỏng lão già này đang nghĩ thứ quỷ gì.
Hoàn thành công việc tại tiệm, hắn liền chào tạm biệt Mei và trở về nhà.
Sáng hôm sau, ngày cuối cùng của tháng Bảy.
Việc học tập, tu luyện và nghiên cứu được thực hiện như thường lệ.
Công trình nâng cấp, cải tiến Đồ Bó Hấp Linh và rối ngẫu đang được diễn ra, nhưng vẫn chưa hề có tiến triển gì đáng nói.
Rất may là, ngoài hai công trình nghiên cứu trên, kế hoạch cải tiến, sáng tạo Thuật thức phản trinh sát mới từ kết hợp từ hai loại Linh Tố Ám và Không Gian đã gần đi tới hồi cuối.
Hắn đã thất bại một lần khi sử dụng năng lực Linh Quang Lấp Lóe tại tuần trước.
Việc thất bại không phải do sai lầm đến từ ý tưởng hay phương hướng, mà chính bởi tri thức dự trữ và năng lực khống chế của bản thân Nguyễn Trường Sinh.
Mặc dù tri thức dự trữ đã vô cùng đầy đủ, nhưng năng lực khống chế quá trình tổ hợp hai loại Linh Tố Ám và Không Gian của hắn vẫn còn thiếu sót.
Không phải Nguyễn Trường Sinh không muốn ngay lập tức sử dụng Linh Quang Lấp Loé để rút gọn thời gian thí nghiệm, thử lỗi việc khống chế tổ hợp hai loại Linh Tố, mà là không thể làm được.
Linh Quang Lấp Lóe chỉ có thể tăng tốc tiến độ sáng tạo tri thức dựa trên khả năng và kiến thức vốn có của bản thân hắn, chứ không thể thay hắn tăng lên năng lực khống chế, điều khiển được quá trình phản ứng của hai loại Linh Tố tổ hợp.
Nó giống như việc sáng tạo ra một bức tranh nghệ thuật đỉnh cao, muốn làm được thì trước đó kỹ năng hội họa phải đạt tiêu chuẩn đầy đủ cái đã.
Tương tự, chỉ khi khả năng khống chế phản ứng tổ hợp cả hình thái và tính chất hai Linh Tố của Nguyễn Trường Sinh đạt chuẩn, thì Linh Quang Lấp Loé mới có tác dụng và cho ra kết quả khả thi.
Mà năng lực khống chế quá trình tổ hợp hai loại Linh Tố Ám và Không Gian trong một tuần này đã được hắn nắm giữ gần đủ rồi, khả năng cao chỉ cần buổi một chiều tối hôm nay nữa là xong!
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận