Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Linh Tố Sư: Quỷ Ngẫu Chi Chủ

Chương 122: Chương 122: Phạm Minh Đức & Cung Điện Ký Ức Tinh Thông

Ngày cập nhật : 2024-11-10 20:52:31
Chương 122: Phạm Minh Đức & Cung Điện Ký Ức Tinh Thông

Đang nghiêm túc thiết kế giáo án cho năm học sau, Phạm Minh Đức nghe được tiếng gõ cửa.

Chứng kiến một cậu học sinh quen thuộc, ánh mắt hắn hơi lộ vẻ ngạc nhiên.

Thiếu niên có khí chất lạnh nhạt mà điềm tĩnh, với lối ăn mặc gọn gàng chỉnh tề, ngũ quan tương đối ưa nhìn nhưng lại có thể dễ dàng bị phớt lờ nếu không để ý kỹ.

Thật hiếm khi thấy được học sinh đứng đầu môn học của hắn chủ động tới đây hỏi thăm vào thời điểm ngoài giờ học như này.

Bất quá không biểu hiện bất kỳ biểu cảm gì ra ngoài, Phạm Minh Đức ra hiệu cho học sinh đang đứng ngoài cửa:

“Vào đây.”

Được sự đồng ý của giáo viên, Nguyễn Trường Sinh liền cúi đầu chào và bước vào.

Quan sát Phạm Minh Đức, trong đầu hắn xẹt qua tất cả tình báo đã thu thập được.

“Ngồi.”

Theo chỉ lệnh lạnh tanh của giáo viên, Nguyễn Trường Sinh bình tĩnh ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

Trước mặt hắn, khổ người hơi thấp cùng khuôn mặt già dặn, đầu tóc chải vuốt gọn gàng của Phạm Minh Đức chậm rãi ngẩng đầu, đôi môi mỏng bình thường luôn tỏ thái độ khắc bạc lại toát ra vẻ tương đối nhẹ nhàng, khoan dung đối với hắn:

“Có chuyện gì, nói đi. Ta chỉ có năm phút để nghe trò trình bày.”

Nếu không phải vì ưu ái Nguyễn Trường Sinh, Phạm Minh Đức sẽ chỉ cho người khác một phút, lãng phí thời gian là một điều không thể chấp nhận!

Cảm giác được thái độ thưởng thức khác biệt với những học sinh bình thường của giáo viên, Nguyễn Trường Sinh biết mình tính đúng rồi.

Rốt cuộc, biểu hiện xuất sắc của hắn trong năm học này với môn Tạo tác cơ bản cũng không phải cho không.

Theo những thông tin thu thập được qua một năm học, giáo viên bộ môn Tạo tác học của hắn là một người vô cùng lạnh lùng và nghiêm khắc với người khác, cũng như với chính bản thân mình.

Ngoài ra, giáo viên còn có quan niệm thời gian cực kỳ mãnh liệt.

Cùng vị vậy, Phạm Minh Đức yêu thích hành động hơn lời nói, bất kỳ lời sáo rỗng nào đều khiến hắn vô cùng phản cảm, tựa như thời gian của bản thân đang bị thứ rác rưởi nào đó ă·n c·ắp mất vậy.

Lũ xã giao trâu bò đều gặp quỷ đi thôi, hắn không tiếp!

Nên tốt nhất khi nói chuyện với giáo viên Phạm Minh Đức, Nguyễn Trường Sinh phải ngay lập tức đánh thẳng vào chủ đề chính, đồng thời câu từ phải ngắn gọn mà dễ hiểu.



Hắn cũng rất vui lòng làm như thế, thậm chí còn cảm thấy tính cách của giáo viên có chút giống mình, thật hiệu suất mà thân thiết nha!

Mục đích Nguyễn Trường Sinh đến đây vẫn luôn vô cùng rõ ràng, nên không để giáo viên phải chờ đợi một giây, hắn liền mở miệng:

“Thưa thầy, vì kiếm thêm chút thu nhập, nhưng chủ yếu vẫn là bản thân mong muốn có thể giành thêm nhiều thời gian hơn nữa cho việc trau dồi và học tập thêm kiến thức về Tạo tác.

Dù sao việc học luôn phải đi đôi với thực hành, mà gia cảnh của nhà ta lại không có điều kiện thích hợp, ta cũng không muốn phí hoài thời gian rảnh rỗi của bản thân…”

Trình bày tới đây, đầu hắn hơi cúi thấp, ánh mắt hiện lên nỗi chua chát, nhưng ngay lập tức lại trở nên vô cùng kiên định:

“Cho nên, học sinh tới đây để nhờ ngài giới thiệu giúp một công việc làm thêm vào kỳ nghỉ hè có liên quan đến Tạo tác học.”

Đúng vậy, kế hoạch kiếm tiền ngoài sáng của Nguyễn Trường Sinh rất đơn giản, đó chính là tìm kiếm trợ giúp từ nhà trường, cụ thể là giáo viên Phạm Minh Đức của hắn về vấn đề giới thiệu việc làm thêm.

Ở thời đại xã hội bình thường, việc học sinh sinh viên đi làm thêm là điều rất phổ biến, nhưng đối với xã hội siêu phàm hiện đại thì không giống như vậy.

Tất cả những công việc đơn giản hầu hết đều đã được máy móc trí năng thay thế, mà những công việc nguy hiểm, hao tâm tổn sức lại bất lợi cho chuyện tu luyện của học sinh như làm công nhân kỹ thuật siêu phàm lại bị cấm, nên các suất làm thêm bình thường vẫn rất ít.

Chỉ còn duy nhất các loại công việc liên quan đến ngành phụ trợ siêu phàm như Tạo tác học, Dược tề học,...

Mà những học sinh sinh viên có quan hệ, có năng lực mới được nhận vào làm.

Giống như lúc này, Nguyễn Trường Sinh cũng đang thông qua năng lực của bản thân và mối quan hệ của giáo viên để xin đi làm vào kỳ nghỉ hè vậy.

Nghe được lời nói cùng thần thái nghiêm túc, chân thành của hắn, tựa như bị chọc trúng điểm G, lông mày Phạm Minh Đức khẽ giương lên, đôi đồng tử thâm thúy toát ra vẻ khen ngợi:

“Muốn dùng thời gian rảnh trong kỳ nghỉ hè để luyện tập Tạo tác học? Rất có chính kiến và ý chí!

Công việc làm thêm liên quan đến Tạo tác học sao…để ta nghĩ xem…”

Đã từng đọc qua thông tin cá nhân của mỗi học sinh, hắn cũng biết Nguyễn Trường Sinh không có điều kiện gia cảnh tốt đẹp để theo đuổi con đường trở thành Tạo Tác Sư.

Nếu học trò xuất sắc của hắn đã có thái độ nghiêm túc, tích cực cùng lòng kiên trì với Tạo tác học đến vậy, Phạm Minh Đức cũng không ngần ngại trợ giúp một phen.

Ngón trỏ khẽ vuốt phẳng lại bộ quần áo chính thức trên người, đồng thời suy tư thêm một lát, giáo viên Phạm Minh Đức rốt cuộc nhớ đến một người bạn ít ỏi của mình.

Mặc dù tính tình của tên kia có chút đáng ghét, nhưng tài năng là không thể bắt bẻ.

Hắn tin học sinh của mình sẽ có thể học hỏi được rất nhiều điều.



Từ bàn sách bên cạnh lấy ra một tờ đơn cùng một tờ giấy ghi chú và ghi vào thông tin, giáo viên liền đưa bọn chúng cho Nguyễn Trường Sinh và nói:

“Trò điền thông tin của mình vào đơn đăng ký vào danh sách làm công này, sau đó ta sẽ ký duyệt và gửi cho nhà trường, còn tờ ghi chú là địa chỉ nơi làm thêm.

Sáng mùng một tháng bảy nhớ đến điểm hẹn.”

Học sinh nào đi làm thêm cũng phải thông báo với nhà trường, đây là luật.

Tuy có hơi rách việc, nhưng trường học làm như vậy cũng chỉ vì muốn tiện bề quản lý và bảo vệ quyền lợi chính đáng cho học sinh, sinh viên của trường mình.

Nguyễn Trường Sinh đã điều tra kỹ từ trước nên không có gì ngạc nhiên mà nhanh chóng làm theo yêu cầu của thầy giáo.

Điền thông tin xong xuôi, hắn lễ phép nộp lại đơn đăng ký và cúi đầu mở miệng:

“Cảm ơn ngài.”

“Không cần, thay vì cảm ơn hay bất kỳ hình thức quà cáp nào, ta muốn nhìn thấy một Tạo Tác Sư tài giỏi vào thời điểm tương lai hơn.

Như vậy mới chính là lời cảm ơn tốt đẹp nhất.”

Giáo viên Phạm Minh Đức khoát tay thẳng thừng.

Trong lòng Nguyễn Trường Sinh còn đang tính nên báo đáp lại bằng cách thức gì đây, thân thể hắn đã lập tức khựng lại.

Hắn chợt nhìn thẳng vào đôi mắt nghiêm khắc của thầy giáo đứng tuổi một lát.

Con mắt thật trầm tĩnh mà bằng phẳng, tận sâu dưới đáy mắt tựa như toát lên một niềm mong mỏi nào đó.

Dường như câu trả lời của giáo viên là một lời nói xuất phát từ thâm tâm, mà không hề có bất kỳ sự khách sáo nào cả.

Thực sự là, một vị nhà giáo thật đáng kính trọng.

Nội tâm sắt đá của Nguyễn Trường Sinh bỗng nhiên mềm mại đi đôi chút.

Đã cảm nhận được tấm lòng của giáo viên Phạm Minh Đức, hắn bèn mạnh mẽ gật đầu với vẻ kiên quyết mà tự tin:

“Học sinh chắc chắn không khiến ngài thất vọng!”

Khuôn mặt của giáo viên đã hiện lên ý cười:



“Rất tốt, năm phút đã kết thúc. Trò nên ra về được rồi.”

Đứng dậy chào cảm ơn Phạm Minh Đức một lần nữa, hắn nhanh chóng bước rời khỏi căn phòng.

Nhìn bóng lưng Nguyễn Trường Sinh đã rời khỏi tầm mắt, giáo viên liên quay trở lại công việc đang còn dang dở, đồng thời khẽ thở dài nhẹ nhàng:

‘Một mầm mống tốt, mong là hắn có thể thực hiện được mục tiêu của chính mình đi…’



Tối hôm đó, sau khi hầu hạ hoàng thượng ăn uống xong xuôi, Nguyễn Trường Sinh đã tiếp tục chương trình tu luyện buổi tối hàng ngày.

Lúc này, hắn đang tập trung toàn bộ sự chú ý vào tinh thần của bản thân.

Trong Cung Điện Ký Ức nằm tại trung tâm, xoay quanh là bốn tầng sao trời lung linh mà huyền bí.

Toàn bộ tri thức trong cung điện đã hóa thành các loại sách tranh và được cất vào từng ngăn tủ một cách rõ ràng, rành mạch mà khoa học.

Còn những ký ức sinh hoạt hằng ngày đều được phân loại và khắc họa thành những hoa văn, phù điêu trên các mặt tường, trên những vật dụng trang trí của cung điện, khiến nội thất có phần huyền ảo, bí ẩn cùng duy mỹ.

Cảm nhận Cung Điện Ký Ức ngày càng trở nên phong phú mà lắng đọng, cổ kính, nội tâm Nguyễn Trường Sinh thỏa mãn vô cùng.

Khi thành quả của cả cuộc đời lại có thể hiện hữu hóa, có thể nhìn thấy rõ, đồng thời cân đo đong đếm được, thì ai cũng đều vui vẻ giống như hắn vậy.

『Thuật thức』:

Cung Điện Ký Ức (Thuần thục) (38%) → Cung Điện Ký Ức (Tinh thông) (1%)



Qua một tháng tu tập, Cung Điện Ký Ức chính thức bước vào Tinh thông, hiệu suất lợi dụng ký ức và xử lý thông tin đã tăng lên 150%.

Thông qua đó, năng lực ghi nhớ, tư duy và học tập vốn có cũng gián tiếp nâng cao lên một phần tư!

Tiến độ của các dòng trạng thái tri thức cũng như khả năng điều khiển, khống chế của Nguyễn Trường Sinh cũng càng trở nên thuận lợi.

Hoàn thành chương trình tu luyện, hắn tiếp tục chuyển sang công việc nghiên cứu hằng ngày.

Qua mấy ngày hấp thu tri thức từ cuốn bút ký và phối hợp với kiến thức nghiên cứu bấy lâu của bản thân, Nguyễn Trường Sinh đã chuẩn bị đầy đủ và sẵn sàng để khởi động Linh Quang Lấp Lóe.

Ý tưởng và phương hướng nghiên cứu đều đã tương đối hoàn thiện.

Nếu mọi sự diễn ra suôn sẻ, có lẽ đây sẽ là lần cuối hắn phải sử dụng Linh Quang Lấp Lóe cho kế hoạch tăng tốc tu luyện này.

Bình tâm ngồi tại chỗ và chờ đợi tâm thần hồi phục lại hoàn toàn, Nguyễn Trường Sinh lập tức phát động Linh Quang Lấp Lóe!

Bình Luận

0 Thảo luận