Cài đặt tùy chỉnh
Linh Tố Sư: Quỷ Ngẫu Chi Chủ
Chương 116: Chương 116: Cuối Học Kỳ & Nhân Sinh Người Thắng
Ngày cập nhật : 2024-11-10 20:52:23Chương 116: Cuối Học Kỳ & Nhân Sinh Người Thắng
Hoàn thành kế hoạch sáng tạo Vô Ảnh Tử Tuyến, Nguyễn Trường Sinh tu luyện nốt Thể thuật, Hô Hấp Pháp và Quan Tưởng Đồ, sau đó kết thúc chương trình tu luyện của ngày hôm nay.
Hiện tại, hắn cũng không có ý định bại lộ bản thân tu luyện Linh Tố Không Gian ra ngoài, coi như nó là con bài tẩy của hắn đi.
Dù sao chênh lệch tình báo trong chiến đấu luôn có thể dẫn tới tình huống xoay chuyển bất ngờ, nhờ đó tăng lên phần thắng cho bản thân.
Đi sang khu chế tác, Nguyễn Trường Sinh bắt đầu ngồi xuống và hóa thành cố máy luyện chế Dược tề vô cảm.
Kiếm tiền nha, có làm mới có ăn.
Còn một đống vật liệu và tri thức trong chợ đen hắn muốn mua để học tập, nghiên cứu đây.
Không làm mà đòi ăn thì chỉ có ăn…cùi chỏ, ăn đầu gối.
Vừa hoàn thành các động tác luyện dược ăn sâu vào bản năng, Nguyễn Trường Sinh vừa phân tâm, vu vơ ngẫm nghĩ.
Những lúc như này, chúng ta mới hiểu được tầm quan trọng của phú bà là như nào.
Khục khục…
…
Những ngày kế tiếp, mọi việc vẫn diễn ra như mọi khi.
Ngoại trừ các chương trình bắt buộc hàng ngày, hắn vẫn tiếp tục tập trung tinh lực vào việc nghiên cứu tăng tốc tu luyện.
Tại sân vườn trước cổng nhà.
Đang thoải mái ngồi giữa sân vào buổi sáng mát mẻ, cơn gió dịu dàng mơn trớn từng sợi tóc đen rối bời, khiến ngốc mao của Nguyễn Trường Sinh nhẹ nhàng đung đưa.
Theo luật động hô hấp lẫn tinh thần của hắn, Linh Tố Không Gian màu bạc trong suốt xung quanh mà người khác không thể nhìn thấy đang được nhanh chóng hấp thu và chuyển đổi thành linh lực dạng khí trong Nội cảnh.
Cảm nhận ánh bình minh mới hé của tiết Hạ Chí, hắn chậm rãi mở mắt và quan sát dòng trạng thái.
『Công pháp』:
Minh Tưởng (Hoàn mỹ)
Cảm Ứng Hô Hấp Pháp (Hoàn mỹ)
Tinh Không Quan Tưởng Đồ - Tầng Bốn (Khả dụng) (57%) (↑56)
Hắc Ám Hô Hấp Pháp (Hoàn mỹ)
Hư Không Hô Hấp Pháp (Thuần thục) (25%) → Hư Không Hô Hấp Pháp (Tinh thông) (5%)
Tam Âm Hô Hấp Pháp (Khả dụng) (1%)
Khoa Học Luyện Thể Pháp (Tinh thông) (27%) (↑10)
『Thuật thức』:
…
Vô Ảnh Tử Tuyến - Giai Đoạn Một (Khả dụng) (2%) → Vô Ảnh Tử Tuyến - Giai Đoạn Một (Thuần thục) (14%)
…
Tận mắt chứng kiến sự tiến bộ qua từng ngày của bản thân là một điều vô cùng đáng để say mê và thích thú, đặc biệt là khi sự tiến bộ này lại có thể hiện lên bằng các thông số trạng thái.
Gần một tháng trôi qua, vì có kinh nghiệm tu luyện Hắc Ám Hô Hấp Pháp lên giai đoạn Hoàn mỹ trước đó, nhờ vậy Hư Không Hô Hấp Pháp có được tiến triển khá tốt đẹp nên đã thành công tiến tới giai đoạn Tinh thông.
Nguyễn Trường Sinh chính thức có thể sử dụng Hư Không Hô Hấp Pháp để hồi phục một bộ phận linh lực Linh Tố Không Gian tại thời điểm chiến đấu.
Tuy công pháp tu luyện khá nhanh chóng, nhưng tiến độ phát triển của Thuật thức Linh Tố Không gian lại không mấy suôn sẻ.
Với trí lực đáng sợ của hắn hiện tại, thì chỉ cần khoảng bảy ngày là một Thuật thức cơ sở đã lập tức nhảy vọt lên giai đoạn Tinh thông, một tháng là đạt tới Hoàn mỹ.
Mà thời gian tu luyện Vô Ảnh Tử Tuyến vào giai đoạn Thuần thục lại mất tận hơn nửa tháng trời.
Thế mới nói, độ khó liên quan đến Linh Tố Biệt Dị không phải là thứ mà người thường có thể cáng đáng nổi…
Tắt bảng trạng thái rồi phủi mông đứng dậy, hắn bước xuống tầng hầm để tu luyện nốt chương trình buổi sáng nay.
Gần hai tiếng sau, từ phòng tắm khoan thai đi ra, Nguyễn Trường Sinh bắt đầu nấu nướng và ăn bữa sáng cùng Gỗ Mun.
Đã ăn uống thoải mái, tiếp theo là chuyên mục vuốt lông mèo và đọc sách báo điện tử.
Tai vừa nghe lấy thanh âm của MC thời sự buổi sáng, hắn vừa dùng một tay lướt trên các trang báo mạng.
“...Công tác chuẩn bị cho cuộc thi tốt nghiệp chứng chỉ Linh Tố Sư đã và đang được bàn ngành giáo dục trên toàn quốc gấp rút hoàn thành.
Chỉ còn một tuần nữa thôi, các mầm non của đất nước đã chuẩn bị đối mặt với bước ngoặt của tương lai…”
Nhẹ nhàng vuốt ve Gỗ Mun, Nguyễn Trường Sinh khẽ thất thần:
‘Thi tốt nghiệp sao…Đúng là ở kiếp nào cũng phải trải nghiệm một lần. Thật phiền phức.’
Tuần này là thì cuối kỳ của khối học sinh lớp 10 và lớp 11.
Còn tuần sau là thời gian dành cho kỳ thi tốt nghiệp của lớp 12.
Đúng, hôm nay là ngày đầu kỳ thi cuối kỳ của hắn.
Trong bụng chứa đầy kiến thức, nên tâm thái Nguyễn Trường Sinh vẫn luôn luôn thoải mái mà điềm tĩnh.
Thậm chí trong tinh thần của hắn còn có cả một cái cung điện chứa đựng và xử lý thông tin, ký ức đâu…
Khi đồng hồ điểm đúng bảy giờ mười lăm, hắn liền tắt điện thoại và đứng lên hút mèo một cái, rồi mới cầm theo balo và đeo giày.
“Trông nhà đấy Gỗ Mun!
Nhớ xem TV ít thôi.”
Trước khi bước ra khỏi cửa, Nguyễn Trường Sinh không quên dặn dò một câu quen thuộc.
“Meow!”
Lăn ngay cho trẫm!
Nhìn mèo đen trợn mắt kêu loạn rất có tinh thần, hắn mỉm cười vui vẻ.
Tiếng cửa ra vào nhẹ nhàng đóng lại…
…
Tuần thi cuối kỳ được diễn ra bình thường, không có biến cố gì xảy đến cả.
Quá trình thi cử rất suôn sẻ (đối với hắn).
Nguyễn Trường Sinh thậm chí còn có thể khống chế cả kết quả bài thi của chính mình.
Một tuần cứ như vậy liền kết thúc nhanh chóng.
Sáng hôm sau.
Mượn máy móc trí năng hỗ trợ chấm điểm kết hợp với năng lực siêu phàm, các giáo viên chỉ mất đúng nửa ngày để chấm thi và tổng kết thành tích các môn học của toàn bộ học sinh.
Vừa mới giải lao giữa giờ, kết quả của cuộc thi cuối kỳ đã có và được chiếu lên bảng tin của trường.
Chậm rãi bước ra lan can trước cửa lớp, hắn trông thấy các học sinh đang tụ tập đông nghịt tại địa điểm chiếu hình của bảng tin.
Nhìn các thiếu niên thiếu nữ đang “vui vẻ” chen lấn xô đẩy nhau dưới sân trường, Nguyễn Trường Sinh liền có chút không muốn đi xuống để xem điểm.
Chứng chán ghét đám đông của hắn lại vì thế mà phát bệnh.
‘Hay chờ mấy ngày nữa nhà trường đăng kết quả lên trang web rồi xem đi…’
Không đợi hắn quay đầu bước vào trong lớp, một bàn tay đã túm lấy vai.
“Cục Đá! Còn đứng đấy làm gì, mau cùng chúng ta xuống quan sát kết quả thi cuối kỳ coi!”
Cái mồm oang oang của Khỉ Con đã vang lên phấn khởi, Gấu Chó đứng cạnh cũng gật đầu bảo đúng.
“Thôi khỏi, hai thằng bay xem điểm hộ cũng được rồi.”
“Không chấp nhận! Không khí rộn ràng náo nhiệt như vậy, cả bọn phải cùng theo chứ!”
Vừa nói xong câu, Khỉ Con liền kéo hắn xuống sân, Gấu Chó với thân hình cao to nhanh chóng áp sát sau lưng, tựa như đang coi Nguyễn Trường Sinh làm phạm nhân để áp giải.
Không thể làm gì, hắn bèn miễn cưỡng đi cùng hai thằng bạn thân đi tới bảng tin trường.
Bởi thang máy đệm từ trường hiện tại đang có dấu hiệu quá tải, nên cả lũ di chuyển bằng thang bộ.
Theo bước chân của bọn hắn, các nam nữ thiếu niên khác trong trường với vẻ triều khí phồn thịnh cũng đang nô nức đuổi tới nhằm dò xét kết quả và xếp hạng của bản thân.
Phiền phức cùng hai thằng bạn thân chen vào, Nguyễn Trường Sinh nhanh chóng dò tìm được thành tích của mình.
“Ô nha Cục Đá! Làm sao xếp hạng của ngươi lại không vào được top mười rồi!?!”
Không thèm quan tâm tiếng quái khiếu của Khỉ Con, Nguyễn Trường Sinh đã tức tốc chứng kiến được tên mình trên bảng.
‘Hmm, xếp hạng thứ bốn trong lớp, xếp hạng thứ mười lăm trong danh sách 521 học sinh khối lớp 10. Ổn.’
Dù đã qua khống chế, đổ nước kha khá, thành tích của hắn vẫn rất khả quan.
Đặc biệt là điểm môn Tạo tác học cơ bản đã đạt max, còn điểm Dược tề học cơ bản liền đứng thứ ba trong lớp nên nhận được một tổ Cộng Linh Tề loại ưu.
Không hiếm có loại dược tề trên, vì thế hắn đã vứt cho Khỉ Con.
Thành tích này vẫn có thể mang đến cho Nguyễn Trường Sinh danh học sinh giỏi mà lại không quá nổi trội, sẽ không bị người khác đố kỵ, nhằm vào.
Có câu nói không sai, vật họp theo loài, gần mực thì đen gần đèn thì rạng.
Tác phong tu luyện, học tập chăm chỉ của hắn rất dễ dàng l·ây n·hiễm nha!
Bởi vậy, thành tích của Khỉ Con và Gấu Chó cũng đứng thứ hạng khá cao, đều nằm trong top ba mươi.
Trần Băng Băng thì không cần phải nói nhiều, tổng thành tích đứng top hai toàn khối, chỉ đứng sau Đặng Ngọc Mai.
Vừa nhắc tào tháo, tào tháo đến liền.
Tại những tiếng bàn tán xôn xao cùng ánh mắt hâm mộ, ghen ghét, đố kỵ, khinh miệt của các học sinh xung quanh, Võ Tiểu Phàm anh tuấn tiêu sái dắt lấy cánh tay nhỏ nhắn của Đặng Ngọc Mai chen vào để xem điểm.
Thấy tai tinh sắp đến gần, Nguyễn Trường Sinh vội âm thầm kéo Khỉ Con và Gấu Chó ra ngoài để nhường chỗ.
Dạo gần đây, từ thời điểm được tuyên dương trong sự kiện “s·át n·hân tâm thần” tại khu thương mại Cy-Epermart, Võ Tiểu Phàm vẫn luôn là nhân vật phong vân của trường học.
Cứ ba ngày đi học là có hai ngày tiếp nhận khiêu chiến đánh cược tài nguyên tu luyện, “trang bức đánh mặt” các kiểu vân vân và mây mây tựa như cơm bữa.
Tuần nào hắn cũng từ Khỉ Con nghe được chiến tích bất bại của tên này, đâm ra thành chuyện bình thường không đáng kể.
Sau khi phân tích qua một loạt các trận chiến đấu, mọi người cuối cùng xác định Đặc chất F của Võ Tiểu Phàm đã biến dị, có uy năng cùng công dụng không kém gì đặc chất cấp B trở lên.
Tuy thành tích học tập có chút cặn bã, nhưng đủ các tình huống như phế vật nghịch tập, trang bức đánh mặt, pháp tắc mồ côi, đẹp trai lai chó, thanh mai trúc mã là nữ thiên tài đứng đầu trường học, à không, giờ giống như đã thành ghệ…
Nghe nói gia thế của nữ thiên tài cấp S Đặng Ngọc Mai nhỏ nhắn xinh xắn, có mái tóc cùng đôi mắt màu hổ phách cũng rất hiển hách, thậm chí còn liên quan đến Linh Tố Sư cấp cao.
Cmn!
‘Thế mà không bị mang đi cắt miếng thí nghiệm, thằng này không phải là thiên mệnh chi tử thì ai mà dám nhận mình là thiên mệnh chi tử cơ chứ!?!’
Trong lòng Nguyễn Trường Sinh thầm chửi bậy.
Hoàn thành kế hoạch sáng tạo Vô Ảnh Tử Tuyến, Nguyễn Trường Sinh tu luyện nốt Thể thuật, Hô Hấp Pháp và Quan Tưởng Đồ, sau đó kết thúc chương trình tu luyện của ngày hôm nay.
Hiện tại, hắn cũng không có ý định bại lộ bản thân tu luyện Linh Tố Không Gian ra ngoài, coi như nó là con bài tẩy của hắn đi.
Dù sao chênh lệch tình báo trong chiến đấu luôn có thể dẫn tới tình huống xoay chuyển bất ngờ, nhờ đó tăng lên phần thắng cho bản thân.
Đi sang khu chế tác, Nguyễn Trường Sinh bắt đầu ngồi xuống và hóa thành cố máy luyện chế Dược tề vô cảm.
Kiếm tiền nha, có làm mới có ăn.
Còn một đống vật liệu và tri thức trong chợ đen hắn muốn mua để học tập, nghiên cứu đây.
Không làm mà đòi ăn thì chỉ có ăn…cùi chỏ, ăn đầu gối.
Vừa hoàn thành các động tác luyện dược ăn sâu vào bản năng, Nguyễn Trường Sinh vừa phân tâm, vu vơ ngẫm nghĩ.
Những lúc như này, chúng ta mới hiểu được tầm quan trọng của phú bà là như nào.
Khục khục…
…
Những ngày kế tiếp, mọi việc vẫn diễn ra như mọi khi.
Ngoại trừ các chương trình bắt buộc hàng ngày, hắn vẫn tiếp tục tập trung tinh lực vào việc nghiên cứu tăng tốc tu luyện.
Tại sân vườn trước cổng nhà.
Đang thoải mái ngồi giữa sân vào buổi sáng mát mẻ, cơn gió dịu dàng mơn trớn từng sợi tóc đen rối bời, khiến ngốc mao của Nguyễn Trường Sinh nhẹ nhàng đung đưa.
Theo luật động hô hấp lẫn tinh thần của hắn, Linh Tố Không Gian màu bạc trong suốt xung quanh mà người khác không thể nhìn thấy đang được nhanh chóng hấp thu và chuyển đổi thành linh lực dạng khí trong Nội cảnh.
Cảm nhận ánh bình minh mới hé của tiết Hạ Chí, hắn chậm rãi mở mắt và quan sát dòng trạng thái.
『Công pháp』:
Minh Tưởng (Hoàn mỹ)
Cảm Ứng Hô Hấp Pháp (Hoàn mỹ)
Tinh Không Quan Tưởng Đồ - Tầng Bốn (Khả dụng) (57%) (↑56)
Hắc Ám Hô Hấp Pháp (Hoàn mỹ)
Hư Không Hô Hấp Pháp (Thuần thục) (25%) → Hư Không Hô Hấp Pháp (Tinh thông) (5%)
Tam Âm Hô Hấp Pháp (Khả dụng) (1%)
Khoa Học Luyện Thể Pháp (Tinh thông) (27%) (↑10)
『Thuật thức』:
…
Vô Ảnh Tử Tuyến - Giai Đoạn Một (Khả dụng) (2%) → Vô Ảnh Tử Tuyến - Giai Đoạn Một (Thuần thục) (14%)
…
Tận mắt chứng kiến sự tiến bộ qua từng ngày của bản thân là một điều vô cùng đáng để say mê và thích thú, đặc biệt là khi sự tiến bộ này lại có thể hiện lên bằng các thông số trạng thái.
Gần một tháng trôi qua, vì có kinh nghiệm tu luyện Hắc Ám Hô Hấp Pháp lên giai đoạn Hoàn mỹ trước đó, nhờ vậy Hư Không Hô Hấp Pháp có được tiến triển khá tốt đẹp nên đã thành công tiến tới giai đoạn Tinh thông.
Nguyễn Trường Sinh chính thức có thể sử dụng Hư Không Hô Hấp Pháp để hồi phục một bộ phận linh lực Linh Tố Không Gian tại thời điểm chiến đấu.
Tuy công pháp tu luyện khá nhanh chóng, nhưng tiến độ phát triển của Thuật thức Linh Tố Không gian lại không mấy suôn sẻ.
Với trí lực đáng sợ của hắn hiện tại, thì chỉ cần khoảng bảy ngày là một Thuật thức cơ sở đã lập tức nhảy vọt lên giai đoạn Tinh thông, một tháng là đạt tới Hoàn mỹ.
Mà thời gian tu luyện Vô Ảnh Tử Tuyến vào giai đoạn Thuần thục lại mất tận hơn nửa tháng trời.
Thế mới nói, độ khó liên quan đến Linh Tố Biệt Dị không phải là thứ mà người thường có thể cáng đáng nổi…
Tắt bảng trạng thái rồi phủi mông đứng dậy, hắn bước xuống tầng hầm để tu luyện nốt chương trình buổi sáng nay.
Gần hai tiếng sau, từ phòng tắm khoan thai đi ra, Nguyễn Trường Sinh bắt đầu nấu nướng và ăn bữa sáng cùng Gỗ Mun.
Đã ăn uống thoải mái, tiếp theo là chuyên mục vuốt lông mèo và đọc sách báo điện tử.
Tai vừa nghe lấy thanh âm của MC thời sự buổi sáng, hắn vừa dùng một tay lướt trên các trang báo mạng.
“...Công tác chuẩn bị cho cuộc thi tốt nghiệp chứng chỉ Linh Tố Sư đã và đang được bàn ngành giáo dục trên toàn quốc gấp rút hoàn thành.
Chỉ còn một tuần nữa thôi, các mầm non của đất nước đã chuẩn bị đối mặt với bước ngoặt của tương lai…”
Nhẹ nhàng vuốt ve Gỗ Mun, Nguyễn Trường Sinh khẽ thất thần:
‘Thi tốt nghiệp sao…Đúng là ở kiếp nào cũng phải trải nghiệm một lần. Thật phiền phức.’
Tuần này là thì cuối kỳ của khối học sinh lớp 10 và lớp 11.
Còn tuần sau là thời gian dành cho kỳ thi tốt nghiệp của lớp 12.
Đúng, hôm nay là ngày đầu kỳ thi cuối kỳ của hắn.
Trong bụng chứa đầy kiến thức, nên tâm thái Nguyễn Trường Sinh vẫn luôn luôn thoải mái mà điềm tĩnh.
Thậm chí trong tinh thần của hắn còn có cả một cái cung điện chứa đựng và xử lý thông tin, ký ức đâu…
Khi đồng hồ điểm đúng bảy giờ mười lăm, hắn liền tắt điện thoại và đứng lên hút mèo một cái, rồi mới cầm theo balo và đeo giày.
“Trông nhà đấy Gỗ Mun!
Nhớ xem TV ít thôi.”
Trước khi bước ra khỏi cửa, Nguyễn Trường Sinh không quên dặn dò một câu quen thuộc.
“Meow!”
Lăn ngay cho trẫm!
Nhìn mèo đen trợn mắt kêu loạn rất có tinh thần, hắn mỉm cười vui vẻ.
Tiếng cửa ra vào nhẹ nhàng đóng lại…
…
Tuần thi cuối kỳ được diễn ra bình thường, không có biến cố gì xảy đến cả.
Quá trình thi cử rất suôn sẻ (đối với hắn).
Nguyễn Trường Sinh thậm chí còn có thể khống chế cả kết quả bài thi của chính mình.
Một tuần cứ như vậy liền kết thúc nhanh chóng.
Sáng hôm sau.
Mượn máy móc trí năng hỗ trợ chấm điểm kết hợp với năng lực siêu phàm, các giáo viên chỉ mất đúng nửa ngày để chấm thi và tổng kết thành tích các môn học của toàn bộ học sinh.
Vừa mới giải lao giữa giờ, kết quả của cuộc thi cuối kỳ đã có và được chiếu lên bảng tin của trường.
Chậm rãi bước ra lan can trước cửa lớp, hắn trông thấy các học sinh đang tụ tập đông nghịt tại địa điểm chiếu hình của bảng tin.
Nhìn các thiếu niên thiếu nữ đang “vui vẻ” chen lấn xô đẩy nhau dưới sân trường, Nguyễn Trường Sinh liền có chút không muốn đi xuống để xem điểm.
Chứng chán ghét đám đông của hắn lại vì thế mà phát bệnh.
‘Hay chờ mấy ngày nữa nhà trường đăng kết quả lên trang web rồi xem đi…’
Không đợi hắn quay đầu bước vào trong lớp, một bàn tay đã túm lấy vai.
“Cục Đá! Còn đứng đấy làm gì, mau cùng chúng ta xuống quan sát kết quả thi cuối kỳ coi!”
Cái mồm oang oang của Khỉ Con đã vang lên phấn khởi, Gấu Chó đứng cạnh cũng gật đầu bảo đúng.
“Thôi khỏi, hai thằng bay xem điểm hộ cũng được rồi.”
“Không chấp nhận! Không khí rộn ràng náo nhiệt như vậy, cả bọn phải cùng theo chứ!”
Vừa nói xong câu, Khỉ Con liền kéo hắn xuống sân, Gấu Chó với thân hình cao to nhanh chóng áp sát sau lưng, tựa như đang coi Nguyễn Trường Sinh làm phạm nhân để áp giải.
Không thể làm gì, hắn bèn miễn cưỡng đi cùng hai thằng bạn thân đi tới bảng tin trường.
Bởi thang máy đệm từ trường hiện tại đang có dấu hiệu quá tải, nên cả lũ di chuyển bằng thang bộ.
Theo bước chân của bọn hắn, các nam nữ thiếu niên khác trong trường với vẻ triều khí phồn thịnh cũng đang nô nức đuổi tới nhằm dò xét kết quả và xếp hạng của bản thân.
Phiền phức cùng hai thằng bạn thân chen vào, Nguyễn Trường Sinh nhanh chóng dò tìm được thành tích của mình.
“Ô nha Cục Đá! Làm sao xếp hạng của ngươi lại không vào được top mười rồi!?!”
Không thèm quan tâm tiếng quái khiếu của Khỉ Con, Nguyễn Trường Sinh đã tức tốc chứng kiến được tên mình trên bảng.
‘Hmm, xếp hạng thứ bốn trong lớp, xếp hạng thứ mười lăm trong danh sách 521 học sinh khối lớp 10. Ổn.’
Dù đã qua khống chế, đổ nước kha khá, thành tích của hắn vẫn rất khả quan.
Đặc biệt là điểm môn Tạo tác học cơ bản đã đạt max, còn điểm Dược tề học cơ bản liền đứng thứ ba trong lớp nên nhận được một tổ Cộng Linh Tề loại ưu.
Không hiếm có loại dược tề trên, vì thế hắn đã vứt cho Khỉ Con.
Thành tích này vẫn có thể mang đến cho Nguyễn Trường Sinh danh học sinh giỏi mà lại không quá nổi trội, sẽ không bị người khác đố kỵ, nhằm vào.
Có câu nói không sai, vật họp theo loài, gần mực thì đen gần đèn thì rạng.
Tác phong tu luyện, học tập chăm chỉ của hắn rất dễ dàng l·ây n·hiễm nha!
Bởi vậy, thành tích của Khỉ Con và Gấu Chó cũng đứng thứ hạng khá cao, đều nằm trong top ba mươi.
Trần Băng Băng thì không cần phải nói nhiều, tổng thành tích đứng top hai toàn khối, chỉ đứng sau Đặng Ngọc Mai.
Vừa nhắc tào tháo, tào tháo đến liền.
Tại những tiếng bàn tán xôn xao cùng ánh mắt hâm mộ, ghen ghét, đố kỵ, khinh miệt của các học sinh xung quanh, Võ Tiểu Phàm anh tuấn tiêu sái dắt lấy cánh tay nhỏ nhắn của Đặng Ngọc Mai chen vào để xem điểm.
Thấy tai tinh sắp đến gần, Nguyễn Trường Sinh vội âm thầm kéo Khỉ Con và Gấu Chó ra ngoài để nhường chỗ.
Dạo gần đây, từ thời điểm được tuyên dương trong sự kiện “s·át n·hân tâm thần” tại khu thương mại Cy-Epermart, Võ Tiểu Phàm vẫn luôn là nhân vật phong vân của trường học.
Cứ ba ngày đi học là có hai ngày tiếp nhận khiêu chiến đánh cược tài nguyên tu luyện, “trang bức đánh mặt” các kiểu vân vân và mây mây tựa như cơm bữa.
Tuần nào hắn cũng từ Khỉ Con nghe được chiến tích bất bại của tên này, đâm ra thành chuyện bình thường không đáng kể.
Sau khi phân tích qua một loạt các trận chiến đấu, mọi người cuối cùng xác định Đặc chất F của Võ Tiểu Phàm đã biến dị, có uy năng cùng công dụng không kém gì đặc chất cấp B trở lên.
Tuy thành tích học tập có chút cặn bã, nhưng đủ các tình huống như phế vật nghịch tập, trang bức đánh mặt, pháp tắc mồ côi, đẹp trai lai chó, thanh mai trúc mã là nữ thiên tài đứng đầu trường học, à không, giờ giống như đã thành ghệ…
Nghe nói gia thế của nữ thiên tài cấp S Đặng Ngọc Mai nhỏ nhắn xinh xắn, có mái tóc cùng đôi mắt màu hổ phách cũng rất hiển hách, thậm chí còn liên quan đến Linh Tố Sư cấp cao.
Cmn!
‘Thế mà không bị mang đi cắt miếng thí nghiệm, thằng này không phải là thiên mệnh chi tử thì ai mà dám nhận mình là thiên mệnh chi tử cơ chứ!?!’
Trong lòng Nguyễn Trường Sinh thầm chửi bậy.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận