Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Linh Tố Sư: Quỷ Ngẫu Chi Chủ

Chương 131: Chương 131: Cá Mặn & Mei

Ngày cập nhật : 2024-11-10 20:52:40
Chương 131: Cá Mặn & Mei

Vừa sửa chữa Tạo tác, Nguyễn Trường Sinh vừa tranh thủ thời gian rảnh để học tập tri thức trong sách《 Mở Khóa Linh Văn Cơ Sở 》.

Cuốn sách giảng giải khái niệm về ẩn Văn và mã hóa Linh Văn, sau đó là các phương pháp, quy luật nhận biết để phá giải chúng, trong đó có nhắc tường tận đến tám dạng thức mã hóa chung như chủ tiệm đã kể.

Không giống với kỹ thuật mã hóa trực tiếp tác động đến hình thái kết cấu của mạch Linh Văn, đúng như những gì hắn đã học được từ tri thức Ẩn Văn Cơ Sở trong chợ đen, kỹ thuật ẩn Văn sử dụng một loại sơn đặc chế để che giấu mạch Linh Văn.

Bằng cách tạo ra một lớp trang trí tựa như hoa văn hoặc đường vân bao phủ lên bề mặt Tạo tác, kỹ thuật ẩn Văn sẽ áp chế ba động khi Tạo tác được kích hoạt mà không làm ảnh hưởng xấu đến mạch kín Linh Văn.

Phương thức phá giải ẩn Văn rất đơn giản, chỉ cần luyện chế và bôi lên Tạo tác một loại thuốc tẩy chuyên dụng là được.

Mất không đến nửa buổi, Nguyễn Trường Sinh đã đọc xong cuốn sách.

Mượn năng lực học tập cao hơn người thường 23 lần, cùng với Cung Điện Ký Ức không ngừng sắp xếp, xử lý thông tin từ dòng ký ức, hắn nhanh chóng tiêu hóa toàn bộ tri thức vừa học.

Từ khái niệm và phương pháp phá giải Linh Văn mã hóa của《 Mở Khóa Linh Văn Cơ Sở 》 Nguyễn Trường Sinh chợt nảy ra một ý tưởng.

Hiện tại hắn vẫn chưa học được kỹ thuật mã hóa Linh Văn, nhưng với kiến thức trên, hắn liền có thể đẩy ngược ra loại kỹ thuật này nha!

Được chơi suông phương pháp phá giải, lại vừa có tỉ lệ cao tái tạo ra kỹ thuật Linh Văn Mã Hóa.

Hắn liền đã kiếm bộn!

Ông chủ thật hào phóng! Nhờ thế mà mục đích đi làm trong kỳ nghỉ hè của hắn đã hoàn thành một nửa!

Lý thuyết đã được tiêu hóa xong xuôi, hiện tại đến khâu thực hành nữa là tốt.

Bất quá, cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ, Nguyễn Trường Sinh không dự tính lập tức thể hiện năng lực phá giải Linh Văn mã hóa tại tiệm.

Chờ thêm vài bữa nữa đi, có thực hành cũng phải thực hành ở nhà trước đã.

Công việc sửa chữa Tạo tác tiếp tục diễn ra.

Cửa hàng “Tạp Hóa” tuy có quy mô nhỏ, nhưng số lượng công việc lại không hề ít.

Đôi khi gặp phải một số Tạo tác hi hữu mà bản thân không quá rõ ràng phương pháp sửa chữa, hắn sẽ ngay lập tức hỏi chủ tiệm Mã Tiến.

Mặc dù vẻ mặt lão khốn nạn này liền lộ ra biểu cảm phiền phức, hắn vẫn sẽ trả lời tường tận, thậm chí tận tay chỉ bảo Nguyễn Trường Sinh.

Nhờ vậy, kinh nghiệm Tạo Tác Học của thiếu niên liền nhanh chóng tăng vọt.

Bất quá, mới luyện chế Tạo tác được hơn tiếng đồng hồ, làm xong hai đơn hàng, Mã Tiến đã vươn vai đứng dậy với bộ dáng tản mạn.

“Sửa tiếp đi nhóc, những Tạo tác nào khó khăn thì tạm thời để đó, ta sẽ hỗ trợ sau.”

Vừa căn dặn “culi” chủ tiệm vừa lười biếng nằm xuống ghế dài và thoải mái đeo lên chiếc bịt tai cùng bịt mắt ngủ màu hồng cực kỳ…đáng yêu.

‘Dù đã biết trước vị này không phải người đứng đắn gì, nhưng không đứng đắn cũng phải có hạn độ thôi chứ!’

Trong lòng im lặng đến cực điểm, Nguyễn Trường Sinh bất đắc dĩ vùi đầu vào công việc.

Hơn mười một giờ trưa, Mã Tiến mới sảng khoái tỉnh dậy.

Từ trong ngăn tủ lấy ra hai lọ Dịch Dinh Dưỡng cỡ nhỏ, hắn ném cho thiếu niên người sau một chi và cười nói:



“Bữa trưa ở đây rất đơn giản, uống xong chúng ta lại bắt đầu công việc.”

‘Thực sự có “chúng ta” sao?’

Nội tâm Nguyễn Trường Sinh oán thầm.

Đúng như hắn dự đoán, sau khi uống Dịch Dinh Dưỡng, lão khốn nạn lại nằm nhoài trên ghế dài, đeo lên chiếc kính AR và vui vẻ khua tay nghịch thứ gì đó.

Còn hắn lại phải tiếp tục sửa chữa Tạo tác.

Quá chó!

Dường như cũng thấy bản thân mình hơi có vấn đề, chủ tiệm Mã Tiến bèn mở miệng:

“Có khó khăn gì trong lúc sửa chữa thì hỏi đi.”

Phân tâm chỉ bảo câu được câu không cho Nguyễn Trường Sinh, hắn vẫn tiếp tục dùng các ngón tay điểm lên không khí.

Đã dần quen thuộc với tính nết của ông chủ, thiếu niên không còn quan tâm lão khốn này đang làm trò mèo gì nữa, mà chỉ tập trung duy nhất vào mục đích của chính mình.

Đó là kiếm tiền và nâng cao kinh nghiệm xử lý Tạo tác, còn những thứ khác, không quan trọng.

Tính hắn vốn vẫn vậy, việc mình mình làm, không cần làm phiền đến người khác là đủ.

Mà không bị người khác làm phiền lại càng tốt hơn.

Mãi đến hai giờ chiều, vẫn đang vui đùa trên ghế, Mã Tiến đột nhiên giật bắn mình ngồi dậy rồi tức tốc lao tới bàn chế tác của bản thân lão.

Thần thái vô cùng nghiêm chỉnh, lão khốn nạn liền làm bộ làm tịch chuẩn bị các khâu dạo đầu của quá trình luyện chế Tạo tác.

Chứng kiến cảnh này, Nguyễn Trường Sinh đánh dấu hỏi chấm.

Tuy nhiên, chỉ ba giây sau, thắc mắc của hắn đã được giải đáp.

Cánh cửa phòng mở ra, Mei bê khay sứ đi vào với khuôn mặt vô cảm.

Trông thấy chủ tiệm Mã Tiến đang làm việc đàng hoàng, thần thái của nàng mới hòa hoãn, môi anh đào hiện ra nụ cười ngọt ngào.

“Mei mang bánh và trà chiều tới cho mọi người rồi đây!”

Vừa đặt khay sứ xuống bàn, thiếu nữ hướng mắt về phía Nguyễn Trường Sinh và dịu dàng nói:

“Chào mừng ngài, cuối cùng tiệm Tạp Hóa cũng có thành viên mới.

Ngài cùng ông chủ mau qua đây ăn uống nghỉ ngơi một lát đi, trà và bánh đều là Mei làm đó~”

“Sau chuỗi thời gian làm việc vất vả, may mà có Mei đáng yêu luôn chăm sóc cho ta nha!”

Nở nụ cười tươi rói, chủ tiệm Mã Tiến liền thoải mái ngồi xuống ăn uống.

‘Thật cmn vất vả!’

Cố gắng kiếm chế không trợn trắng mắt, Nguyễn Trường Sinh cũng rời khỏi bàn làm việc và ngồi xuống thưởng thức đồ ăn, đồng thời gật đầu cảm ơn thiếu nữ một câu.

Cẩn thận xác nhận trong âm thầm, bánh và trà giống như Dịch Dinh Dưỡng đều không có vấn đề, hắn mới yên tâm cắn một miếng mềm xốp.



Vị thơm ngọt lan tỏa khắp khoang miệng, Nguyễn Trường Sinh nhấp lấy một ngụm trà hoa nhài, sau đó trầm mặc nghe chủ tiệm và Mei nói chuyện, cũng thỉnh thoảng tham gia vào bằng một, hai câu.

Mười phút sau, khi Mei đã mang trà bánh rời khỏi phòng, hắn lại quay về công việc sửa chữa Tạo tác.

Không còn tàn mạn như trước, Mã Tiến đã tiếp tục làm việc.

Luyện chế và sửa chữa Tạo tác một mạch đến bốn giờ chiều, ngồi gần đó, Nguyễn Trường Sinh cũng hoàn thành công tác.

Khi hắn vừa đứng lên để ra về, chủ tiệm cũng vươn vai đứng lên.

“Nha! Giờ tan tầm rốt cuộc đã điểm.

Ta cũng phải nghỉ ngơi mới được.

Ngay mai nhớ tới cửa hàng đúng giờ đấy nhóc con.”

“...Vâng.”

Nhìn chủ tiệm Mã Tiến cũng nghỉ, hắn liền cảm thấy.

Cửa hàng này vẫn còn tồn tại được thực sự là một điều quá cmn kỳ tích!

Đi xuống tầng, chào tạm biệt Mei một tiếng rồi rời khỏi cửa tiệm Tạp Hóa, Nguyễn Trường Sinh nhanh chóng bắt xe về nhà.

Những ngày tiếp theo, lượng công việc đã nhiều hơn hôm đầu tiên.

Kể từ khi hắn tỏ ra bản thân đã hiểu được kỹ xảo phá giải mã hóa và ẩn Văn, chủ tiệm liền vứt tất công việc sửa chữa Tạo tác cấp bậc cơ sở cho Nguyễn Trường Sinh, sau đó càng ngày càng lười biếng…

Lão khốn nạn chỉ còn thỉnh thoảng làm chút đơn luyện chế Tạo tác, còn đâu đều nằm nhoài trên ghế dài, không phải ngủ thì chơi.

Thậm chí có lúc lấy cớ công việc để đi ra ngoài lêu lổng giữa thanh thiên bạch nhật, điển hình như ngày hôm nay vậy.

Thượng bất chính, hạ tắc loạn.

Nhằm giữ gìn và phát huy văn hóa đặc sắc của môi trường làm việc, Nguyễn Trường Sinh cũng bắt đầu học được chiêu trò “mò cá dưỡng sinh” chỉ sửa chữa khoảng hai lăm đến ba mươi chiếc trong ngày cho đủ chỉ tiêu.

Công việc tuy khô khan mà phiền phức, nhưng thông qua vô vàn các loại Tạo tác, tầm mắt của hắn cũng được mở rộng hơn, học hỏi được rất nhiều điều thú vị.

Mặc dù tính cách rất không đáng tin cậy, nhưng trình độ chuyên môn của Mã Tiến về Tạo Tác Học lại mạnh như thác đổ.

Chủ tiệm tinh thông toàn bộ năm chi nhánh của Tạo Tác Học, trong đó chi nhánh Công Trình đạt trình độ cao nhất.

Mượn chuyện công việc để hỏi thăm các loại kinh nghiệm xử lý Tạo tác, nên tiến độ các chi nhánh Tạo Tác Học Cơ Sở vốn dĩ chậm như rùa bò của Nguyễn Trường Sinh nay được tăng lên dữ dội.

Giai đoạn Hoàn mỹ đã nằm trong tầm tay.

Lúc rảnh rỗi, thiếu niên sẽ tự ôn lại những tri thức đã học và tiếp tục nghiên cứu 《 Mở Khóa Linh Văn Cơ Sở 》.

Việc đẩy ngược, tái tạo kỹ thuật Mã Hóa Linh Văn Cơ Sở cùng Ẩn Văn một cách đầy đủ, hoàn thiện nhất có thể đã dần dần có chút mặt mày.

Thời điểm đang suy nghĩ, cánh cửa phòng chợt mở ra.



Mang theo khay sứ chứa trà và bánh ngọt, Mei khoan thai bước vào và gọi hắn tới ăn.

Ông chủ đã lặn mất hút ở nơi nào đó, nên trong phòng chỉ còn lại bọn họ.

Chậm rãi uống trà, Nguyễn Trường Sinh thừa dịp hỏi người máy Android đối diện:

“Mei, ngươi đã làm nhiệm vụ trông coi cửa hàng được bao lâu rồi?”

“Ưm…từ thời điểm sáu năm trước được kích hoạt, Mei đã theo ông chủ tiếp nhận công việc này tới bây giờ, đồng thời rất hiếm khi được bước ra ngoài cửa hàng. Ngài tò mò về Mei sao?”

Thanh âm mềm mại, ngọt ngào trả lời nghi vấn của hắn, đồng thời còn hỏi lại một câu.

“Đúng thế, bởi ta thấy trí tuệ, biểu cảm cùng hành động của Mei đều không khác gì người bình thường cả.”

“Vì Mei là trí tuệ nhân tạo - AI cấp cao nha! Nếu không phải đạo luật quốc tế về trí tuệ nhân tạo không cho phép AI đỉnh cấp, tức cảm xúc thật sự xuất hiện trên máy móc, thì Mei đã có thể có được cảm xúc y hệt con người luôn á.”

Nói tới đây, hai má mịn màng như trứng gà bóc của thiếu nữ hơi phồng lên vì khó chịu.

Nguyễn Trường Sinh khẽ hé miệng:

“Cảm xúc của nhân loại cũng không phải là thứ gì quá tốt đẹp đâu Mei.”

“Vậy ư? Bất quá Mei vẫn muốn thử có được cảm xúc một lần.”

Quan sát đôi mắt của nàng phảng phất xuất hiện những ánh sao lấp lánh, hắn liền tỏ vẻ hiếu kỳ:

“Mei, tất cả những biểu cảm hay hành động mà ngươi vừa làm đều dựa theo trình tự chương trình mô phỏng của trí tuệ nhân tạo thật sao?”

Chứng kiến thiếu nữ nhẹ nhàng gật đầu thưa vâng, người sau không kiềm được mà hỏi:

“Như vậy, ngươi cho rằng bản thân mình có đang hạnh phúc không?”

“...”

“Từ những cử chỉ và hành động của ông chủ suốt sáu năm qua, Mei liền hiểu rằng bản thân đang được đối xử rất rất tốt. Ông chủ vẫn luôn coi Mei như một con người có linh hồn, máu thịt.

Mei thực sự không thể hiểu rõ các loại cảm xúc “hạnh phúc” của con người, nhưng đối với những gì Mei phân tích được, thì có lẽ hiện tại bản thân đang thực sự hạnh phúc.

Cảm ơn vì đã quan tâm Mei nha!”

Trầm mặc trong giây lát, Mei liền nhìn hắn và nở nụ cười vui vẻ đáp lời.

Thu dọn trà cùng bánh sau khi Nguyễn Trường Sinh đã thưởng thức xong xuôi, thiếu nữ điềm đạm nói tiếp:

“Thông qua bộ phận phân tích cử chỉ cùng câu nói của ngài, Mei cũng hiểu được. Ngài là một người tốt giống như ông chủ vậy.

Mei mong thời gian ngài làm việc ở cửa hàng có thể kéo dài thật dài á.

Thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc rồi, chúc ngài một ngày vui vẻ!”

Cúi đầu chào hắn bằng nụ cười tươi, nàng liền quay đầu, mang theo khay sứ rời khỏi phòng làm việc.

Nhìn Mei biến mất sau cánh cửa, thiếu niên khẽ thì thào:

“Người tốt sao?

Nhưng ta thực sự không phải người tốt gì cho cam…”

Người tốt sống không lâu, tai họa mới có thể di ngàn năm…

Lắc đầu, không nghĩ ngợi linh tinh nữa, Nguyễn Trường Sinh trở về bàn làm việc của mình và tiếp tục quá trình tu sửa Tạo tác vẫn còn đang dang dở.

Bình Luận

0 Thảo luận