Cài đặt tùy chỉnh
Linh Tố Sư: Quỷ Ngẫu Chi Chủ
Chương 128: Chương 128: Quà Đáp Lễ & Buổi Tối Ghé Thăm Nhà
Ngày cập nhật : 2024-11-10 20:52:31Chương 128: Quà Đáp Lễ & Buổi Tối Ghé Thăm Nhà
Tu chỉnh gọn gàng chiếc khăn quàng tam giác màu đỏ nhỏ nhắn của Gỗ Mun, khóe miệng Nguyễn Trường Sinh hơi cười:
“Về nhà luôn hả?
Còn đống đồ ăn phải làm sao bây giờ?”
Nghe tới đồ ăn, biểu cảm quyết tuyệt của hoàng thượng liền giao động.
“Meow~”
Thấy Gỗ Mun đang không ngừng tranh đấu tư tưởng, hắn không thèm tiếp tục để ý đến nó.
Mang theo hoàng thượng, Nguyễn Trường Sinh cùng Trần Băng Băng di chuyển tới phòng điều trị để kiểm tra và trị thương sau trận đấu.
Trên đường đi, vừa nhìn các máy móc vệ sinh đang dọn dẹp đống hỗn độn do Gỗ Mun gây ra, hắn vừa nói chuyện phiếm với thiếu nữ:
“Mục đích của việc giao lưu kỹ xảo cận chiến hoàn thành mỹ mãn, Cao Đẳng Thể Thuật của ngươi đã đạt giai đoạn Hoàn mỹ, kinh nghiệm chiến đấu của ta cũng được hoàn thiện đầy đủ.
Như vậy, từ tháng sau ta liền không đến đây đấu tập nữa nha.”
Nghe thiếu niên nói thế, thân thể đang nhẹ bước của Trần Băng Băng đột nhiên khựng lại.
Thiếu nữ thắc mắc:
“Ngươi không muốn làm bạn với ta nữa sao?”
Theo tư duy của nàng, không tập luyện cùng nhau chính là hiện tượng phai nhạt của một mối quan hệ bằng hữu.
“Ta chỉ bảo rằng sẽ không đến đấu tập, chứ có phải sẽ không đến thăm ngươi đâu, chỉ là thời gian sẽ không cố định như trước thôi. Ngươi đừng cả nghĩ quá nhiều làm gì.”
Biết tính cách cùng phương thức suy nghĩ của cô nàng khá “thanh kỳ” Nguyễn Trường Sinh bèn giải thích.
Đôi mắt hồng ngọc hơi lấp lóe, Trần Băng Băng lắc đầu:
“Không được, đấu tập không thể dừng.
Không tiếp tục giao lưu kỹ xảo cận chiến, vậy chúng ta liền đấu tập tổng hợp.
Lần sau ngươi có thể sử dụng Tạo tác để chiến đấu, cận chiến hay viễn chiến đều hợp lệ.”
“Hừm…thôi được, ta nghe ngươi.”
Biểu cảm trầm tư một giây, hắn gật đầu.
Dù sao rèn luyện kinh nghiệm thực chiến tổng hợp cũng tốt.
Bất quá, Nguyễn Trường Sinh tiếp tục mở lời:
“...Đến lần tập sau, ngươi nên lấy đao pháp của mình ra để chiến đấu với ta đi.”
“Tốt!”
Trực giác cảm nhận được lòng hứng thú nồng hậu của hắn đối với đao pháp của bản thân, thiếu nữ vui vẻ mỉm cười, mái tóc đỏ rực đã xõa tung sau trận đấu liền lung lay theo làn gió:
“Lần sau ta sẽ cho ngươi thấy.”
Đôi mắt phượng cong thành hình nguyệt nha, khiến nụ cười tuyệt sắc của nàng tựa như một đóa hoa mỹ lệ mà mạnh mẽ giữa núi rừng hoang sơ, xanh thẳm.
Chứng kiến khoảnh khắc đáng nhớ này, Nguyễn Trường Sinh có một giây lát thất thần.
Nhanh chóng ổn định lại tâm trí, hắn thật lòng khen Trần Băng Băng:
“Nụ cười của ngươi rất đẹp, ta thấy ngươi nên bỏ bộ dáng nghiêm túc, thanh lãnh hàng ngày mà cười nhiều hơn đi.”
Nghe hắn vừa khen vừa phê phán, khóe miệng của nàng khẽ cong lên, bất quá thiếu nữ lại lập tức trợn trắng mắt:
“Chó chê mèo lắm lông.
Ngươi tự mình soi gương xem, trông cái mặt đơ của ngươi có giống cục đá vừa thối vừa cứng không mà dám bảo ta phải cười nhiều lên?”
“...”
“Ai vừa thối vừa cứng!?! Đó gọi là thần thái điềm tĩnh, thong dong lạnh nhạt. Ngươi đừng có mà phán bừa!”
“Haha.”
Trần Băng Băng khẽ cười lạnh.
Nằm trong lòng Nguyễn Trường Sinh, vẫn đang không ngừng tranh đấu tư tưởng, Gỗ Mun chợt nghe thấy ai đó nói “mèo”.
Nội tâm tức tốc thức tỉnh, hoàng thượng đã có quyết định.
“Meow!”
Đang tranh cãi với thiếu nữ, Nguyễn Trường Sinh liền bị tiếng kêu của Gỗ Mun gây chú ý.
Thấy mèo đen đang nhìn mình, hắn bèn hỏi:
“Thế nào, quyết định về luôn hay ở lại ăn uống đây?”
“Meow meow~”
Còn phải hỏi, tất nhiên là ăn đã rồi mới về a meo!
Tuy đã đoán được từ trước, Nguyễn Trường Sinh vẫn không nhịn được vò đầu hoàng thượng mấy cái:
“Ăn ăn ăn! Chỉ biết ăn, ngươi cầm tinh con heo đúng không!”
“Meow!”
Tỏ vẻ ghét bỏ, Gỗ Mun lấy đệm thịt đẩy bàn tay hắn ra với biểu cảm giận dữ.
Nhìn một người một mèo tương tác cùng nhau, đứng bên cạnh, Trần Băng Băng vô thức nở nụ cười tự nhiên.
Sau khi hoàn thành việc kiểm tra đồng thời trị liệu một vài v·ết t·hương ngoài da, Nguyễn Trường Sinh mang theo Gỗ Mun đi vào phòng để thay quần áo.
Mặc lại bộ thường phục, bọn hắn đã quay về sảnh tiếp khách của võ quán để nghỉ ngơi một lát.
Mèo đen cũng tận dụng cơ hội đánh chén hộp hạt, pate thả ga.
Qua năm phút, Trần Băng Băng mới lại xuất hiện.
Lúc này, nàng đã chải gọn lại mái tóc đỏ bằng chiếc kẹp tóc màu đen quen thuộc.
Phần cổ thon dài tựa như thiên nga trắng được điểm xuyết bởi một sợi dây chuyền màu đen, trung tâm đính lấy một viên đá quý màu ruby vô cùng mỹ lệ.
Bộ võ phục thường mặc đã thay bằng chiếc áo sơ mi tay ngắn màu trắng thanh lịch, được sơ vin gọn gàng bởi chiếc quần short nữ màu be khiến bắp chân khỏe mạnh mà săn chắc như bạch ngọc của thiếu nữ thoải mái lộ ra bên ngoài.
Bàn chân đeo một đôi giày thể thao màu trắng, mang theo khí chất thanh lãnh lại tràn trề thanh xuân, nàng bước tới gần hắn và ngồi xuống ghế.
Một tay đang cầm chiếc túi, Trần Băng Băng liền đưa nó cho Nguyễn Trường Sinh:
“Tặng ngươi, quà đáp lễ.”
“Cảm ơn.”
Thoải mái nhận lấy món quà của thiếu nữ, hắn cũng không quan tâm bên trong chứa thứ gì.
Lễ nhẹ tình nặng.
Nàng có lòng là được rồi.
Chứng kiến Nguyễn Trường Sinh nhận lấy chiếc túi mà không mở ra, Trần Băng Băng khẽ cau mày:
“Ngươi không thích món quà này của ta sao?”
“Không, ta không quan tâm giá trị của nó mà quan trọng là tấm lòng của ngươi kìa, ta đã thấy rồi.”
Đúng vậy, còn vì thế mà suýt chút nữa quáng mắt đâu.
Khụ khụ…
Trực giác cũng không phát hiện được câu trả lời của hắn lại có tận hai nghĩa, thiếu nữ khẽ nở nụ cười:
“Không ngờ mồm miệng của ngươi cũng rất dẻo đó nha!”
“Ta chỉ nghĩ sao nói vậy.”
“Được rồi, ngươi cứ thử mở ra xem đi.”
Không tiện từ chối yêu cầu của Trần Băng Băng, hắn liền mở túi, kiểm tra xem có gì.
‘Ồ, là Tạo tác túi không gian mở rộng.’
Không nghĩ ngợi nhiều, Nguyễn Trường Sinh vận lên Kích Linh Pháp hoạt hóa Tạo tác rồi nhìn vào trong túi đồ.
Con ngươi của hắn bỗng chốc hiện ra vẻ kinh ngạc.
“Vì không biết ngươi thực sự thích gì, mà ta chỉ thấy ngươi rất hay đọc sách trong thư viện trường, đồng thời năng lực học tập lại rất mạnh, cho nên quyết định tặng ngươi một số Thuật thức hệ Linh Tố Ám mà nhà ta cất giữ.”
Vừa nghe phú bà nói chuyện êm tai, hắn vừa lấy ra tất cả các cuốn sách từ trong túi.
Tổng cộng là mười lăm quyển Thuật thức lưu phái Cường Hóa hệ Ám, bao gồm cả giai đoạn một lẫn giai đoạn hai mà thư viện trường không hề có.
Nguyễn Trường Sinh không nói rõ cho Trần Băng Băng rằng mình thuộc lưu phái nào, nên thiếu nữ chỉ có thể dựa theo suy đoán nên tặng Thuật thức lưu phái Cường Hóa.
Theo giá thị trường, mỗi một môn Thuật thức bao gồm cả giai đoạn hai tối thiểu phải có giá từ năm trăm ngàn điểm khoán đổ lên.
Như vậy, chỗ này ít nhất phải tầm bảy triệu rưỡi…
Tạ ơn phú bà, ngươi đối với ta thật tốt!
Tấm lòng của ngươi, ta xin được khắc cốt ghi tâm!
Khụ khụ…
Ánh mắt lộ ra sự hân hoan, hắn chân thành hướng về phía thiếu nữ nói:
“Thực sự cảm ơn ngươi, ta rất thích món quà này.”
Bên trong mười lăm môn Thuật thức lưu phái Cường Hóa, lại có cả hai môn thuộc phân loại ẩn nấp, phản trinh sát khác với Liễm Tức, Vô Thanh Bộ.
Nguyễn Trường Sinh chính đang cần những loại Thuật thức tương tự này để tham khảo đâu, công trình nghiên cứu Thuật thức tổ hợp hệ Ám + Không Gian cùng nghiên cứu cải tiến năng lực phản trinh sát của hắn lại có thêm được một bước đệm quan trọng.
“Ngươi thích là tốt rồi.”
Thấy hắn vui mừng khấp khởi, nội tâm Trần Băng Băng rốt cuộc thở phào một hơi.
Vừa đứng dậy đi tới chơi đùa cùng Gỗ Mun, nàng vừa tán gẫu với Nguyễn Trường Sinh:
“Trận sinh tồn chiến tại thế giới Tro Tàn sắp đến rồi, ngươi đã chuẩn bị đủ mọi thứ chưa?”
“Tương đối, còn Băng Băng ngươi?”
Nghe được lời đối đáp qua loa của hắn, phú bà liền lạnh giọng:
“Cái gì mà tương đối? Trả lời có thành ý hơn đi!”
Nguyễn Trường Sinh bèn bất đắc dĩ nói:
“Ngươi thấy đấy, một số kỹ năng chiến đấu của ta đều đã bước vào cực hạn.
Các con bài bảo mệnh cũng đã được chuẩn bị khá ổn thỏa.
Còn về tiến độ tu luyện, theo tính toán thì tầm tháng mười, tháng mười mười một là ta sẽ thăng cấp Linh Tố Sư level 2 rồi.
Tỉ lệ sinh tồn nhờ thế mà nâng cao hơn trước rất nhiều…”
Nói tới đây, hắn hỏi ngược lại thiếu nữ thêm một lần nữa:
“Còn ngươi thì sao, đã chuẩn bị xong hết chưa?”
“Bí mật, tháng sau đấu tập ngươi sẽ rõ.”
Trần Băng Băng liền từ chối đáp lời, tỏ vẻ thần bí.
Nguyễn Trường Sinh có chút không kiềm được.
Bắt ta trả lời kỹ càng như vậy, tiếp đó bản thân lại không kể chuyện của mình ra!
Công bằng ở đâu, thiên lý ở đâu?!?
A! Nữ nhân!
Ngã một lần khôn ra, hắn cũng không tự rước nhục mà đi giảng đạo lý với nàng, nhưng chuyện này thật quá quắt mà!
“...”
A? Phú bà vừa tặng quà cho ta nha…
Nguyễn Trường Sinh đành cam chịu.
Cùng Trần Băng Băng nói chuyện thêm một lát, đồng thời vui vẻ đùa mèo, hắn chợt cảm thấy không khí như vậy thật thoải mái, dễ chịu làm sao.
Nửa tiếng sau, khi tinh thần đã vô cùng thoải mái, Nguyễn Trường Sinh mới chuẩn bị đứng dậy ra về.
Gỗ Mun được ăn một bữa ngon no nê, bụng nhỏ đều đã căng tròn, nên hắn quyết định chút nữa không nấu bữa trưa cho nó.
Mèo hay người cũng phải giảm cân! Không có ngoại lệ!
Ôm lên mèo đen đã căng da bụng, trùng da mắt, Nguyễn Trường Sinh bèn rời bước.
Thiếu nữ liền đi theo sau để tiễn hắn.
Vừa chậm rãi bước từng bước tới cổng võ quán, Trần Băng Băng tựa như nhớ ra điều gì.
Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ hé mở:
“Nhà của ngươi ở đâu?”
Thấy bản thân mình hỏi quá trực tiếp, đồng thời dễ gây hiểu lầm, vành tai phiếm hồng, thiếu nữ vội vàng giải thích:
“Nghỉ hè này ta tính luyện tập nâng cao thể năng vào buổi tối bằng việc chạy bộ rucking (mang vật nặng).
Nếu tuyến đường chạy phù hợp, ta có lẽ sẽ tiện thể ghé qua thăm nhà của ngươi.”
Nguyễn Trường Sinh đánh dấu hỏi chấm.
Luyện tập thể năng vào buổi tối?
Ngươi? Thể năng?
Sức bền của ngươi còn chưa đủ biến thái hay sao mà vẫn đòi tiếp tục nâng cao thêm nữa!?!
Ngươi có biết như thế sẽ làm tổn thương lòng tự trọng đến từ bạn trai tương lai của ngươi sau này không?
Hắn có chút đồng tình với tên xui xẻo mà hắn cũng không biết là ai này.
Ngoài ra, đã “buổi tối” còn “ghé qua thăm nhà”...
…Là ý gì?!?
Trong đầu Nguyễn Trường Sinh lúc này tưởng chừng có ngàn vạn câu chê cười muốn hỏi, bất quá cuối cùng hắn lại quyết định nhịn trở về.
Cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ, phức tạp đến cùng cực của hắn, Trần Băng Băng hơi giận:
“Ngươi vẫn thường tới nơi này, thì ta cũng phải thăm nhà của ngươi đề đáp lễ chứ!
Có cho địa chỉ không thì bảo?”
Có lẽ cảm xúc chê cười của Nguyễn Trường Sinh đã bị trực giác của thiếu nữ phát hiện, nên trong lời nói của nàng đã hiện ra sát khí.
Bất đắc dĩ, hắn liền lấy điện thoại gửi địa chỉ trên bản đồ cho nàng.
Nhận được địa chỉ, Trần Băng Băng mới hài lòng, sau đó mở cổng võ quán.
“Lần sau Gỗ Mun lại đến đây chơi nha, ta sẽ chuẩn bị thêm nhiều đồ ăn với đồ chơi của mèo nữa cho ngươi á!”
“Meow!”
Tựa như đã quên vụ đuổi bắt ban nãy, hoàng thượng ngay lập tức gật đầu lia lịa.
Nguyễn Trường Sinh: “...”
Cùng Gỗ Mun phất tay tạm biệt phú bà, hai vị khách của võ quán đều “được ăn được nói, được gói mang về”.
Ngày hôm nay, kiếm bộn!
Dưới ánh nắng cay độc của trưa hè, một người một mèo dần đi xa.
Tu chỉnh gọn gàng chiếc khăn quàng tam giác màu đỏ nhỏ nhắn của Gỗ Mun, khóe miệng Nguyễn Trường Sinh hơi cười:
“Về nhà luôn hả?
Còn đống đồ ăn phải làm sao bây giờ?”
Nghe tới đồ ăn, biểu cảm quyết tuyệt của hoàng thượng liền giao động.
“Meow~”
Thấy Gỗ Mun đang không ngừng tranh đấu tư tưởng, hắn không thèm tiếp tục để ý đến nó.
Mang theo hoàng thượng, Nguyễn Trường Sinh cùng Trần Băng Băng di chuyển tới phòng điều trị để kiểm tra và trị thương sau trận đấu.
Trên đường đi, vừa nhìn các máy móc vệ sinh đang dọn dẹp đống hỗn độn do Gỗ Mun gây ra, hắn vừa nói chuyện phiếm với thiếu nữ:
“Mục đích của việc giao lưu kỹ xảo cận chiến hoàn thành mỹ mãn, Cao Đẳng Thể Thuật của ngươi đã đạt giai đoạn Hoàn mỹ, kinh nghiệm chiến đấu của ta cũng được hoàn thiện đầy đủ.
Như vậy, từ tháng sau ta liền không đến đây đấu tập nữa nha.”
Nghe thiếu niên nói thế, thân thể đang nhẹ bước của Trần Băng Băng đột nhiên khựng lại.
Thiếu nữ thắc mắc:
“Ngươi không muốn làm bạn với ta nữa sao?”
Theo tư duy của nàng, không tập luyện cùng nhau chính là hiện tượng phai nhạt của một mối quan hệ bằng hữu.
“Ta chỉ bảo rằng sẽ không đến đấu tập, chứ có phải sẽ không đến thăm ngươi đâu, chỉ là thời gian sẽ không cố định như trước thôi. Ngươi đừng cả nghĩ quá nhiều làm gì.”
Biết tính cách cùng phương thức suy nghĩ của cô nàng khá “thanh kỳ” Nguyễn Trường Sinh bèn giải thích.
Đôi mắt hồng ngọc hơi lấp lóe, Trần Băng Băng lắc đầu:
“Không được, đấu tập không thể dừng.
Không tiếp tục giao lưu kỹ xảo cận chiến, vậy chúng ta liền đấu tập tổng hợp.
Lần sau ngươi có thể sử dụng Tạo tác để chiến đấu, cận chiến hay viễn chiến đều hợp lệ.”
“Hừm…thôi được, ta nghe ngươi.”
Biểu cảm trầm tư một giây, hắn gật đầu.
Dù sao rèn luyện kinh nghiệm thực chiến tổng hợp cũng tốt.
Bất quá, Nguyễn Trường Sinh tiếp tục mở lời:
“...Đến lần tập sau, ngươi nên lấy đao pháp của mình ra để chiến đấu với ta đi.”
“Tốt!”
Trực giác cảm nhận được lòng hứng thú nồng hậu của hắn đối với đao pháp của bản thân, thiếu nữ vui vẻ mỉm cười, mái tóc đỏ rực đã xõa tung sau trận đấu liền lung lay theo làn gió:
“Lần sau ta sẽ cho ngươi thấy.”
Đôi mắt phượng cong thành hình nguyệt nha, khiến nụ cười tuyệt sắc của nàng tựa như một đóa hoa mỹ lệ mà mạnh mẽ giữa núi rừng hoang sơ, xanh thẳm.
Chứng kiến khoảnh khắc đáng nhớ này, Nguyễn Trường Sinh có một giây lát thất thần.
Nhanh chóng ổn định lại tâm trí, hắn thật lòng khen Trần Băng Băng:
“Nụ cười của ngươi rất đẹp, ta thấy ngươi nên bỏ bộ dáng nghiêm túc, thanh lãnh hàng ngày mà cười nhiều hơn đi.”
Nghe hắn vừa khen vừa phê phán, khóe miệng của nàng khẽ cong lên, bất quá thiếu nữ lại lập tức trợn trắng mắt:
“Chó chê mèo lắm lông.
Ngươi tự mình soi gương xem, trông cái mặt đơ của ngươi có giống cục đá vừa thối vừa cứng không mà dám bảo ta phải cười nhiều lên?”
“...”
“Ai vừa thối vừa cứng!?! Đó gọi là thần thái điềm tĩnh, thong dong lạnh nhạt. Ngươi đừng có mà phán bừa!”
“Haha.”
Trần Băng Băng khẽ cười lạnh.
Nằm trong lòng Nguyễn Trường Sinh, vẫn đang không ngừng tranh đấu tư tưởng, Gỗ Mun chợt nghe thấy ai đó nói “mèo”.
Nội tâm tức tốc thức tỉnh, hoàng thượng đã có quyết định.
“Meow!”
Đang tranh cãi với thiếu nữ, Nguyễn Trường Sinh liền bị tiếng kêu của Gỗ Mun gây chú ý.
Thấy mèo đen đang nhìn mình, hắn bèn hỏi:
“Thế nào, quyết định về luôn hay ở lại ăn uống đây?”
“Meow meow~”
Còn phải hỏi, tất nhiên là ăn đã rồi mới về a meo!
Tuy đã đoán được từ trước, Nguyễn Trường Sinh vẫn không nhịn được vò đầu hoàng thượng mấy cái:
“Ăn ăn ăn! Chỉ biết ăn, ngươi cầm tinh con heo đúng không!”
“Meow!”
Tỏ vẻ ghét bỏ, Gỗ Mun lấy đệm thịt đẩy bàn tay hắn ra với biểu cảm giận dữ.
Nhìn một người một mèo tương tác cùng nhau, đứng bên cạnh, Trần Băng Băng vô thức nở nụ cười tự nhiên.
Sau khi hoàn thành việc kiểm tra đồng thời trị liệu một vài v·ết t·hương ngoài da, Nguyễn Trường Sinh mang theo Gỗ Mun đi vào phòng để thay quần áo.
Mặc lại bộ thường phục, bọn hắn đã quay về sảnh tiếp khách của võ quán để nghỉ ngơi một lát.
Mèo đen cũng tận dụng cơ hội đánh chén hộp hạt, pate thả ga.
Qua năm phút, Trần Băng Băng mới lại xuất hiện.
Lúc này, nàng đã chải gọn lại mái tóc đỏ bằng chiếc kẹp tóc màu đen quen thuộc.
Phần cổ thon dài tựa như thiên nga trắng được điểm xuyết bởi một sợi dây chuyền màu đen, trung tâm đính lấy một viên đá quý màu ruby vô cùng mỹ lệ.
Bộ võ phục thường mặc đã thay bằng chiếc áo sơ mi tay ngắn màu trắng thanh lịch, được sơ vin gọn gàng bởi chiếc quần short nữ màu be khiến bắp chân khỏe mạnh mà săn chắc như bạch ngọc của thiếu nữ thoải mái lộ ra bên ngoài.
Bàn chân đeo một đôi giày thể thao màu trắng, mang theo khí chất thanh lãnh lại tràn trề thanh xuân, nàng bước tới gần hắn và ngồi xuống ghế.
Một tay đang cầm chiếc túi, Trần Băng Băng liền đưa nó cho Nguyễn Trường Sinh:
“Tặng ngươi, quà đáp lễ.”
“Cảm ơn.”
Thoải mái nhận lấy món quà của thiếu nữ, hắn cũng không quan tâm bên trong chứa thứ gì.
Lễ nhẹ tình nặng.
Nàng có lòng là được rồi.
Chứng kiến Nguyễn Trường Sinh nhận lấy chiếc túi mà không mở ra, Trần Băng Băng khẽ cau mày:
“Ngươi không thích món quà này của ta sao?”
“Không, ta không quan tâm giá trị của nó mà quan trọng là tấm lòng của ngươi kìa, ta đã thấy rồi.”
Đúng vậy, còn vì thế mà suýt chút nữa quáng mắt đâu.
Khụ khụ…
Trực giác cũng không phát hiện được câu trả lời của hắn lại có tận hai nghĩa, thiếu nữ khẽ nở nụ cười:
“Không ngờ mồm miệng của ngươi cũng rất dẻo đó nha!”
“Ta chỉ nghĩ sao nói vậy.”
“Được rồi, ngươi cứ thử mở ra xem đi.”
Không tiện từ chối yêu cầu của Trần Băng Băng, hắn liền mở túi, kiểm tra xem có gì.
‘Ồ, là Tạo tác túi không gian mở rộng.’
Không nghĩ ngợi nhiều, Nguyễn Trường Sinh vận lên Kích Linh Pháp hoạt hóa Tạo tác rồi nhìn vào trong túi đồ.
Con ngươi của hắn bỗng chốc hiện ra vẻ kinh ngạc.
“Vì không biết ngươi thực sự thích gì, mà ta chỉ thấy ngươi rất hay đọc sách trong thư viện trường, đồng thời năng lực học tập lại rất mạnh, cho nên quyết định tặng ngươi một số Thuật thức hệ Linh Tố Ám mà nhà ta cất giữ.”
Vừa nghe phú bà nói chuyện êm tai, hắn vừa lấy ra tất cả các cuốn sách từ trong túi.
Tổng cộng là mười lăm quyển Thuật thức lưu phái Cường Hóa hệ Ám, bao gồm cả giai đoạn một lẫn giai đoạn hai mà thư viện trường không hề có.
Nguyễn Trường Sinh không nói rõ cho Trần Băng Băng rằng mình thuộc lưu phái nào, nên thiếu nữ chỉ có thể dựa theo suy đoán nên tặng Thuật thức lưu phái Cường Hóa.
Theo giá thị trường, mỗi một môn Thuật thức bao gồm cả giai đoạn hai tối thiểu phải có giá từ năm trăm ngàn điểm khoán đổ lên.
Như vậy, chỗ này ít nhất phải tầm bảy triệu rưỡi…
Tạ ơn phú bà, ngươi đối với ta thật tốt!
Tấm lòng của ngươi, ta xin được khắc cốt ghi tâm!
Khụ khụ…
Ánh mắt lộ ra sự hân hoan, hắn chân thành hướng về phía thiếu nữ nói:
“Thực sự cảm ơn ngươi, ta rất thích món quà này.”
Bên trong mười lăm môn Thuật thức lưu phái Cường Hóa, lại có cả hai môn thuộc phân loại ẩn nấp, phản trinh sát khác với Liễm Tức, Vô Thanh Bộ.
Nguyễn Trường Sinh chính đang cần những loại Thuật thức tương tự này để tham khảo đâu, công trình nghiên cứu Thuật thức tổ hợp hệ Ám + Không Gian cùng nghiên cứu cải tiến năng lực phản trinh sát của hắn lại có thêm được một bước đệm quan trọng.
“Ngươi thích là tốt rồi.”
Thấy hắn vui mừng khấp khởi, nội tâm Trần Băng Băng rốt cuộc thở phào một hơi.
Vừa đứng dậy đi tới chơi đùa cùng Gỗ Mun, nàng vừa tán gẫu với Nguyễn Trường Sinh:
“Trận sinh tồn chiến tại thế giới Tro Tàn sắp đến rồi, ngươi đã chuẩn bị đủ mọi thứ chưa?”
“Tương đối, còn Băng Băng ngươi?”
Nghe được lời đối đáp qua loa của hắn, phú bà liền lạnh giọng:
“Cái gì mà tương đối? Trả lời có thành ý hơn đi!”
Nguyễn Trường Sinh bèn bất đắc dĩ nói:
“Ngươi thấy đấy, một số kỹ năng chiến đấu của ta đều đã bước vào cực hạn.
Các con bài bảo mệnh cũng đã được chuẩn bị khá ổn thỏa.
Còn về tiến độ tu luyện, theo tính toán thì tầm tháng mười, tháng mười mười một là ta sẽ thăng cấp Linh Tố Sư level 2 rồi.
Tỉ lệ sinh tồn nhờ thế mà nâng cao hơn trước rất nhiều…”
Nói tới đây, hắn hỏi ngược lại thiếu nữ thêm một lần nữa:
“Còn ngươi thì sao, đã chuẩn bị xong hết chưa?”
“Bí mật, tháng sau đấu tập ngươi sẽ rõ.”
Trần Băng Băng liền từ chối đáp lời, tỏ vẻ thần bí.
Nguyễn Trường Sinh có chút không kiềm được.
Bắt ta trả lời kỹ càng như vậy, tiếp đó bản thân lại không kể chuyện của mình ra!
Công bằng ở đâu, thiên lý ở đâu?!?
A! Nữ nhân!
Ngã một lần khôn ra, hắn cũng không tự rước nhục mà đi giảng đạo lý với nàng, nhưng chuyện này thật quá quắt mà!
“...”
A? Phú bà vừa tặng quà cho ta nha…
Nguyễn Trường Sinh đành cam chịu.
Cùng Trần Băng Băng nói chuyện thêm một lát, đồng thời vui vẻ đùa mèo, hắn chợt cảm thấy không khí như vậy thật thoải mái, dễ chịu làm sao.
Nửa tiếng sau, khi tinh thần đã vô cùng thoải mái, Nguyễn Trường Sinh mới chuẩn bị đứng dậy ra về.
Gỗ Mun được ăn một bữa ngon no nê, bụng nhỏ đều đã căng tròn, nên hắn quyết định chút nữa không nấu bữa trưa cho nó.
Mèo hay người cũng phải giảm cân! Không có ngoại lệ!
Ôm lên mèo đen đã căng da bụng, trùng da mắt, Nguyễn Trường Sinh bèn rời bước.
Thiếu nữ liền đi theo sau để tiễn hắn.
Vừa chậm rãi bước từng bước tới cổng võ quán, Trần Băng Băng tựa như nhớ ra điều gì.
Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ hé mở:
“Nhà của ngươi ở đâu?”
Thấy bản thân mình hỏi quá trực tiếp, đồng thời dễ gây hiểu lầm, vành tai phiếm hồng, thiếu nữ vội vàng giải thích:
“Nghỉ hè này ta tính luyện tập nâng cao thể năng vào buổi tối bằng việc chạy bộ rucking (mang vật nặng).
Nếu tuyến đường chạy phù hợp, ta có lẽ sẽ tiện thể ghé qua thăm nhà của ngươi.”
Nguyễn Trường Sinh đánh dấu hỏi chấm.
Luyện tập thể năng vào buổi tối?
Ngươi? Thể năng?
Sức bền của ngươi còn chưa đủ biến thái hay sao mà vẫn đòi tiếp tục nâng cao thêm nữa!?!
Ngươi có biết như thế sẽ làm tổn thương lòng tự trọng đến từ bạn trai tương lai của ngươi sau này không?
Hắn có chút đồng tình với tên xui xẻo mà hắn cũng không biết là ai này.
Ngoài ra, đã “buổi tối” còn “ghé qua thăm nhà”...
…Là ý gì?!?
Trong đầu Nguyễn Trường Sinh lúc này tưởng chừng có ngàn vạn câu chê cười muốn hỏi, bất quá cuối cùng hắn lại quyết định nhịn trở về.
Cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ, phức tạp đến cùng cực của hắn, Trần Băng Băng hơi giận:
“Ngươi vẫn thường tới nơi này, thì ta cũng phải thăm nhà của ngươi đề đáp lễ chứ!
Có cho địa chỉ không thì bảo?”
Có lẽ cảm xúc chê cười của Nguyễn Trường Sinh đã bị trực giác của thiếu nữ phát hiện, nên trong lời nói của nàng đã hiện ra sát khí.
Bất đắc dĩ, hắn liền lấy điện thoại gửi địa chỉ trên bản đồ cho nàng.
Nhận được địa chỉ, Trần Băng Băng mới hài lòng, sau đó mở cổng võ quán.
“Lần sau Gỗ Mun lại đến đây chơi nha, ta sẽ chuẩn bị thêm nhiều đồ ăn với đồ chơi của mèo nữa cho ngươi á!”
“Meow!”
Tựa như đã quên vụ đuổi bắt ban nãy, hoàng thượng ngay lập tức gật đầu lia lịa.
Nguyễn Trường Sinh: “...”
Cùng Gỗ Mun phất tay tạm biệt phú bà, hai vị khách của võ quán đều “được ăn được nói, được gói mang về”.
Ngày hôm nay, kiếm bộn!
Dưới ánh nắng cay độc của trưa hè, một người một mèo dần đi xa.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận